Tinh Thần Châu
Chương 68
Nghiêm Thù đang ở một bên vụng trộm cười đắc ý, bị mắng đến sừng sốt, nguyên bản nghĩ vừa có thể báo thù vừa có thể trốn sang một bên xem náo nhiệt, ai biết phương thức tư duy của Quan Uy Vũ căn bản không hề có đạo lý gì để nói, không ngờ đem đống lửa phát lên ngay trên đầU Minh. Bất quá đầu óc hắn xác thực dùng tốt, sau thoáng chần chờ, liền suy nghĩ ra một biện pháp nói: "Đan dược luyện ra ngoại trừ phân phát cho đệ tử trên đảo, dư thừa đều được tông môn thu lại, hai vị trưởng lão tìm chưởng môn đem tình huống nói rõ, ta nghĩ chưởng môn lão nhân gia nhất định sẽ đồng ý."
"Không sai!" Quan Uy Vũ gật đầu.
Phí Đức Nam cũng biểu thị đồng ý: "Vậy đi thôi! Còn chờ cái gì?"
"Đi." Quan Uy Vũ dẫn đầu bay đi.
"Ngươi cũng cùng đi." Phí Đức Nam lại ôm Dược Thiên Sầu bay đi.
Nghiêm Thù nhìn ba người bay đi âm hiểm cười cười, ngày hôm qua hắn từ trong miệng phụ thân hắn nghe được một ít Trúc Cơ Đan còn sót lại đều bị tông môn tống xuất đi làm nhân tình.
Trước khi bay đi, Dược Thiên Sầu đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Thù, rất rõ ràng nhìn thấy được nét cười của hắn như âm mưu đã thực hiện được, trong ngực hắn không khỏi lộp bộp một chút, nếu như hắn không đoán sai, phỏng chừng lần này lại muốn uổng công một chuyến.
"Nghiêm Thù, nếu như lần này còn lấy không được Trúc Cơ Đan, việc này tất nhiên có liên quan tới ngươi, dám phá hỏng đại sự của ta, ta thề giết ngươi!" Trong nội tâm Dược Thiên Sầu tràn đầy một mảnh túc sát.
Dù là Phí Đức Nam đang nắm hắn phi hành cũng lấy làm kinh hãi, bằng tu vi của hắn gần gũi cùng một chỗ với Dược Thiên Sầu, tự nhiên có thể cảm giác được sát ý cường liệt của người trong tay mình, đây không phải là sự oán hận của một người thường, mà là loại thiết huyết vô tình của một người tay cầm quyền to khống chế sống chết của kẻ khác. Vì vậy hắn không khỏi nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ một đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường có thể được Cửu Cô coi trọng như vậy, lai lịch của tiểu tử này sợ rằng không bình thường!
Hai người vừa rơi vào trước Bồng Lai Các, Quan Uy Vũ đã tiến vào.
Phí Đức Nam nhìn Dược Thiên Sầu lúc đầu thần tình còn thương cảm hề hề, hiện tại lại thần tình băng lãnh hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi làm sao vậy?"
"Chỉ sợ chúng ta lại đến không một chuyến." Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên gian phòng chưởng môn trên lầu ba, gương mặt không chút biểu tình nói.
Phí Đức Nam cười cười nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều, mỗi lần tông môn đều để lại một ít đan dược làm dự bị, ta và Quan trưởng lão cùng đi, chút mặt mũi ấy chưởng mồn sẽ cho."
"Chỉ mong không phải Nghiêm Thù giở trò quý." Dược Thiên Sầu híp lại hai mắt, hiện lên một tia tinh mang.
""Nghiêm Thù?" Phí Đức Nam sửng sốt, nghi hoặc nói: ""Ngươi là nói Nghiêm Thù con của Nghiêm Thác Nghiêm trưởng lão giở trò quỷ?"
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Ta và người này có cừu oán, Luyện Đan Các không có Trúc Cơ Đan của ta chỉ sợ là do hắn cố ý làm." Hắn bỗng nhiên chỉ vào Bồng Lai Các cười lạnh nói: "Hi vọng là ta đã đoán sai."
Phí Đức Nam như có đăm chiêu nhìn khí chất Dược Thiên Sầu hoàn toàn khác hẳn trước đó.
"Lão Phí, các ngươi đứng phía dưới làm gì? Mau lên đây." Quan Uy Vũ từ lầu hai lộ đầu ra.
"Đi thôi! Thấy chưởng môn rồi hãy nói." Phí Đức Nam nói. Dược Thiên Sầu chỉ dạ, không nói thêm gì nữa.
Bồng Lai Các vẫn hình dạng cũ, nhìn địa phương chẳng khác gì tòa lầu làm việc của chính phủ kiếp trước, Dược Thiên Sầu trước đây còn mộng tưởng qua có một ngày mình có thể ở đây mưu một phòng làm việc đến ngồi ngồi, có thể có được một gian phòng ở đây, đều là cấp bậc trưởng lão a! Bất quá hiện tại không có tâm tình này.
Ba người đi tới ngoài phòng chưởng môn, Quan Uy Vũ hô: "Chưởng môn có ở đây chứ?"
"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm của chưởng môn. Quan Uy Vũ
Đẩy cửa ra, ba người đi vào hô: "Chưởng môn."
Chưởng môn nhìn hai vị Quan, Phí trưởng lão, gật đầu cười cười, sau khi nhìn thấy Dược Thiên Sầu đứng sau lưng hai người, không khỏi giật mình. Dược Thiên Sầu vốn có ấn tượng khắc sâu với hắn a! Thiếu chút nữa mang đến phiền toái không nhỏ cho hắn. Về phần Dược Thiên Sầu bị Phí Đức Nam điều tạm tới Vạn Phân Viên dưỡng linh thảo, hắn cũng có nghe thấy, nhưng vẫn không yên tâm. Hôm nay tổ hợp này đến đây, hay là nháo ra chuyện gì?
"Các ngươi đây là?" Phùng Hướng Thiên nghi hoặc nói.
Quan Uy Vũ giành trước, bùm bùm đem sự tinh trải qua kể lại một lần, sau đó mới nói: "Chưởng môn, ngươi cấp một viên Trúc Cơ Đan đi."
Ánh mắt Phùng Hướng Thiên lướt qua ba người, cuối cùng rơi vào trên người Dược Thiên Sầu, nói: "Không có, tìm ta cũng vô dụng."
Phí Đức Nam vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, nghĩ thầm thực sự bị hắn đoán trúng, nhưng vẫn hỏi: "Không phải vẫn còn dư một ít sao?"
"Đã không có." Phùng Hướng Thiên lắc đầu.
"Ta nói sư huynh, ngươi không nhỏ mọn như vậy đi?" Quan Uy Vũ trừng mắt, thở phì phì nói: "Nếu như ở bên ngoài, đệ tử của ta cũng gọi ngươi một tiếng Thiên sư bá, ngươi ngay cả một viên Trúc Cơ Đan cũng luyến tiếc cập? Uổng cha ta còn đem vị trí chưởng môn truyền cho ngươi, ngươi chút mặt mũi cũng không cho ta."
"Nói bậy!" Phùng Hướng Thiên vừa nghe lời này nổi giận, chỉ tay mắng: "Điều này có quan hệ gì tới việc sư phụ truyền chức chưởng môn cho ta, nói như vậy uổng cho ngươi cũng nói được ra miệng. Một sư phụ hồ đồ như ngươi ngay cả Trúc Cơ Đan giành cho đồ đệ cũng có thể quên được, còn có mặt mũi đến chỗ ta khóc lóc om sòm. Thay lại là người khác, ta đã văng hắn ra ngoài. Trúc Cơ Đan không có, nếu ngươi không chịu phục, có dám theo ta đi Thiên Tâm Các tìm sư phụ lý luận, ta xem sư phụ làm sao thu thập ngươi."
"Ta..." Nghe được phải đi Thiên Tâm Các, Quan Uy Vũ nhất thời tắt hỏa, á khẩu không trả lời được.
Hiện tại Dược Thiên Sầu mới biết được, nguyên lai chưởng môn đời trước là sư phụ của chưởng môn hiện tại, lại còn là phụ thân của Quan Uy Vũ, nói như thế ngày trước mình cũng không chọn sai sư phụ, không ngờ cùng một mạch với chưởng môn đời trước. Thấy mấy vị trưởng bối của Phù Tiên Đảo đều đã phát hỏa, hắn muốn mở miệng thay sư phụ giải thích vài câu, nhưng những người ở đây cấp bậc đều rất cao, không tới phiên đệ tử nho nhỏ như hắn xen mồm.
"Chưởng môn, ngươi cũng đừng quái lão Quan, chuyện này là do chính Cửu Cô giao xuống, chúng ta thật sự sợ trở lại không thể trả lời với Cửu Cô, ngươi giúp chúng ta nghĩ lại biện pháp đi!" Phí Đức Nam cười khổ nói.
Phùng Hướng Thiên ngần ra, vô cùng kinh ngạc nói: "Việc này sao lại liên quan tới Cửu Cô lão nhân gia, lão nhân gia làm sao vi một...Hắn nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu, không nói ra câu kể tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn mọi người đều nghe ra, nên chưởng môn cũng không thể nói ra hết lời trước mặt đệ tử hậu bối.
Phí Đức Nam lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, chưởng môn, nếu như còn Trúc Cơ Đan, thì cấp một viên đi thôi! Cũng không phải thứ gì quý giá." Trúc Cơ Đan trong mắt những tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kỳ như họ, tự nhiên không tính là thứ tốt gì, thậm chí còn không coi là thuốc bổ.
Phùng Hướng Thiên liếc mắt nhìn Quan Uy Vũ đứng một bên không nói lời nào, chậm rãi đứng dậy nói: "Không phải không muốn cho các ngươi, thật sự các ngươi đã tới chậm một đêm. Hôm qua nhận được tín hàm ngọc điệp của tông chủ Vọng Nguyệt Tông Quỳnh Hoa tiên tử, nói có nhu cầu cấp bách một nhóm Trúc Cơ Đan, cầu Phù Tiên Đảo hỗ trợ, các ngươi cũng biết Vọng Nguyệt Tông và Phù Tiên Đảo luôn luôn rất tốt, huống chi chính Quỳnh Hoa tiên tử tự mình mở miệng, việc này Phù Tiên Đảo tự nhiên phải giúp. Trên đảo còn dư được hơn hai mươi viên Trúc Cơ Đan, ta đã phân phó Tần trưởng lão tự mình đưa tới Vọng Nguyệt Tông, các ngươi nói hiện tại ta làm sao có thể xuất ra Trúc Cơ Đan?"
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha, tam lưỡng tuế nha, không có con mẹ nó nha...
Trong lòng Dược Thiên Sầu khổ sáp không biết bao nhiêu, nước mắt ào ào hướng trong bụng chảy xuống, con mẹ nó mình còn mạng khổ hơn cả cải thìa. Tuy nói việc này Nghiêm Thù không thoát được quan hệ, nhưng lại dính gì tới Vọng Nguyệt Tông chứ! Người ta thế nhưng là đại môn phái bài danh thứ ba trong tu chân giới, một người chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ làm sao có thể có âm mưu gì được với bọn họ. Chuyện đúng dịp như vậy mà mình cũng có thể bị đụng tới, đây không phải là mạng khố thì là cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
1895 chương
73 chương
4 chương
840 chương
6 chương