Tình thâm khó tả

Chương 6 : Tình thâm khó tả

So với sự hoảng sợ của Tần Nhiễm thì thần sắc của Giản Tùng Mặc vô cùng tự nhiên liếc qua sắc sắc tái nhợt của Diệp Vân Thâm, giống như không có việc gì đặt đĩa hoa quả sang một bên nói: "Không phải nói mệt mỏi sao? Vậy nghỉ ngơi đi". Nhìn thấy Diệp Vân Thâm, Tần Nhiễm không thể không nghĩ đến đứa bé trong bụng đã chết, trong nháy mắt hít thở không thông nhất thời ngột ngạt làm hắn choáng váng. Tần Nhiễm không muốn ở trước mật Diệp Vân Thâm tỏ vẻ đáng thương hèn mọn, hắn không ngừng tự nói với mình, cũng chỉ là một đứa bé thôi mà, mất rồi cũng có thể thu dọn sạch sẽ, không phải của mình thì đến cuối cùng vẫn không phải của mình.  Diệp Vân Thâm rất muốn tới gần, cảm giác áp bách vô hình làm Tần Nhiễm không cách nào khắc chế được hét lên, giọng nói khàn khàn trộn lẫn sự hoảng sợ run rẩy: "Ngươi đừng tới đây!". Giản Tùng Mặc nhẹ nhíu mày, hắn che hai mắt Tần Nhiễm lại, đồng thời quay đầu cho Diệp Vân Thâm ánh mắt cảnh cáo: "Đi ra ngoài". Diệp Vân Thâm giật mình đứng yên tại chỗ, hắn không nghĩ tới người mà luôn yêu thích quấn quýt nói cười bên hắn, bây giờ lại xa lánh hắn như xa lánh một con quái vật đáng sợ. Giản Tùng Mặc đỡ Tần Nhiễm chậm rãi nằm xuống, vỗ nhẹ lồng ngực của hắn an ủi: "Không sao, ngủ một giấc, chờ anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ tốt hơn". Tất cả đều sẽ tốt hơn.  Tần Nhiễm đã từng ôm hy vọng, không để ý bọn họ phản đối, cố ý gả cho Diệp Vân Thâm người không có một chút tình cảm nào với hắn. Đối với Tần Nhiễm, Diệp Vân Thâm là hôn nhân mà hắn đặt cược, hắn ngây thơ cho rằng, chỉ cần hắn cố gắng trả giá, thì một ngày nào đó người đàn ông vô tâm này sẽ mở lòng với hắn.  Sự thật thường vô cùng tàn nhẫn, cho nên tất cả mọi người đều thích sống trong giả dối.  Tần Nhiễm không nghĩ tới, người trong lòng Diệp Vân Thâm dĩ nhiên là đứa em trai của hắn Diệp Vân Tô. Nếu như trước hôn nhân, hắn biết người trong lòng Diệp Vân Thâm là Diệp Vân Tô, chỉ sợ hôn nhân tràn ngập sự tưởng tượng này sẽ không có bắt đầu.  Tất cả những tưởng tượng tình yêu đẹp đẽ, đã bị dập tắt trong đêm tân hôn.  Sau khi rời khỏi phòng bệnh Tần Nhiễm, Giản Tùng Mặc đưa cho Diệp Vân Thâm một điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi: "Hút thuốc không?". Từ nhỏ Diệp Vân Thâm đã được dạy dỗ tốt, đừng nói hút thuốc, uống rượu cũng không phải thói quen của hắn, hắn lạnh lùng từ chối: "Không ". "Thoạt nhìn thì thấy giữ mình rất sạch sẽ" Câu nói của Giản Tùng Mặc có một hàm ý khác, mỉa mai Diệp Vân Thâm, hắn lấy cái bật lửa ra, thuần thục đốt điếu thuốc lá, hít một hơi, chậm rãi nhổ ra một vòng khói, động tác liên tục. Sắc mặc Diệp Vân Thâm cứng ngắc: "Nơi này cấm hút thuốc". "Vậy sao? " Giản Tùng Mặc khẽ cười một cái, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, dựa lưng vào mặt tường, hai tay đặt ở túi quần, giống như không hiểu hỏi ngược lại, "Vậy thì như thế nào?". "Ngươi——" Gương mặt lạnh lùng của Diệp Vân Thâm lộ ra một chút tức giận bất thường, chẳng biết tại sao, Giản Tùng Mặc đang ở trước mặt với hắn ở hôn lễ ngày hôm đó hoàn toàn khác nhau, xuất hiện thêm vài phần khiêu khích và không hề sợ hãi.  "Diệp Vân Thâm, đừng đến tìm Tần Nhiễm nữa" Đôi mắt của Giản Tùng Mặc hơi nhíu lại, giọng nói hời hợt mang theo sự ra lệnh không cho cự tuyệt.  Diệp Vân Thâm không giận ngược lại cười: "Cậu có tư cách gì nói với tôi lời này?". "Tôi có tư cách gì, sau này anh sẽ biết" Giản Tùng Mặc lười tranh luận với Diệp Vân Thâm, hắn cầm điếu thuốc trong miệng lắc nhẹ, bụi thuốc bay lơ lửng trong không trung, làm Diệp Vân Thâm sặc không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, "Người đã bị anh vứt bỏ, cũng đừng nghĩ đến việc có thể nối lại tình xưa, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không cần bù đắp, bởi vì bọn họ không xứng". "Đó là chuyện của tôi với Tần Nhiễm, không tới phiên cậu nhúng tay" Diệp Vân Thâm xiết chặt nắm đấm, cố nén tức giận, "Nói đến cùng, cậu cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi". Giản Tùng Mặc cong môi, tùy ý lắc chân, rồi lại ngậm điếu thuốc một lần nữa, bộ dạng lưu manh vô lại không giống như ở trước mặt của Tần Nhiễm: "Người ngoài? Diệp Vân Thâm, lúc trước tôi không ngăn cản Tần Nhiễm gả cho anh, là vì tôi nghĩ chỉ cần Tần Nhiễm hạnh phúc, cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi. Thế nhưng người mà tôi cầu cũng không được lại bị người khác khinh thường, đúng là quá buồn cười". "Tôi sẽ không cho anh có cơ hội thứ hai. Cho dù không từ thủ đoạn, cho dù Tần Nhiễm hận tôi, hôn nhân của các người, nhất định phải chấm dứt". Giản Tùng Mặc cũng không phải nhát gan giống như suy nghĩ của Tần hạ, chẳng qua là hắn quá quan tâm tới cảm nhận của Tần Nhiễm, cho nên hắn mới mù quáng để cho Tần Nhiễm làm chuyện mình thích, gả cho tên nam nhân này. Kết quả, Tần Nhiễm có được thứ gì? Ngoại trừ cuộc hôn nhân đau khổ, hắn không còn nhận được thứ gì nữa.  "Tôi sẽ không ly hôn" Diệp Vân Thâm nghĩ tới, sau khi Tần Nhiễm tỉnh lại, dù hắn muốn đáng muốn mắng hay thậm chí đâm hắn vài đao cũng không có vấn đề gì, nhưng ly hôn là chuyện không thể.  Khóe miệng Giản Tùng Mặc nhếch lên, lộ ra một cổ lạnh lùng làm cho người khác phải rét run: "Chúng ta chờ thử xem". Bất luận kẻ nào cũng đều có nhược điểm, Diệp Vân Thâm cũng không ngoại lệ. Giản Tùng Mặc từ miệng Tần hạ nghe được tại sao Tần Nhiễm lại khó sinh, đêm đó xe cứu thương ở thành phố A không còn nhiều, chỉ có một chiếc, Diệp Vân Thâm lại lựa chọn để Diệp Vân Tô lên xe, còn chính mình thì tự đưa Tần Nhiễm đang trong tình trạng vị trí bào thai không chính xác tới bệnh viện.  Có thể hiểu được trong tình cảnh này rất khó để lựa chọn giữa người thân và người yêu, Diệp Vân Thâm lựa chọn Diệp Vân Tô cũng không phải điều gì sai trái, dù sao họ cũng là những người ruột thịt chảy chung dòng máu. Nhưng theo như sự hiểu biết của Giản Tùng Mặc với Tần Nhiễm, từ trước đến nay Tần Nhiễm rất hiểu lòng người, nếu như đổi lại là hắn phải chọn một trong hai giữa Diệp Vân Thâm với Tần Hạ, chắc chắc cũng rất khó xử. Nhưng tại sao thái độ của Tần Nhiễm lần này lại kì quái như vậy, giống như là cực kì thất vọng với Diệp Vân Thâm, trong đó nhất định có bí mật không để cho ai biết, Tần Nhiễm không muốn nói bí mật này cho ai, có lẽ đây cũng chính là điểm yếu của Diệp Vân Thâm.  Giản Tùng Mặc mới vừa lên đại học đã theo ba mình đến công ty học tập, trên thương trường người gạt ta lừa hắn gặp rất nhiều, cũng học được chút ít thủ đoạn. Hai năm qua, gia nghiệp của Giản gia dưới sự lãnh đạo của Giản Tùng Mặc  phát triển không ngừng, Giản Hành cũng có ý định về hưu, mang người yêu đi du ngoạn khắp thế giới. Giản Hành nói việc này với Giản Tùng Mặc cũng mấy lần rồi, nhưng Giản Tùng Mặc lại nói cho hắn thời gian hai năm, đến lúc đó Giản Hành có thể mang theo cha Thẩm Thanh đi an hưởng lúc tuổi già.  Diệp Vân Thâm với Giản Tùng Mặc kết thúc không vui, Giản Tùng Mặc đứng ở phía trước cửa sổ, khẽ ngẩng đầu, ánh nắng chói chang nhẹ nhàng chiếu vào mặt hắn, không gian tĩnh lặng buổi chiều thật sảng khoái.  Đột nhiên, một tiếng chuông phá vỡ không gian yên tĩnh này, Giản Tùng Mặc trả lời điện thoại: "Có việc gì?". "Giản tổng, Pavia đã bị phanh phui việc sử dụng đồ trang sức phóng xạ nhập khẩu trái phép để kiếm lợi nhuận khổng lồ, cảnh sát đang tiến hành kiểm tra" Thư ký ở bên kia điện thoại báo cáo tất cả tình huống đã xảy ra cho Giản Tùng Mặc, "Giao dịch bắt đầu từ sáng nay, cổ phiếu Pavia giảm liên tục, hiện tại đã phá vỡ lịch sử cổ phiếu thấp nhất, bây giờ chỉ còn 85 đô la Mỹ, chúng ta có muốn thu mua không?". "Đợi chút đi, đám người ban giám đốc Pavia kia, đoán chừng sẽ nhanh chóng không còn chống đỡ được nữa" Từ năm trước Giản Tùng Mặc đã có ý muốn thu mua Pavia, chẳng qua là do bọn người bảo thủ của Pavia kia cảm thấy Giản thị chỉ là một công ty bất động sản, không hiểu gì về kinh doanh trang sức, nên không muốn xác nhập lại với nhau.  Nhưng mà người trong giang hồ, nào có giày ai không ẩm ướt. Giản Tùng Mặc phái người ngày đêm nhìn chằm chằm Pavia, quả nhiên bị hắn phát hiện dấu vết để lại. Từ trước đến nay Pavia luôn là một thương hiệu nổi tiếng cao cấp vậy mà sử dụng trang sức có phóng xạ nhập khẩu phi pháp, tin tức này một khi để lộ, chỉ sợ Pavia không thể sống xót. "Vâng, tôi sẽ tiếp tục báo cho ngài sau" Sau khi chấm dứt đối thoại, thư ký không quên hỏi, "Giản tổng, khi nào ngài về Mỹ?"  "Ở đây tôi còn nhiều chuyện cần xử lý, tạm thời sẽ không trở về. " Giản Tùng Mặc tiện tay ném tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, "Tài liệu quan trọng chỉ cần gửi qua mail cho tôi là được". "Tôi biết rồi". Giản Tùng Mặc trở lại phòng bệnh, thấy hai mắt Tần Nhiễm nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết rõ không ngủ, hắn đi đến bên cạnh Tần Nhiễm: "Không ngủ sao?". Tần Nhiễm thấy không thể gạt được Giản Tùng Mặc, có chút bất đắc dĩ mở to mắt: "Cậu nói gì với hắn?". "Anh muốn biết rõ?" Giản Tùng Mặc hứng thú hỏi ngược lại.  Tần Nhiễm cảm thấy không thú vị, kéo chăn lên, trở mình: "Không nói thì thôi". Giản Tùng Mặc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Nhiễm trong chốc lát, đáy mắt lộ vẻ nhu tình, thần thần bí bí nói: "Sau này anh sẽ biết".