Nhanh chóng 1 tuần trôi qua cùng 1 vài biến cố xảy ra, hôm nay cả bọn nó lại tiếp tục cắp sách đến trường. Nhưng hôm nay chưa thấy nó dậy, Jul và Jan thấy lạ, vào phòng nó kiểm tra. -Mày sao vậy? Không được khỏe à?-Jul lo lắng hỏi. -Tao ổn mà, bọn mày cứ đi học đi ha.-nó yếu ớt trả lời. -Được rồi. Thế mày nghỉ đi cho khỏe. Tụi tao đi học đây.-Jan. Đầu óc choáng váng, mắt nó hoa lên, người lúc lạnh lúc nóng, hơi thở khó khăn. Cố lết cái thân xác ra phòng bếp kiếm cái gì ăn cho đỡ đói thì nó nghe thấy tiếng lục đục ngoài phòng khách. Nghĩ là Jul và Jan quên đồ nên quay về nhà lấy, nó đi ra phía ngoài. Khuôn mặt nó đã tái vì ốm rồi giờ lại trở nên xanh xao, đôi mắt nó mở to thể hiện sự sợ hãi tột độ, đôi môi mấp máy không lẩm bẩm điều gì đó. Bỗng nó hét lên, cơ thể tự động ngồi bệt xuống sàn, bàn tay run rẩy ôm lấy đầu, những giọt nước mắt liên tục lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đúng lúc đó...hắn từ đâu chạy tới ôm nó vào lòng, lau đi giọt nước mắt. Hắn bây giờ mới để ý tới ánh mắt nó đang nhìn lên chiếc ghế sofa. Trong chính giữa chiếc ghế là xác 1 con mèo con bị 1 con dao đâm chết, bộ lông mịn giờ đây nhớp nháp bởi máu, xung quanh là những vệt máu loang ra trông vô cùng đáng sợ. Hồi tưởng lại cách đó 20 phút tại cổng trường: -Ê, Jun đâu mà chỉ có 2 người đi học vậy?-hắn thấy lạ. -Nó đang bị ốm nằm ở nhà.-Jan trả lời. -Nặng lắm không? Mà sao lại ở nhà 1 mình vậy hả? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?-hắn hỏi dồn dập. -Thì bọn tôi cũng muốn ở nhà chăm nó nhưng nó không cho.-Jul giải thích. -Cho tôi địa chỉ nhà các cậu đi. -Làm gì? -Chăm bệnh chứ sao? Ở nhà 1 mình nguy hiểm lắm!-hắn càng lúc càng gấp gáp hơn. Nhìn khuôn mặt thể hiện rõ sự lo lắng đó, Jan cũng đọc địa chỉ cho hắn biết. Phóng như bay tới nhà nó nhưng tới khu chung cư thì thang máy treo biển đang sửa chữa. Không suy nghĩ nhiều, hắn đi cầu thang bộ tới tầng 21 nhà số 6 của tầng này. Đứng trước cửa, đắn đo không biết có nên vào không thì đúng lúc đó hắn nghe thấy tiếng hét của ns từ trong nhà vọng ra. Hắn chẳng suy nghĩ gì thêm nữa liền xông vào và nhìn thấy nó đang co rúm lại sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa khác hẳn hình ảnh lạnh lùng mạnh mẽ thường thấy. Hiện tại: *Chỗ nó: Sợ hãi khóc quá nhiều, nó ngủ gục từ bao giờ không biết. Đưa nó về phòng nằm nghỉ, đắp chiếc khăn lạnh lên trán nó để hạ sốt, hắn xuống bếp nấu ít cháo để khi tỉnh dậy nó ăn vào cho mau khỏe. Vốn là đại thiếu gia sung sướng quen rồi, hắn không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mất 30 phút hỏi bác google, cuối cùng đã có công thức nấu cháo...thịt. Cái bếp nhà nó bị hắn làm cho chẳng khác nào bãi chiến trường cả. Đến khi nấu gần xong rồi, hắn vào quá trình dọn dẹp lại cái bếp mất gần 1 tiếng đồng hồ. Bê bát cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn vào cho nó thì đã thấy nó đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng. Phải mất 1 lúc sau nó mới hoàn hồn và thấy hắn đang ngồi cạnh thổi cháo cho nguội bớt. Dù muốn tự ăn nhưng hắn nhất quyết không đồng ý vì lý do...đang ốm. -Phù...phù...há miệng ra nào.-hắn thổi nguội bớt rồi đút cho nó ăn. -Ực...sao nhạt vậy?-nó nhăn mặt hỏi. -Đâu có. Do cậu đang ốm nên thấy thế thôi.-hắn phủ nhận tài nấu ăn của bản thân. -Sao mặn vậy?-nó nhăn mặt đợt 2 sau khi hắn đút thêm 1 miếng nữa. -Vớ vẩn. đâu có mặn. -Cậu đảo không đều đúng không? Thôi, dù sao cũng cám ơn.-mặt nó đã bớt lạnh ơn khi nói chuyện với hắn bởi lúc đó mà không có hắn thì chắc nó chết ngất mất. -Mà tại sao cậu lại sợ mèo vậy?-hắn tò mò hỏi. -Thì...là...-rồi nó kể lại hết cho hắn về nỗi ám ảnh từ nhỏ của mình. Tại sân sau trường cấp 3 Sky: Jan, Jul đang đi dạo phía sau trường bỏ rơi Kạn và Kín trên lớp thì bất chợt nghe thấy tiếng nói, giọng điệu chua chát nhắc tới tên Jun liền nấp vào góc tường nghe. -Thế nào rồi, để được ở phòng khách nhà con Jun rồi chứ?-hóa ra là nhỏ Hồ Ly. -Tất nhiên. Mày nghĩ tao là ai? Tao làm nhanh, gọn, lẹ lắm.-nhỏ Nhẫn Tâm tự sướng. -À mà cũng may, lúc đó đặt con mèo chết vào sofa xong thì anh Ken đến. Suýt chút nữa thì bại lộ.-nhỏ Hai Lác giọng chua chẳng kém. -Mà sao mày biết nó sợ mèo hay zạ?-Nhẫn Tâm tò mò. -Tình cờ thôi. 1 lần đi chơi tao bắt gặp 3 đứa chúng nó thì bỗng từ đâu mấy con mèo con nhảy xổ ra. Đúng lúc đấy nhỏ Jun hét toáng lên sợ hãi rồi ngồi thụp xuống còn hai con bạn dỗ dành rồi đuổi mèo đi thì nó mới hoàn hồn lại. -Mày đúng là cao tay mà. Lần này 1 phần trong kế hoạch dằn mặt để nó tránh xa anh Ken ra. Còn mấy con kia thì từ từ tao và mày xử tiếp. Ai bảo tụi nó bám theo các anh ấy.-Nhẫn Tâm đá mắt về phía Hai Lác nói. -Hahahahahahahahahahahahahaahahah...-cả 3 nở nụ cười độc ác như...phù thủy vậy Về phía Jan và Jul: -Bọn này thật là quá đáng mà. Mày quay video lại hết chưa?-Jul tức giận. -Màn hình HD vô cùng chuẩn nét và sống động-Jan cười...nụ cười chua chát thương cho con bạn tội nghiệp luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại rất yếu đuối, ngốc nghếch. Sau 5 tiết học buổi sáng lâu hơn cả thế kỉ, cuối cùng cũng đã đến giờ về. Chuông vừa reo lên là 2 đứa chạy 1 mạch về nhà làm 2 chàng kia không hiểu nhưng cũng phóng theo. Mới vô cửa là Jan và Jul dồn dập hỏi nó có sao không. Nó ngạc nhiên vì sao mà bọn bạn lại biết trong khi hắn đã nói đâu. Jan lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại, chuyển dữ liệu vào máy tính xem cho...rõ, cả nhóm đầu bùng bùng bốc khói dần làm đen kịt cả cặn phòng. -Này nha, do các cậu chúng tôi mới bị thế đấy. Tránh xa ra chút đi.-Jul phẩy phẩy tay. -Được rồi, tôi sẽ xử vụ này ra ngô ra khoai cho xem.-hắn tức giận suýt nữa làm vỡ màn hình máy tính luôn. -Thôi, chuyện đó từ từ rồi tính. Mọi người ăn thử cháo tên Ken nấu đi.-giọng nó lạnh nhưng pha chút kỉu bắt buộc không ăn là chết. Còn hắn nghĩ là mình nấu ngon nên nó mới mời bạn bè ăn, hiện tại thì đang phởn, mồm ngoác đến tận mang tai. -Sao cơ, Ken nấu...c...ch...cháo sao?-2 thằng bạn nuốt nước bọt đánh ực 1 cái, tay run run cầm bát cháo làm Jan và Jul không hiểu gì hết cũng lấy thìa nếm thử. Chỉ ngay sau đó cả lũ thi nhau vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo (thật cảm phục nó cố ăn hết được 1 bát mà không nôn đấy). Nó ngồi ngoài phòng khách mắt hả hê vì bọn bạn cũng phải chịu chung số phận còn hắn thì mặt méo xẹo và quyết học nấu...cháo cho ngon hơn. End chap 4. Cảm ơn các bạn đã đón đọc chap 4 này...hi...