Tinh Thần Châu
Chương 67
Tám người nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ trong tay Lan trưởng lão, nhất thời hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, trong con ngươi cũng lộ ra thần tình chờ mong. Lan trưởng lão vươn cánh tay trắng nõn ra, cầm lấy một viên Trúc Cơ Đan ước chừng lớn cỡ trứng chim cút, đặt ở trên mũi ngửi, nhìn mọi người cười nói: "Thơm quá ah!"
Tất cả mọi người đều vui vẻ cười ha hả.
Lan trưởng lão đem Trúc Cơ Đan thả vào trong hộp, bỗng nhiên sững sờ, tựa hồ không dám tin nhìn vào trong hộp. Theo sau lại quét mắt nhìn tám người đứng ở phía đối diện.
"Phí Đức Nam, chuyện này là thế nào? Sao chỉ có bảy viên? Còn một viên nữa đâu, chẳng lẽ ông đã ăn mất rồi?" Lan trưởng lão cầm chiếc hộp trong tay, ngữ khí không vui hướng về phía lão công chất vấn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đã yên tĩnh trở lại, nhất là tám người đệ tử kia, tâm tư đều nhảy dựng lên, thiếu một viên đại biểu cái gì? Nó đại biểu, rất có thể một người nào đó trong đây sẽ không được phân phát Trúc Cữ Đan.
Khi thấy ánh mắt của Phí Đức Nam quẳng ném về phía mình, thì tiểu tâm can của Dược Thiên Sầu cũng trực nhảy lên, hắn thầm nghĩ tình huống bất hảo, viên này thiếu không phải là phần của ta đi chứ! Bất quá, ở đây không chỉ một mình hắn khẩn trương, mà bảy người còn lại cũng đều đang rất khẩn trương.
"Cái này.., cái này.., quả thực đã báo lên tông môn thiếu phần của một người." Phí Đức Nam áy náy thông báo: "Quên mất không báo phần của Dược Thiên Sầu lên trên
Ah."
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên kinh hô, nhất thời giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng ong ong tác hưởng. Thần tình nháy mắt trở nên trắng bệch, cố gắng lắm hắn mới giữ vững được thân thể.
Lúc này, sắc mặt của Lan trưởng lão cũng trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng nói: "Phí Đức Nam, ông muốn làm gì? Hắn là do ông mượn từ Luyện Đan Các tới đây, hay là ông không để Tang Thảo Viên này vào trong mắt sao?"
Bảy gã đệ tử khác lúc này đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, theo sau lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Dược Thiên Sầu.
"Lan nha đầu, đừng nóng nảy, hãy để Đức Nam giải thích rõ ràng xem đã nào." Yến Tử Hà dìu Ma Cửu Cô bước đến. Nàng trông thấy sắc mặt Dược Thiên Sầu không tốt lắm, thì trên mặt cũng không khỏi hiện ra một tia lo lắng.
Ta oan uổng quá! Chính mình đưa thuốc tới đây, còn bị kêu rằng không thèm để Tang Thảo Viên nhìn vào trong mắt. Chẳng qua tên tiểu tử này không phải là người của Vạn Phân Viên, trong nhất thời quên báo lên trên mà thôi. Đúng rồi, Luyện Đan Các!
Phí Đức Nam nghĩ tới đây hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn Ma Cửu Cô hành lễ nói: "Cửu Cô, xác thực do Băng Tuyết hiểu lầm ta. Lão nhân gia nghĩ xem! Dược Thiên Sầu kỳ thực là đệ tử Luyện Đan Các, ta làm sao lấy danh nghĩa Vạn Phân Viên báo lên cho hắn được, yên tâm đi! Bên Luyện Đan Các nhất định có phần hắn, dù không có, để bọn họ luyện thêm một lò là được."
"Thì ra là thế, Đức Nam nói có lý." Ma Cửu Cô gật đầu, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi không cần phải gấp gáp, là ngươi thì không thể thiếu của ngươi."
Dược Thiên Sầu cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vật còn chưa xác định bắt được tới tay, vẫn cảm thấy có chút không an tâm. Trên mặt hiện dáng tươi cười miễn cưỡng, nói: "Có lão nhân gia làm chủ, đệ tử không vội."
"Băng Tuyết, ngươi xem, là ngươi hiểu lầm ta." Phí Đức Nam ủy khuất nói. Lan Băng Tuyết lườm hắn, xuy nói: "Ai kêu chính ngươi không nói rõ ràng."
Nói xong cầm hộp trong tay, phát Trúc Cơ Đan hương thơm tản bốn phía vào tay mọi người, đệ tử nhận được linh đan đều vạn phần kích động nói: "Tạ ơn Lan trưởng lão." Duy nhất chỉ có ánh mắt Dược Thiên Sầu đầy trông mong, ánh mắt rất thương cảm.
Ma Cửu Cô có điểm không nỡ nhìn được nữa, tu vi của bà có cao tới đâu cũng từ Luyện Khí kỳ mà lên, tâm tình của Dược Thiên Sầu có thể lý giải, huống chi người này là phu quân tương lai mình định điều động cho Yến Tử Hà. Đợi sau khi phát xong đan dược, hướng Phí Đức Nam nói: "Đức Nam, hiện tại ngươi đưa Dược Thiên Sầu đến Luyện Đan Các đi! Sự tình giải quyết sớm mới tốt hơn."
"Dạ." Phí Đức Nam ứng tiếng, nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Chúng ta đi tìm sư phụ ngươi tính sổ." Sau đó ôm hắn nhảy lên không bay đi.
Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản ứng, chỉ mấy lần hô hấp, dưới chân khựng lại, hai người đã tới trước đại điện Luyện Đan Các, Phí Đức Nam nhìn bên trong hô lớn:
"Quan Uy Vũ, ngươi lăn ra đây cho ta." Làm mấy đệ tử đang định hành lễ sợ đến nhiễu đường vòng mà đi.
"Lão Phí, ngươi ăn Thạch Tín sao, giọng lớn như vậy?" Quan Uy Vũ trừng mắt bước ra.
Phí Đức Nam cười nói: ""Ngươi xem ta mang ai tới cho ngươi?"
"Sư phụ!" Dược Thiên Sầu mang theo ai oán vô hạn hành lễ nói.
"Dược Thiên Sầu!" Quan Uy Vũ có điểm kinh ngạc, nhìn Phí Đức Nam nói: "Ngươi đã chịu trả lại đồ đệ cho ta sao."
"Xuy! Trả gì mà trả, tìm ngươi đòi Trúc Cơ Đan."
"Cút! Luyện xong Trúc Cơ Đan đều cho tông môn, ta không có Trúc Cơ Đan cho ngươi." giọng của Quan Uy Vũ cũng không nhỏ.
"Dược Thiên Sầu là đồ đệ của ngươi, cũng là đệ tử Luyện Đan Các, ngươi không cho Trúc Cơ Đan thì ai cho?" Phí Đức Nam trợn mắt.
"Ách...Là ngươi cần?" Quan Uy Vũ nhìn về phía đồ đệ, Dược Thiên Sầu thương cảm gật đầu.
"Nga!" Quan Uy Vũ vỗ vỗ trán, nói: "Quên mất, quên mất, ngươi cũng có Trúc Cơ Đan." Nói xong gọi một đệ tử đi ngang qua: "Gọi Nghiêm Thù tới cho ta."
Nghe được câu gọi Nghiêm Thù, Dược Thiên Sầu liền cảm giác có điểm không ổn. Quả nhiên, Nghiêm Thù vừa tới, liếc mắt liền thấy được Dược Thiên Sầu, hai người rất có vị đạo cừu nhân gặp mặt chợt đỏ mắt.
"Nghiêm Thù, đem ra một viên Trúc Cơ Đan." Quan Uy Vũ nói.
"Trúc Cơ Đan?" Nghiêm Thù cũng có chút mê hoặc, nói: "Quan trưởng lão, Trúc Cơ Đan ngoại trừ đưa hết cho tông môn, còn lại đều đã phát xuống dưới, trên tay đệ tử đâu còn Trúc Cơ Đan."
Quan Uy Vũ nói: "Nói bậy, Dược Thiên Sầu thì sao? Hắn phải có một viên."
Nghiêm Thù đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, lúc này hiều được đẵ xảy ra chuyện gì, trong ngực âm thầm vui vẻ. Kỳ thực khi các mạch trong Phù Tiên Đảo đăng ký số lượng đệ tử cần Trúc Cơ Đan thì Nghiêm Thù nhận công việc thống kê đăng ký cho Luyện Đan Các, lúc đó hắn cũng nghĩ tới Dược Thiên Sầu, người này bị Vạn Phân Viên mượn đi, có nên do Luyện Đan Các báo cáo hay không? Bởi vì hai người có cừu oán, hắn ôm tâm tư dùng công báo tư thù, quyết định không báo cho Dược Thiên Sầu, nếu Vạn Phân Viên đã báo thì thôi, nếu không báo thì xem như Dược Thiên Sầu không may, dù sao chính hắn có lý do giải thích, đến lúc đó không ai trách được lên đầu hắn, không nghĩ tới thực sự xảy ra chuyện như vậy.
"Trưởng lão, lúc đó Dược Thiên Sầu đã điều tạm đi rồi a! Hẳn phải do địa phương hắn đang ở đăng ký, cho nên chỗ này không báo, tự nhiên không có Trúc Cơ Đan của hắn, hiện tại bảo đệ tử làm sao lấy ra Trúc Cơ Đan." Nghiêm Thù bất đắc dĩ nói.
Dược Thiên Sầu có điểm hôn mê, hai bên không ngờ đều quên mất mình, chỉ sợ do Nghiêm Thù cố ý làm nhiều hơn.
Phí Đức Nam lạnh lùng nhìn Nghiêm Thù hừ nói: "Nói bậy, đệ tử của chính mình còn muốn người khác tới báo, nói ra người ta còn tưởng rằng ta mới là sư phụ của Dược Thiên Sầu."
Quan Uy Vũ gãi gãi đầu, theo hắn xem ra hai bên đều nói hữu lý, kỳ thực chỉ là hiểu lầm, không khỏi nói: "Vậy nên làm sao bây giờ, ta cũng không có biện pháp."
Phí Đức Nam cười lạnh: "Hắc hắc, ngươi không có biện pháp, chính ngươi đi nói với Cừu Cô đi thôi! Dược Thiên Sầu do chính Cửu Cô tự mình căn dặn lo cho hắn, muốn ta mang hắn đến tìm ngươi, lão nhân gia nổi giận ta chịu không nổi, đến lúc đó đừng trách ta kéo ngươi đệm lưng."
"A! Là Cửu Cô!" Khuôn mặt Quan Uy Vũ co quặp, hiển nhiên rất sợ Ma Cửu Cô, vì vậy dùng khẩu khí thương lượng nói với Phí Đức Nam: "Nếu không ngươi mang thêm một phần linh thảo ở Vạn Phân Viên đến đây đi, ta luyện thêm một lò?"
"Thối lắm, linh thảo của Vạn Phân Viên để luyện Trúc Cơ Đan chỉ có bao nhiêu đó, đặc biệt mấy vị chủ dược rất khó trồng, ngươi cho linh thảo là rau hẹ, cắt một vài ngày là có thể mọc ra một nhóm?" Phí Đức Nam tức giận nói.
"Vậy.., phiền phức lớn!" Quan Uy Vũ vẻ mặt u sầu, đôi mắt nhìn Nghiêm Thù, nhất thời giận dữ nói: "Đều là ngươi làm việc không chu đáo, phạt ngươi lập tức nghĩ ra một biện pháp cho ta, không thì chức nghi trượng của Luyện Đan Các ngươi giao cho người khác làm tốt hơn."
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
1895 chương
73 chương
4 chương
840 chương
6 chương