Tinh Võ Môn
Chương 10 : Trung Hoa đệ nhất đại hộ vệ
Hoắc Nguyên Giáp di thể được đưa về Tinh Võ Môn, dưới sự chỉ huy của Nông Kính Tôn, Tinh Võ Môn trên dưới bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Hoắc Nguyên Giáp.
Đối với công việc đám ma, Vương Chí Đạo không quan tâm, trừ khi cần thiết mới ra ngoài giúp đỡ, phần lớn thời gian đều ở trong phòng mình, tranh thủ luyện võ công. May là vết thương của hắn đã gần khỏi hẳn, nhưng cánh tay gãy chưa phục hồi hoàn toàn, điều này làm hắn lấy cớ, hơn nữa hắn mới gia nhập Tinh Võ Môn chưa lâu, tuổi tác còn nhỏ, nên người Tinh Võ Môn cũng không làm khó hắn.
Nhưng Nông Kính Tôn sau khi được Lưu Chấn Đông kể ra chuyện Hoắc Nguyên Giáp bị người Nhật Bản hạ độc là do Vương Chí Đạo vạch trần, đối với Vương Chí Đạo có chút tò mò, bèn tới cẩn thận hỏi hắn một lần chuyện hắn nghe đồn về Thu Dã, cùng với mấy từ mới như "hóa học", "xét nghiệm".
May là Vương Chí Đạo dày công bịa chuyện, nói dối rằng cha mình là một thương nhân, thường xuyên ra nước ngoài buôn bán, mà mình cũng theo hắn ra nước ngoài được mấy năm, nên mới hiểu được đôi chút kiến thức phương Tây, mà chuyện Thu Dã cũng là nghe được ở nước ngoài. Nông Kính Tôn hỏi tình hình cha Vương Chí Đạo, hắn lấy luôn hình tượng cha hắn ở kiếp trước, khoe cho Nông Kính Tôn một lần. Sau đó mắt đỏ hoe, nói một năm trước một lần đi thuyền về nước gặp phải bão lớn, thuyền đắm, chính mình cùng phụ thân mất liên lạc. Bị dạt tới Thượng Hải, lúc trong cơn bão bị gió lốc làm tổn thương não, rất nhiều chuyện không nhớ nổi, nếu không vì lần trước sau khi hôn mê tỉnh lại đột nhiên khôi phục rất nhiều ký ức, chỉ sợ hoàn toàn không nhớ nổi được tên mình là Vương Chí Đạo. Đáng tiếc chính là từ sau khi thuyền gặp rủi ro trên biển, chính mình không còn ai là thân thích, nếu không được Hoắc Nguyên Giáp nửa năm trước thu làm đồ đệ, sợ rằng bây giờ vẫn đang là một kẻ lang thang.
Nông Kính Tôn không ngờ nghe hắn khoác lác xong, lại rất thương tâm. Mà Ô Tâm Lan ngồi bên cạnh hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên vì Vương Chí Đạo ngẫu nhiên gặp chuyện bất hạnh mà cảm thấy khổ sở.
Cùng Vương Chí Đạo nói chuyện hồi lâu, Nông Kính Tôn phát hiện thấy Vương Chí Đạo tài hoa, người bình thường không thể sánh được, thử dò xét thêm vài cái, phát hiện hắn còn biết được nhiều ngoại ngữ, hơn nữa kiến thức kinh người, trời nam đất bắc, dường như không gì không biết, có một số việc ngay cả chính mình là đại thương nhân đã từng đi khắp thiên hạ, cũng vài lần xuất ngoại, cùng chưa từng nghe thấy, nên càng tin tưởng chuyện xưa của Vương Chí Đạo. Hơn nữa Vương Chí Đạo bóc trần sự tình Hoắc Nguyên Giáp bị người Nhật Bản làm hại, nên Nông Kính Tôn cảm giác được không thể xem Vương Chí Đạo như đệ tử Tinh Võ Môn bình thường, nên trước hết nói Vương Chí Đạo dưỡng thương cho tốt, đợi sau khi đám ma Hoắc Nguyên Giáp xong xuôi, sẽ cho hắn một cái chức vị, để cho hắn phát huy học thức, không làm mai một tài hoa của hắn.
Loại an bài này Vương Chí Đạo tự nhiên là cầu cũng không được, đương nhiên gật đầu đáp ứng ngay. Vì thế Nông Kính Tôn lập tức giao Ô Tâm Lan tiếp tục chăm sóc Vương Chí Đạo cho tốt, rồi mới rời đi.
Đến tối hôm đó, Trần Tử Chính đi theo Tống Thế Vinh tới Nhật Bản đạo tràng đã trở về, nhìn thấy vẻ mặt hắn giận dữ, biết chuyến này hiển nhiên đã thất bại rồi. Hỏi ra mới biết kết quả đúng như Nông Kính Tôn đoán trước, người Nhật Bản cự tuyệt không hạ độc Hoắc Nguyên Giáp, đương nhiên cũng không thừa nhận thuốc kia là do bọn họ đưa cho Hoắc Nguyên Giáp. Càng quá mức hơn nữa, là bọn họ lại nói lại, cho rằng Tinh Võ Môn vì Hoắc Nguyên Giáp bị Gia Ngũ Lang luận võ đánh chết, cảm thấy mất hết mặt mũi, nên mới cố ý bịa ra chuyện này đến vu cho Gia Ngũ Lang. Trong đám Nhật Bản có một người rất có thân phận, thậm chí đề nghị Tống Thế Vinh tuyên bố lại kết quả trận luận võ này, sửa thành Gia Ngũ Lang thắng. Nguyên nhân là Gia Ngũ Lang mặc dù bị Hoắc Nguyên Giáp đánh ngã xuống lôi đài, nhưng Hoắc Nguyên Giáp lại bị Gia Ngũ Lang đánh chết, nên thắng lợi phải thuộc về Gia Ngũ Lang. Người này còn nói, Tống Thế Vinh quả là hèn hạ, cố ý không đợi kết quả rõ ràng đã tuyên bố Hoắc Nguyên Giáp thắng, làm cho các trọng tài khác không còn đường phản đối. Tống Thế Vinh làm vậy hiển nhiên là để che dấu thất bại của Hoắc Nguyên Giáp. Nếu không phải bây giờ được biết Hoắc Nguyên Giáp đã chết, bọn họ còn tưởng rằng Hoắc Nguyên Giáp thực sự đã chiến thắng.
Trần Tử Chính nói, Tống Thế Vinh lão gia tử nghe được đề nghị này, tức đến nỗi suýt hộc máu, nếu không được một võ sư đi cùng khuyên nhủ hắn, chí sợ đã phát tác.
Nghe được chuyện tình Trần Tử Chính kể lại, Tinh Võ Môn trên dưới người nào cũng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng phẫn nộ dị thường, nếu không có Nông Kính Tôn quát bảo ngưng lại, chỉ sợ Lưu Chấn Đông lại muốn dẫn đầu các sư đệ xông đến Nhật Bản đạo tràng, vì Hoắc Nguyên Giáp báo thù.
Thấy ánh mắt mọi người đều rất kích động, Vương Chí Đạo không nhịn được bèn đưa ra một đề nghị: "Người Nhật Bản nếu đã đưa ra ý nghĩ này, vậy chắc chắn bọn họ sẽ áp dụng, nói không chừng ngày mai bọn họ sẽ trắng trợn tuyên dương trên báo chí, nói sư phụ trên thực tế bị Gia Ngũ Lang đánh chết, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta hết đường chối cãi. Nông đại thúc, ta đề nghị chúng ta tiên phát chế nhân, đem chuyện người Nhật Bản hạ độc sư phụ tuyên truyền ra ngoài, dù sao lúc ấy khi sư phụ cùng Gia Ngũ Lang luận võ đang chiếm thượng phong thì đột nhiên ói ra máu đen, việc này tất cả mọi người đều nhìn thấy. Trước là có sự tình này, sau chúng ta lại nói rõ chân tướng, mọi người chắc chắn tin tưởng lời chúng ta, không tin lời người Nhật Bản. Đặc biệt người Trung Quốc nhất định cùng chúng ta cùng chung mối thù, đến lúc đó cho dù người Nhật Bản thực sự buộc hội đồng trọng tài sửa lại chuyện thắng bại, cũng không có ý nghĩa gì nữa.
"Nông Kính Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Biện pháp này tốt lắm. Sơn Vân, ngươi mang theo mấy sư đệ đêm nay mang chân tướng chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta muốn đánh cho người Nhật Bản ứng phó không kịp, tuyệt không thể để bọn chúng che đi danh tiếng Tinh Võ Môn chúng ta cùng sư phụ các ngươi.
"Biên Vân Sơn dáng vẻ tỉnh táo, nghe thấy vậy liền dạ to một tiếng, lập tức điểm mấy đệ tử Tinh Võ Môn theo hắn ra ngoài làm việc.
Đến ngày thứ hai, quả nhiên người Nhật Bản trắng trợn tuyên dương trên báo chí rằng Gia Ngũ Lang đánh chết Hoắc Nguyên Giáp, cũng công bố lần luận võ này Gia Ngũ Lang chiến thắng. Đáng tiếc chính là, dân chúng Thượng Hải sớm đã biết chân tướng sự việc, đều cười nhạo cách làm của người Nhật Bản, đặc biệt những người Trung Quốc từng xem Hoắc Nguyên Giáp luận võ cùng Gia Ngũ Lang đều cùng chung mối thù, mắng người Nhật Bản hèn hạ vô sỉ. Trong khoảng thời gian ngắn, người Nhật Bản đều trở thành biểu hiện cho sự hèn hạ, khiến cho bọn họ cực kỳ căm tức.
Mặc dù xảy ra những việc này, đám tang Hoắc Nguyên Giáp vẫn được cử hành. Hoắc Nguyên Giáp khi còn sống không ngừng vất vả phấn đấu vì quốc dân tự cường, dùng võ thuật phát triển tinh thần dân tộc Trung Hoa, hơn nữa hắn mấy năm làm những chuyện tình như vậy, ra sức củng cố phát triển khí tiết người Trung Quốc. Vì thế có rất nhiều người đến phúng viếng, tới lui không ngừng, Tinh Võ Môn suýt nữa cũng bị người chen chúc mà phá vỡ cổng, người người đều tranh nhau được lên trước để nhìn mặt Hoắc Nguyên Giáp lần cuối.
Vương Chí Đạo rất khó chịu với không khí tang lễ bi thương kiểu này, trừ phi thật cần thiết, còn đâu phần lớn thời gian hắn đều trốn ở trong phòng mình, không có làm gì chỉ khổ luyện võ công, ngắn ngủi vài ngày, công lực tiến bộ rất nhiều, mặc dù so với trình độ kiếp trước thì còn kém mười vạn tám ngàn dặm, nhưng đối với chính mình bây giờ tiến độ có thể tạm hài lòng.
Có thể dự cảm được Tinh Võ Môn mấy ngày này sẽ không yên tĩnh, cho nên Vương Chí Đạo chủ yếu tập trung tinh lực chỉ tập luyện một vài kỹ thuật "nhất kích tất sát". Những sát chiêu đó là hắn học được khi làm lính trinh sát ở kiếp trước. Lính trinh sát Trung Quốc ở hậu thế là một trong những bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất thế giới, thực lực vượt xa các bộ đội đặc chủng khác, ngay cả bộ đối chống khủng bố hoặc là đặc công cảnh vệ cũng khó mà so được. Lấy một chọi mười, so với bọn họ mà nói, chỉ đơn giản như ăn bữa sáng.
Vì lính trinh sát chuyên môn đảm nhiệm những nhiệm vụ nguy hiểm mà trọng yếu nhất, nên ngoài mưu trí cùng thể lực, sức chịu đựng, phản ứng, ý chí đều yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, bọn họ còn cần nằm giữ những kỹ thuật giết người sắc bén hữu hiệu nhất. Những kỹ thuật giết người đó đều do vô số võ giả cùng với quân nhân đã trải qua kinh nghiệm sinh tử, tích lũy trăm ngàn lần rồi tinh luyện ra những kỹ thuật tinh túy nhất, hữu hiệu nhất. Một người bình thường chỉ cần vài ngày luyện tập, là có thể dễ dàng dùng kỹ thuật "nhất kích tất sát" này giết người không để lại dấu vết. Vì thế những kỹ thuật này coi như cơ mật của lính đặc nhiệm Trung Quốc, chỉ có bộ đội đặc chủng ưu tú nhất mới được tiếp xúc.
Những kỹ thuật này bao gồm dùng tay không từ trước mặt, sau lưng hay bên sườn bất ngờ đánh ngất hoặc giết chết địch nhân trong nháy mắt, hay dùng đồ vật đơn giản tại chỗ làm vũ khí, trong nháy mắt tạo thành thương tổn lớn nhất cho địch nhân, cùng với trong tình huống không kinh động, vô thanh vô tức đem địch nhân giết chết. Nắm giữ những kỹ thuật đó, năng lực giết người của lính trinh sát trên cơ bản không thua sát thủ chuyên nghiệp lợi hại nhất.
Bởi vì không có đối thủ để luyện tập, Vương Chí Đạo bèn tưởng tượng ra một địch nhân, dùng giả tưởng tận lực tập luyện như đang thực chiến, mặc dù so với cùng người thực đối luyện thì hiệu quả kém xa, nhưng vì Vương Chí Đạo giữ được trí nhớ từ kiếp trước, đối với những kỹ thuật này sử dụng quá mức thành thục, nên hiệu quả luyện tập cũng không tồi. Hắn ý muốn chính là tận lực đề cao tốc độ thân thể cùng năng lực phản ứng mà thôi.
Ngày càng có nhiều người đến phúng viếng Hoắc Nguyên Giáp, những người này ngoại trừ nhân sĩ võ thuật, còn có các phú thương hay lão bản ở Thượng Hải, bọn họ cùng Hoắc Nguyên Giáp giao tình chủ yếu là thông qua Nông Kính Tôn, một thương nhân có tiếng, làm cầu nối. Đại bộ phận phú thương đó đều có lòng yêu nước, đối với võ giả yêu nước như Hoắc Nguyên Giáp đều vô cùng tán thưởng, rất ái mộ kết giao với hắn, đối với việc Hoắc Nguyên Giáp bất hạnh, bọn họ cũng rất đau lòng. Đến ngày thứ hai, Vương Chí Đạo còn không ngờ gặp được một đại nhân vật, là người cách mạng tiên phong, lãnh đạo quốc dân lật đổ Vương triều Mãn Thanh, chấm dứt hai ngàn năm chế độ phong kiến Trung Quốc, sau lại được mọi người tôn xưng là "Quốc phụ" Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh rất tán dương việc Hoắc Nguyên Giáp xây dựng Tinh Võ Môn, dạy quốc dân tự cường, đã từng viết bốn đại tự "Thượng võ tinh thần", thân tặng Tinh Võ Môn. Lần này nghe nói Hoắc Nguyên Giáp qua đời, Tôn tiên sinh rất là chấn động, vội bỏ mọi việc, chạy tới để phúng viếng.
Vương Chí Đạo mặc dù rất ngưỡng mộ chuyện của Tôn tiên sinh, nhưng thân là võ giả, hắn lại cảm thấy hứng thú hơn với người thiếp thân hộ vệ của Tôn tiên sinh, vốn được hậu thế xưng là Trung hoa đệ nhất đại hộ vệ Đỗ Tâm Vũ, đương nhiên là một võ thuật tông sư, cũng là siêu cấp cao thủ danh khí không dưới Hoắc Nguyên Giáp.
Về Đỗ Tâm Vũ đời sau còn có một truyền thuyết khác, nói rắng hắn là Thượng Hải Thanh bang siêu cấp nguyên lão, trong Thượng Hải hắc bang cực kỳ có danh vọng, chỉ cần một lời hắn nói, ngay cả Thượng Hải tam đại lão đầu cũng không dám coi thường.
Vương Chí Đạo cảm giác được mình muốn đứng chân ở Thượng Hải, trước hết phải cùng Đỗ Tâm Vũ thiết lập quan hệ cho tốt, có cái ô Đỗ Tâm Vũ, chính mình tung hoành ở Thượng Hải cũng không có vấn đề gì. Đáng tiếc chính là Đỗ Tâm Vũ rất xứng danh là một hộ vệ, từ khi vào cửa đến lúc rời đi, đều cùng Tôn tiên sinh không rời một bước, đối với tất cả mọi người đến gần đếu có thái độ cảnh giác, Vương Chí Đạo căn bản là không có cơ hội đi tới gần hắn.
Cảm thấy buồn bực, Vương Chí Đạo quyết định đi ra khỏi Tinh Võ Môn. Đi tới thời đại này lâu như vậy rồi, ngoại trừ một lần cùng Lưu Chấn Đông và các sư huynh đệ đi ra ngoài xem Hoắc Nguyên Giáp luận võ, Vương Chí Đạo còn chưa đi xem "Paris phương Đông" này như thế nào
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
105 chương
23 chương
33 chương
92 chương