Ngày hôm sau, Lê Vị hai lần tỉnh lại. Chỉ là tinh thần không được tốt, cứ mơ hồ rồi thiếp đi. Lúc tỉnh táo thật sự là buổi sáng ngày thứ 3. Ánh mặt trời sáng chói chiếu vào trong phòng, mang đến những cơ hội sống. Sau 24 giờ rửa ruột có thể ăn thức ăn thanh đạm. Từ buổi chiều ngày hôm qua, Liêu Đình Ngạn đã cho người chuẩn bị cháo. Khi nào mà cháo lạnh rồi, anh sẽ cho người đi mua về, rồi để ở bên cạnh, để Lê Vị lúc nào đói thì có thể lấy ăn. Liêu Đình Ngạn dừng tất cả mọi việc, để ở lại bên cạnh cô. Lê Vị mở mắt ra lần này, anh cũng không biết là cô tỉnh thật hay chỉ là giống như hai lần trước, anh thử thăm do: "Đói rồi sao? có cần ăn một chút gì không?" Lê Vị nghiêng đầu nhìn anh. Rất hiển nhiên, rất nhiều ngày anh không được ngủ ngáy đàng hoàng nên trong mắt cũng xuất hiện một số chỉ máu đỏ. Nhưng vào thời khắc này, con mắt của anh cảm thấy rất bất ngờ, không hề cảm thấy mệt mỏi. Lúc trước cô tỉnh dậy hai lần , Lê Vị điều nghe Liêu Đình Ngạn và bác sĩ Đoàn nói chuyện nhắc tới những từ như "Trúng độc" "Đầu độc". Nhưng anh không chủ động nói, cô cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì cô biết rằng, những đau khổ mà cô phải chịu đựng, anh sẽ đau hơn cô rất nhiều lần. Dạ dày ợ lên từng trận khiến cô rất khó chịu, Lê Vị lắc đầu nói, "Không muốn ăn." Bởi vì một thời gian dài không nói mở miệng nên giọng cô có hơi khàn. Nhưng, sau khi nghe tiếng cô một lần nữa, trong ánh mắt của Liêu Đình Ngạn nhất thời nổi lên sự chua xót, lo lắng suốt ba mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vơi đi. "Tốt xấu gì cũng cố ăn một chút nhé." anh cầm cháo đến bên giường cô, "Nếu em không muốn anh có thể bón cho em." Anh cầm lấy cái thìa, múc một ít đưa lên miệng cô. Lê Vị nhăn mặt đẩy cháo ra. Liêu Đình Ngạn mềm mỏng khuyên răng: "Nhiều ít ăn một miếng. Cháo mềm mại, lót dạ." Lại đưa một muỗng khác đưa lên miệng cô, "Ngoan, đến ăn một chút đi." giọng nói như dỗ con nít thế này khiến cho Lê Vị không nhịn được giương mắt nhìn nhìn qua. Lê Vị nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn được, lẩm bẩm nói: "Để em đi đánh răng đã." Liêu Đình Ngạn: ". . . . . ." . Chuyện xảy ra lần này may mà có Quách Tường xử lý kịp thời. Nếu không, tình hình của Lê Vị như thế nói cũng không thể nói trước được. Sau khi Lê Vị ăn cháo xong, Liêu Đình Ngạn gọi điện thoại cho Quách Tường. Cảm ơn anh một lần nữa, sau đó đem chuyện Lê Vị đã tỉnh lại nói cho anh biết. Buổi sáng tầm mười giờ rưỡi, Có vài đồng nghiệp trong đài đến thăm Lê Vị. Quách Tường đi quay ngoại cảnh, không có ở Hằng Thành. Có điều, biên tập Tôn hợp tác với Lê Vị ở 《 Ẩm Thực Tám Phương 》cũng đến rồi. "Chuyện của chương trình không cần quá lo lắng." biên tập Tôn biết trước lúc Lê Vị ngất cô định bỗ sung thêm một cảnh, sợ lúc này cô vẫn còn nhớ đến chuyện đó, liền ở bên cạnh an ủi cô, "Tôi và hậu kỳ đã bàn bạc qua rồi, đưa cảnh một đẩy lui sau, đem cảnh thứ hai mà cô nhấn mạnh đến hiệu quả của nguyên liệu đưa lên đầu. Ngoài ra còn nhờ người thêm lời bộc bạch, Nội dung bên Lô huyện có thể hoàn thiện rồi. Dưỡng bệnh thật tốt, không cần quan tâm đến những chuyện khác." Lê Vị cảm kích nói: "Cảm ơn anh Tôn." biên tập Tôn cười cười, nhìn cách bài trí xung quanh phòng bệnh VIP, không nhắc đến chuyện Trợ Lý Trịnh của Hoa Thiên Thành tìm đến đài truyền hình. Liêu Đình Ngạn biết người của đài truyền hình đến nên trước đó đã tránh đi. Trong thời gian Lê Vị và người trong đài nói chuyện, anh đi đến phòng làm việc không có ai của bác sĩ Đoàn, để gọi điện thoại. Cảnh sát làm việc rất chú ý đến nhân chứng vật chứng. Trước lúc có nhân chứng vật chứng, Đặng Cục không thể cung cấp bất cứ thông tin gì cho anh. Vì vậy Liêu Đình Ngạn tìm thêm người âm thầm điều tra. Đối phương là cao thủ trong ngành, làm việc sạch sẽ lưu loát, mọi việc luôn luôn có cách. Đầu dây bên kia nói ". . . . . . Có thể liên quan đến người phụ nữ họ Châu đó. "Châu." Liêu Đình Ngạn trầm ngâm nói: "Ai." "Một HR. Có một chút quan hệ với Trương tổng." "Trưởng tổng? Trương Tinh Lực?" sau khi nghe được tin tức mới nhất, Liêu Đình Ngạn trầm giọng nói: "Quả nhiên là ông ta sai người làm." "Phải" đối phương rất nhỏ tiếng nói: "Theo như tôi được biết, hẳn là ông ta." Mâu thuẫn của Trương Tinh Lực và Lê Vị đã xảy ra từ sớm. Lúc trước Trương Tinh Lực sắp xếp cho Lương Tư vào trong đài làm việc. Nếu như Lương Tư trực tiếp được chọn vào thì cũng chẳng nhắc đến làm gì, nhưng cô ta vẫn chưa kịp đi phỏng vấn, vị trí dct đã bị Lê Vị dành thử dẫn trước. Sau đó Lê Vị được nhận lại, Lương Tư bỗng dưng bị làm lễ tân. Còn có một người trong đài chịu thiệt nữa là Nhạc Uyển Nhi. Nhạc Uyển Nhi là nhân tình của một quản lý của công ty giải trí. Mà người quản lý đó, là em vợ của tt. Thiên Vương Lạc Thanh Ninh là bạn học của tt. Từ sau sinh nhật của Thái Na, Lạc Thanh Ninh và Lê Vị vẫn luôn không hợp nhau. Đến nỗi MC cũ đã rời đi của chương trình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》, sau khi từ chức lại đi thông đồng với Trương Tinh Lực. Rất nhiều oán hận đến một lúc, Trương Tinh Lực nhìn Lê Vị không lọt mắt, không phải là chuyện này một ngày hai. "Được." Liêu Đình Ngạn nói, "Muộn một chút tôi sẽ đến tìm hắn." Sau khi cúp máy, Liêu Đình Ngạn ngồi trên ghế xô-pha, tay phải khẽ nhúc nhích, mười ngón tay tùy ý đảo lật điện thoại. dc làm việc anh rất yên tâm. Đến lúc cảnh sát điều tra sự việc, nhất định có thể tìm ra chứng cứ. Trương Tinh Lực chạy không thoát. Trước lúc những việc đó xảy ra, không thể để con người đó yên ổn. Nhất định phải cho nó một bài học. Trương Tinh Lực cũng không phải hạng xoàng. Lão hồ ly này ở Hằng Thành mười mấy năm rồi, nhân lực và tài lực cũng không nhỏ. Muốn lão ngoan ngoan mà chịu cực khổ, phải chịu bỏ ra chút sức lực. . Buổi trưa ngày hôm nay Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược sẽ đến Hằng Thành. Là dhp báo cho họ biết chuyện. Rất trùng hợp hai người đi cùng một chuyến bay. Trùng hợp hơn là, hai người lại ngồi kề nhau. Dọc đường đi hai người không ngừng tranh cãi. Hạ cánh xong, hai người tiếp tục tranh cãi. "Anh đừng có phiền như vậy có được không? Tôi không có tay sao? Tự mình không kéo hành lý được sao? Anh bỏ tay ra đi!" dtt gắt gỏng. Lê Chính Dược một tay cầm hành lý màu đen, một tay kéo hành lý hoa hồng kim, "Anh không nói là em không thể. Chỉ có điều bây giờ người nhiều, em lo cho mình đi. Để anh lo hết." Doãn Thục Lan nói to, "Anh buông ra!" " Đừng lộn xộn." "Đưa cho anh!" "Đợi chút lên xe rồi nói." Tranh chấp không ngừng, Doãn Thục Lan tức giận đến cực điểm. Nhưng mà, nhìn khung cảnh quen thuộc của Hằng Thành, bà không tính toán chuyện trước mắt, bắt đầu nhớ đến Lê Vị. "Theo em nói, phải đưa Lê Vị về ngay lập tức." Bà ngẩng đầu nhìn mặt trời sáng lạn, thì thào nói, "Đến Hằng Thành hai ba ngày lại xảy ra chuyện. Không được, không thể để nó tiếp tục như vậy được." "Ừ." Lê Chính Dược ở bên cạnh cũng lên tiếng, "Vậy lập tức đưa nó về." Vừa nghe thấy giọng của ông, nổi giận của bà lại nổi lên, "Yo, tôi nói, con người của ông có thể đừng tranh cãi với tôi được không?" Lê Chính Dược bất lực, "Vừa rồi tôi đâu có bác bỏ lại bà. Tôi cũng nói là sẽ lập tức đưa Lê Vị về." Doãn Thục Lan ngừng một chút, từ từ nhớ lại, không phải sao, hình như ông ấy nói như vậy. Vì thế bà không nói gì nữa. Sau khi Doãn Thục Lan ngừng lại, sự ồn ào cũng tạm thời lắng xuống. Lê Chính Dược âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi lên xe, ông cỡi cà- vạt ra để cho hô hấp dễ dàng hơn. Đợi cho xe dừng lại, ông nhìn vào cổng vào của bệnh viện Thị Lập, tâm trạng không được tốt lắm. Sau khi hai người đến, Liêu Đình Ngạn đang cho Lê Vị uống nước. Cơ thể Lê Vị còn rất yếu, chưa thể bước chân xuống đất để bước đi. Vì vậy, Liêu Đình Ngạn rót nước đến bên giường cô, để cô dựa vào lòng mình, đưa nước lên miệng để bón cho cô. Lê Vị từng chống cự. Nhưng Liêu Đình Ngạn kiên trì để cho cô nghỉ ngơi, nhưng cô cũng rất thích cảm giác được gắn bó với anh như thế này, nên không tiếp tục phản đối nữa. Ai biết được vào lúc này cửa phòng không có dấu hiệu gì lại bị người đẩy từ ngoài vào. Liêu Đình Ngạn cúi xuống bón nước cho cô, đầu cũng không ngẩng lên nhìn, giọng nói nghiêm túc: "Bước vào cũng không gõ cửa?" "Chà, chuyện này cũng khá mới mẻ đấy." hai tay Doãn Thục Lan khoang trước ngực, lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không không biết, tôi đến thăm con gái của tôi mà còn phải chờ sự đồng ý của người khác." Không ngờ được người đến là Doãn Thục Lan, tay Liêu Đình Ngạn vụt qua một cái, suýt chút nữa là nước cũng văng ra. Lê Chính Dược đi ở phía sau, loạng choạng bước vài bước. Nghe thấy giọng điệu tức giận của Doãn Thục Lan như vậy, ông cũng định khuyên, nhưng sau khi nhìn thấy Liêu Đình Ngạn ôm con mình như vậy, ông cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. "Hai đứa ôm nhau như vậy còn ra cái thể thống gì nữa!" Lê Chính Dược tức giận nói. "Bộ dạng bình thường." Lê Vị đẩy ly ra nói, nhìn Liêu Đình Ngạn lắc lắc đầu, ý bảo anh không cần phải căn thẳng, không có việc gì, lại nói với Lê Chính Dược: "Thiếu chút nữa con bị bơ vơ ở đây. Có người thay hai người chăm sóc con, Không tốt? Không lẽ nói, hai người muốn con không có ai ngó ngàng sao, cô độc một mình ở trong phòng bệnh ngước mặt nhìn trần nhà, như thế hai người mới cảm thấy vui sao?" Lời này khiến Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược không có lời nào để phản bác. Đúng là thời gian mà hai người họ ở bên cạnh cô rất ít. Liêu Đình Ngạn bỏ ly nước xuống, đặt cô nằm xuống, nói nhỏ bên tai cô: "Anh qua chỗ ông ngoại lấy ít trà. Sẽ về nhanh thôi." Lê Vị biết, anh như vậy là muốn tránh đi, để không gian lại cho bố mẹ cô nói chuyện, nên không phản đối, nhẹ nhàng gật đầu. Liêu Đình Ngạn nhìn Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược lễ phép chào hỏi, sau đó bước chân ra khỏi phòng. Doãn Thục Lan bước nhanh hơn anh vài bước chặn anh lại, rồi nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu." "Mời người ạ." Liêu Đình Ngạn nói. Doãn Thục Lan quay lại nhìn Lê Vị rồi đóng cửa phòng lại. Liêu Đình Ngạn hiểu ý, đi theo bà đến cuối hành lang. "Tôi muốn đưa Lê Vị về thành phố K để tịnh dưỡng." Doãn Thục Lan nói, "Từ lúc nó đến Hằng Thành, thân thể của nó xảy ra rất nhiều chuyện. Lần này thì hay rồi, Bỗng nhiên lại có người muốn làm hại nó! Tôi thực sự không yên tâm để nó tiếp tục ở lại đây." Hai ngày trước bệnh đến nỗi phải nhập viện. Lần này lại bị người ta hạ độc! Nếu tiếp tục ở lại đây, cũng không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa! Liêu Đình Ngạn căn môi. Im lặng nghe bà nói hết mới mở miệng: "Hằng Thành rất an toàn. Người yên tâm, chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt. Xin người để cô ấy ở lại đây." "Không được." Thái độ của Doãn Thục Lan rất kiên quyết, trước đó giọng nói còn thương lượng, bây giờ nhìn thấy Liêu Đình Ngạn phản đối, giọng nói của bà rất cứng rắn, "Lê Vị ở đây tôi không yên tâm. Nhất định phải đưa nó về. Anh không nói được, cũng không nói không được. Có điều Doãn Thục Lan không định nghe ý kiến của anh. Con gái là của bà ấy. Bà ấy nói cái gì, người khác dựa vào cái gì mà phản đối đây chứ? ! Doãn Thục Lan định trở về phòng, chưa kịp quay người, liền nghe thấy Liêu Đình Ngạn nói một câu: "Chú Lê." Doãn Thục Lan không vui quan sát Lê Chính Dược vừa mới dừng chân: "Ông đến đây làm gì." "Tiểu Vi nhìn thấy bà ra khỏi phòng, bảo tôi đến xem bà cần gì." Sau khi Lê Chính Dược nhìn thấy Doãn Thục Lan nói chuyện với Liêu Đình Ngạn, đã mơ hồ đoán được nội dung cuộc nói chuyện của hai người, nên không nói nhiều, chỉ nói: "Đi thôi. Chúng ta về thôi." "Rút cuộc là nó bảo ông đến, hay là ông đi theo tôi?" Doãn Thục Lan không động đậy, cảnh giác dò sét nhìn Lê Chính Dược: "Lúc trước ở với nhau ông cho người theo dõi tôi. Bây giờ ông lại giở chiêu này?" Sắc mặt Lê Chính Dược lạnh hơn một chút, "Sao bà lại nghĩ về tôi như vậy? Lúc đó là vì tôi sợ bà vừa mới sinh con xong tinh thần không được ổn định, sợ bà xảy ra chuyện gì, vì vậy mới cho người đi theo." "Tóm lại là theo dõi." giọng nói của bà đã hạ giọng rất nhiều, nhưng nặng lời hơn, "Ông luôn không tin là tôi sống tốt, luôn luôn can dự vào chuyện của tôi." "Tiểu Lan." Lê Chính Dược đưa tay lay lay ấn đường, "Có thể là cách làm của anh không đúng. Nhưng anh thực sự muốn quan tâm em." "Muốn quan tâm tôi sao không xem tôi nghĩ như thế nào? ồ, quan tâm tình cảm của ông là mình tự nghĩ tự làm như vậy sao? !" . . . . . . Nói với Lê Chính Dược xong, Doãn Thục Lan chỉ nghĩ đến tranh cãi với ông, không quan tâm đến Liêu Đình Ngạn. Hai người nói qua nói về, giống như người đàn ông bên cạnh là vật trang trí vậy, hình như không hề ảnh hưởng gì đến hai người họ. Nhìn thấy hình ảnh hai người họ không coi ai ra gì, trong lòng Liêu Đình Ngạn vừa nghĩ ra một cách. Liêu Đình Ngạn bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng bước về phòng. Đóng cửa lại, bước đến bên giường. Người trên giường nhìn trừng trừng vào trần nhà, cho dù tiếng mở cửa vang lên, cũng không có phản ứng gì. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, phản ứng của cô lại khác hẳn. "Quả nhiên là anh trở về trước." Lê Vị nở nụ cười, đợi sau khi Liêu Đình Ngạn đến bên giường, đưa tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sao rồi? Hai người họ có làm khó anh không." "Không có." Liêu Đình Ngạn cười nói, "Em bảo bố em đến rất đúng lúc. Mẹ em không kịp làm khó anh." Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói:"Anh thấy bố mẹ của em, tình cảm vẫn còn rất tốt?" Lê Vị mặc kệ anh, liếc anh một cái, không nói gì. Tình cảm tốt mà có thể cãi nhau nhiều năm như vậy sao? Sau đó thì ly hôn? Đúng thật là rất tốt. Nếu không quan tâm đến đối phương, cơ bản không thể xảy ra những chuyện như vậy, cũng không thể độc thân nhiều năm như vậy mà không quan tâm đến người khác, hay là bắt đầu tác hợp hai người họ đi." Dù sao giữa Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược vẫn còn tình cảm, hơn nữa hai người điều nhớ thương đối phương. Không bằng khiến hai người họ làm lại từ đầu đi. Đợi hai người ở bên nhau, hai người vừa cãi nhau, vừa ân ái, như vậy thì hai người không còn tinh thần để đi lo chuyện khác rồi. Giống như. . . . . . "Chuyện." của anh và Lê Vị.