Lê Vị khó chịu cả một đêm, vì có uống thuốc giảm đau nên sáng hôm sau thức dậy mới đỡ hơn một chút. Vừa hay hôm nay là chủ nhật, ở đài cũng không có việc gì, cũng không cần phải đến đài truyền hình, vừa hay có thể ở nhà nghỉ ngơi. Vốn dĩ hôm qua cũng là ngày cuối tuần. Bởi vì Tưởng Tử Minh phải đi ghi hình, vì thế cô cũng phải đi làm. Buổi chiều lại phải đi theo theo dõi Mục Hân một lúc, cuối cùng trời tối mới được về nhà. Rất lâu rồi mới có cảm giác được ngủ đến trưa mới tĩnh. Lê Vị lười biếng từ từ thức dậy, đang dụi dụi mắt, liền nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Nheo mắt nhìn một chút. Là Liêu Đình Ngạn. Ở trước mặt anh không cần phải chú ý đến hình tượng. Đầu tóc cũng không cần chảy, vừa ngáp vừa mở cửa, sau khi anh bước vào, cô mang dép đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau khi Liêu Đình Ngạn vào cửa, vừa mới bước vào cửa chưa kịp mang dép, đôi dép lông thỏ màu xám của anh đã bị Tuyết nhi chiếm đoạt rồi. Anh ôm đó lên tay, cầm mấy chiếc túi để lên bàn, nói: "Em thấy không, nếu đưa em đưa cho anh một chiếc chìa khóa, như thế anh có thể tự mở khóa, không cần em phải tự mình dậu mở cửa nữa, như thế sẽ tiện hơn nhiều." "Không cần đâu, dù gì em cũng tĩnh rồi mà." Lập trường của Lê Vị rất kiên định, đánh răng trong bất lực, chỉ có thể nói: "Lần sau anh đến chỉ cần gõ cửa là được." Sắc mặt của Liêu Đình Ngạn có chút không vui, nhìn thấy áo quần trên ghế xô-pha của cô vẫn chưa kịp dọn, liền để Tuyết nhi vào một chiếc hộp nhỏ, để nó chơi một mình. Đến bên ghế xô-pha, Liêu Đình Ngạn đem áo quần của Lê Vị dọn dẹp, để thành hai loại một loại màu đậm một loại màu nhạt, sau đó để áo quần màu nhạt vào máy giặt để giặt. Lê Vị vừa rửa mặt xong cũng gần nữa tiếng. Liêu Đình Ngạn đang ngồi xem tivi trên ghế xô-pha, tiện tay đưa giấy trên bàn anh cho cô. Lê Vị kéo xem những chiếc túi trên bàn, hambuger, cà phê, nước tương, cháo,.. đồ ăn trung tây điều có. Cô chọn một hai loại cô thích ăn. Liêu Đình Ngạn nhìn cô chọn xong, đi rửa tay xong liền ngồi xuống, lấy lại những thứ còn thừa để ăn. Không bao lâu, áo quần cũng giặc xong. Ngày đông lạnh lẽo, Lê Vị lại ở trong kỳ kinh nguyệt. Liêu Đình Ngạn để cô ăn tiếp, anh giúp cô phơi áo quần sau đó đem áo quần màu đập đi giặc tiếp. Lúc này điện thoại của Lê Vị vang lên. Không ngờ lại là Tưởng Tử Minh. Hôm qua Tưởng Tử Minh đến đài để ghi hình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》,lúc ghi hình rất thuận lợi. Lê Vị ở trong yến tiệc đã nói rõ với Tưởng Tử Minh rồi, sau đó cùng chú Trịnh trao đổi chi tiết cụ thể, vì vậy trong quá trình quay điều không gặp vấn đề gì lớn, Sau đó, sự phối hợp tinh tế của hai người cũng khiến người khác tò mò. Tiểu tiên sinh mới nổi này điều kiện cũng rất tốt. Ở trước mặt khán giả, Tưởng Tử Minh là một thanh niên nho nhã lịch sự. So với tính cách thích vui đùa lúc bình thường rất khác nhau. Trước lúc Tưởng Tử Minh rời khỏi chương trình, nhưng lúc không có nhiều người, anh hỏi cô cách liên lạc. Ai biết được vẫn chưa đến 24 giờ anh đã gọi đến rồi. Lê Vị ngước mặt nhìn người đang ăn sáng trước mặt mình, người đó đứng dậy, đi vào trong phòng khác, lúc này cô mới bắt máy. Cô hỏi: "Có chuyện gì sao?" Tâm trạng của Tưởng Tử Minh rất tốt, giọng nói cũng đem đến cho người khác sự vui vẻ, "Tối hôm nay dì dượng của anh mời tiệc mọi người, tổ chức ở khách sạn, người đến rất đông. Em cũng đến nhé!" "Không ạ." Lê Vị nhẹ nhàng từ chối, "Tối hôm nay em bận việc rồi ạ." "Em lừa anh." Tưởng Tử Minh hừ hừ, "Anh đã tìm hiểu rồi, tối hôm nay em không có việc." Lê Vị nghĩ một lát, ai mà lợi hại như vậy, đến kế hoạch của cô cũng biết rõ như vậy. Không bao lâu, cô đã nhớ ra người đó là ai, lúc sáng sớm cô đang mê ngủ có nghe điện thoại của Lâm Tại Khê. Lâm Tại Khê có nói chuyện với cô vài câu, cô luôn miệng nhận lời luôn, sau đó tắt điện thoại ngủ tiếp. Nếu như Tưởng Tử Minh không nhắc đến mật thám này, cô cũng quên lời hứa này. "Em thực sự có việc mà." Lê Vị liếc mắt khắp phòng, vừa hay nhìn thấy bên kệ tủ treo một tấm vé phim nước ngoài. Trên đó viết bom tấn sắp phát sóng. giọng nói của cô cố gắng bình tình để che đậy lời nói dối, "Vừa nãy em vừa ăn cơm cùng bạn, chúng em hẹn tối nay cùng nhau đi xem phim. Mật thám của anh không biết chuyện này." Tưởng Tử Minh "Ứ" một tiếng, tiếp tục vặn hỏi: "Bạn nào? Nam hay nữ? xem phim gì?" giọng nói của Lê Vị rất mềm mỏng, "Trẻ con không nên quản chuyện của người lớn. Bye." Câu nói "Anh lớn hơn em" của Tưởng Tử Minh vân chưa kịp nói, thì điện thoại đã bị tắt rồi. Lê Vị đến bên cạnh bàn ăn. Liêu Đình Ngạn đang lặng lặng chờ cô, nhìn cô bước tới, lúc này trên mặt anh mới có chút ấm áp. "Có chuyện gì vậy?" Vừa nãy anh luôn để ý thần sắc lúc cô nghe, "Là ai gọi vậy." Lê Vị từ từ uống nước xuống họng xong mới trả lời: "Tưởng Tử Minh." "Là nó? nó có nói gì không." Liêu Đình Ngạn nhìn dĩa cơm trước mặt, chọn một trong hai món cô thích ăn đưa qua, "Tiết mục hôm qua không thuận lợi sao?" "Rất thuận lợi. Anh ấy rất dễ tiếp xúc, nói là trong nhà có tiệc, mời em tham gia cùng." Liêu Đình Ngạn dùng khăn cầm chặt thứ trong tay, không cần thận bị khiến nó rơi vào dĩa đồ ăn, chọn lại một thứ khác cho cô, " hứ? Vậy em nói thế nào." "Dĩ nhiên là từ chối rồi." "Từ chối như thế nào?" "Em nói là phải đi xem phim." Môi của không nhịn được nở nụ cười, Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng vuốt cằm, "Hôm qua anh có đi ngang rạp xem phim, có nhìn thấy một bộ phim vừa lên sóng khá hay. Chọn bộ đó đi." "Cớ này, nếu không biến nó thành sự thật, rất dễ bị vạch trần. Hơn nữa, nếu không đi, "Liêu Đình Ngạn đột nhiên bật cười, "Nếu sau này em nhớ đến chuyện này, không phải sẽ có cảm giác tội lỗi sao?" Nghĩ đến "Đưa bé" mà còn lớn hơn mình, Lê Vị, " . . .. . . .. .. " . Sau bữa sáng hai người cùng nhau trở về viện thăm ông bà. Bà Liêu nghe nói cháu yêu của mình trở về thăm mình, cũng không đi bộ cùng bạn nữa, vẫn chờ mãi ở viện. Không ngừng thúc giục dì Vương: " Thúc ăn chuẩn bị xong chưa? đừng quên mua ít măng, Lê Vị thích ăn. còn có cuống sen. A, nhớ cả cà chua nữa, thứ đó không thể thiếu." Ông liễu đang tỉa hoa trong vườn, nghe thấy bạn đời nói mãi không ngừng, không nhịn được chống eo trừng mắt nhìn bà, "Bà nói gì nhiều vậy? Tiểu Vương còn hiểu nó hơn bà nữa?" "Tiểu Vương biết, Tôi cũng biết." Bà Liêu không thèm để ý đến ông, tự nhiên nói: "Dù gì bọn tôi cũng biết nhiều hơn ông. Ông đến một cân trứng gà bao nhiêu tiền cũng không biết, thì đừng nói nhiều." Bị vợ công kích như vậy, ông Liêu mới nghĩ lại xem một cân trứng gà bao nhiêu tiền, do dự hỏi." . . . .. . .. 8 tệ một cân?" Bà Liêu bật cười. Lê Vị và Liêu Đình Ngạn ở gần đó, cuối cùng cũng gần tới. Lúc bước vào viện, vừa khéo nhìn thấy bà và dì Vương nói Vương nói to: "Nhìn ông hồ đồ như vậy, tư tưởng của ông không biết đang ở thời đại nào rồi. Lại còn dám nói tôi." Liêu Đình Ngạn định mở cửa, Lê Vị kéo tay của anh dừng lại một chút. "Đợi chút nữa rồi vào." Lê Vị nhỏ tiếng nói: "ông bà đang đùa vui với nhau." Liêu Đình Ngạn chăm chú nhìn cô, một lúc lâu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cười nhỏ: "Chắc ông đang cố ý nói gì đó để làm bà vui rồi." Hai người họ lúc nào cũng nào như vậy. Lúc còn trẻ lúc nào cũng đấu khẩu. Đã lớn tuổi như vậy rồi, lúc nào cũng là ông cũng làm cho bà vui. Hai người cùng nhau trải qua bao nhiêu phong ba, tình cảm lúc nào cũng tốt. Liêu Đình Ngạn nhìn tổ phụ tổ mẫu vui vẻ như vậy, không nhịn được đưa tay lên, nhẹ nhàng để trên vai cô đưa theo chiều dài của tóc, làm như không để tâm nói: " Sau này chúng ta cũng phải như vậy." Lúc này dì Vương tình cờ nhìn về hướng của hai người họ, nhìn ông bà hướng họ nhìn về của viện. Ông Liêu lớn tiếng gọi hai người qua đó. Lê Vị không nghe rõ Liêu Đình Ngạn nói, cúi đầu hỏi anh: "Lúc nãy anh nói gì?" "Uh." Liêu Đình Ngạn nhìn mắt cô nói, "Anh bảo hôm nay em dậy muộn, mắt cũng sưng rồi." Lê Vị tức giận, liếc anh một cái, bước nhanh vào trong. . Buổi tối ông bà có một bữa tiệc khác, là yến tiệc của đồng đội ông, mọi người điều có cặp. Liêu Đình Ngạn và Lê Vị từ biết trước bữa cơm sau đó rời đi. Hai người cùng nhau ăn cơm, thuận tiện đi xem bộ phim mà anh nói là không tệ đó. Cả một tiếng đồng hồ, tình trạng của Lê Vị là nữa ngủ nữa mê. Lúc lên xe để về nhà, ngược lại, lại rất tỉnh táo. Nhìn cảnh đêm xuống dọc đường, dần dần quên hết một nửa nội dung của bộ phim. Lúc về đến nhà cô, Liêu Đình Ngạn đi bộ đưa cô lên tầng, hỏi: "Xem xong bộ phim này em có cảm nghĩ gì không?" Đó là một tiểu chế tác của phim hài. Nội dung không có quá nhiều đặc điểm, chỉ là nói về sự phấn đấu của một người nổ lực theo đuổi ước mơ mà thôi. Trong đó phát sinh ra rất nhiều chuyện, mặc dù có rất nhiều sự cản trở, nhưng cuối cùng lại có một kết quả rất đẹp, trong sự hài hước có những chi tiết tình cảm ấm áp. Nói thật lòng, đó không phải là loại phim mà Lê Vị thích xem. Một nửa trong đó có một nửa là cô không để tâm, cả bộ phim xem rất qua loa, cơ bản không xem chi tiết. Lê Vị biết Liêu Đình Ngạn thích xem thể loại phim như thế nào. Lúc mới bắt thấy anh chọn phim này, cô rất bất ngờ. Bây giờ lại xem nhập tâm như vậy, hơn nữa còn hỏi cô về vấn đề này càng khiến cô thêm bất ngờ. Thấy Liêu Đình Ngạn chú tâm như vậy, Lê Vị đắn đo trả lời: "Nó nói đến, làm người phải nỗ lực, phải có ước mơ?" Liêu Đình Ngạn không đồng tình một chút nào, "Anh lại cảm thấy. Có nhiều lúc, nhận xét vấn đề không thể chỉ nhìn bề ngoài?" Lê Vị hỏi tiếp: "Như thế nào ạ?" "Em xem, chuyện này nhìn có vẻ là hắn bị từ chối không ngừng, hơn nữa lại có quá trình không ngừng nỗ lực, thật ra, trong đó luôn luôn có sự tồn tại của thiện ý." Liêu Đình Ngạn đột nhiên dừng chân, nghiêng người tới trước, ghé ở bên tai cô nói nhỏ, "Những người từ chối đó, thật ra điều đang giúp đỡ anh ta. Nhìn thấy có vẽ như đang từ chối, thật ra cũng có thể là đang yêu thương sâu đậm, vì thế, phải không ngừng nổ lực. Có đúng không?" Trong hành lang, giọng nói có chút khàn trầm, gần sát bên người. Lê Vị suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Em hiểu rồi. Sau này lúc làm làm chương trình, phải chú ý thêm nữa. Đa số những lời phê bình em, thật ra là đang đối tốt với em. Chỉ có điều không cần anh nhắc nhở, ai đối tốt với em em vẫn phân biệt được." Liêu Đình Ngạn bị lối suy nghĩ bình thường của cô khiến anh tức cười, dùng những ngón tay thon dài của anh gõ một cái lên trán cô, bất bực thở dài. "Đúng là một cô gái ngốc."