Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 176 : Kinh sợ mười phần
Tiếng gõ canh lại vang lên, Hoàng Linh Vũ tính toán thời gian, còn một canh giờ nữa là sáng rồi. Diêm Phi Hoàng còn đang cúi đầu trầm tư cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Trị nước lớn giống như nấu một món ăn…” Diêm Phi Hoàng đang xoắn xuýt câu này, rất lâu không trả lời. Ý của Hoàng Linh
Vũ là ‘trị nước lớn giống như nấu một món ăn’, các nước cùng tồn tại thì cứ để vậy đi. Tỉ như Âu Châu, cũng có các nước phân lập mấy ngàn mấy trăm năm, đến cuối cùng tuy vẫn có phân quốc giới quốc cảnh, nhưng lại không hề có phân tranh lẫn nhau, xuất nhập không cần hộ chiếu, không có trạm kiểm soát.
Diêm Phi Hoàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ đã có quyết định gì. Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ, như vậy không sai, ít nhất không lập tức tranh cãi. Trước đây có lúc tranh cãi quá dữ đội, còn la ầm ĩ lên xa gần đều biết.
Nào biết Diêm Phi Hoàng lại hỏi: “Trị nước lớn như nấu một món ăn… rốt cuộc có nghĩa là gì?’
Điều này hoàn toàn khác với dự tưởng, Hoàng Linh Vũ xém chút ngã ngữa.
“Ngươi không phải tự xưng là đọc hết hai mươi bốn sử sách sao, ân? Sao chút thường thức này cũng không biết!”
“Ta không phải là học viên địa chất sao, đọc hai mươi bốn sử đó, cũng chỉ là bản thông tục.” Diêm Phi Hoàng lớn mồm không biết thẹn nói, “Mấy thứ chi hồ giả dã đó, đến hiện tại cũng không hiểu lắm. Hơn nữa người bên đó cũng không thích dùng văn ngôn văn, thật sự quá may mắn.”
(*Văn Ngôn: một môn học trong tiếng Trung, là cách nói chuyện văn vẻ của người xưa.)
“…”
“Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết có nghĩa là gì?”
“… Đó là lão tử bảo ngươi nếu muốn thống trị một quốc gia, thì cũng giống như nấu một con cá một con tôm, lửa nhỏ nhiệt thấp, ít trở ít động, nếu không động quá nhiều, cá tôm sẽ bị nát.”
“Ân, biết rồi, đây là câu của Lão Tử.” Diêm Phi Hoàng có ý muốn hòa hoãn không khí nghiêm túc, liền ngang ngạnh đem tôn xưng của Lý Nhĩ (tức Lão Tử) đọc thành cái kiểu lão tử mà đầu đường cuối ngõ thích dùng.
“… Sao ta lại nghe thấy âm điệu ‘Lão Tử’ của ngươi đọc bị loạn vậy.” Hoàng Linh Vũ trịnh trọng quay đầu, nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn, nói, “Giảng đạo lý với ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn cứ ôm mãi cái thái độ này!” Rồi quơ nạng lên muốn đánh.
Diêm Phi Hoàng cười khổ đón lấy hung khí, cầu tha nói: “Ta đây không phải đang điều tiết bầu không khí sao. Ngươi hạ thủ lưu tình a, niệm chúng ta cũng từng có lúc trọ chung một phòng, đừng chỉnh ta tới chết.”
__
“Này, ngươi thật sự không lo lắng?” Trình Bình hỏi Mộ Dung Bạc Nhai đang dựa vào một gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này hắn đang đứng cùng một chỗ với Mộ Dung Bạc Nhai, hưng phấn quan sát tận mắt sự ‘truy cầu’ của học sinh của mình. Chỉ thấy Cao Quản giống như một con khổng tước, bắt đầu triển khai lông vũ hoa lệ nhất trước mặt Mộ Dung Sí Diệm, run run rẩy rẩy ý đồ muốn thu hút sự chú ý của đối phương.
Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi mở mắt ra, cũng thấy được kỳ cảnh không xa kia. Liền đáp trật trìa: “Không nghĩ ra người họa được thứ đồ họa đó, thế nhưng lại có gương mặt rất nghiêm túc.”
Lực chú ý của Trình Bình chuyển tới bên đó, gật đầu nói: “Trong ngoài bất nhất__
Đây là bình luận của tất cả giáo viên tại Lục Mang Lâu dành cho Cao
Quản. Năm ngoái hắn rời khỏi lâu đi xông pha giang hồ, không biết có bao nhiêu học sịnh đau buồn rơi lệ.”
“Nói vậy là sao?”
“Bình thường hắn thích họa họa, rất nhiều bản thảo nhìn không thuận mắt liền tùy tiện ném bỏ, liền được các đồng học cầm đi chia sẻ, bình thường đều cất giữ dưới gối, khi có nhu cầu phương diện đó thì liền lấy ra nhìn cho qua cơn nghiện.”
“…”
“Ngươi cũng đừng tưởng Hoàng đại thuần khiết như thế. Có một lần Hoàng đại nói chuyện cùng hắn, nhắc tới thủ pháp ‘liên hoàn họa’ gì đó, đem mỗi loại tư thế phân tích thành rất nhiều mối liên kết họa ra, nhìn liền chảy máu mũi. Sau lúc đó Cao Quản bế quan ba tháng, sau khi đi ra liền đem quyển đồ sách sáu trăm trang khắc bản in ấn, nhất thời thịnh hành bảy nước.”
“Sáu trăm trang… thịnh hành bảy nước… chắc không phải là [Trừu sáp tập]…” Mộ Dung Bạc
Nhai sợ hãi. Loại sách này, hắn quả thật từng thấy nó được cất giữ cẩn thận trong thư khố của huynh trưởng Mộ Dung Nam Cẩn nhà mình, vì tên quá kinh hãi, cho nên lúc đó liền ghi nhớ. Mộ Dung Nam Cẩn còn từng rất hứng thú với nó, liên tục miêu tả đồ thức yêu không rời tay, vô cùng thích thú.
“Chính là sách này.” Trình Bình đáp.
Mộ Dung
Bạc Nhai nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thầm nghĩ, nhị ca lúc đó chỉ nghe nói người họa là một hậu sinh trẻ tuổi, trong lòng nhất thời nảy lên ngưỡng mộ, nếu lần này đi theo gặp được Cao Quản, không chừng sẽ lập tức muốn thỉnh giáo thuật phòng trung.
Trình Bình lo lắng hỏi hắn: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, có vấn đề gì sao?”
“[Trừu sáp tập]… là sách hợp hoan nam nữ.”
“Ngươi nghĩ Cao Quản chỉ biết nam nam chi sự sao, thật quá xem thường cảnh giới của họa sư nhất lưu rồi. Cao Quản là thiên tài! Cho dù là trưởng bối rất giỏi hội họa cũng rất thán phục, hắn không những hiểu rõ nam nam chi sự, mà còn là chuyên gia tri thức nam nữ__ thậm chí có thể nói, hắn không những là cao thủ về mặt trên, thậm chí còn là cao thủ trong cao thủ về mặt dưới!”
“Ngươi là nói…”
“Đúng, chính là ý đó, hắn là… dùng tán xưng của Hoàng đại thì chính là__ đồng học Cao Quản là
‘thẻ kép’ bác học nhất.” (*Thẻ kép: từ ví von của người vừa là công vừa là thụ)
Một trận gió lạnh thổi qua.
Mộ Dung Bạc Nhai nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Có thể xin thỉnh giáo một chút, cái gì là ‘thẻ kép’?”
“Chính là bác học đa tài đó mà.” Trình Bình rất trấn tĩnh đáp.
__ Thật ra hắn cũng không biết có nghĩa là gì.
__
“Được rồi, suy nghĩ của ta chỉ tới đây thôi, là tán đồng hay phản đối, ngươi nói đi.” Hoàng Linh Vũ dùng nửa canh giờ nói rất nhiều chuyện với Diêm
Phi Hoàng, đến lúc này cũng phải ngã bài.
Câu này nói rất dân chủ, nhưng trên thực tế toàn là uy hiếp, vì Hoàng Linh Vũ lại bồi thêm một câu: “Ngươi phải nghĩ cho cẩn thận rõ ràng rồi mới trả lời. Đừng quên một cộng một là mấy, một trừ một bằng mấy.”
Đạo lý rõ ràng thế này còn cần phải hỏi sao? Diêm Phi Hoàng cộng thêm Hoàng Linh Vũ, thì là thiên hạ không ai có thể địch. Diêm Phi Hoàng trừ đi Hoàng Linh
Vũ, hai người liền đấu đến chết trong ổ cho rồi.
Diêm Phi Hoàng giở khóc giở cười, chỉ đành đáp ứng, nói: “Nếu ngươi cũng đã kiên quyết như thế, ta nghĩ nguyện vọng dùng thời gian mấy năm để sát nhập các ngươi xem ra là tuyệt đối không thể thực hiện rồi.”
“Ân hừ.” Ngăn cản tiến trình hành sự của Diêm Phi Hoàng, rất có tính khiêu chiến,
Hoàng Linh Vũ đối với thể hiện này cực kỳ hứng thú.
Diêm Phi
Hoàng sải tay nói: “Ta còn có gì để nói nữa chứ, ngươi đã an bài rất tốt rồi, tóm lại, trợ lực so với trở lực thì tốt hơn rất nhiều.”
Khóe mắt Hoàng Linh Vũ nhếch lên cười, nói: “Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu ngươi cứ nhất định phải làm thì làm sao. Không ngờ ngươi lại nói dễ nghe như thế, xem ra đã tiến bộ nhiều so với kiếp trước rồi.”
Diêm Phi Hoàng vươn tay nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đừng cứ đem ta ra bình luận với tướng mạo ngu ngốc trước kia.”
“Tuy không phải nhưng khoảng cách không xa lắm!”
“Có ý gì đây?”
“Còn có thể có ý gì nữa.” Hoàng Linh Vũ cao hứng cười, vươn tay nắm lấy Diêm Phi Hoàng.
Qua rất nhiều năm lại lần nữa tiếp xúc da thịt, đều đã là vật còn người đổi.
Diêm Phi Hoàng không nhìn Hoàng Linh Vũ, vốn là để không dao động quyết tâm của mình. Nhưng khi Hoàng Linh Vũ xuất hiện trong trướng của hắn, thì đã đánh vỡ bố cục đông cứng giữa họ. Diêm Phi Hoàng biết kết cục của chuyện này là mình không thể đấu qua Hoàng Linh Vũ, hắn sẽ không giống như kiếp trước cố chấp một mực. Vì con người không phải là thần, cũng sẽ có lúc làm sai, sau đó hối hận trong lúc không thể vãn hồi.
Trong lòng Hoàng Linh Vũ sao lại không có phong ba dập dìu, y ẩn ẩn có thể biết được nguyên nhân Diêm Phi Hoàng bị cuốn vào chiến cục thiên hạ là do mình. Vì thời gian mình xuất hiện quá trùng hợp, thiết pháo bị đưa lên chiến trường, chính là chuyện không lâu sau khi mình thoát khỏi tay thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ Việt.
Đại khái là từ lúc đó, Diêm Phi
Hoàng mới biết được tin tức y đến thế giới này. Chỉ là người nam nhân này đời đời kiếp kiếp đều vướng mắt trong ân hận kiếp trước, không khỏi quá mức bất hạnh.
Y đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị ném ra sau đầu rất lâu, đột nghiên ngẩng đầu, thấy Diêm Phi Hoàng đang chuyên chú nhìn mình. Hai ánh mắt vô ý chạm nhau, Diêm Phi Hoàng sắc mặt cứng đờ, nhưng dù sao gừng càng già càng cây, hắn nhún vai, tự nhiên nói: “Đã lâu không gặp rồi, chỉ là muốn nhìn ngươi. Ngươi không cảm thấy tướng mạo của mình rất nguy hiểm hay sao?” Nói xong thì kéo kéo mặt Hoàng Linh Vũ.
“Ta thấy có nguy hiểm là ngươi mới đúng, đi xem thử lễ vật ta tặng ngươi đi.” Hoàng Linh Vũ lộ ra vẻ thần bí không thua kém gì.
Tối hôm nay, đám người Mộ Dung Bạc Nhai được may mắn tận mắt nhìn thấy Diêm Phi Hoàng lảo đảo thoái lui ra khỏi doanh trướng, đụng ngã thanh trụ gỗ chống đỡ, kéo đứt dây thừng chăng ngang, một đỉnh lều liền cứ thế đổ ụp xuống, bên trong truyền ra tiếng mắng tức giận của Hoàng Linh Vũ:
“Không phải chỉ là tặng ngươi một nữ nhân sao, đáng để ngươi kinh ngạc thế hả, mất khống chế tới trình độ này sao!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương