Sau khi lấy nước trở về, hắn thấy nó đang ngồi, mái tóc nâu ngang vai rũ xuống, đôi mắt vô hồn, môi mấp máy như đang nói gì đó rồi bất chợt 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt...từng giọt nước mắt của nó rơi xuống tấm chăn trắng. Hắn như không tin vào mắt mình, tự tát bản thân một cái, thực sự không phải là mơ, nó đã tỉnh dậy mà không những thế, nó còn tự ngồi lên được nữa nhưng...nó đang khóc...tại sao nó lại khóc cơ chứ? Bỗng nó nhận ra sự xuất hiện của hắn, đột nhiên cơ thể nó co rúm lại góc giường, mắt ánh lên sự sợ hãi, bàn tay khua khua trong không khí. -KHÔNGGGGG. TRÁNH XA TÔI RAAAAAAAAAAA.-nó hét lên rồi gục xuống ngất làm hét lo đến sốt vó dù sau đó đã gọi bác sĩ tới và bảo không sao. Riêng đêm nay hắn lại không thể ngủ bởi trong lòng dâng lên 1 nỗi sợ, nỗi sợ mất nó. Dù mới chỉ biết nó ít lâu nhưng khoảng thời gian nó phải nằm viện hắn đã định rõ được phần nào quan trọng của nó trong tim mình. Sáng hôm sau: -Ê...sao thẫn thờ vậy cha nội?-Kan chạy vào vỗ vai hắn làm hắn sực tỉnh khỏi suy nghĩ...không ngờ đã sáng rồi. -Jun tỉnh rồi.-hắn ủ rũ nói. -Hả? Jun tỉnh rồi sao?-Jan và Jul vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. -Thế sao mày ủ dột vậy?-Kin thấy lạ. -Cô ấy không nhận ra tao. Hôm qua tao gặp riêng bác sĩ rồi, ổng nói là có thể Jun sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, có lẽ do bị ám ảnh của quá khứ gì đó...-hắn kể lại, thở dài mệt mỏi. Nghe đến cụm từ ám ảnh của quá khứ xong, Jan và Jul như đờ người cả đi, bất chợt cả 2 đứa đều khóc làm Kan , Kin luống cuống dỗ. Thấy là thường, hắn bắt đầu dò hỏi. -Có phải Jun từng gặp phải điều gì đáng sợ trong quá khứ không? Các cậu nói tôi nghe đi. -À...thì...là...-2 đứa hiện không biết nói thế nào. -Các cậu mau nói đi, tự nhận là mình yêu Jun nhưng tôi lại chẳng biết gì về cô ấy cả. -Để ta nói cho.-ba nó và Kai bước vào. -CÁch đây 2 năm, khi đó cả nhà ta đều sống tại VN. Ta còn có 1 người con trai lớn tức là anh trai Jun tên hay gọi là Jen, ngày hôm xảy ra vụ việc là đúng vào ngày tổ chức lễ đính hôn của của Jen, cái bọn công ty CT vốn có thù hằn với nhà ta nên đã bắt cóc nó rồi gọi Jen tới. Nhưng nào ngờ cái lũ khốn đó còn đua xe và lấy thân Jen làm đích ngay trước mặt nó. lúc đó nó đã tức giận và đau khổ tới mức nào, không còn biết gì nữa, nó lao tới bảo vệ Jen dù Jen đã trút hơi thở cuối cùng rồi. Trước khi bỏ đi bọn chúng còn để lại 1 nhát chém dài trên người con bé, vết sẹo vẫn còn đến tận bây giờ. Sau đó, vẫn chưa bình phục hẳn, nó vẫn khăng khăng đi thăm mộ cùng người vợ chưa cưới không thành của thằng Jen. Tưởng như vậy là kết thúc, đang qua đường, 1 chiếc xe ô tô đâm sầm vào bọn nó, nó đã bị chấn loạn tâm lý sau 2 cái chết của những người nó rất yêu quí. Từ đó nó trở nên lạnh lùng, tự nghĩ mình là tác nhân của mọi tội lỗi nên nó luôn xa lánh mọi người bởi sợ người mình yêu quí sẽ có chuyện gì xảy ra. Còn cái công ty CT đó rồi sẽ sụp đổ nhanh chóng thôi, ta đang tìm những bằng chứng phạm tội của chúng.-ông Lâm rận run lên khi kể lại, lại vừa đau xót. Tất cả lặng thinh nghe, Jan và Jul lại khóc từ lúc nào rồi. Hắn không ngờ mọi chuyện lại kinh khủng đến vậy và quyết tâm giúp nó rũ bỏ mặt nạ lạnh lùng. End chap 7 cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình.