Tình thâm khó tả
Chương 7 : Tình thâm khó tả
Ở với Giản Tùng Mặc và gia đình, tâm trạng Tần Nhiễm dần chuyển biến tốt, mọi người đều bàn bạc với nhau, không cần nhắc tới bất kì thứ gì liên quan tới việc này nữa, ngay cả Tần Hạ từ trước đến nay luôn nói nhiều cũng không nói nửa câu về Diệp gia trước mặt Tần Nhiễm.
Diệp Vân Tô muốn đến nhìn Tần Nhiễm, lại bị người nhà ngăn cản, giống như mọi người đang giấu diếm chuyện gì đó. Hôm nay, Diệp Vân Tô thừa dịp tất cả mọi người không ở, lén lút chạy tới phòng bệnh Tần Nhiễm, Ngụy Thất cùng Tần Tiêu đi gặp bác sĩ của Tần Nhiễm để hiểu rõ tình trạng hiện tại, bởi vì Tần Hạ với Tô Diễm sắp phải đi học, không có cách nào ở lại đây nữa, đành phải trở về Mỹ sớm, trong phòng bệnh chỉ còn lại Giản Tùng Mặc.
Diệp Vân Tô không dám tùy tiện xông vào, hắn lên lút đứng ở cửa, thò nửa đầu vào.
Tần Nhiễm liếc mắt liền thấy Diệp Vân Tô, sắc mặt hắn hơi cứng đờ, Giản Tùng Mặc ngồi ở đối diện lập tức phát hiện khác thường, nhìn theo ánh mắt của Tần Nhiễm, liền thấy Diệp Vân Tô vẻ mặt lúng túng trốn ở ngoài cửa .
"Anh Tần Nhiễm, em có thể đi vào sao?" Diệp Vân Tô thân trọng hỏi, sợ chọc giận Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm lắc đầu một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: "Em vào đi".
Giản Tùng Mặc nhìn ra Diệp Vân Tô có chuyện muốn nói với Tần Nhiễm, tùy tiện kiếm cớ nói: "Các ngươi trò chuyện, ta đi ra ngoài hút điếu thuốc".
Vốn dĩ Giản Tùng Mặc nghiện thuốc lá, sau khi rời khỏi Tần Nhiễm hai năm, nghiện thuốc lá ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần nhớ đến Tần Nhiễm, lại không dám gửi tin nhắn đi quấy rối sinh hoạt đối phương, hắn sẽ lựa chọn hút thuốc, một ngày hắn có thể hút hết một hộp, ngay cả Thẩm Thanh người luôn bao dung với hắn cũng nhịn không được mà khuyên nhũ:‘Hút ít chút, không tốt cho sức khỏe’.
Tuổi tác của Diệp Vân Tô với Tần Nhiễm kém không nhiều, trước khi Tần Nhiễm gả cho Diệp Vân Thâm, hai người là bạn bè tốt. Từ khi Tần Nhiễm biết rõ Diệp Vân Thâm yêu Diệp Vân Tô, hắn không biết mình phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với cậu em trai này, chỉ có thể giả bộ vô tri, tiếp tục đần độn, u mê mà sống.
"Anh Tần Nhiễm, thân thể anh tốt hơn chút nào chưa?" Trước khi vào cửa, Diệp Vân Tô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với Tần Nhiễm, hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nói mấy lời hỏi thăm.
Trái tim Tần Nhiễm sáng như gương, chuyện này từ đầu tới đuôi Diệp Vân Tô đều vô tội, trong lòng của hắn ngoại trừ Lục Khiên cũng không có ai khác, mọi chuyện do Diệp Vân Thâm làm không nên làm liên lụy đến Diệp Vân Tô.
"Anh tốt hơn nhiều rồi, em có khỏe không?".
Giọng nói bình tĩnh của Tần Nhiễm làm Diệp Vân Tô thả lỏng hơn rất nhiều, hắn dùng sức gật đầu: "em rất tốt, bây giờ có thể xuất viện".
"Đứa bé......Cũng tốt sao?" Tần Nhiễm khó khăn hỏi, khóe môi nở nụ cười cứng ngắc, cố hết sức duy trì lòng tự tôn đáng thương kia.
Diệp Vân Tô không nghĩ tới Tần Nhiễm sẽ hỏi hắn về đứa bé, trước khi vào cửa hắn đã nghĩ tốt rồi, sẽ không nhắc đến đứa bé, nhưng đối với câu hỏi lúc nãy hắn không biết phải làm gì, chỉ có thể hàm hồ mà ứng phó: "Vẫn......Rất tốt. "
"Việc đứa bé không liên quan đến em, em không cần phải khúm núm như vậy" Tần Nhiễm cố gắng tìm lí do an ủi Diệp Vân Tô.
"Anh Tần Nhiễm, anh không cần an ủi em, em biết rõ trong lòng anh không dễ chịu. " Diệp Vân Tô nhìn bộ dạng khổ sở của Tần Nhiễm, vẫn còn an ủi hắn, trái tim hắn giống như ngâm trong axit sunfuric, làm tim gan hắn đau nhức, "Chuyện này là anh em không đúng, tình huống ngày đó của em không là gì so với anh, nếu như em là anh, có thể sẽ hận không thể giết chết anh ấy".
Diệp Vân Tô vẫn nhớ rõ, ngày đó Diệp gia rối loạn, đợi xe cứu thương cả buổi nhưng chỉ có một chiếc. Khi đó, Tần Nhiễm đã có dấu hiệu chảy máu, mà chính mình cũng chỉ đau thôi, tuy vô cùng đau đớn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hắn còn chưa kịp nói để cho Tần Nhiễm lên xe trước, Diệp Vân Thâm đã thay hai người bọn họ quyết định, đưa hắn lên xe cứu thương, còn chính mình tự đưa Tần Nhiễm đến bệnh viện.
Dù sao trên xe cứu thuơng cũng có bác sĩ, Tần Nhiễm nếu có thể lên xe lúc đó, có thể sẽ bảo vệ được đứa bé. Diệp Vân Tô đến tứ chi không còn chút sức lực chỉ có thể bất lực mà hô hào: "Em không lên xe......Không lên......", kết quả vẫn bị nhân viên chữa trị và chăm sóc cưỡng ép lên xe.
Đứa bé của Tần Nhiễm không còn, Diệp Vân Tô chịu không được kết quả như vậy, nếu như hắn kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng người lên xe là Tần Nhiễm. Diệp Vân Tô không rõ, Diệp Vân Thâm tại sao có thể trơ mắt nhìn Tần Nhiễm đổ máu, vẫn lựa chọn đưa hắn lên xe. Nếu như chuyện này cũng xảy ra với hắn, mà Lục Khiên lại lựa chọn cứu người khác, bỏ mặc hắn, hắn nhất định sẽ sụp đổ.
Trước mặt người mình yêu thì tất cả mọi người đều nhỏ bé, bọn hắn chẳng phân biệt đúng sai, chỉ nói đến tình cảm.
Lục Khiên không nghĩ tới chính mình chỉ vừa mới rời khỏi bệnh viện mua trái cây, sau khi trở về lại không thấy Diệp Vân Tô. Hắn liền đoán được Diệp Vân Tô chắc chắn đã chạy đi tìm Tần Nhiễm, vội vàng chạy tới phòng bệnhTần Nhiễm, chỉ thấy một nam nhân lạ lẫm ngồi ở trước cửa, trong tay cầm tờ báo, chăm chú đọc.
Lục Khiên không suy nghĩ nhiều, vừa định gõ cửa, lại bị nam nhân ngăn cản nói: "Bọn hắn đang nói chuyện".
"Vậy sao......? " Tuy Lục Khiên hơi lo lắng, nhưng vẫn buông tay xuống, sau đó hỏi, "Xin hỏi anh là ai?".
Giản Tùng Mặc cúi đầu từ đầu đến cúi, hai mắt chưa từng rời khỏi tờ báo, ngoài miệng vẫn trả lời vấn đề của Lục Khiên: "Bạn của Tần Nhiễm".
Nghe Giản Tùng Mặc nói như vậy, Lục Khiên cẩn thận đánh giá hắn, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Lục Khiên vẫn chưa nhớ được đã gặp Giản Tùng Mặc lúc nào, Diệp Vân Tô lại từ phòng bệnh đi ra, vừa thấy Lục Khiên hắn liền ngoan ngoãn xin lỗi: "Thật xin lỗi Khiên, anh đừng giận".
"Em đi ra ngoài không biết để lại lời nhắn sao?" Miệng Lục Khiên thì phàn nàn, nhưng nhìn thấy Diệp Vân Tô chỉ mặc một cái áo mỏng, liền lập tức cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn, "Đi ra ngoài, sao không mặc thêm đồ? Em vừa mới khỏe lên, nếu như lại sinh bệnh thì làm sao?".
"Em biết sai rồi, anh đừng nói nữa mà" Diệp Vân Tô sợ nhất là khi Lục Khiên như ông già nhỏ dạy dỗ hắn.
Lục Khiên thở dài, đưa lưng về phía Diệp Vân Tô ngồi xổm xuống, nhu hòa nói: "Anh cõng em trở về, mau lên đây".
Diệp Vân Tô biết rõ Lục Khiên đã tha thứ cho hắn, nhanh chóng ôm lấy cổ của hắn, nhảy lên lưng: "Được rồi".
Giản Tùng Mặc nhìn bóng lưng Diệp Vân Tô với Lục Khiên rời đi, ném tờ báo sang một bên, đi vào phòng. Tần Nhiễm ngẩng đầu nhìn Giản Tùng Mặc, khẽ chớp mắt, dòng nước mắt nóng tràn ra khóe mi.
Tần Nhiễm không biết tại sao mình phải khóc, vội vàng cầm lấy hộp khăn giấy đặt ở bên giường, nhưng Giản Tùng Mặc lại bị giành lấy: "Muốn khóc thì khóc, không cần phải kiềm nén".
Từ khi gặp chuyện không may, Tần Nhiễm chưa bao giờ khóc, hắn không dám khóc trước mặt Ngụy Thất với Tần Tiêu, bởi vì sợ bọn họ đau khổ; không dám khóc trước mặt Tần Hạ, bởi vì sợ hắn hành động theo cảm tính tìm tới Diệp Vân Thâm; hắn lại không dám khóc trước mặt Giản Tùng Mặc, vì người này quá hiểu hắn.
"Tôi không có khóc!" Tần Nhiễm dốc sức liều mạng lấy tay lau sạch nước mắt, nhưng nước mắt vẫn ngăn không được mà chảy xuống, hắn muốn dùng tiếng hét của mình để che dấu đi sự mỏng manh của mình, "Tôi không có khổ sở! Chỉ là một đứa bé thôi mà, có cái gì mà phải khổ sở?!".
Giản Tùng Mặc đi đến bên cạnh Tần Nhiễm, khom lưng xuống, hai mắt sáng ngời di chuyển: "Nhiễm Nhiễm, anh không cần phải nén giận, cũng không cần phải tha thứ cho bất cứ kẻ nào".
Từ ngày đầu tiên Giản Tùng Mặc quen biết Tần Nhiễm, tính cách Tần Nhiễm đã luôn như vậy, hắn luôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì người khác mà suy nghĩ, nhân từ đại lượng mà tha thứ cho người đã làm tổn thương hắn, cho dù đối phương có hung hãn bức bách thì hắn cũng ẩn nhẫn nhượng bộ. Tần Tiêu đã từng nói với Giản Tùng Mặc rằng mặc dù khuôn mặt Tần Nhiễm giống Ngụy Thất, nhưng tính cách không hề giống Ngụy Thất, cũng không giống hắn.
Giản Tùng Mặc hỏi Tần Tiêu: ‘như vậy không tốt sao?.
Tần Tiêu chỉ cười một tiếng: ‘Chỉ sợ, có người lợi dụng điểm ấy, không kiêng nể gì mà phá hủy hết tất cả cố gắng của hắn’
"Anh ẩn nhẫn nhượng bộ, chỉ có thể đổi lấy người khác một lần lại một lần làm tổn thương anh thôi" Giản Tùng Mặc đứng dậy, đưa tay uốn loạn tóc đen của Tần Nhiễm, sợi tóc mỏng manh che đi đôi mắt đẫm lệ, "Qua hôm nay, không nên cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm như vậy nữa".
Giản Tùng Mặc rời khỏi phòng bệnh, tiếng nức nở của Tần Nhiễm dần biến thành gào khóc, đem tất cả những bi thương uất ức bấy lâu nay bộc phát một lần.
Thế giới này không tồn tại cái gọi là tha thứ, đau lòng chính là đau lòng, thay vì giả dối nói lời tha thứ thì không bằng nói một câu thật lòng Tôi hận anh’.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
12 chương
64 chương
249 chương
8 chương
53 chương