Hát hết một bài lại tiếp một bài, hát đến mức Phùng Hiểu Linh cảm thấy cổ họng mình sắp phát nổ. Tuy thường ngày nàng thích khi hát KTV (karaoke televison), nhưng mà hát như bây giờ thì dù nàng có là người sắt cũng không chịu đựng nỗi. Nhưng nàng cảm thấy thần kì là Hàn Âm Diệc cứ như người không có việc gì làm, hắn đàn dương cầm lâu thế mà cư nhiên không có chút gì trông có vẻ là mệt mỏi. Hắn cứ như đang thưởng thức mĩ vị tinh thần thanh thản. “Hàn tiên sinh…..” lại một bản nhạc kết thúc, Phùng Hiểu Linh vội vàng mở lời. “gì?” “có thể để tôi nghĩ một lúc được không?” Hắn nhìn nàng, sau đó gật đầu. Nàng mới thở phào, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, “xin hỏi, có thể cho tôi ly nước được không?” dù sao đi nữa hát lâu như vậy, lãng phí nước bọt nhiều quá rồi. Hàn Âm Diệc đưa tay chỉ về phía máy lọc nước nơi góc phòng. Không có ly giấy, chỉ có mấy ly thủy tinh. Phùng Hiểu Linh tiện tay lấy một cái, đổ nước vào và bắt đầu uống. Nhất thời, trong phòng trở nên tĩnh mịch, cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng nàng uống nước. Khi nàng uống xong ly thứ ba, mới phát hiện không biết từ lúc nào Hàn Âm Diệc đã ngồi trên ghế sofa, đang nhìn nàng chằm chằm. Phùng Hiểu Linh có chút đỏ mặt khó xử, cầm chiếc ly mà bối rối. “nói tôi biết, tại sao cô lại có thể phát ra âm thanh như vậy?” âm thanh thì thầm vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cánh tay phải hắn co lại, cơ thể dựa vào sofa. “hở?” nàng ngạc nhiên, “tôi hát rất khó nghe sao?” “khó nghe?” hắn cười thầm, tùy ý ngân lên nhạc khúc mà Phùng Hiểu Linh cực kì quen thuộc. “anh cũng biết bản nhạc này?” “ừ.” “tôi cũng biết hát bài này. Lúc trước, tôi ở KTV hát bản nhạc này, Huệ Huệ kiên quyết thu âm lại, còn tải lên mạng nữa.” Nàng vừa hồi tưởng, vừa nói, vừa nhăn chiếc mũi thanh tú. Vậy sao? Cho nên hắn mới vô tình nghe được bản nhạc này trên mạng. “hát lại lần nữa.” Hàn Âm Diệc nói. “hở?” nàng kì lạ chớp chớp mắt. “hát lại lần nữa, tôi muốn nghe.” Tuy nàng không hiểu hắn có ý gì, nhưng mà dù sao cũng đã hát nhiều bài như vậy, thêm một bài nữa cũng không sao. Phùng Hiểu Linh hít một hơi thật sâu, mở miệng hát bài hát quen thuộc. “nhẹ nhàng chạm vào má của anh, là nước mắt của em, khi em ngẩn đầu nhìn anh, lại chỉ có nụ cười lãnh mạc của anh; cho em nụ hôn, là minh chứng cho sự kết thúc…..” Nhạc khúc thanh thoát, vang vọng trong phòng. Hàn Âm Diệc trầm mị lắng nghe. Ha—— không còn là tiếng hát phát ra từ chiếc máy lạnh băng, mà là người sống đang trước mặt hắn, dùng tiếng hát đủ để mê hoặc hắn mà hát. Bất giác đứng dậy, hắn đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên. Cánh tay thon dài cốt tiết phân minh chạm vào chiếc cổ mảnh mai, tiếng hát nhất thời dừng lại. “tiếp tục hát.” Hơi thở của hắn phả vào trán nàng. Làm ơn đi! Như vậy làm sao mà hát? Phùng Hiểu Linh lạnh cả sống lưng nói: “Hàn tiên sinh, anh vậy là…..” “cổ cô nhỏ thật.” “vậy…..vậy sao?” “nhỏ đến mức một tay tôi là có thể bao được hết.” Đó là bởi vì tay hắn lớn quá chứ! Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Âm Diệc lại khiến Phùng Hiểu Linh nổi da gà. Tay hắn bao quanh cổ nàng, không có chút khe hở, “nhìn xem, thật sự bao được hết.” Hành động này nếu như trong phim ảnh thì thông thường màn tiếp theo sẽ là giết người diệt khẩu. Phùng Hiểu Linh sắc mặt trắng bệt. Nàng đáng ra không có đắc tội hắn, không thể khiến hắn làm ra chuyện trái pháp luật vậy chứ? Nhiều lắm thì cũng chỉ hai lần xông vào hoa viên của hắn thôi mà. Nhìn hắn lúc này, giống như ác ma, nói chính xác hơn là giống như loài sinh vật “quỷ hút máu” ở phương tây, muốn hút cạn máu của người khác. Trong đầu không ngừng hiện lên đoạn MV trong《dục vọng màu đỏ》, hiện ra vai ác ma mà hắn diễn – con ác ma mà nàng sợ hãi vô cùng. “anh…..anh định làm gì?” nàng sợ chỉ cần hắn dùng lực thì cái mạng nhỏ của nàng sẽ không còn. “cô nói thử xem?” mặt hắn nhè nhẹ dụi dụi mặt nàng. Cổ nhỏ như vậy, cứ như chỉ cần dùng lực thì sẽ bẻ gãy, nhưng mà lại ẩn chứa một giọng hát khiến hắn mê muội. “anh……anh đừng bao giờ làm việc gì dại dột, đây là một xã hội pháp chế, hơn nữa anh lại là người nổi tiếng toàn cầu, không đáng…..ơ, phạm sai lầm này.” Nàng căn bản không phát hiện hắn làm ra hành động ý vị đối với nàng, tất cả những gì nàng chú ý chỉ có bàn tay đang quấn quay cổ nàng. Hắn…..hắn không phải muốn hút máu nàng chứ! “tiếp tục hát hết bản nhạc này, tôi muốn nghe.” Hắn thì thầm, trán hắn dựa vào trán nàng. Ánh mắt tựa cười phi cười, lạnh lùng cô tịch, hắn — — như là một ác ma, một ác ma bước từ trong MV ra. Nàng rất muốn chạy, đối diện với người nam nhân này, nàng luôn nghĩ tới MV kia sau đó toàn thân không rét mà run. Dù rằng trong lòng biết đấy chỉ là một MV, dù rằng biết hắn chỉ đóng vai một ác mà, nhưng mà cảm giác sợ hãi này cứ ào đến. Trước mắt Phùng Hiểu Linh, Hàn Âm Diệc và ác ma đã không còn khác biệt. Chiếc ly trên tay nàng bị siết ngày càng chặt, nàng thề, nàng lần sau tuyệt đối sau khi được sự đồng ý của chủ nhân mới vào hoa viên. “tôi còn muốn nghe tiếp.” “Hàn tiên sinh……” “hát cho tôi nghe, chỉ hát cho một mình tôi nghe.” “tôi…..” “hát đi…..hát……” Khuôn mặt hắn ngày càng áp sát nàng, nàng phảng phất cảm thấy quỷ hút máu đang mỉm cười mê hoặc lòng người với nữ nhân mình muốn độc chiếm, sau đó mở miệng lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, hút cạn máu của đối phương…. Đừng! Nàng như nghe thấy được tiếng rên khẽ của bản thân. Tay đột nhiên nắm được vật gì, vội vàng phang mạnh vật ấy vào người trước mặt, chỉ vì muốn thoát khỏi cảm giác sợ hãi! Bum! Một âm thanh vang lên. Nàng cảm nhận được bàn tay vây quanh cổ nàng buông lỏng Đôi mâu vốn dĩ lãnh mạc và mị mộng hiện ra sự không dám tin, sau đó, trở thành một loại hàn quang có thể đông chết người, “cô —- —–“ Hàn Âm Diệc trừng mắt nhìn người trước mặt, cơ thề hắn dần dần ngã xuống. “tôi không cố ý.” Nàng nhanh chóng đem hung khí —– chiếc đèn bàn bạch ngọc để sang một bên. Trời ơi, sao nàng lại nhất thời xúc động mà cầm chiếc đèn bàn nhằm đầu hắn mà phang chứ. “tên, tên của cô.” Ánh mắt hắn cứ như dã thú nhìn nàng chằm chằm. Phùng Hiểu Linh lùi sau mấy bước, nàng đã sợ tới mức nói không ra lời, chỉ lắc mạnh đầu. “đừng chạy, tôi nhất định sẽ…..bắt được cô.” Tay hắn siết lấy cổ tay phải của nàng, nhắm mắt lại, ngã xuống đất. Cổ tay bị siết chặt, sức lực ngã xuống cũng khiến Phùng Hiểu Linh ngã theo. Nàng run rẩy dùng tay còn lại dò xem hơi thở của hắn, sau khi xác định hơi thở hắn bình thường, đầu chỉ sưng to chứ không chảy máu thì mới thở phào. “xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi thề, tôi trước giờ chưa cầm đồ vật đánh người, nhiều lắm thì chỉ đánh chết vài con gián thôi.” Sau khi thành khẩn cáo lỗi, nàng bắt đầu gỡ các ngón tay của Hàn Âm Diệc đang siết cổ tay nàng ra. Nhưng hắn siết quá chặt, cứ như muốn ghiền nát xương nàng. Phùng Hiểu Linh chỉ còn cách vừa theo tinh thần cách mạng của quốc phụ vừa cố gắng gỡ từng ngón từng ngón ra. Cuối cùng đợi khi đã gở xong, nàng chảy đầy mồ hôi, nhìn lại cổ tay đáng thương của mình, trên ấy còn viền đỏ. Nàng đứng dậy, nhìn người nam nhân nằm dưới đât, cuối cùng không chịu được tự trách của bản thân, đành cúi người, cố gắng kéo hắn lên sofa. Một người nữ nhân chỉ có 1 mét 58 kéo một nam nhân cao hơn 1 mét 80, trông như trâu già kéo xe. “wa, nhìn không ra anh ta ốm thế mà sao lại nặng như vậy?” “tôi lúc trước chạy 800 mét cũng không có mệt như vậy.” “hàn tiên sinh, tôi chỉ vì kéo anh lên sofa mới ‘ôm’ anh nha, tuyệt đối không phải ăn đậu hũ đâu.” “eo của hắn ta….hình như hơi bị thon, nhưng mà vai lại khá rộng, đây chắc là thân hình “ba góc” trong lời đồn?” …………. Đợi khi Phùng hiểu Linh đưa hắn lên được đến sofa, cơ thể hắn gần như bị nàng sờ hết. Cuối cùng nàng đưa ra kết luận, thân hình của người nam nhân này quả thật—- —– rất tuyệt. Một lần nữa nhìn người nam nhân nhắm chặt mắt, Phùng Hiểu Linh bất giác rét run. Nhân lúc hắn chưa tỉnh nhanh chóng trốn thôi! Nếu không, nàng tuyệt đối sẽ…….chết rất thảm! Phùng Hiểu Linh thề, nàng vĩnh viễn không muốn gặp lại người nam nhân khiến nàng toàn thân run sợ này. Nhưng mà kì tích của vận mệnh luôn ngược lại với ý nguyện của con người. Có lẽ, nàng nên xin lỗi vì dù sao đi nữa là nàng đánh ngất hắn. Nhưng…..mỗi khi nhớ lại, nàng lại rất muốn như chim đả điểu (loài chim hễ sợ hãi là chui đầu xuống đất), chí ít hãy để nàng có đủ can đám mới đi……… “Hiểu Linh, phòng hội nghị có khách quý, em mau đem hai phần đồ uống lạnh vào!” Chị Hoa thư kí vội vàng kéo nàng nói. “em?” đưa trà cho khách quý trước nay là công việc của chị Hoa mà. “hai vị khách quý này đột nhiên tới,cho nên……ơ, chị đi gọi lão bản tới trước.” Chị Hoa tìm lí do nói. Nguyên nhân thật sự là “khí áp” trong phòng hội nghị quá thấp, cô ta không cách nào chịu nổi. Phùng Hiểu Linh gật gật đầu, xem như là hiểu, sau đó đi đến phòng đựng thức uống, lấy hai phần thuốc uống lạnh đi về phía phòng hội nghị. “tại sao phải hoa phí sức lực đích thân tới tìm một người nữ nhân, nếu như cậu muốn dạy dỗ cô ta thì hoàn toàn có thể phân phó cho người khác đi làm mà! Thậm chí làm cho cả công ty này sụp đổ, đối với cậu là chuyện quá dễ dàng, không phải sao?” trong phòng hội nghị, Sái Dã chậm rãi nói. Cư nhiên trong biệt thự mà bị người ta đánh ngất đi, việc này nói ra sợ là không ai tin. Và hắn tra nguyên cả một ngày, mà chỉ tra ra được “thủ phạm” rất có thể là nhân viên của công ty này. Sái Dã cũng bắt đầu cầu phúc cho người nữ nhân không biết tên kia, không có ai làm tổn hại Hàn xong mà có thể an toàn thoái lui, hơn nữa đó lại còn là một tiểu nữ nhân. “tớ không có hứng thú đối với việc làm cho công ty này sụp đổ.” Hàn Âm Diệc lười nhác dựa vào ghế sofa. “vậy cậu đến đây, rốt cuộc là để làm gì?” “để được cô ta!” trong âm thanh lạnh nhạt chứa đựng sức mạnh không cho phép chống cự. “cái gì?” Sái Dã kinh ngạc. “cô ta có âm thanh mà tớ muốn. Cho nên, tớ muốn có cô ta, muốn có tới mức không thể cưỡng lại.” Âm thanh ấy, bất luận thế nào cũng phải có được. “ý cậu nói là…..cô ta chính là người hát bản nhạc đó?” y nói chuyện chỉ có hai người họ hiểu. “đúng.” Hàn Âm Diệc ngẩn đầu. “hèn gì….” Sái Dã thì thầm. Nếu không thì với tính cách của Hàn tuyệt đối không bất chấp tất cả tìm một người nữ nhân. Cộc cộc! Hai tiếng gõ cửa, theo sau đó là cửa phòng hội nghị từ từ mở ra, một nữ nhân nhỏ nhắn bưng hai phần nước uống đi vào. Đôi mắt Hàn Âm Diệc sáng lên, khóe môi cong lên độ cong ưa nhìn. Khi nữ nhân ngẩn đầu nhìn thấy người trước mắt, khuôn mặt nhỏ từ từ đỏ ửng lên. Trời, sao lại là Hàn Âm Diệc. Phùng Hiểu Linh cảm thấy da đầu mình đang tê dần, trực giác mách bảo quay người rời đi! “thất là trùng hợp.” Âm thanh của đối phương trưc tiếp ngắt quãng tất cả hành động của nàng. Hàn Âm Diệc đứng dậy, đi đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, tựa cười phi cười nhìn nàng. Làm ơn! Câu này đáng ra là nàng nói mới đúng! Phùng Hiểu Linh thề rằng sau này ra ngoài tuyệt đối phải xem hoàng lịch, “hai người là —- —- khách quý mà chị Hoa nói sao?” “cô cảm thấy ở đây còn ai khác à?” tìm thấy rồi! Cuối cùng hắn cũng tìm được nàng! Chủ nợ tìm tới tận cửa, theo tình hình này thì nàng có thể hoàn toàn hiểu được tình cảnh các võ hiệp trong phim bị truy sát là như thế nào. “Hàn tiên sinh….còn có…..ơ…….” “Sái Dã!” Sái Dã đứng cạnh bổ sung tên mình nói. “còn có Sái Dã tiên sinh, chào…..ơ, hai người.” Nàng lắp bắp nói. “cô là nhân viên của công ty này.” Hàn Âm Diệc nói. “……ừ.” Nàng cầm thức uống mà tay không ngừng run, “Hàn tiên sinh hôm nay tới đây…..là muốn viết nhạc cho ca sĩ của công ty chúng tôi sao?” “tôi không có hứng thú với việc này.” Hắn không vui nhìn tay nàng không ngừng run rẩy. Nữ nhân này, dù có sợ hắn thì có cần thể hiện rõ vậy không? “cô có gì muốn nói với tôi không?” “a, nói cái gì?” biểu tình của nàng như là con thỏ con bị kinh hãi. “cô nói xem!” đôi mâu hắn khẽ nhíu lại. ực! Nàng đột nhiên nuốt lượng nuốt bọt quá lượng ở cổ họng. I da, ánh mắt của hắn nhìn đến nàng run cả người. Thôi kệ, đối mặt cũng chết, không đối mặt cũng chết, không bằng nàng thành thật xin lỗi. “Hàn tiên sinh, về việc…..ơ, về việc đêm hôm đó, ta thật sự không cố ý, tôi thề, tôi chỉ dùng đèn bàn đụng nhè nhẹ một cái vào anh thôi! “đụng nhè nhẹ một cái?” hắn nhíu mày. “cái gì? Hàn, người đánh ngất cậu hôm đó chính là cô ta?” Sái Dã đứng một bên kêu lên. Bất luận thế nào cũng không thể nào tin, thỏ con trước mắt lại là người đánh ngất Hàn. Phùng Hiểu Linh tiếp tục nuốt nước bọt! Thượng đế minh giám, nàng thật sự hy vọng bản thân có thể ngất xỉu ngay bây giờ, “thật sự chỉ là…..ơ, đụng nhè nhẹ một cái, vả lại tôi còn rất khống chế sức lực, không…..không làm bể đèn bàn.” (PP: đèn mà bể chắc người nằm trong bệnh viện rồi) “ồ?” âm thanh của hắn khẽ nâng cao, hô hấp ngày càng áp sát nàng, ngay cả nhịp tim của nàng cũng ngày càng nhanh! “ngoài ra, tôi còn kéo anh lên sofa, để anh nằm….thoải mái chút.” Nàng tiếp tục ý đồ làm nhẹ tội của mình, không hề phát hiện ra Sái Dã đứng một bên đang cười thầm. “cho nên?” “cho nên anh đương nhiên là……..” nàng ngẩn đầu, định tranh thủ phóng thích vô tội, lại bởi vì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mặt mình mà đôi tay run rẩy. Rào! Âm thanh nước uống bị hất đi vang lên thập phần chói tai trong phòng hội nghị. Quần áo màu nhạt đầy những chấm chấm thức uống màu nâu, không những trên quần áo, trên mặt, trên tóc, cũng ướt sũng. Trời! Nữ nhân này chết chắc rồi! Sái Dã có chút không nhẫn tâm nhìn thấy thảm cảnh của đối phương. “a! xin…..xin lỗi, tôi không cố ý! Mặt anh cách tôi quá gần, tôi…..tôi…..tôi……” Phùng Hiểu Linh biểu tình sắp phát khóc. Phải làm sao đây? Toàn thân hắn đều dính đầy vết thức uống, hơn nữa, bộ dạng hắn trông rất đáng sợ, nhìn cứ như muốn đánh ngươi vậy. Tội lần trước còn chưa thanh toán, cộng thêm tội lần này, nàng xem như một thân lãnh hai tội. Dù cho hắn muốn đánh chết nàng cũng không phải là chuyện lạ. Hàn Âm Diệc mặt không biểu tình nhìn Phùng Hiểu Linh. Hắn căn bản không có làm gì, từ đầu tới cuối, người sợ hắn là nàng, người tạt nước ngọt cũng là nàng, người sắp phát khóc cũng là nàng! “im miệng!” hắn bất nhẫn nói. Nàng thút thít. Không được rơi nước mắt.” Hắn không thích bộ dạng nàng khóc, khó coi chết đi được. “ò.” Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt sắp tràn ra từ khóe mắt. “tôi căn bản không làm gì cô, quần áo dơ thì dơ rồi.” Hắn mười ngón tay đan vào mái tóc ướt trước trán, vuốt ngược về sau. Chỉ như vậy?! Sái Dã đứng một bên há hốc ngạc nhiên. Hàn không đánh ngươi nữ nhân này bán sống bán chết, hoặc là trực tiếp quăng cô ta từ cửa sổ lầu 26 này xuống, chỉ là….nói một câu không có gì rồi cho qua? Động tác tiêu diêu mà ngang tàng, hắn cứ như một con hắc báo, bên dưới vẻ ngoài cao quý hoa lệ ẩn chứ nguy hiểm chí mạng. Phùng Hiểu Linh ngơ ngẩn nhìn Hàn Âm Diệc, hắn nói như vậy có nghĩa là——tha thứ cho nàng? Hắn—–quả là một người tốt! Nàng không nên chỉ vì một đoạn MV mà có thành kiến với hắn. Hít một hơi, nàng cố gắng lấy dũng khí nói: “tôi, tôi giúp anh lau sạch nhựng vết dơ này!” Nàng nói rồi lấy ra một tờ khăn giấy, lau những vết dơ trên người Hàn Âm Diệc. “không cần đâu.” Hắn lắc đầu. “nếu không lau đợi khi khô rồi những vết dơ này sẽ rất khó giặt.” Tay nàng nắm lấy áo hắn. “tôi nói không cần! Giặt không sạch thì bỏ đi.” “nhưng quần áo anh trông có vẻ rất mắc, nếu bỏ đi thì lãng phí quá.” Trong lúc hai người một níu một kéo, chỉ nghe thấy “bựt bựt bựt” vài tiếng, một dãy nút áo hoàn toàn bị rơi hết. Nút áo màu thẫm lăn cả xuống đất. Chiếc áo vét vốn dĩ trên người hắn nay đã trượt xuống vai, lộ ra bả vài và ngực khiến người khác không khỏi hoang tưởng. Thật……gợi cảm! Phùng Hiểu Linh há hốc miệng, cảm thấy hô hấp bắt đầu nhanh dần. Bộ dạng bây giờ của hắn có thể dễ dàng khiến nữ nhân phạm tội. (phạm tội gì không cần Phi Phi nói chớ nhở ^^). Còn Sái Dã một mực đứng một bên xem kịch hay cũng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa thạch. Xé….xé quần áo! Nữ nhân này cư nhiên xé quần áo của Hàn. “tôi…..tôi không cố ý!” Phùng Hiểu Linh vội vàng nói. Ông trời ơi, cứ tiếp tục nhìn như vầy nàng sẽ chảy máu mũi mất. Tuy nhiên……nàng đúng là sợ hắn nhưng không có nghĩa là nàng không có mắt thẩm mĩ. “tôi biết.” Hắn quét nhìn nàng một cái. “Hàn tiên sinh, Sái dã tiên sinh, thật ngại quá, đã để hai người đợi lâu.” Âu Khải Ly đẩy cửa bước vào phòng hội nghị, mới đi được hai bước đã bị cảnh trước mắt dọa đến ngẩn người. Ông ta……nhân viên của ông ta đang làm gì vậy nè? Cảnh trước mắt như là cảnh cường bạo. Hàn Âm Diệc quần áo không chỉnh tề té ngã xuống đất, lộ ra bả vai còn đầu mối tai họa hai tay đang chạm vào ngực của đối phương, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể chuẩn bị sói ăn thịt cừu. “Phùng Hiểu Linh, cô đang làm gì vậy?” Âu Khải Ly chỉ cảm thấy phía trước đen thui. Kim chủ của công ty, hy vọng của tương lai ơi! Mĩ cảnh hợp tác tựa hồ càng ngày càng xa vời. “lão đại…..” đầu mối tai họa nước mắt đầm đìa quay đầu lại, bộ dáng tội nghiệp nói: “làm sao đây?” Làm sao đây? Có trời mới biết. Âu Khải Ly bây giờ xúc động tới mức muốn siết chết Phùng Hiểu Linh! “Hàn tiên sinh, thât sự không ngờ có việc như vầy xảy ra, nếu như cần bồi thường gì, xin cứ nói.” Cùng là trong phòng hội nghị, Âu Khải Ly thầm cầu mong vị kim chủ này đừng nổi giận. Còn Phùng Hiểu Linh đứng sau lưng Âu Khải Ly vẫn cả mặt lộ vẻ không biết phải làm gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Hàn Âm Diệc tuy một thân thảm bại nhưng vẫn khí định thần rỗi (=bình tĩnh như không có gì xảy ra) “Hiểu Linh, mau xin lỗi đi!” Âu Khải Ly nhắc nhở. Nàng hồi thần lại, nhanh chóng cúi người 90 độ, “xin…..xin lỗi, Hàn tiên sinh, việc khi nãy……đều là lỗi của tôi, hy vọng anh đừng….đừng……để bụng.” Rõ ràng là một lời xin lỗi nhưng nàng lại lắp bắp. “cô xin lỗi tôi?” Hàn Âm Diệc nhìn chằm chằm Phùng Hiểu Linh. “…..đúng.” nàng vẫn còn run rẩy. “nói lại lần nữa.” “Hàn….Hàn tiên sinh, việc khi nãy đều…..đều là lỗi của tôi….hy vọng anh …..đừng để bụng.” “nói lại lần nữa.” Hắn hai tay khoanh trước ngực, ánh nhìn chằm chằm lưu trên người nàng. Nàng chỉ có thể làm theo phân phó tiếp tục lặp lại: “việc khi nãy là lỗi của tôi, mong anh tha thứ.” “nói lại lần nữa.” Ông trời ơi, rốt cuộc phải nói mấy lần nữa đây? Phùng Hiểu Linh bĩu môi, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà lập lại: “Hàn tiên sinh, việc khi nãy……” Không đợi nàng nói hết, hắn đột nhiên bước tới gần, nhìn nàng, “cô sợ tôi sao?” “…..không…..không có.” Chỉ thấy tiếng nói nàng run rẩy, nói chuyện không ran2hmach5. “vậy sao?” hắn cúi đầu xuống, đối diện với ánh nhìn của nàng. Đáng sợ! Cứ bị nhìn như vậy, tựa như là một con thú bị săn bắt, đợi chờ mãnh thú ăn tươi nuốt sống. Nước bọt trong cổ họng bỗng dưng nhiều hẳn, trong đầu Phùng Hiểu Linh đột nhiên thoáng qua cảnh trong đoạn MV “Dục vọng màu đỏ” : một thân áo đen, phượng nhãn hẹp dài phát ra hào quang, có vẻ rất giống như người trước mặt. Sau đó nàng thấy tay hắn từ từ đưa lên, hướng về phía đầu nàng…… “đừng!” người nàng co lại. “quả nhiên là rất sợ.” Hắn thu tay lại. “xin….xin lỗi.” Hành động khi nãy của nàng hình như rất thất lễ. “tại sao lại sợ?” hắn hỏi. “bởi vì MV của anh, máu và giết ngườ…..” trời ơi, nàng rốt cuộc đang nói gì vậy? Nàng không phải là đang xin lỗi hắn và mong hắn tha thứ sao? Sao lại lạc đề rồi? “MV?” “ “dục vọng màu đỏ”……khiến người ta rất ớn lạnh, cho nên……” “ồ, thì ra cô có xem cái đó à.” Hắn cúi mâu trầm tư. Cái MV đó rất đáng sợ sao? Hắn lại chưa có cảm giác như vậy, đối với hắn cái MV ấy rất bình thường, bởi vì chưa từng thử qua cho nên mới thử một lần. Nhưng khi diễn xong lại phát hiện không thú vị như hắn tưởng cho nên không diễn bất kì MV nào nữa. “Sái Dã, bộ dạng tớ trong cái Mv ấy rất đáng sợ hả?” Hàn Âm Diệc quay đầu hỏi bạn thân. “thỉnh thoảng khiến người khác sở gai ốc.” Sái Dã nhún nhún vai. Thái độ của Hàn đối với nữ nhân này khiến y có hứng thú. Hơn nữa, y cảm thấy Hàn cơ hồ rất ghét bộ dạng nữ nhân này sợ hắn. Tại sao nhỉ? Hàn trước nay không để tâm người khác có ghét hắn hay không. Đương nhiên, cũng không để tâm có sợ hay không. “nếu như cậu muốn một người không sợ mình, cách tốt nhất là giờ giờ khắc khắc bên cạnh cậu. Chỉ cần cô ta quen với cậu, tự nhiên sẽ không còn sợ nữa.” Sái Dã thản nhiên nói. Khóe môi Hàn Âm Diệc cong lên, “ừ, đích thực là chủ ý hay.” Hắn cười rồi! Phùng Hiểu Linh nhìn nụ cười ấy đột nhiên cảm thấy tương lai nàng đã được quyết định trong nụ cười đó. “Âu tổng, tôi có thể hợp tác với quý công ty.” Hàn Âm Diệc quay lại nói với Âu Khải Ly. “cái….cái gì?! Hàn tiên sinh ngài còn nguyện ý hợp tác sao?” Âu Khải Ly bị nhiễm chứng lắp bắp của Phùng Hiểu Linh, nhưng mà không phải là sợ hãi mà là hưng phấn. “đúng. Nhạc tôi viết ca sĩ nào của quý công ty hát cũng được.” “tốt quá rồi! Thật sự là rất cảm ơn ngài!” phong hồi lộ chuyển. Bánh rơi từ trên trời xuống chắc là vầy. Khuôn mặt vốn dĩ xám đen nay đã đầy hào quang. “nhưng mà trên hợp đồng phải ghi rõ, trong lúc tôi sáng tác, cô ta phải làm thư kí riêng luôn bên cạnh tôi.” Hàn Âm Diệc chỉ vào người nữ nhân nào đó đứng ngơ ngẩn tại một bên. “đương nhiên là không thành vấn đề.” Âu Khải Ly sớm đã quá vui mừng, nào còn để tâm đối phương ra điều kiện gì. “lão đại!” Phùng Hiểu Linh kêu lên. Bây giờ có kêu hoàng đế cũng không có ích gì, “nếu như ngài cảm thấy cô ấy dễ sai vặt thì cứ việc lấy đi.” Âu Khải Ly rất rộng lượng. “ừ.” Đối với câu trả lời này, hắn rất hài lòng. “tôi….tôi không muốn.” Nàng lấy dũng khí, cố gắng kháng nghị. Tuy……hắn có lẽ là người tốt, tuy…..hắn không có giận lây công ty, nhưng nàng vẫn sợ hắn! Nếu như ngày ngày bên cạnh hắn, nàng nhất định xong đời. Không có ai quan tâm lời nàng, Âu Khải Ly đã hòa vào việc hợp tác, “ Hàn tiên sinh, công ty chúng tôi lần này hy vọng ngài có thể trong năm tháng tới đây, ngài có thể sáng tác 12 bản nhạc, đương nhiên, nếu như có thể về phương diện giá cả……..” “tôi không muốn!” nàng lần nữa nâng cao giọng nói. Rất tốt, cuối cùng ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người nàng, “tại sao không muốn?” cứ như nàng đáng ra không nên nói không muốn. “tôi…..” “đúng đấy, tại sao không muốn?” Hàn Âm Diệc bình thản nhìn nàng. “…….” Xui xẻo! Dưới ánh nhìn của hắn, nàng một chữ cũng nói không ra.