Tình tôi như ánh trăng cuối mùa
Chương 24 : cảm nhận hiện tại
“Hiện tại kẻ buồn người vui, người này đắc chí, người kia lại lo lắng. Là quá khứ khiến hiện tại trở nên tàn độc. Hiện tại sẽ quyết định cảm xúc của tương lai. Cảm nhận cho rõ đi, hiện tại tồn tại thật một cách đến nhói lòng”.
Hoa Kỳ.
California.
Thành phố Los Angeles.
Mộc Thanh kết thúc giờ học, cô chạy ào ra cổng, nhảy phóc lên chiếc xe mui trần màu xanh thẫm của người bạn trai đang chờ sẵn. Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, cô thích thú đứng dậy, dang tay đón gió, gió thổi mái tóc đen dài của cô bay tứ tung. Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lái xe liếc nhìn cô lạnh lùng, giảm tốc.
-“Chia tay đi”- người đàn ông hững hờ thông báo, mắt vẫn nhìn thẳng đường đi.
Cô cụt hứng, chau mày tức giận.
-“Anh nói cái gì? Anh điên hả?”- rõ ràng là họ đang ở thời kỳ mặn nồng, ngày hôm qua còn cùng nhau lên bar rất vui vẻ, sao bỗng dưng quay ngoắt 180 độ như thế.
-“Tôi chán em rồi!”- người đàn ông bĩu môi, rõ ràng anh ta rất cool ngầu, phụ nữ xin chết dưới chân chắc phải xếp một hàng dài- “em đẹp lắm, nhưng tôi ăn sạch em rồi, chẳng còn gì thú vị nữa. Cứ xem như là kỷ niệm đi, tôi cũng đã cho em những đêm rất đê mê còn gì”- anh ta cười, nụ cười bất cần, ra thế…anh ta chính xác là một play boy.
Mộc Thanh không còn gì để nói, cô ngồi phịch xuống ghế. Lúc bắt đầu quen cô cũng biết rõ anh ta vốn là tay chơi rồi, nhưng khốn nỗi cô không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của anh ta, cứ thế lao đầu vào. Chuyện này cũng thường thôi, cô đã ở vùng đất này 5 năm, cũng quen với kiểu tình cảm chóng đến chóng đi của lớp trẻ nơi đây.
-“Okie, chia tay”- cô sảng khoái đáp lời, tay chân bủn rủn không còn hơi sức- “dừng xe đi, đoạn đường này khá đẹp để kết thúc.
Người đàn ông nhún vai, nhấn phanh.
-“Được rồi, như em muốn. Đám vệ sĩ của em hẳn sẽ đến nhanh thôi”.
Cô cố mạnh mẽ nhảy phóc xuống xe, cứng miệng:
-“Vĩnh biệt anh yêu”- dù có chia tay cũng phải làm cho thật ngầu, nước mắt ỉ ôi chỉ làm tổn thương lòng tự trọng.
Người đàn ông gửi lại cho cô nụ hôn gió rồi nhấn mạnh chân ga rời đi. Chiếc xe như một cơn bão, thoáng chốc đã mất hút phía xa.
Cả người cô xụi lơ, mất hết khí lực, chân run run sắp không đứng vững.
-“Chiết tiệt, mày chết đi thằng điên”- cô hét lên, đoạn đường vắng người dài hun hút, câu nói nhanh chóng tan loãng vào không gian.
Một mình cô đứng trên đoạn đường đó, nắng gió tan lẫn vào nhau, khí trời rất đẹp. Tất cả giống như một bức tranh, rực rỡ nhưng cô độc.
-“Cô có muốn đi nhờ xe không?”.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn người vừa phát ra câu nói đó, anh ta nói giọng Mỹ rất chuẩn, nhưng ngoại hình thì có vẻ là người châu Á.
Cô lầm bẩm bằng giọng quê hương:
-“Cái quỷ gì đây không biết”.
-“Ồ”- người ngồi trên xe bỗng hét lên- “chúng ta là đồng hương?”- anh ta nhoẻn miệng cười, đôi môi mỏng quyến rũ.
Cô thay đổi thái độ, nhìn kỹ anh ta. Tóc đen, da hơi ngăm, đường nét khuôn mặt cũng có thể nói là thanh tú, đặc biệt là miệng anh ta rất đẹp. Anh ta mặc sơ mi trắng với quần tây đen, giày slip on màu xám đậm, mang kính đen. Trên chiếc xe mui trần màu đỏ, dáng anh ta ngồi rất khẳng khái. Tựu chung lại là đã đủ độ hấp dẫn cô.
Cô nhảy phóc lên xe, quên bẵng chỉ vài phút trước còn là người thất tình.
-“Nhanh lên, kẻo đám kia đến thì mệt đấy”.
-“Ai cơ?”- anh quay sang cô thắc mắc.
Cô chép miệng:
-“Có đám dở hơi như thế đấy!”.
Anh nhấn ga, chiếc xe lao vút đi, giọng anh hòa lẫn vào trong gió:
-“Ra biển chơi chứ?”.
Mộc Thanh biểu cảm phóng khoáng.
-“Ừ thì ra biển”.
-“Cô tên gì?”
-“Mộc Thanh. Còn anh?”.
-“Duy. Cứ gọi tôi là Duy”.
Cô thích thú nhìn anh, cười giòn tan, anh ta được quá đi chứ.
-“Nhanh lên. Họ đuổi kịp rồi”- cô ngoái đầu nhìn về phía sau, một chiếc xe hơi khác đang bám theo- “đám vệ sĩ thối tha”- cô làu bàu, bị họ bắt được thì phiền chết đi, thấy cô đi cùng người lạ thể nào cũng làm toáng lên điện về báo cáo với bố cô, sau đó họ sẽ điều tra kỹ càng, nếu người đó không phải kẻ thù hoặc người có mưu đồ chính trị thì mới cho phép cô tiếp tục giao du. Chán phát điên, đã cố tình sang Mỹ vẫn không được tự do toàn phần.
-“Vệ sĩ?”- anh ngạc nhiên- “cô là con nhà giàu sao?”.
Liếc thấy cô đang chán nản, đôi môi mỏng anh gợi lên ý cười.
-“Muốn tôi cắt đuôi bọn họ không?”
Mộc Thanh một lần nữa nhìn về phía sau, họ đã rất gần, cơ hồ gang tấc thôi là sẽ tóm được cô. Cô gào lên:
-“Anh có thể?”.
Anh nhướn mày, vẻ mặt bình thản.
-“Nếu như cô muốn”.
Anh lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt tăng tốc hết cỡ. Gió cực đại thổi tóc hai người lộn xộn. Cô đưa tay giữ chặt tóc, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, anh ta quả thật là rất thú vị.
Chiếc xe đằng sau thấy vậy cũng tăng tốc tức thì, bám đuổi ráo riết. Anh đánh tay lái, chiếc xe vẽ lên mặt đường làn khói theo kiểu lượn sóng. Kiểu lái loạng choạng của anh khiến chiếc xe đằng sau không biết nên phải vượt lên thế nào. Anh mỉm cười hài lòng, đột ngột rẽ sang trái, chiếc xe phóng vào khu bờ biển nhộn nhịp người.
-“Xuống thôi”- anh tháo dây an toàn, nhanh chóng xuống xe, vòng qua phía bên kia nắm chặt tay cô rồi chạy. Hai người vừa lẫn vào đám đông nhộn nhào thì chiếc xe kia phanh đánh kít đụng vào đuôi xe mui trần. Hai người đàn ông mặt mày căng thẳng bước xuống xe, lơ ngơ quan sát xung quanh.
-“Đó là cậu người yêu của tiểu thư. Chẳng phải trước đây điều tra rõ rồi sao?”- một người cau có lên tiếng.
Người kia đanh mặt.
-“Không phải, cậu kia lái xe màu xanh, ở đây là màu đỏ”.
-“Đổi xe thì dễ như trở bàn tay”.
-“Tôi đã bảo là không phải, người kia tóc vàng, người vừa nãy rõ ràng là tóc đen. Chia ra đi tìm đi”.
-“Tóc chẳng phải cũng dễ dàng nhuộm sao?”- người kia càm ràm nhưng trước ánh mắt đe dọa của người đối diện, anh ta buộc phải cho đôi chân vận động.
-“Thế nào?”- người đàn ông cool ngầu tên Duy nheo mắt nhìn Mộc Thanh. Cả hai đang nằm phơi nắng cùng hàng người trên bờ biển. Vừa nãy may mắn cô gặp một cô bạn cùng lớp, mượn tạm một bộ bikini của cô nàng và một bộ của người bạn trai, Mộc Thanh và Duy nhanh chóng thay vào, phút chốc trở thành những người hưởng thụ.
Duy chống một tay lên cát, nghiêng người về phía Mộc Thanh. Bộ bikini hai mảnh để lộ ra những đường cong đẹp mê hồn của cô. Vì nắng của thành phố ven biển này, da cô không trắng lắm, nhưng trông rất khỏe mạnh đầy sức sống. Vòng một đẫy đà của cô lộ ra một nửa, khiêu gợi ánh mắt người nhìn, vòng eo thon, có hẳn cơ bụng số 11 đạt chuẩn, còn phần dưới thì đúng là tuyệt tác, mông cô căng tròn, đôi chân thon dài màu mật ong cực kỳ quyến rũ. Duy nhìn từ đầu đến chân cô, bất giác nuốt nước bọt.
-“Anh rất tuyệt”- cô xoay người nằm đối diện với anh, giơ lên ngón cái, tay thuận đà đáp xuống trên cổ anh.
Anh mỉm cười, xích người lại gần cô thêm một chút.
-“Em từ từ sẽ biết anh tuyệt như thế nào”.
Cô di chuyển bàn tay lên trên mặt anh, ngón cái khẽ lướt qua môi mỏng thu hút của anh.
-“Em muốn biết ngay bây giờ có được không?”.
Anh không trả lời, dùng hành động thay cho lời nói, nhanh chóng dùng môi mỏng xâm chiếm đôi môi đỏ mọng của cô. Cạy mở răng cô, tham tiến vào bên trong, hút lấy hút để tân mật ngọt ngào của cô. Cô quàng tay ôm chặt cổ anh. Tay anh vòng qua eo nhỏ của cô, sờ soạng lưng cô, dần dần trượt xuống phía dưới, đáp tại bờ mông căng tròn. Nụ hôn nồng nhiệt của hai con người trẻ tuổi ở vùng đất sôi động Los Angeles. Cô nhắm mắt, hưởng thụ say sưa âu yếm của anh. Qua làn tóc rối của cô, có thể thấy Duy đang mở mắt, ánh mắt khô khốc hiện rõ vẻ đắc chí.
Cô thở dốc sau nụ hôn quá nóng bỏng, gác một chân vào giữa hai chân anh, gối đầu lên cánh tay lực lưỡng của anh. Anh vừa vuốt ve bụng cô vừa ghé vào tai cô, nhẹ thổi khí.
-“Có phải là chúng ta không nên tiếp tục ở đây?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, cười mê hoặc.
-“Chắc chắn là không nên ở đây”.
Hai người nhanh chóng đứng dậy, anh ôm chặt eo cô, bàn tay hư hỏng tịnh tiến xuống dưới, luồn vào trong lớp vải quần, hướng về phía khách sạn gần bờ biển.
-“Ưm…ưm…từ từ đã”- cánh cửa phòng đóng lại, cô cố gắng thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của anh- “tắm trước đã, người chúng ta đầy cát”.
Anh miễn cưỡng cố kìm nén dục vọng, buông tay khỏi người cô. Quả thật là cơ thể hai người dính đầy cát, rất ngứa ngáy khó chịu. Cô rời vòng tay anh, bước lùi vài bước, đứng trước mặt anh lần lượt trút bỏ hết bikini, trần truồng khiêu khích anh. Anh nhìn như bị thôi miên vào cơ thể hấp dẫn của cô. Bộ ngực thoát khỏi sự trói buộc nhảy đánh ra, tròn mịn thách thức người nhìn. Ánh mắt anh trượt dần xuống dưới, qua khỏi vùng bụng phẳng lỳ, hướng tới vùng tối mật. Anh nhịn không được, xông tới bắt lấy môi cô hôn say sưa, hai tay thỏa sức ôm trọn bộ ngực to của cô, hết xoa rồi nắn, bóp, vẽ vòng vòng lên hai đầu nhụy, anh cứ thế dùng sức đùa nghịch vùng mềm mại của cô, không cách nào thỏa mãn; chân trái anh khẽ tách cặp đùi mật ong của cô ra, dùng đùi mình cọ xát vùng giữa háng của cô, khiến cô phấn khích ngâm nga.
-“Không được rồi”- anh bế thốc cô lên- “chúng ta vừa tắm vừa làm”.
Anh nhanh chân bước vào phòng tắm, đặt cô trong bồn tắm lớn, mở nước, lấy tay đẩy hai chân cô dang rộng ra rồi ngồi vào giữa.
Họ chắc chắn sẽ có một đêm thật nóng bỏng.
Lúc thức dậy đã là quá nửa đêm, hai cơ thể trần truồng vẫn còn đang dính chặt vào nhau. Anh vuốt má cô, nhẹ giọng hỏi:
-“Muốn đến bar chơi tiếp không?”.
Cô gật đầu thích thú, đã chơi thì chơi đến cùng luôn đi, ai biết được ngày mai sẽ thế nào.
-“Giờ này đám bạn anh chắc còn ở đấy, lên quẩy với chúng một trận cho đã nào”.
Anh ngồi dậy trước, rồi kéo cô theo.
10 phút sau cả hai đã có mặt ở quán bar nổi loạn.
Duy nắm tay Mộc Thanh, dẫn cô đến bên bàn đám bạn anh đang ngồi. Một anh chàng trong đám ngắm nhìn cô, không khỏi ồ lên.
-“Được đấy”- cậu ta nháy mắt với Duy.
-“Là kiệt tác đấy”- Duy vui vẻ đáp lại.
Mộc Thanh nhanh chóng hòa hợp với đám bạn của Duy, cô liên tục nốc vào người những ly rượu mạnh rồi nhảy nhót điên cuồng. Điều cô khao khát chỉ là sự tự do của một người trẻ như thế này. Cô đã bị kìm hãm bao nhiêu năm rồi, tất cả chỉ vì địa vị của bố cô. Duy cũng đã ngà ngà say, anh ghé sát vào tai cô:
-“Chúng ta có nên lắc vài viên thuốc cho sung hơn?”.
Mộc Thanh bật cười chế giễu thái độ dè dặt của anh.
-“Okie, em còn từng dùng cả ma túy đấy”.
Anh khẽ giật mình:
-“Thật sao? Em chịu chơi đấy”- anh cắn nhẹ vành tai cô- “bây giờ có muốn dùng không?”- âm thanh tà mị của anh dần dần dẫn dụ cô vào bẫy.
Mộc Thanh đang phút bốc đồng, chẳng suy nghĩ mà sảng khoái trả lời:
-“Chơi luôn”.
Những việc xảy ra tiếp theo sau đó cô hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ lờ mờ thấy trước mắt là cảnh tượng rất hỗn loạn, nhưng lúc này tâm trí của cô đã nên mây rồi.
Tỉnh lại đã là trưa hôm sau.
Phải mất một lúc cô mới ý thức được mình đang ở sở cảnh sát.
Phía trước mặt, quay lưng lại với cô là một bóng hình quen thuộc, Duy đang trả lời chất vấn của cảnh sát.
-“Tôi đã bảo là chỉ mới gặp cô ta hôm qua, chúng tôi không có quan hệ gì hết”- giọng anh ta lạnh lẽo- “mấy người còn chưa chịu thả tôi ra? Tôi âm tính với ma túy cơ mà”.
Ma túy?
Mộc Thanh cố gắng nhớ lại những chuyện đêm qua. Đúng là cô có gật đầu muốn dùng ma túy. Chết tiệt, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Mà anh ta, chẳng phải là hai người đã cùng nhau dùng sao? Cô nhớ rõ ràng là anh ta dùng trước để chứng tỏ với cô cơ mà. Lúc đó ý thức của cô chưa mất hết, bây giờ vẫn có thể nhớ ra. Nhưng mà cái gì? Anh ta bảo là anh ta âm tính?
-“Cô ta tỉnh rồi kìa!”- người cảnh sát nói và cả hai người đồng loạt nhìn cô.
Xuất hiện trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của Duy, nhưng biểu hiện của anh ta lại vô cùng lạnh lùng xa cách. Đây có phải là người hôm qua đã âu yếm cô không? Cô cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng của người đó.
-“Hai người đã cùng nhau sử dụng ma túy?”- người cảnh sát hỏi.
Trong khi cô vẫn còn ngớ người ra thì anh ta đã cau có đáp trả.
-“Rõ rành rành là tôi âm tính với ma túy. Tôi chỉ đến đó để uống rượu nhảy nhót thôi. Anh còn vu oan cho tôi nữa, tôi lập tức đệ đơn kiện anh”.
Phải giải quyết xong trước khi người của đại sứ quán tới, tránh phiền phức lằng nhằng.
Anh gấp gáp:
-“Hình như anh không có cơ sở để bắt giữ tôi. Giờ tôi đi được chưa?”.
Người cảnh sát do dự một chút rồi cuối cùng gật đầu:
-“Được rồi, anh đi đi”.
Anh đẩy mạnh ghế đứng lên, sải từng bước dài dứt khoát ra phía cửa. Cô cuống cuồng đuổi theo, ôm chặt cánh tay anh:
-“Duy”- giọng cô run lên vì sợ hãi, cô níu lấy anh như níu lấy chiếc phao cứu mạng.
Nhưng anh lại lạnh lùng hất tay cô ra.
-“Xin lỗi, tôi đi trước đây, cô cũng nên chịu trách nhiệm về việc làm của mình chứ”.
Cô thẫn thờ trước cách cư xử của anh, đau đớn lắc đầu.
-“Duy? Không phải thế, không phải như thế này. Anh có phải là Duy? Không. Anh rõ ràng không phải là Duy của hôm qua”- cô nức nở, nước mắt tuôn rơi.
Người cảnh sát chạy lại giữ cô, ngăn không cho cô ra khỏi cửa.
-“Cô phạm tội sử dụng và tàng trữ ma túy, cô phải ở lại đây”.
“Tất nhiên tôi không phải là Duy của cô rồi.
Thằng em song sinh cuồng nhiệt của tôi hẳn đang ở trong trung tâm cai nghiện sau khi đã gửi thông tin chi tiết cùng hình ảnh về cho thiếu gia.
Mộc Thanh.
Dù thế nào thì cũng xin lỗi cô.
Lại bắt cô trải qua thêm một lần chuyện chẳng hay ho này.
Nhưng thay vì oán trách tôi, cô hãy oán trách cái địa vị con gái Thủ tướng của cô đi.
Chúng tôi sẽ chẳng thương tổn cô bất kỳ lần nào nữa đâu.
Chừng này là quá đủ cho cuộc chơi rồi”.
Anh vừa đi khỏi, xe của đám vệ sĩ và người của đại sứ quán đỗ phịch trước sở cảnh sát.
Họ lo lắng điên cuồng, nháo nhào tông cửa xông vào.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
12 chương
32 chương
23 chương
5 chương
17 chương
6 chương