Sáng sớm đầu tuần, Lê Vị đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị để đi làm. Vẫn chưa bước ra khỏi cửa,liền nhận được điện thoại của Liêu Đình Ngạn, anh bảo là đang ở dưới lầu để đợi cô. Bảo cô nhanh hơn một chút, đừng để muộn làm. Người dù gì cũng đến rồi, không đi cũng không được. Lúc Lê Vị lên xe, cô âm thầm nghĩ, ngày mai có cần đến sớm một chút hay không. Nếu như vậy, lúc anh đi cô vẫn chưa đến. Như thế sẽ không cần ngồi xe của anh cũng không mất hòa khí. Đúng là cách vẹn toàn cả đôi bên. Ai biết được ngày hôm sau cô đi trước mười phút, kết qua vừa khóa cửa, điện thoại liền rung lên. "Nhanh vậy sao? Hôm nay nhanh thật." vừa nghe điện thoại đã cảm thấy được sự ấm áp và ý cười của anh, "Em đi thang máy xuống đây đi. Buổi sáng lạnh như vậy, không cần phải đi thang bộ đâu." Lê Vị hỏi anh: "Sao anh biết em đi ra rồi. Sao hôm nay anh đến sớm như vậy." Liêu Đình Ngạn nghe thấy giọng điệu của cô không được vui, nhấp nhấp đôi môi nhợt nhạt trả lời: "Anh thấy đèn trong phòng của em đã tắt rồi. Còn về thời gian, anh đến sớm hơn em tưởng tượng nhiều?" Mùa đông trời lạnh như vậy, anh lại đến sớm như thế, lại đợi lâu như vậy. Lê Vị nghĩ đến rất nhiều lời những tâm để từ chối anh, nhưng bây giờ lại không nói nên lời, chỉ nói được một câu "Thế sao", sau khi xuống lầu cũng không nói thêm gì nhiều. Cô biết, nếu là bình thường, anh cũng không ép cô căn thẳng như vậy. Anh là vì mấy hôm nay cô ốm nên đến đưa cô đi làm. Tính tính thời gian, sau ngày mai cô có thể từ chối ú tốt của anh rồi. Lê Vị đang âm thầm suy nghĩ. Liêu Đình Ngạn nhìn bộ dạng của cô tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, không tự chủ thử dài một tiếng, bờ môi cũng hiện ra sự vui vẻ. Chỉ có điều nụ cười của anh chưa được lâu, liền nhìn thấy một bóng người đang đi bộ trong khu vườn. "Sư huynh!" Lê Vị cũng nhìn thấy người đó, kéo cửa xuống vừa gọi vừa vẫy vừa chào. Mặt của Liêu Đình Ngạn rất gượng gạo: "Đừng mở cửa, trời lạnh thế rất dễ bị cảm." Lê Vị nhìn anh cười cười không nghe lời. Lâm Tại Khê dừng bước ngước nhìn cô, cười ấm áp: "Tiểu vi à. Em đi làm à? sao sớm vậy." Lê Vị hướng đến ngoài cửa xe: "Anh cũng sớm mà." "Ừ. Anh đi mua đồ ăn sáng, " Lâm Tại Khê đưa hai bì trên tay lên hỏi cô: "Em có muốn ăn thêm gì không?" "Không cần. Em ăn rồi." Tạm biệt xong, xe chạy ra khỏi tiểu khu. Tâm trạng lúc này của Liêu Đình Ngạn rất tốt, hỏi Lê Vị: "Lát nữa em muốn ăn sáng ở đâu?" không nhịn được anh lộ ra giọng nói rất vui vẻ."Em không muốn ăn sáng cùng anh ta sao?" "Sư huynh chăm sóc em rất tốt. Em ngại làm phiền anh ấy ạ." Lời nói này nghe rất thuận tai. Liêu Đình Ngạn đồng ý gật gật đầu," Em nói cũng đúng. Dù gì cũng là người ngoài, làm phiền nhiều cũng không hay." "Dạ." Lê Vị gật đầu. Liêu Đình Ngạn hỏi cô câu hỏi khiến anh thắc mắc hồi nãy: "Sao anh ta lại mua xong đồ ăn sáng xong rồi mới đến tiểu khu của em? Không phải là anh ta ở đó chứ." Lê Vị cười nói: "Anh ấy ở đó mà." Nghĩ đến cô ở cùng một tiểu khu với người tâm địa không rõ ràng như vậy, tâm trạng của anh đột nhiên xấu đi. . Hôm nay là thứ hai, ngày ảnh hậu Kỷ Hiểu Hiểu đến tham gia ghi hình chương trình rồi. Đài Trưởng Lưu không ngừng phân tích với tổ phụ trách chương trình, nhất định phải làm công việc thật tốt, nhất định không thể để chương trình xảy ra việc gì khi ảnh hậu đến. Ngoài ra, công việc bảo mật phải làm thật tốt, ai dám tiết lộ bí mật thì sẽ bị xử lý. "Tiểu Vi à." Đài Trưởng Lưu nói chuyện riêng với Lê Vị, "Kỷ Hiểu Hiểu có thể đến, công lao của cô là lớn nhất. Nhưng mà, lúc quay chương trình trách nhiệm của cô cũng rất nặng nề. Tính cách của đầu bếp Trịnh cô cũng hiểu, chỉ dựa vào ông ấy để khơi dậy sự nhiệt tình của khán giả là rất khó. Vì thế cô phải để ý nhé." "Kỷ Hiểu Hiểu là kiểu người đoan trang thục nữ, đến một chương trình nấu ăn như thế này có vẻ hơi khó tin. Đến bây giờ Đài Trưởng Lưu vẫn chưa dám tin, giải trí Hoa Thiên Thành chịu để cho nữ thần tham gia một chương trình nhỏ như thế, không đủ tên tuổi như thế này. Cho dù là Lê Vị rất có tự tin, Đài Trưởng Lưu vẫn giữ cô lại nữa tiếng đồng hồ để dặn dò cô từ những việc nhỏ đến lớn, mới chịu cho cô đi. Lê Vị cũng không ngờ Đài Trưởng Lưu là Fan của Kỷ Hiểu Hiểu. Càng không ngờ rằng, ông lại dặn dò cô lâu như vậy, một nửa thời gian nói chuyện điều nhắc đến những hào quang của Kỷ Hiểu Hiểu. Từ nhỏ đến lớn Lê Vị tham gia rất nhiều cuộc họp, bị chiếm giữ nhiều thời gian nhiều như vậy quả thật sự là chịu không nổi. Lúc bước ra cô nhắn tin cho kh. "Nữ thần! cậu giỏi thật đó, ở đâu cũng có tên của cậu!" Lúc nhận được thông tin cô vừa ghi hình một chương trình. Vừa khéo là Kỷ Hạ cũng có thời gian nghỉ ngơi là 10 phút. hai người nói chuyện cùng nhau đến mức không biết trời trăng mây gió gì cả. Nhìn thấy Lê Vị vui vẻ như vậy, Lương Tư rất hậm hực. Cô ta chống tay lên lưng bước đến phòng nước, nhìn thấy Cô cũng ở đó, liền gọi Ca ngồi dựa vào rèm cửa bên bàn ngồi xuống. " .. . . .. . . nhìn thấy cô cười phơi phới như vậy, cũng không biết trên đó có gì hay hay không." Lương Tư nhìn vào gương trang điểm lại, nhắc đến bộ dạng Lê Vị nhắn tin hồi nãy, hậm hực nói: "Trẻ măng như vậy đã đi Maserati. Cũng không biết là kiếm xe đó ở đâu ra." "Em hỏi chị, chị cũng không biết." Ca hướng ánh mắt đến những chiếc là trong ly trà, giọng nói rất lạnh nhạt, "Có một buổi sáng sớm chị nhìn thấy cô ta đi làm. Người lái xe lúc đó là đầu bếp Trịnh. Lúc xuống xe đầu bếp Trịnh đưa chìa khóa xe cho cô ta." Tay của Lương Tư run lên một chút, đường lông mày vạch ra một đường dài. Cô ta không thèm lý giải cho người khác, trợn mắt không thèm chớp mắt hỏi: "Đầu bếp Trịnh? Lê Vị?" Ca uống một ngụm trà, chỉ cười cười chẳng nói đúng sai. Dùng lực đập bút kẻ lông mày xuống bàn, Lương Tư tức bừng cả mặt mày, sắc mặt cũng biến hình, "Em nói Trương Tổng đã gửi lời rồi, sao cô ta lại nhắm vị trí của em chứ. Hay thật, dám dùng thủ đoạn không trong sạch như vậy!" "Em đừng kích động." Ca nói: "Cửa ngày mai của cô ta cũng không biết cô ta có vượt qua nói hay không nữa. Buổi ghi hình ngày mai toàn là những nhân vật có thế thực cả, hơn nữa còn là những khách mời mà đài trưởng xem trọng nữa. Nếu như đến lúc đó xảy ra sai sót gì, thiết nghĩ đài trưởng sẽ không tha cho cô ta đâu." "Ngày mai?" Lương Tư không biết gì, "Ai đến vậy." Ca bước đến bên tai cô ta, nhẹ nhàng nói hai chữ. Lương Tư bỗng nhiên có chút lạnh người. "Vị này đúng là lớn thật." Ca thở dài, "Cũng không biết cô ta có thể phản ứng kịp không. Mong là thần may mắn phù hộ cho cô ta." Sau khi nói xong, Ca uống hết một ngụm trà, rồi đứng dậy bước đi. Lương Tư cũng không màng đến việc dặm phấn lại, chống cằm ngẫm nghĩ rất lâu. . Lê Vị rất mong chờ ngày mai. Vừa nghĩ đến việc ngày mai có thể gặp Kỷ Hạ, không nhịn được vừa nghĩ vừa cười. "Vui vậy sao?" lúc dẫn đèn đỏ, Liêu Đình Ngạn thường xuyên nhìn trộm cô cười, "Có phải em được lãnh đạo biểu dương không." Lê Vị vừa nghe đã biết, chắc anh quên chuyện ngày mai Kỷ Hạ đến đài cô ghi hình rồi. "Không nói cho anh biết." Lê Vị mặt mũi giương giương: "Nói chung là có chuyện vui." Liêu Đình Ngạn cũng không hỏi nhiều Cô vui là được. Còn là lý do là gì cũng không quan trọng. Hôm nay Liêu Đình Ngạn có chuyện cần giải quyết, vốn định đưa cô lên tầng rồi mới quay về. Nhưng mà, sau khi dừng xe, hôm nay hình như có điều gì nhắc nhở anh, luôn cảm hôm nay phải lên một chuyến. Vì thế anh đưa cô lên phòng. Sau đó liền nhìn thấy Lâm Tại Khê đang đứng bên hành lang. Đây là lần thứ hai Liêu Đình Ngạn nhìn thấy Lâm Tại Khê tại chỗ ở của cô. Tính cả lần đưa Tuyết nhi lên nữa, tổng cộng anh gặp "Sư huynh Lâm" ba lần rồi. Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng để lộ ra một chút phản cảm. Sau khi chào hỏi xong, lúc nhìn thấy Lâm Tại Khê bước vào thang máy, Liêu Đình Ngạn gọi Lê Vị cùng đi thang bộ. Tiện miệng hỏi cô: "Tên họ Lâm sao lại sống ở đây?" Lê Vị đang nghĩ đến chuyện của Kỷ Hạ, luôn miệng đáp: "Anh ấy sống ở đây." Ấn đường của Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng khép lại, "Tòa nhà này? là của nhà anh ta sao?" "Dạ." Bỗng nhiên anh có một dự cảm không lành, bước chân của Liêu Đình Ngạn đột nhiên dừng lại, anh hỏi: " Tầng mấy?" Lê Vị bị lời anh càm ràm rất bực, suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, có chút phiền lòng, trực tiếp trả lời: "Anh ấy ở phòng 501." Con số này rất kích thích lỗ tai. Liêu Đình Ngạn trực tiếp ôm hai tay, đứng dựa vào tường, đứng yên không di chuyển. Rất tốt. Vậy là phòng của anh ta ở đối diện phòng cô. Gan cũng lớn thật đấy.