Hắc Tam Tư đứng dựa bên cửa, tên đồ đệ tư chất thấp kém đã quay về. Chẳng hiểu sáng nay hắn ăn phải thuốc gì, mà ngay cả chào hỏi cấp bậc lễ nghĩa đều không có. Sau khi vào trong phòng, liền bò nhào lên giường ôm chăn phủ kín đầu, thỉnh thoảng bên trong đống chăn truyền ra tiếng cười cuồng tiếu. Hiển nhiên đây là Dược Thiên Sầu không nghĩ tới, một ca khúc thịnh hành ở kiếp trước, lại đòi được một món bảo bối của người đẹp!   Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu khẩn cấp bò dậy, khoanh chân ngồi xuống, chiếu theo Huyền Thiên Công cảm thụ sự tồn tại của linh khí ở trong trời đất.   Trải qua một đêm, cái chó má linh khí kia vẫn chẳng thấy đâu, bất quá dưới mông hắn ngồi đã có điểm ê ẩm. Dược Thiên Sầu cũng vô pháp, đành phải nằm xuống nghỉ ngơi. Sau khi tỉnh dậy hắn lại cảm thấy buồn bực, nuốt kim châu bảo bối vào rồi, thế nào ngay cả một chút phản ứng đều không có? Điều này không phù hợp với quy luật tự nhiên ah!   Lại thêm một tháng thời gian trôi qua. Hắc Tam Tư chăng biết gã đồ đệ của mình bị làm sao, mà thần tình càng ngày càng ủ dột.   Còn Dược Thiên Sầu thì có điểm tiến thoái lường nan, không biết nuốt vào trong bụng thứ gì, mà khoảng thời gian gần đây cơ thể hắn bài tiết rất nhiều lần. Giữa tháng hắn đã từng hỏi qua Bạch Hồ, nhưng nàng cũng không biết nguyên nhân tại sao. Nên Dược Thiên Sầu hoài nghi, có phải bảo bối này chỉ hữu dụng đối với yêu quái hay không? Thời gian từng ngày.., từng ngày trôi qua.., hắn càng tin tưởng vào suy đoán của mình, nhiều lúc đau răng không thôi.   Đại Hội Tân Tú mười năm tổ chức một lần cũng sắp được tiến hành rồi, nhóm đệ tử của các môn phái đang tranh thủ thời gian trau dồi thêm kĩ năng. Đến lúc Tu Chân Giới khắp thiên hạ tụ họp, sẽ cùng nhau bước lên đài tỷ thí, lấy thắng bại để phân chia số lượng Trúc Cơ Đan.   Vậy Trúc Cơ Đan là cái gì? Các nhân sĩ tu chân theo Luyện Khí kỳ bước chân vào Trúc Cơ Kỳ đều không thể thiếu đan dược, do cộng đồng các phái chung tiền hùn vốn, vơ vét linh dược rồi luyện thành. Bất quá số lượng mười năm luyện thành không thể thỏa mãn nhu cầu của nhóm đệ tử các phái.   Bởi vậy "Tân Tú Đại Hội" được sinh ra, các phái sẽ cho những đệ tử đang ở trong gian đoạn Luyện Khí hậu kỳ ra tranh cường với nhau. Môn phái nào có càng nhiều đệ tử thắng trận, đến cuối buổi trao thường, sẽ có càng nhiều Trúc Cơ Đan, về phần sau khi được trao đan dược, các môn phái ăn chia như thế nào, thì đó là gia sự của người ta.   Ví như Thanh Quang Tông, số Trúc Cơ Đan thu về sẽ chia cho những đệ tử thắng trận. Còn những đệ tử vì nguyên nhân khách quan mà bại trận, thì sẽ do hội đồng trưởng lão thương nghị giải quyết.   Mỗi lần diễn ra Tân Tú Đại Hội, thì không khí tranh cường giữa các môn phái đều trở nên nồng đậm, khiến cho nhóm đệ tử cảm thấy thật áp lực, bởi việc này không chỉ quan hệ đến Trúc Cơ Đan, đồng thời cũng là quan hệ đến chuyện tình danh dự của tông phái.   Khúc Bình Nhi là đệ tử hàng thứ mười trong Thanh Quang Tông, tu vi gần đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, coi như cũng nằm trong nhóm thanh thiếu niên nổi bật. Trường tỷ thí mười năm trước, Khúc Bình Nhi có may mắn tham gia qua. Bởi vì có chút công lao, nên nàng đã được tặng thưởng hai viên Trúc Cơ Đan. Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người cũng có lúc họa phúc gập ghềnh. Khúc Bình Nhi dùng hai viên đan dược, liên tục thất bại. Ngay lúc đó tâm tư muốn chết nàng đều đã nghĩ qua.   Đúng lúc này, sư huynh Lưu Chính Quang anh tuấn tiêu sái đã xuất hiện! Sư huynh Lưu Chính Quang là ai? Hắn là cháu ruột của chưởng môn Lưu Trường Thanh, cũng là nhân vật xuất sắc nhất trong hàng ngũ đệ tử. "Đại Hội Tân Tú" năm xưa, hắn cũng là đệ tử chói sáng nhất của Thanh Quang Tông.   Anh tài đúng là anh tài, trong tay Lưu sư huynh được chia đến những ba viên Trúc Cơ Đan, chỉ dùng một viên đã thuận lợi tiến nhập Trúc Cơ kỳ. Hắn đáy lòng thiện lương, nhìn thấy Khúc Bình Nhi sử dụng Trúc Cơ Đan liên tiếp thất bại, hồn siêu phách lạc, liền tặng cho nàng một viên. Khúc Bình Nhi không dám tin, thứ quý giá như vậy, mà Lưu sư huynh lại đem ra tặng mình. Nàng vui sướng ngất ngây, lại dùng thêm một viên nữa, rốt cuộc đã thành công tấn giai!   Từ đó về sau, Lưu sư huynh cũng trở thành nỗi ám ảnh trong tâm hồn thiếu nữ của Khúc Bình Nhi! Đáng tiếc người ta một lòng tu luyện, cho nên nàng chỉ đành ôm mối tình đơn phương.   "Đã nhiều ngày qua chưa gặp Lưu sư huynh, không biết hắn đang làm gì nhi? Hắn vẫn khỏe chứ?" Khúc Bình Nhi tản bộ ở phía sau hậu sơn, vừa nghĩ đến đây thì không khỏi đỏ mặt lên.   Trong tông mòn nghiêm cấm đệ tử ngự kiếm phi hành, tuy rằng Khúc Bình Nhi tu vi đã tới Trúc Cơ kỳ, có thể ngự kiếm phi hành, nhưng vẫn phải lò dò bước qua bụi cỏ dày đặc, thông xuống con đường nhỏ phía dưới cấm địa.   Mấy năm trước, trong lúc vô tình Khúc Bình Nhi đã phát hiện ra nơi này, nhìn thấy nữ tử bị cầm tù trong hang động kia xong. Người luôn tự tin về dung mạo bản thân như nàng, đương trường cũng bị đả kích trầm trọng.   Có một lần nàng xem điền tịch ở "Tàng Kinh Các" trong tông môn, thì mới biết được cái nữ tử xinh đẹp kia chính là hồ ly tinh hóa thành hình người.   Giật mình thầm than về mỹ mạo của nàng, nhất là tiếng đàn nàng ta gảy phi thường êm tai, hơn nữa bên trong tiếng đàn còn chất chứa nỗi tương tư giống như mình đối với Lưu sư huynh. Vài năm qua, Khúc Bình Nhi nghe hoài không chán, mỗi lần tưởng niệm Lưu sư huynh, cũng đều tới nơi này dạo chơi.   Nghĩ đến Lưu sư huynh, cước bộ của nàng không khỏi nhanh hơn vài phần. Lấy một khối huỳnh thạch ra, nhanh chân bước vào bên trong hang đá tối om.   "Ủa, có người đang hát!" Tiếng đàn hòa cùng tiếng ca, khiến cho Khúc Bình Nhi hơi ngạc nhiên. Sau khi tiến vào trong hang đá, nàng không khôi bịt miệng kinh hô, nàng thực sự không dám tin, nữ tử vài năm qua chưa từng nói chuyện, đột nhiên lại đang hát khúc tương tư!   Khúc Bình Nhi phi thân nhảy đến trước mái đình, xác thực tai của mình không nghe lầm, mới chậm rãi ngồi xuống, chụm hai chân chống cằm, nghe nữ tử kia hát về đoạn tình duyên chua xót năm xưa.   "Thiếp là một con hồ ly tu hành ngàn năm...Nơi đèn hoa mộng ảo...Chàng có trông thấy thiếp đang múa điệu vũ nghe thường hay không?....Khi thiếp rời đi chàng kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc...Lời thề non hẹn biển năm xưa., tất cả đều hóa thành hư vô..."   Tiếng ca ai oán, khiến cho Khúc Bình Nhi xúc động nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt. Lần thứ nhất.., rồi lần thứ hai....Rốt cuộc, nàng nghe không nổi nữa, mạnh mẽ đứng lên, lau nước mắt chạy hướng ra bên ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -   Chạy ra bên ngoài, Khúc Bình Nhi vẫn còn nghẹn ngào đắm chìm ở trong câu chuyện năm xưa. Xem ra, thứ này đối với thiếu nữ ngây thơ có lực sát thương quá lớn.   Thật lâu sau Khúc Bình Nhi mới dừng lại, thất thần nhìn thác nước trước cửa động. Đến lúc hồi phục tinh thần, nàng vươn tay gạt nước mắt đi, thì không khôi giậm chân hậm hực nói: "Ai nha! Ta khóc sưng hết mắt lên rồi, vạn nhất đụng trúng Lưu sư huynh, thì làm sao bây giờ?"   Nàng xoay người nhìn về phía hồ nước, chẳng hiểu đang nghĩ cái gì mà đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh...   Bất quá, nàng không biết ở cách đó không xa, trong lùm cây rậm rạp, Dược Thiên Sầu đang trợn mắt há mồm ngắm nhìn nàng. Cũng chẳng biết nguyên nhân vì đâu, bằng vào tu vi của Khúc Bình Nhi đều không phát hiện ra sự có mặt của một tên phế vật như Dược Thiên Sầu.   Cái khuôn mặt quen thuộc này, đúng là thần tiên tỷ tỷ thường hay xuất hiện ở trong giấc mộng của hắn. Chính là Dược Thiên Sầu không nghĩ tới, nàng cũng là đệ tử trong Thanh Quang Tông. Kẻ xấu xa nào đó, đang không ngừng kinh hô ở tận đáy lòng: "Hữu duyên, hữu duyên, đây không phải duyên phận thì là cái ai? Ách...Thần tiên tỷ tỷ đang muốn làm gì thế kia?"   Khúc Bình Nhi bước tới bên cạnh hồ nước, gỡ trường kiếm sau lưng thả xuống dưới chân. Theo sau chậm rãi cởi bỏ lớp quần áo trắng tinh ra, dáng người thon thả dần dần xuất hiện....Ngón tay nhỏ xinh của nàng..., đang cỡi bỏ từng mảnh.., từng mảnh xuống.   Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm, ở trong lòng điên cuồng gào thét: "Cởi., cởi., tiếp tục cởi thêm nữa đi!" (Typer: tên này giống ta thế =)))   Đúng như hắn mong muốn, Khúc Bình Như ở bên cạnh hồ nước, đã phơi bày da thịt tứ chi trắng mịn như ngọc. Nàng yêu kiều vươn tay ra sau lưng cởi bõ nút thắt của chiếc yếm đào.   "Chiếc yếm hồng trong truyền thuyết đây sao? Lão thiên ah, không phải ngài đang đùa giỡn ta đó chứ!" Dược Thiên Sầu không dám tin, lần đầu tiên tái ngộ thần tiên tỷ tỷ, lại ở trong tình cảnh nàng thoát y ở bên cạnh hồ nước.   Dược Thiên Sầu đưa ngón tay lên miệng cắn một phát, đau quá! Đây không phải nằm mơ. Ưm! Không thể phung phí của trời ban tặng, tiếp tục thưởng lãm thôi