Tịnh Thủy Hồng Liên
Chương 175 : Tranh cãi thống nhất hay phân tranh
Kim vương gia đối đãi với Diêm Phi Hoàng rất khác biệt, ngay cả doanh trướng cũng có đãi ngộ đặc thù. Vì phân biệt doanh địa của Diêm Phi
Hoàng và những tướng lĩnh khác, còn làm một vòng rào vây cao hơn một người bên ngoài khu vực mười mấy tòa lều trướng. Đây quả thật có thể khiến bộ hạ của Diêm Phi Hoàng có bí mật nhất định, nhưng hiện tại, thì lại thuận tiện cho bọn người Hoàng Linh Vũ hành động. Tới lúc này, vẫn chưa ai phát hiện trong rào vây xảy ra chuyện gì.
“Giỏi a!” Hoàng Linh Vũ xách áo Diêm Phi Hoàng lên, cứ như vậy kéo thân thể to lớn của hắn lên, khóe miệng mang theo nụ cười âm lạnh, “Ta nhớ lúc đó ngươi vẫn còn mang kiểu tóc Đại Yến chứ không phải chỏm tóc đồng tiền hiện tại, thì ra là sau khi gặp ta mới đầu nhập vào Nam Hàn. Trước đó sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện muốn tìm Sí Diệm và Bạc Nhai để lùng [Cố Ảnh] a [Tự Liên] gì đó nữa. Hừ hừ, cư nhiên còn muốn đòi ‘lễ vật’, không thành thật nói cho rõ, hôm nay ngươi đừng mơ được hoàn chỉnh đi ra khỏi đây.”
“Tiểu, Tiểu Hoàng, ngươi có thể buông tay ra không, ta thành thật nói là được.” Diêm Phi Hoàng không biết làm sao nói. Tình cảnh này quả thật chính là vương gặp vương, tấc có kẻ chết, khi hắn gặp Hoàng Linh Vũ, thì chỉ có thể mang thân phận ‘tướng quân’.
“Nói ra thì dài lắm, nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản, ta chỉ là muốn sát nhập bảy nước là được.”
Hoàng Linh Vũ trừng to mắt: “Sát nhập, là được rồi? Đầu ngươi bị trúng gió à, ngươi xem đây là sát nhập công ty sao, ta thấy đợi chúng ta đều thành tro rồi còn chưa thấy được ngày đó nữa là.”
“Nếu dựa vào thiết pháo lựu đạn, nếu có thể chế tạo ra súng đạn dễ dàng thuận tiện, ta nghĩ rất nhanh sẽ thành công thôi.”
Diêm Phi Hoàng rất nghiêm túc nói, “Cái lúc tám nước liên quân dấy lên chiến tranh Nha phiến, không phải cũng chỉ có lác đác mấy ngàn người sao, chỉ dựa vào thuyền chắc lợi pháo đã có thể đánh lấn hơn nửa Trung Quốc sao. Ta nghĩ, chắc là được__ tiền đề là ngươi không cản trở.”
Hoàng
Linh Vũ đỡ trán nói: “Dấy lên chiến tranh Nha phiến là nước Anh, cho dù là trận chiến Nha phiến thứ hai, cũng là Anh Pháp liên quân. Căn bản không có tám nước liên quân cùng dấy lên chiến tranh Nha phiến gì đó cả được không…”
Mặt Diêm Phi Hoàng trận xanh trận trắng, vỗ bàn lo lớn: “Ngươi đừng ngắt lời được không, nghe ta nói cho xong!”
Một tiếng gầm lớn khiến đám người của Hoàng Linh Vũ bên ngoài bị dọa nhảy dựng. Mấy tiểu bối vô cùng khẩn trương len lén nhìn ra ngoài rào vây, nhưng thấy vẫn không có ai chú ý tới bên này, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại thấy chỗ trạm gác không xa có người thấp giọng nói:
“Không biết là tên ngốc không có não nào chọc giận Kim lão mưu, hắn đã rất lâu không nổi bão như thế rồi, thật hoài niệm.”
Một tiểu binh khác phụ họa: “Đồng cảm đồng cảm, gần đây luôn là mưa nhỏ, thật vô vị.
Chẳng qua tên ngốc đó cũng thật sự là, biết rõ Kim lão mưu không giỏi ở gần mấy kẻ ngốc, còn đi vào trong vòng ba trượng chi để bị mắng.’
Mấy tiểu bối thầm nghĩ, Hoàng đại không phải kẻ ngốc gì cả, kẻ ngốc là đám tiểu tốt các ngươi, tiếng vang lớn như vậy mà cũng không tới nhìn thử một chút.
Mà những người này đều không biết, hiện tại Diêm Phi
Hoàng rất ghét giao lưu với người giảng lý giảng không thông, nguyên nhân chính là do một chuyện cũ rất nhiều năm trước không thể không nhắc dính tới Mạc Xán.
Quay lại vấn đề, Diêm Phi Hoàng ngắn gọn nói cho xong dự định của mình, một là ngươi nguyện ý ủng hộ ta thì lưu lại, không nguyện ý ủng hộ thì cút đi, xong ngồi yên trước mặt Hoàng Linh Vũ đợi y trả lời.
“Sát nhập đồng nghĩa hòa bình__ Đầu của ngươi bị cửa kẹp hả! Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, Tần thủy hoàng thống nhất bảy nước cũng chỉ trị được hai thế.” Hoàng Linh Vũ nói mấy câu, chậm rãi dừng lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, lầm bầm tự nói:
“Không đúng, đạo lý rõ ràng như thế ngươi không thể không nghĩ tới…”
Diêm Phi Hoàng lặng yên không nói, thật ra hắn cũng không cần đời đời thế thế đều thống nhất, chỉ cần gần trăm năm không có chiến loạn. Theo dự tính của hắn, chiến hỏa năm năm có thể đổi lấy hòa bình gần trăm năm, chỉ cần nuốt gọn Yến quốc có thực lực mạnh nhất trong bảy nước, những nước nhỏ khác cũng chỉ có thể nghe gió mà theo. Ít nhất trước khi hắn và Hoàng Linh Vũ nhập thổ, có thể bảo đảm trạng thái này là được.
Hoàng Linh Vũ nghiêm túc hỏi hắn: “Diêm, đánh xong rồi, ngươi sẽ làm gì?
Ngươi không sợ trong quốc thổ phân tranh không dứt, đấu đá tranh giành phân liệt? Dưa hái xanh không ngọt, dù sao là quốc thổ trải qua chiến tranh mà có, muốn thái bình thuận lợi thống nhất kéo dài là không thể.
Ngươi đừng quên, Thanh triều kiến quốc bao nhiêu năm, tổ chức phản Thanh phục Minh cũng tồn tại bấy nhiêu năm.”
“Nếu có thể diệt sạch các thế lực của Nam Hàn, thao túng hoàng đế, có thể bảo đảm trăm năm vô lo.”
“Ngươi định cả đời đều bị vây trong hoàng triều? Vậy không giống ngươi, ngươi không phải vẫn luôn thích cuộc sống tự do tự tại sao.”
Diêm Phi
Hoàng nhàn nhạt đảo mắt qua một bên, trong góc tối tăm yên tĩnh không phát ra chút thanh âm, chỉ là trầm mặt. Tại sao hả, chỉ là vì chuộc tội. Cho nên cam nguyện bị vây khốn trong này. Tâm nguyện này không cần người hiểu rõ, đây là hắn quyết định phải làm, có nhiều người phản đối cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn.
Hắn là người ích kỷ, cho nên chỉ cần trước mắt thấy được, chỉ bảo vệ thứ trong lòng. Những việc những người khác, không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. Thậm chí những chuyện hắn làm, cũng chỉ là vùi đầu vào làm, mà không hy vọng người khác biết.
Thậm chí mấy năm nay vùi đầu vào triều đường tranh đấu, chiến tranh âm mưu nhiều, cũng dần có thể quên đi chuyện quá khứ. Lấy đó giải ưu, lấy đó quên sầu, lấy đó để dừng chân nơi thế gian, dần tìm lại ý nghĩa sinh tồn.
Hoàng Linh Vũ và hắn nhìn nhau không nói, giống như khốn cục kiếp trước. Y không tán thành chuyện Diêm
Phi Hoàng làm, Diêm Phi Hoàng lại không nguyện ý giải thích cho chuyện mình làm. Trong suy đoán và che giấu, hai người đồng thời chìm vào mê cung, tiến lùi đều tìm không được đối phương.
Nhưng có một điểm y dám xác định__ hai người ai cũng không muốn làm kẻ địch của nhau.
“Ta từ trong huyệt mộ đi ra, thấy được thi thể của ngươi.”
“Ân.” Diêm Phi Hoàng đáp nhẹ nhàng, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng lê lết của thi thể mình liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Trong tay ngươi cầm xẻng, rốt cuộc là muốn vùi ta sâu thêm một chút hay là muốn đào ta ra?”
“…” Diêm Phi Hoàng suy nghĩ một lúc, mới không cam không nguyện nói: “Đào ra.”
Hoàng Linh Vũ tức giận đánh một cái vào đầu hắn, mắng: “Còn cần nghĩ lâu thế hả! Ngươi che giấu riết thành quen rồi phải không, ta thấy nên đặt cho ngươi biệt hiệu A Man cư sĩ đi.”
“Đừng, ta không có hứng thú với Tào Tháo, gọi là Khổng Minh tiên sinh thì tốt hơn.”
Hoàng Linh Vũ không phỉ nhổ hành vi tự luyến của đối phương, giương mắt dòm tay mình, lầm bầm nói: “Diêm, ngươi nhanh chóng đầu nhập quân ta đi, sau đó lập tức cạo cái bím này đi, sau đó bắt đầu để đầu đinh cũng chỉ mất một thời gian thôi__ cái ót của ngươi, cảm giác khi đánh lên thật buồn nôn mà.”
__
Mộ Dung Sí Diệm ngồi trong góc, tùy tiện nhặt một nhánh cây lên, vẽ loạn dưới đất, mấy người bên cạnh nhìn, cũng không biết hắn đang vẽ bùa hay là viết thiên thư. Mộ Dung Sí Diệm thực sự quá nhàm chán, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lều trướng Hoàng Linh Vũ đang ở, nhưng vẫn không thấy người ra, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp, có thể đoán được Diêm Phi Hoàng đã bị áp chế rồi.
Hắn đang muốn đi hỏi Mộ Dung Bạc Nhai, lúc nào Hoàng Linh Vũ mới có thể đi ra, đột nhiên lại chú ý thấy tiếng sạt sạt đang đi về phía này, nhìn theo hướng đó, chỉ thấy lão đại Nhạc Huy không cao hứng xách Cao Quản vừa rồi mới ‘quy thuận’ tới.
Mộ Dung Sí Diệm phủi phủi bụi đất, đứng lên, hơi chút kiêu ngạo nhìn người xa lạ không biết tốt xấu này.
Nhạc Huy nói: “Tuy có phần không đúng lúc, nhưng mà… đây là đồng học của chúng ta, cũng chính là người cùng phòng học sách, Cao Quản. Hắn có vài vấn đề hơi khó mở miệng muốn cùng ngươi nghiên cứu trao đổi.”
Khi nhìn sang Cao Quản, chỉ thấy người này thể hình cương kình, trong mắt lộ ra mục quang khao khát không phù hợp với hình tượng quân nhân thậm chí đạt tới mức sùng bái, quả thật giống như một con sói lúc nửa đêm, phát ra ánh mắt thèm muốn.
Sau khi vào trong rào vây của Diêm Phi Hoàng, nhiệm vũ hóa trang dịch dung coi như đã đạt thành, mọi người đều xóa bỏ hóa trang trên mặt. Vì thế đồng học Cao Quản lập tức phát hiện ra mỹ nhân dù chiêm bao cũng khó cầu. Thân là chức nghiệp họa sư tiêu chuẩn, Mộ Dung Sí Diệm trước mắt tuyệt đối một khuôn mẫu nhân thể không thể bỏ qua__ Chỉ nghĩ riêng đến chuyện thân thể được che phủ dưới lớp y phục này hấp dẫn người tới mức nào, nếu trang điểm nhẹ lên, nét lạnh nhạt nơi khóe mắt sẽ biến thành phong tình yêu dị, Cao Quản liền cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đầu. Còn về việc chấp bút mài mực, họa lạc trên giấy, miêu tả tư thế động nhận, chỗ ngọt ngào mỹ miều trong đó, không phải họa sư nhất lưu thì không thể lĩnh hội!
Chú ý thấy vẻ mặt lộ ra không vui của Mộ Dung Sí Diệm đối với mình, Cao Quản vội vàng chỉnh trang lại ánh mắt thần sắc, bắt đầu giao thiệp gian nan.
=== ====
Chú thích:
Chiến tranh nha phiến: hay Các cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh. Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kỳ đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh
Trung Quốc.
Nguyên do cuộc chiến tựu quanh việc chính phủ Anh đòi quyền tự do buôn bán nha phiến từ Ấn Độ thuộc Anh sang Trung Quốc trong khi nhà Mãn Thanh có lệnh nghiêm cấm.
Trung Quốc hoàn toàn thất bại trong hai cuộc chiến với hậu quả phải công nhận thương quyền buôn nha phiến của ngoại quốc. Hơn nữa triều đình Mãn Thanh phải ký các hiệp
ước bất bình đẳng, chịu mở nhiều cảng cho các nước ngoài vào thông thương. Hồng Kông thì bị cắt làm nhượng địa cho đế quốc Anh. Nhiều nước đế quốc (Đức, Pháp, Nhật, Nga,…) khác theo chân nước Anh và đã buộc
Trung Quốc phải chấp nhận nhiều điều kiện bất bình đẳng ngay trên đất
Trung Quốc. Mối nhục này của triều đình Mãn Thanh trước các cường quốc
Tây phương là ngòi lửa góp phần cho cuộc khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc (1850 – 1864), rồi Nghĩa Hòa Đoàn (1899 – 1901) và cuối cùng là Cách mạng Tân Hợi, kết thúc thời đại phong kiến Mãn Thanh (1911).
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
299 chương
127 chương
45 chương
41 chương
1 chương