Tình Thù
Chương 7
Đằng sau sự phẫn nộ.
- Ai là tác giả của cú điện thoại đó?
- Con!
- Con định diễn màn kịch này thế nào? Mẹ bắt đầu có hứng thú rồi đó!
Lãnh Phong nhếch môi…
Lần đầu tiên đôi mắt vốn lãnh đạm ấy xuất hiện một tia cảm xúc:
- Mẹ cứ chờ đi. Cũng còn nhiều chuyện hay lắm!
Tàn nhẫn hay lãnh đạm?
Vũ Lâm không nắm được tâm tư đứa trẻ trước mặt bà. Dù Lãnh Phong đã lớn, nhưng mười mấy năm rồi, trong mắt bà nó vẫn luôn là một đứa trẻ. Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng nó thực hiện kế hoạch trả thù. Dù giờ đây, nó đã từng bước cho bà thấy, con người bên trong vốn không hề đơn giản của mình.
Vì sao?
Bà chưa hề ôm lấy nó.
Chưa hề hỏi han nó…
Chưa hề thức trắng đêm khi nó bệnh.
Mà hình như từ trước đến giờ Lãnh Phong chưa hề bệnh…
Hay ít ra nó chưa hề tỏ ra mệt mỏi trước mắt mọi người.
Năm 18 tuổi, bà nhớ trong buổi họp gia đình, khi chồng bà hỏi ” Con muốn thi vào trường nào”, nó đã nhẹ tênh” Vậy ba muốn con thi vào trường nào ạ?”
Hoài bão và ước mơ?
Lãnh Phong chưa hề nói với ai về điều ấy. Nó làm mọi việc theo ý thích của mọi người. Con cháu họ Hàn phải làm những gì, Lãnh Phong đều làm theo tất cả những điều ấy. Thực hiện và hoàn thành nó một cách không sai sót, đó chính là Hàn Lãnh Phong, cái bóng mà hầu như mọi người đều đã muốn lãng quên.
- Phong này!
- Vâng?
- Không có gì!
-Con ra ngoài một chút đây!
- Đi đón Hà Doanh à?
-Không ạ!
Văn Bảo đang chờ anh!
-Xin lỗi tôi tới trễ.
- Mày không phải muốn ăn thêm vài cú đấm nữa chứ?- Văn Bảo khinh bỉ nhìn kẻ trước mặt mình. Cú đấm vẫn còn in dấu rành rành trên mặt hắn ta. Nhưng cú điện thoại hẹn gặp sau đó của Lãnh Phong đã làm anh nén căm hờn mà đến đây. Để xem hắn muốn giở trò gì:
-Đánh tôi, anh được gì?
Lãnh Phong nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn bất cứ ai. Quan hệ hai bên dù không thân thiết, có gặp cũng chỉ là những câu chào hờ hững nhưng Văn Bảo vẫn không hiểu nổi thái độ của Lãnh Phong trong lúc này:
-Dù anh có đánh chết tôi thì vẫn không thay đổi được gì. Hà Doanh là vợ của tôi, và hiện giờ cô ấy đang mang thai con của tôi.
-Mày…
-Tôi không cố tình gợi lại đau khổ cho anh đâu. Hà Doanh vốn không yêu tôi. Nhưng bây giờ cô ấy lại mang thai con của tôi. Và nó là một đứa con hoang, nếu không có cái đám cưới này…
- Mày định nói, mày đang cứu vớt cuộc đời cô ấy ư?
-Không…Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm, sửa bớt những sai lầm của chính mình. Anh cũng hiểu, nếu tôi không cưới Hà Doanh, không chịu trách nhiệm cho những việc tôi làm, cuộc đời cô ấy sẽ ra thế nào rồi chứ?
-…..
- Anh có thể cảm thấy ấm ức. Anh có thể tự hỏi” Sao cô ấy không gọi cho anh lúc xảy ra chuyện?”. Thẳng thắn mà nói, lúc đó anh sẽ làm gì nếu cô ấy gọi anh?
Một câu hỏi hết sức thực tế.
Văn Bảo chắc chắn sẽ quay về.
Mọi chuyện đều là một tai nạn…
Anh sẽ ôm cô vào lòng
An ủi
Và…
-Nhận đứa bé trong bụng làm con. Bỏ qua mọi chuyện, cho Doanh Doanh một cuộc sống hạnh phúc?…
Có được không?
Văn Bảo nhìn Lãnh Phong.
Lần đầu tiên hắn nói chuyện với anh…
Không hề đơn giản:
-Nhà ngoại, anh có thể không quan tâm. Nhưng ba anh, mẹ anh? Họ Thẩm nhà anh sẽ để cho anh bất chấp tai tiếng gia đình, cưới một cô gái đang có thai hoang, nuôi thằng bé như con cháu mình suốt đời. Được chứ?
Mọi câu hỏi đều không có câu trả lời.
Miệng Văn Bảo đắng chát.
- Tôi cưới Hà Doanh. Cô ấy sẽ là một cô gái đã có chồng. Cô ấy sinh con cũng là lẽ tự nhiên. Nếu vợ chồng tôi có mâu thuẫn và chia tay…thiên hạ cũng xem như một chuyện thường tình. Khi đó nếu anh vẫn còn yêu, anh có thể cưới cô ấy mà không ngại người ta đàm tiếu, chỉ trỏ sau lưng anh. Anh đồng ý chứ?
-Tôi…
-Hà Doanh vốn không yêu tôi. Sẽ không có chuyện gì giữa chúng tôi đâu. Mong là tình yêu của anh đủ mạnh để chở che và cho Doanh Doanh hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Anh đừng làm mọi chuyện rối lên bằng sự tức giận của mình nữa. Vậy nhé!
Lãnh Phong hoàn toàn chủ động.
Văn Bảo chợt thấy mình còn quá trẻ con…
Anh nhớ lại cục diện mình đã gây ra.
Doanh Doanh đã khóc…
Cô đang sống với những người đó…
Vậy mà anh lại làm cho cuộc sống của cô không được bình yên.
Chỉ để thỏa mãn cơn giận dữ của mình.
Ngốc nghếch!
Lỗi của anh!
Tiếng chuông cửa…
Vỹ Tường ra mở cửa:
-Thưa ba…
Hà Doanh đang ngồi trên sofa với mẹ. Thấy Phong, cô lúng túng thấy rõ, vẻ mặt không còn được tự nhiên:
- Thưa mẹ….
-Ừ. Doanh Doanh đang ngồi chơi với mẹ. Cháu…à…con ngồi đi!
- Con ghé đón Doanh Doanh về.
-Em ở chơi thêm một chút nha. Em…
- Cũng trễ rồi đó Doanh. Nhà anh có thói quen dùng cơm chiều lúc 6 giờ, đi thôi em!
-Con theo chồng con về đi Doanh. Hôm nào sang thăm ba mẹ cũng được mà.
-Dạ!
Nhìn con gái lưu luyến không rời, Bà Kiều Anh không nỡ rời xa. Nhưng cô đã là vợ của người ta…Tuy là theo lời Doanh, Lãnh Phong đã làm tròn lời hứa với cô, không hề đụng tới Doanh trong đêm hoa chúc:
- Thưa ba mẹ con về…
Biệt thự của Hàn gia nặng nề hiện ra, Lãnh Phong nắm nhẹ tay cô, dịu dàng:
-Không có gì đâu. Tất cả rồi sẽ qua thôi mà.
Bên trong phòng khách , hầu như đều có mặt mọi người. Cả hai bước vào, đón tiếp họ là những ánh mắt lạnh nhạt:
- Thưa ba mẹ….Thưa cô, dượng, chúng con mới về!
-Về là tốt rồi. Khỏi đợi nữa. Dì Thâm, lên mời ông xuống, chúng ta ăn cơm.
Người vừa lên tiếng là Hàn Chỉ Thúy, cô em kế của Hàn Gia Thiết. Sống chung một gia đình, nhưng bà không hề thích hai mẹ con Lãnh Phong. Đứa con hoang, người đàn bè hèn mọn…Lấy tư cách gì mà ngồi cùng bàn, cùng mâm với những người sinh ra trong nhà họ Hàn này?
- Con về nhà vui không Doanh?
-Dạ…vui ạ?
-Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?
-Dạ…Ba mẹ con bình thường ạ!
- Chị dâu ơi…Nó mới lấy chồng một ngày, có xa xôi gì đâu mà hỏi tới hỏi lui…Hay là….- Bà Chỉ Thúy nhếch môi- Mượn lời hỏi thăm đều tìm hiểu chuyện tình xưa.Tôi nghe nói ngày xưa bà chị và ba cháu Doanh từng là thanh mai trúc mã, thậm chí đính hôn rồi…
Mặt Vũ Lâm biến sắc…
Trí Dinh- chồng Chỉ Thúy kéo tay vợ, nhắc nhở:
-Em…Hết chuyện rồi sao…
- Tôi nói không đúng sao? Chuyện của hai người, ai mà không biết…Người ta có câu…
- Thôi đi!
Ông Hàn đã xuống tới nơi. Quét tia mắt lạnh lùng nhìn khắp bàn, ông cụ chống chiếc gậy, ngồi xuống bàn:
-Tới bữa cơm mà còn nói chuyện phiếm gì. Ăn cơm đi!
Và cơm lên miệng, Hà Doanh nghe có cái gì đó đắng chát ở đầu lưỡi. Cô hoang mang trước những lời vừa nghe thấy. Ba cô và mẹ Lãnh Phong??? Quá khứ họ là gì? Chuyện sao cứ nửa hư nửa thật???
- Nghĩ gì vậy?
-Dạ?
Thấy Hà Doanh ngồi thừ trong một góc giường, Lãnh Phong khẽ hỏi:
- Sao em có vẻ thẫn thờ vậy?
- Anh….anh có biết chuyện ba mẹ của chúng ta không? Lời cô Ba nói…
- Có biết…
- Ba mẹ chúng ta…??? Ý tôi là…
- Có thật đấy. Mẹ tôi là con gái của luật sư Phan Vũ Kỳ, vốn là bạn tốt của ông bà nội em. Mẹ tôi từng đính hôn với ba em, thậm chí đã định ngày hôn lễ.
- Nhưng tại sao?
-Chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Em có mệt không?
-Tôi…
- Em mang thai cũng 10 tuần rồi. Tôi có lên Internet xem, giai đoạn này em bé đang hình thành, cơ thể người mẹ rất mệt mỏi. Em thấy trong người thế nào?
- Không có gì…Tôi rất khỏe…
- Em ăn lúc nãy rất ít. Có cần ăn thêm cái gì không? Tôi mua cho em…
- Không cần đâu. Tôi ăn no mà…
-Ngoài bản thân còn có đứa con trong bụng nữa. Nếu đã nhất quyết sinh nó ra, em sẽ phải cố sinh nó hồng hào khỏe mạnh. Nếu không sẽ có lỗi với con đấy…
Lãnh Phong mỉm cười.
Hà Doanh nhận ra bên trong đó là bao nhiêu ấm áp.
Cô chợt nghe giọng mình nhẹ tênh:
-Vâng. Tôi muốn ăn cháo bát bửu…Rất muốn ăn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
124 chương
48 chương
29 chương
75 chương
123 chương
93 chương