Tinh Thần Châu
Chương 10
Tóc đen.., ngọc thể.., hai cặp bánh bao cao ngất nhảy múa rung rinh. Người nào đó nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Tiền đồn vểnh cao, chân dài thon gọn, dung mạo xinh đẹp...."
Bỗng nhiên xoang mũi của hắn nóng rực, hai hàng chất lỏng chảy xuống miệng. Thè lưỡi liếm môi trên, có vị mằn mặn. Nâng tay quệt một cái, đưa mắt nhìn mu bàn tay đã đỏ chót.
"Ta kháo! Chảy máu mũi!" Dược Thiên Sầu giật mình cả kinh.
"Ai đó?" Bên cạnh hồ nước truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Khúc Bình Nhi mới vừa bước chân xuống nước, đột nhiên nghe thấy tiếng động, sợ tới mức thất kinh, cuống cuồng ôm lấy quần áo núp ở phía sau bia đá.
"Hỏng, bị phát hiện rồi! Mau chạy thôi." Dược Thiên Sầu trong lòng cười khổ, không nói hai lời, liền quay đầu chạy xuống núi. Đáng tiếc chạy không xa lắm, thì có một bóng trắng xẹt qua trên đầu, đó chính là Khúc Bình Nhi thần tình ửng đỏ ngăn chặn ở phía trước.
"Choang." Trường kiếm sáng chói được tuốt ra khỏi vỏ, đặt lên trên cổ Dược Thiên Sầu, Khúc Bình Nhi tức giận liếc mắt thấy kẻ này không có tu vi, hoàn toàn là một người bình thường, nhưng lại mặc quần áo của Thanh Quang Tông. Nàng run rẩy thanh âm quát: "Ngươi là ai?"
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta là Dược Thiên Sầu đệ tử hàng thứ chín trong Thanh Quang Tông. Là người một nhà, người một nhà." Bà nương này đang nổi nóng, Dược Thiên Sầu rất sợ nàng nhất thời xung động, nên vội vàng giải thích.
Khúc Bình Nhi hơi sững sờ, đại danh phế vật ờ trong Thanh Quang Tông, đây chính là không người nào không biết, nàng tự nhiên đã nghe qua, không thể tường tượng nổi lại gặp hắn ở chỗ này.
Nhìn bộ dáng ti tiện của gã nam nhân trước mặt, đặc biệt hai hàng máu mũi chày lòng thòng trước miệng. Khúc Bình Nhi thực hận không thể một kiếm đâm chết cái thứ dám nhìn trộm mình tắm rửa, quả nhiên là kẻ hạ lưu vô sỉ. Nhưng người này bối phận cố tình còn là sư thúc của mình, mặc dù hận gã, nhưng cũng không dám xuống tay.
Nghĩ đến việc chính mình bị cái gã lưu manh này nhìn qua mấy lần, Khúc Bình Nhi tức giận cả người phát run. Đương nhiên, nếu nàng hướng tông môn cáo trạng, bảo đảm Dược Thiên Sầu sẽ chịu không nổi. Nhưng nàng dám hành động như vậy sao? Cái thời đại này lễ giáo sâm nghiêm, việc này mà bị công bố ra ngoài, cũng không khác nào hủy hoại tấm thân trong sạch, chỉ sợ người trong lòng nàng sẽ..., không bao giờ liếc mắt nhìn nàng lấy một cái nữa. Nghĩ vậy, Khúc Bình Nhi nghiến răng nói: "Ngươi thấy gì chưa?"
"Cô nương ngàn vạn lần đừng xúc động, xúc động là ma quỷ ah!" Lợi kiếm đặt ngay trên cổ, Dược Thiên Sầu chỉ sợ nàng ta sẽ làm liều, trước tiên an ủi một câu, mới tiếp tục giải thích: "Ta thật sự không có nhìn thấy cô nương cởi quần áo...Ách!"
"Ngươi nói cái gì?" Khúc Bình Nhi rống lên như kẻ mắc bệnh tâm thần.
Dược Thiên Sầu cảm giác mũi kiếm đã cắt sâu vào làn da, nên vội vàng nói: "Ta thật sự không nhìn thấy gì, thật sự không nhìn thấy gì!"
Tĩnh lặng....
Hai người vẫn luôn duy trì tư thế đứng im không nhúc nhích. Dược Thiên Sầu cũng không dám cử động, tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Khúc Bình Nhi, giống như sơn dương đang cầu khẩn đồ tể hạ thủ lưu tình.
Thật lâu sau, Khúc Bình Nhi mới bước lên, theo trong miệng phun ra một tràng: "Đệ tiện, vô sĩ, hạ lưu, cặn bã, bại hoại, lưu manh, súc sinh!" Dứt lời, một cước đá thẳng vào ngực Dược Thiên Sầu.
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu hét thảm một tiếng, ngã dúi dụi lãn xuống phía chân núi.
"Chết dưới hoa mẫu đon, làm quỷ cũng phong lưu." Dược Thiên Sầu nằm trong bụi cỏ than vãn, mất cả nửa ngày mới bò lên được. Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy cọp mẹ đã đi trước rồi. Hắn cũng lảo đảo tấm thân đau đớn quay trở về.
"Ai làm?" Hắc Tam Tư trầm giọng hỏi, sắc mặt xanh mét thực dọa người. Bình thường tất cả mọi người chòng ghẹo đồ đệ mình, hắn cũng biết, nhưng cũng chi là một hai câu châm chọc mà thôi, ai kêu đồ đệ mình ngu ngốc xuất chúng như vậy. Nhưng dám hướng đồ đệ mình động thù, ha ha! Quả nhiên là khinh thường trưởng lào Thanh Quang Tông như hắn.
"Là đệ tử không cẩn thận trượt chân ngã xuống núi, không liên quan đến chuyện người khác." Dược Thiên Sầu nhe răng kiềm nén đau đớn, nhếch miệng nói.
"Hắc! Ngực có dấu chân, trên cổ bị kiếm gây nên thương tích, vậy mà còn nói bị trượt chân ngã sao?" Hắc Tam Tư cười lạnh, túm tay gã đồ đệ, kéo ra bên ngoài: "Theo ta đến Thanh Quang đại điện, tìm chưởng môn sư huynh lí luận một hồi."
"Đợi một chút!" Dược Thiên Sầu lớn tiếng hét, hắn nào dám đến Thanh Quang đại điện cơ chứ, nếu sự việc vỡ lở ra, hắn không bị đuổi khỏi Thanh Quang sơn mới là quái sự!
Ngẫm lại sư phụ mình cũng không phải người cổ hủ, nên Dược Thiên Sầu chậm rãi đem chuyện đã xảy ra, tỉ mỉ kể cho sư phụ nghe. Kì thực hắn cũng không muốn nói đâu, đây chẳng phải cái chuyện tình vinh quang gì, nhưng không nói không được ah!
"Ách...." Hắc Tam Tư ngây ra nhìn tên đồ đệ, cơ mặt run rẩy, nhất thời tức giận cả nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Đáng kiếp ngươi!"
Một đêm qua đi, Dược Thiên Sầu rõ ràng phát hiện, thân thể đau nhức của mình đã lành lặn, ngay cả mặt mũi bầm dập cũng khôi phục như lúc ban đầu. Hắn không khỏi cảm thán Thanh Quang Tông thật sự là nơi phúc địa nhân gian, chẳng những linh khí dồi dào, mà ngay cả tốc độ dưỡng thương đều thần kì như vậy. Dược Thiên Sầu tinh thần sảng khoái, ở trong sân chạy vòng quanh, hoạt động giãn gân cốt một chút!
Tục ngữ nói sẹo lành thì cũng quên đau, nói đúng hơn thì Dược Thiên Sầu chính là cái loại người này. Mấy ngày qua cảm giác cảnh sắc ở hồ nước cấm địa không sai, đang không có việc gì làm, nên hắn muốn tạt qua đó chơi.
Trời chiều vô hạn, chẳng bao lâu sau đã sần tới hoàng hôn. Nhìn thấy mặt trời đang muốn ngả về phía tây, Dược Thiên Sầu thất vọng từ phía sau hậu sơn quay về nhà. Dọc theo đường đi gặp phải không ít ánh mắt cùng lời nói xem thường, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Trên đường về, đi lướt qua mặt hai người nữ đệ tử, nghe các nàng đang nhỏ giọng hát thầm, thì Dược Thiên Sầu không khôi cả kinh, thiếu chút nữa cằm đã rớt xuống đất!
Nếu hắn không có nghe lầm, thì trong miệng hai người vừa rồi kia cùng chính là bài "Hồ Ly Trắng". Điều này sao có thể chứ? Dược Thiên Sầu ngoáy lỗ tai, tin tưởng rằng chính mình đã nghe lầm rồi đi.
Phái sau lại có người đang hát, hơn nữa thanh âm cực lớn, vừa nghe đã biết là giọng của hai nam nhân hợp xướng. Dược Thiên Sầu xoay người nhìn lại, thì tròng thấy hai gương mặt quen thuộc đang cắm đầu đi tới.
Một gã cười nói: "Uy! Sư thúc tổ đây mà, ngài có nghe thấy khúc nhạc chúng ta vừa hợp xướng không? Đây chính là ca khúc do Khúc Bình Nhi sư tỷ sáng tác, đang rất được thịnh hành ở trong Thanh Quang Tông đó."
Gà còn lại phụ họa: "Ngươi chỉ nói lung tung, sư thúc đâu có ai làm bạn ở trong tông môn, làm sao mà nghe thấy qua cơ chứ." Hai gã đệ tử châm chọc xong, liền cười ha hả rời đi.
"Ca khúc do Khúc Bình Nhi sáng tác! Khúc Bình Nhi là ai? Mẹ nó, rõ ràng là đang xâm phạm bản quyền của lão tử!" Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Hắn phỏng chừng là kẻ này đã vào trong hang đá, nghe Bạch Hồ hát xong, rồi lưu truyền ra bên ngoài.
Dược Thiên Sầu buồn bực quay về nhà, tiến vào trong sân, thấy sư phụ đang tự mình nướng thịt, hắn có điểm ngượng ngùng. Trong khoảng thời gian này, hắn chỉ mải lêu lổng, đã lâu không làm món gì ngon cho sư phụ ăn rồi, thế nhưng còn để người phải tự thân động thủ. Nhẹ nhàng đi tới trước mặt sư phụ, cầm lấy bầu rượu ở trên bàn, mỉm cười nói: "Sư phụ, lão nhân gia ngài nghỉ chút đi, để ta nướng cho!"
"Thiếp là một con hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc..." Hắc Tam Tư lẩm bẩm gật đầu, buông tay nhường cho đồ đệ làm thay.
Dược Thiên Sầu đang uống rượu, nghe sư phụ lẩm bẩm hát, hắn thiếu chút nữa đã bị sặc rượu. "Ah.., phốc!"
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
68 chương
20 chương
4713 chương
751 chương
126 chương