"Mày là người của hắc bang sao lại châm tiêu thế, cũng may mạng mày lớn nên còn sống ra được đây!" "Sau này mày cứ như vậy không biết phân nặng nhẹ, thì tao đây bị mày hại chết đó!" Trương Thiên nhớ tới cũng lòng vẫn còn sợ hãi. "Phải . . . . . Phải . . . . . !" Trương Hoa nhận thức được đó đại ca Thiên Long mà hai phe hắc đạo nghe tên đều phải kính sợ. Vì mới thoát khỏi bàn tay tử thần nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, lời nói có chút không có mạch lạc. Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong phòng chờ đợi, Ngải Tuyết tức giận nhìn thấy hắn đem thêm vài tên đàn ông đến. Đối phương thật sự quá đông quá mạnh, nên hai ba lượt cô liền bị thu phục Không phải đến vì báo thù cho em trai sao, thế nào lại đứng yên như vậy, cái gì cũng không làm. Trương Thiên bị đàn em nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi, đại ca như thế nào còn chưa ra. "Ken két!" Cửa mở ra "Đại ca, người đã mang đến, anh xem. . . . . ." "Anh đi ra ngoài trước đi, không có gì thì đừng làm phiền tôi!" "Dạ!" Trương Thiên có chút khó hiểu quan sát người phụ nữ này, trí tò mò làm anh tròn mắt hoảng hốt ? ? ? Đại ca muồn thưởng thức ả sao ! ! ! Thận trọng đóng cửa, chạy vụt đi. Ngải Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đang tiến lại gần, có chút giật mình, là anh! Cô cả đời cũng không thể quên người đàn ông này. Chính là anh đã hành hạ cô suốt cả đêm, thiếu chút nữa đã không xuống giường được. Nheo mắt lại suy nghĩ một chút. Cô không nợ anh cái gì, sao anh lại trói cô tới đây. "Ngải Tuyết sao vậy? Chúng ta lại gặp nhau, thật là trùng hợp nha!" Mộ Dung Kiệt sử dụng đôi mắt chết người của anh chăm chú nhìn Ngải Tuyết. "Cái này là trùng hợp sao? Rõ ràng là người của anh trói tôi tới đây!" Mắt Ngải Tuyết trợn trắng Trán Mộ Dung Kiệt nheo lại đầy khó chịu. Cô thật là độc mồm độc miệng, dường như người phụ nữ trầm mặc của đêm đó cùng cô lúc này là hai người khác nhau. Mộ Dung Kiệt đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc"Nghe nói, cô đánh hai thủ hạ của tôi bị thương cánh tay cùng cái cằm!" Ngải Tuyết nhíu mày"Là bọn họ không biết thân phận, động tay động chân với tôi!" Mộ Dung Kiệt nghe được hai tên chết bầm kia lại động thủ với Ngải Tuyết. Trong lòng lại tức giận vô cớ, anh quay người đem ngón tay đặt vào chỗ nhận biết dấu vân tay. Vậy mà, lời nói lại khác đi. "Nhưng bọn họ là thủ hạ của tôi, cô đánh người của tôi, cô cũng nên trả giá cao cho hành động đó!" Mộ Dung Kiệt cười lạnh, nhìn thấy trong lòng Ngải Tuyết có chút sợ hãi. "Cái . . . . . . Cái gì giá cao? ?" "Theo như quy tắc, cô phải bỏ ra hai cánh tay và hai cái cằm của cô, nhưng cô chỉ có một cằm nha!" "Vậy thì, cằm đổi thành chân, liền mất đi hai cánh tay và đôi chân!" Nói xong liếc mắt thấy sắc mặt Ngải Tuyết liền trắng bệch. Trong lòng cười lên, người phụ nữ này thật thú vị, anh rất muốn giữ cô ở bên mình, từ từ chơi đùa.