Choang. Lọ hoa thủy tinh trong phòng bếp nhà họ Trần bỗng chốc vỡ vụn, từng mảnh vỡ nằm dàn trải cả một khoảng sàn lớn, sẵn sàng làm bất cứ ai chảy máu nếu lại gần. Bữa ăn sáng dừng hẳn lại, phu nhân của ông trùm ngành báo- Võ Tú Hân là một người đàn bà đẹp sắc sảo, nhưng bây giờ vẻ đẹp ấy bị che khuất bởi cơn giận đang bùng nổ. -“Đồ khốn kiếp, ông còn vác cái mặt dày ấy về nhà cơ à, sao không đi luôn đi cho khuất mắt? Đêm qua ông ở đâu? Tránh một lần chứ ông nghĩ tránh được tôi cả đời chắc?” Trần Gia Khánh mệt mỏi vứt cặp xuống ghế, thở hắt ra một hơi không trả lời. -“Mẹ”- Trần Gia Anh lên tiếng- “lại có tin mới rồi” giọng cô ỉu xìu, hiện rõ vẻ thất vọng. Bà Hân chụp lấy điện thoại ngay tức khắc. -“Chủ tịch hội nhà báo dính vào mại dâm, hắc đạo?” Đôi mắt bà mở to như không thể tin nổi, có thể sao, đây là sự thật sao? Thật quá sức tưởng tượng. Nhưng bằng chứng rõ rành rành trước mắt, ảnh chụp HD rõ như ban ngày, lại còn cả clip dài gần 3 phút cảnh ông ta nhậu nhẹt với người xã hội đen ôm ấp sờ mó lung tung gái vũ trường. Tìm được lý do nào để không tin sao? -“Thật quá quắt”- bà gào lên, hai hàm răng nghiến chặt giận giữ- “…thật đốn mạt. Giờ thì đẹp mặt chưa? Trần Gia Khánh, ông có biết nhục là gì không thế?” Trần Gia Khánh nhíu chặt hai hàng lông mày, vội vàng chạy tới chụp lấy điện thoại, càng đọc mồ hôi càng túa ra. Cái quái gì thế này? Chuyện hôm qua chưa giải quyết xong, bây giờ lại nảy sinh ra chuyện mới. Bàn tay nắm điện thoại run run, ông ta dường như không nghe thấy tiếng vợ gào thét bên cạnh, chỉ tập trung vào dòng suy nghĩ tìm ra kẻ đứng đằng sau. -“Đường đường là tổng biên tập báo Xã hội, chủ tịch hội nhà báo, đại diện cho ngành báo chí cả nước, vậy mà ông có thể làm ra những chuyện thế này sao? Trần Gia Khánh, ông không mất mặt thì tôi cũng cảm thấy mất mặt. Chẳng phải trước đây ông nói chỉ nhận tiền thôi ư, lại còn cẩn thận tuyệt đối để không bị phát hiện. Nhưng cái gì đây? Chuyện gì đang diễn ra thế này?” Võ Tú Hân tiếp tục gào lên, vừa cảm thấy bị phản bội lại vừa cảm thấy vô cùng nhục nhã. Người đàn ông đầu gối tay ấp với bà hơn hai chục năm nay, hóa ra là kẻ đốn mạt như vậy. Vợ gào thét ầm ĩ như thế nhưng ông chồng thì lại giữ nguyên cách im lặng. Ông ta không nói gì, mặt đanh lại, cổ họng giật giật, răng nghiến chặt cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng ken két. -“Cái mồm ông để ở đâu rồi? Hay…” -“Im đi…im hết đi…” Trần Gia Khánh nổi cơn thịnh nộ lùa hết đống bát đĩa thức ăn trên bàn, tiếng loảng xoảng vang vọng khắp mọi ngõ ngách, thật là một cảnh lộn xộn- “ngậm miệng mấy người hết lại cho tôi”. Vẻ mặt ông ta lúc này như con sói nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt hiện rõ tia căm phẫn. -“Rốt cuộc là đứa nào? Đứa nào bày ra trò mèo này? Tao sẽ tìm ra chúng bay, rồi tao sẽ giết chúng bay”. Võ Tú Hân và Trần Gia Anh thấy thế không khỏi kinh hồn bạt vía, run rẩy dắt nhau đi lên phòng, vẫn còn nghe tiếng nói vọng lại từ phía sau lưng. -“Tao sẽ giết hết chúng bay, giết sạch”. Đó thực sự là chồng, là cha của họ bấy lâu nay ư? Sau vài phút lên cơn cuồng giận, Trần Gia Khánh ngồi bệt xuống sàn giữa đống bát đĩa vỡ nát, rõ ràng là cảm giác của kẻ thất bại. Ông ta đang ở trên đỉnh cao danh vọng, còn có một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con xinh, bỗng chốc lại như cái cây gần bật gốc giữa cơn bão lớn. Những gì ông ta gầy dựng bấy lâu nay, đánh đổi bằng tình yêu- tình bạn- tình người mà có, sẵn sàng dùng mưu kế, sẵn sàng ác độc, sẵn sàng không từ thủ đoạn để có được địa vị như hiện tại, là do ông ta chấp nhận đánh đổi, kẻ ngồi trên ngọn đương nhiên phải chịu gió to, ông ta còn có thể trách ai được? Trần Gia Khánh, cái tên mà mỗi khi nhắc đến chính ông cảm thấy vô cùng tự hào. Từ một đứa bé rách nát trong cô nhi viện bị chính bố mẹ ruột bỏ rơi, giờ đây đã là tổng biên tập của tờ báo Xã hội tiếng tăm, lại còn được bầu là Chủ tịch hội nhà báo, ông trùm giới báo chí, có khả năng chi phối toàn ngành. Thật vẻ vang làm sao! Nhưng cái cảm giác bây giờ là gì thế này? Như một kẻ thua cuộc, một người đơn độc, một thứ rác rưởi không hơn không kém. Cố gắng bao nhiêu cũng chẳng tốt hơn tí nào, cuối cùng cũng lại là cảm giác khó chịu này. Trước đây ông cũng đã có cảm giác như thế này rồi. Lúc không kiềm chế được mà cưỡng hôn người trong mộng Dương Hoàng Anh, bị cô ấy tát, bị cô ấy đấm đá liên tiếp, tính dã thú trong ông càng trỗi dậy, đến khi Phong Tú xông vào vừa đấm vừa quát vào mặt ông: “Thằng khốn, cậu đang làm cái quái gì thế hả?”, ông khuỵa xuống, lê đôi mắt vô hồn nhìn theo cậu bạn thân đang ôm chặt vai cô gái ấy ra ngoài. Ông hoàn toàn thua cuộc. Vì cô gái ấy trước nay chưa từng để ý tới ông, ánh mắt cô chỉ luôn nhìn vào Phong Tú. Đó là lúc con quỷ dữ trong ông thoát thai. Tốt nghiệp Đại học, học lên Thạc sỹ, suất học bổng danh giá sang Anh cũng bị Phong Tú giành mất. Ông kết hôn với người con gái ông không hề yêu nhưng gia đình lại rất thế lực. Một bước lật trang sách cuộc đời. Từ đó ông bước vào đời, học được bao kỹ xảo mưu mô, nhiều lúc phải luồn cúi, đôi khi phải tàn nhẫn, cứ thế quá trình tranh quyền đoạt vị diễn ra, nhờ khéo léo lại hậu thuẫn tốt, ông từ từ thăng quan tiến chức, có thể nở một nụ cười ngạo mạn với cuộc đời. Càng lên cao, nỗi hận ngày xưa càng lớn. Thằng nhãi nhép của cái bang đầu đường xó chợ đó ngày xưa dám đánh vào mặt mình? Con đàn bà ngu ngốc đó ngày xưa lại dám từ chối mình? Thế là rắp tâm phá nát gia đình người ta. Cho biết thế nào là hậu quả khi dám đụng vào tổ kiến lửa. Mất bao công sức cuối cùng cũng giăng bẫy được Phong Tú. Nhưng lão Hồ lại không chịu ra tay với đứa bé sơ sinh. “Được rồi, ông không làm thì tôi làm”- thế là ông liên lạc với một băng hắc đạo khác, tuy nhỏ nhưng với thực lực bị chia năm rẽ bảy của Phong gia hiện tại cũng xứng đáng là một đối thủ đáng gờm. Bỏ ra một đống tiền để kìm chân đám cảnh sát, ông đã phải rất vất vả để thực hiện kế hoạch này. Cuối cùng cũng không được như mong muốn, người phụ nữ ông muốn chiếm hữu kia trúng đạn mà chết, đám tay chân gây rối ở bệnh viện bị cảnh sát tống vào tù, người của Hồ gia thì lại bị người của Tôn đại ca và nhà họ Phong hợp lực đánh tan tác. Đúng là ông trời chẳng bao giờ đứng về phía ông. Người trong mộng lại do chính ông gián tiếp giết chết. Thử hỏi cảm giác của ông phải kinh khủng đến thế nào? Day dứt cùng cực, đau đớn vô cùng, đừng tưởng ông là thứ gỗ đá vô tri vô giác hay cái máy không có chút lương tâm, ông đau chứ, đau đến điên lên được. Nỗi đau đó không biết trút vào đâu, cảm giác tội lỗi đó không biết cách nào rửa sạch, vậy là lại đổ thừa lên đầu Phong Tú. Chính ông ta là nguồn cơn mọi việc. Rồi lại tìm cách hãm hại gia đình họ Phong, tiếp tục cái vòng luẩn quẩn hận thù vô lý đó. Buồn cười lắm đúng không? Cái tật đổ thừa trách nhiệm của con người chúng ta ấy! Bên ngoài kia, nắng buổi sớm bắt đầu gay gắt, rồi nóng bức, rồi nhạt dần, rồi bắt đầu thu mình lại, Trần Gia Khánh vẫn im lìm ngồi giữa sàn nhà lạnh ngắt vỡ nát. Một ngày qua đi. Ngày mai lại có gì xảy đến tiếp theo đây? Thời đại của Trần Gia Khánh lẽ nào đã đến hồi kết?