“Tiểu tổ tông…” Lúc này Tân Địch cũng vừa xuống, nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị đánh bay thì sợ tới mức hồn vía suýt chút nữa đã bay lên mây. Mà nhóm thú nhân phụng mệnh bảo hộ Nhan Tử Dạ lập tức bổ nhào tới, muốn chụp lấy Nhan Tử Dạ trước khi cậu rơi xuống đất. Kết quả, sau khi bị đánh bay thì thân thể Nhan Tử Dạ khẽ dừng lại ở giữa không trung một lúc rồi giống như lông chim, nhẹ nhàng phiêu bổng đáp xuống đất. Sau khi đứng vững, Nhan Tử Dạ che bụng, nhíu mày nhìn kẻ đã đánh lén mình—– Phỉ Áo Nạp. Đòn công kích vừa nãy làm Nhan Tử Dạ bị chút thương nhẹ, không quá nghiên trọng, cũng may phần bị đánh trúng là lưng chứ không phải bụng. Thế nhưng cho dù là vậy vẫn làm Nhan Tử Dạ sợ hãi. Phỉ Áo Nạp một mực mơ ước cậu, thế nên gã nhất định đã nương tay. Gã không muốn tổn thương cậu, Nhan Tử Dạ sớm đã đoán được điều này. Hơn nữa bởi vì Nhan Tử Dạ quá khẩn trương nên ba cục cưng trong bụng tựa hồ có dấu hiệu thức tỉnh. “Tiểu tổ tông, cậu thế nào rồi?” Lúc này Tân Địch rốt cuộc cũng chạy tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, vừa đỡ cậu vừa khẩn trương hỏi han. “Tôi không sao.” Nhan Tử Dạ nhìn qua Tân Địch: “Không phải tôi đã bảo cậu ở lại phi hành khí à? Sao lại chạy tới đây?” “Còn tiếp tục ở lại phi hành khí tôi sẽ lo lắng chết mất, tiểu tổ tông, hiện giờ cậu mới là quan trọng nhất.” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị thương, Tân Địch làm gì quản nhiều như vậy, lập tức lao xuống. Nhan Tử Dạ quay đầu lại nhìn thú nhân áo đen nằm đầy trên đất, có thể đứng lên chỉ còn người mà thôi. Trừ bỏ người bên Nhan Tử Dạ, bên kia ngoại trừ Phỉ Áo Nạp cũng không còn người nào trụ được. Nhưng cho dù là vậy, vẻ mặt Nhan Tử Dạ vẫn tràn đầy lo lắng, bởi vì dựa vào vài thú nhân áo đen cùng cậu, căn bản không có khả năng đối kháng với Phỉ Áo Nạp. “Vương tử phi, chúng tôi bám trụ gã, người mau đi đi.” Một người áo đen chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, sau đó dẫn những người còn lại xông về phía Phỉ Áo Nạp. “Tiểu tổ tông, chúng ta mau đi thôi.” Tân Địch lập tức kéo Nhan Tử Dạ định chạy về phía phi hành khí. Nhan Tử Dạ nhướng mày, đứng im bất động: “Không được, tôi không thể rời đi.” Cho dù quay lại phi hành khí cũng không có tác dụng, nếu chưa sửa chữa xong, phi hành khí không có cách nào phi hành, với sức chiến đấu của Phỉ Áo Nạp, nhất định sẽ phá hỏng phi hành khí. Quan trọng nhất là An Nhĩ Tư vẫn còn ở bên trong. “Tiểu tổ tông…” Vô luận Tân Địch kéo thế nào, Nhan Tử Dạ vẫn không động đậy. Tân Địch không có cách nào, đành nghiến răng nói: “Tốt, nếu tiểu tổ tông không đi thì tôi cũng không đi. Tiểu tổ tông yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.” Nói không cảm động thì chính là gạt người. Vô luận Tân Địch xuất phát từ nguyên nhân nào, đối với Nhan Tử Dạ mà nói, cậu có hảo cảm với những người quân tử cùng mình chịu hoạn nạn hơn đám ngụy quân tử luôn mở mồm nói lời dối trá. Quang mang màu bạc trong tay Phỉ Áo Nạp không ngừng lóe sáng, nhìn thấy Tân Địch lôi kéo Nhan Tử Dạ muốn chạy trốn, gã liền đá bay một thú nhân áo đen rồi cấp tốc lao tới trước mặt Nhan Tử Dạ: “Muốn chạy? Lại tới thêm một giống cái, kia cũng tốt, tao liền mang cả hai về.” Nói xong, Phỉ Áo Nạp vươn tay chộp lấy hai người. “Mơ tưởng.” Tân Địch lập tức chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, quả cầu năng lượng màu lam chuẩn bị từ trước trực tiếp ném qua. Thân là giống cái ngụy cấp S, công kích của Tân Địch đối với Phỉ Áo Nạp chẳng khác nào gãi ngứa. Tay trái khẽ vung lên, trực tiếp chụp bay quả cầu năng lượng của Tân Địch. Tân Địch sửng sốt một chút liền rút kiếm laser, đâm về phía Phỉ Áo Nạp. Ngay lúc Tân Địch ngăn cản Phỉ Áo Nạp, vài thú nhân áo đen cũng tiến lên gia nhập chiến đấu. Mà Nhan Tử Dạ cũng thừa dịp này đút tay vào túi áo bắt đầu cấp tốc hấp thu linh lực tinh hạch. Ba cục cưng vừa mới tỉnh lại không biết có phải cảm giác được bỗ ba đang gặp nguy hiểm hay không, cư nhiên không hấp thu linh lực của Nhan Tử Dạ. Cho nên cả quá trình hấp thu của Nhan Tử Dạ phi thường thuận lợi. “Ầm ầm ầm…” Năng lượng bay đầy trời, sau khi thú nhân áo đen cuối cùng bị đánh bay, Phỉ Áo Nạp một tay bóp cổ Tân Địch, xách bổng cậu lên. “Tiểu…. đi mau…” Rõ ràng bản thân đã khó bảo toàn nhưng Tân Địch vẫn gian nan lên tiếng nhắc nhở Nhan Tử Dạ. Nhìn Nhan Tử Dạ bình tĩnh đứng trước mặt, Phỉ Áo Nạp đột nhiên mỉm cười, bất quá bởi vì những vết sẹo chằn chịt mà nụ cười của gã trông cực dữ tợn: “Bán thú nhân, thật không ngờ mày cư nhiên không chạy trốn, quả nhiên rất dũng cảm. Miễn cưỡng xứng đôi với Phỉ Áo Nạp này.” “Buông cậu ta ra.” Nhan Tử Dạ lạnh lùng nói. Thật không ngờ Phỉ Áo Nạp thật sự nghe lời, trực tiếp ném Tân Địch qua một bên, sau đó chà chà tay nói: “Tốt lắm, tiểu bán thú nhân, mày ngoan ngoãn đi theo tao hay muốn tự tao động thủ?” Lúc nói những lời này, Phỉ Áo Nạp tự tin vô cùng. Hiện trường nằm la liệt thú nhân, toàn bộ người Nhan Tử Dạ mang theo đều nằm dưới đất, mất đi sức chiến đấu. Ngay cả Tân Địch cũng bị thương, hiện giờ có thể đứng vững chỉ có một mình Nhan Tử Dạ. Với sức chiến đấu của Phỉ Áo Nạp, Nhan Tử Dạ muốn trốn thoát căn bản là chuyện không có khả năng. “Đừng đắc chí sớm như vậy.” Khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên một nụ cười sâu xa. “Cái gì?” Phỉ Áo Nạp còn chưa hiểu được thì đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, có thứ gì đó ở ngay dưới chân Phỉ Áo Nạp chui lên. Phỉ Áo Nạp lập tức phản ứng định nhảy đi, kết quả hai nhánh rễ thật dài trực tiếp quấn lấy chân gã. Một đóa hoa ăn thịt đỏ rực cao hơn năm mét từ dưới chất chui lên, hai nhánh rễ quấn chặt lấy Phỉ Áo Nạp rồi trực tiếp kéo gã về phía cái miệng hoa cực lớn của mình. “Cái gì vậy?” Phỉ Áo Nạp cả kinh, ngân quang trong tay chợt lóe rồi hướng về phía hai nhánh rễ đang quấn chặt mình, trực tiếp chém đứt. Thế nhưng vừa chặt xong hai nhánh rễ thì cả chục nhánh rễ khác lập tức lủi tới. Tiểu Hoa sau khi biến lớn có chút khủng bố, thân mình cao hơn năm mét, những nhánh rễ rậm rạp làm Phỉ Áo Nạp căn bản không phản ứng được. Chém đứt hơn mười nhánh rễ thì lại tiếp tục có nhiều nhánh rễ vươn tới hơn, chúng thực sự làm Phỉ Áo Nạp mất kiên nhẫn. Phỉ Áo Nạp trực tiếp ngưng tụ dị năng, toàn thân tỏa ra ngân quang sáng ngời, ‘ầm ầm ầm’ vài tiếng, toàn bộ phần rễ đang quấn lấy Phỉ Áo Nạp bị nổ thành mảnh vụn. Tiểu Hoa bị tác động phải lùi về sau vài bước, bất quá vẫn không hoảng sợ, sau khi mất đi một lượng lớn nhánh rễ, những chiếc rễ còn lại đột nhiên chui vào nền đất, sau đó miệng hoa khổng lồ hướng về phía Phỉ Áo Nạp phun ra một luồng sương màu đỏ. Bởi vì khoảng cách gần nên tốc độ phun sương cũng rất nhanh, lúc Phỉ Áo Nạp định né tránh thì lại bị những nhánh rễ từ dưới đất lủi lên ngăn cản. Phỉ Áo Nạp không còn chỗ trốn trực tiếp khởi động lồng phóng hộ, muốn ngăn cản làn sương kia. Nhưng rất nhanh Phỉ Áo Nạp phát hiện làn sương kia cư nhiên chậm rãi thẩm thấu vào lồng phòng hộ, lồng phòng hộ màu bạc theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi trở nên trong suốt rồi biến mất. Phỉ Áo Nạp chấn kinh, làn sương đỏ kia cư nhiên có tác dụng ăn mòn năng lượng? Sao có thể chứ? Mắt thấy toàn bộ lồng phòng hộ sắp bị ăn mòn toàn bộ, thân là cường giả SS trung cấp, Phỉ Áo Nạp lại sắp bị một làn sương mong manh tổn thương. Cho dù vừa nãy đại chiến với hơn mười thú nhân cấp S, tinh thần tiêu hao không ít nhưng sức chiến đấu của Phỉ Áo Nạp vẫn không kém cỏi chút nào. Chỉ thấy toàn thân Phỉ Áo Nạp tỏa ra ngân quang, ngân quang càng lúc càng sáng, tiếp đó là ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ nhánh rễ ngăn chặn Phỉ Áo Nạp bị nổ vụn, mà Tiểu Hoa cao hơn năm mét cũng bị nổ bay. Đợi đến khi ánh sáng tản đi, Phỉ Áo Nạp biến mất, ở nơi gã đứng vừa nãy xuất hiện một đại lão hổ màu bạc. Chỉ thấy đại lão hổ đập cánh dấy lên một trận bụi mù rồi bay về phía Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ đứng yên tại chỗ, không trốn cũng không tránh. Ngay lúc đại lão hổ sắp bay tới trước mặt thì Nhan Tử Dạ hét to một tiếng: “Hàng!” “Ầm ầm ầm…” Giữa không trung không biết từ khi nào đã ngưng tụ thành một cụm lôi vân còn lớn hơn cụm đối phó với Nhan Tôn vừa nãy. Chỉ thấy mấy chục đạo lôi điện từ giữa không trung trực tiếp bổ về phía Phỉ Áo Nạp. Cảm nhận được uy lực của lôi điện, Phỉ Áo Nạp không dám lơ là lập tức tránh né, thế nhưng vô luận gã tránh đi đâu, lôi điện vẫn theo sát phía sau, giống như đã nhận định gã. Lam quang trên hai tay Nhan Tử Dạ lóng lánh dần dần ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng màu lam thật lớn, ngay sau đó chỉ thấy Nhan Tử Dạ ném quả cầu về phía đám lôi vân trên không trung, lôi vân lập tức nuốt trọn quả cầu năng lượng màu lam. Sau đó không chỉ có lôi điện mà còn có mưa đá đầy trời. “Bùm bùm…” Màn mưa đá rậm rạp, thân thể cao lớn của Phỉ Áo Nạp có thể né tránh lôi điện nhưng không thể tránh được cơn mưa đá. Những hạt mưa đá kia chẳng những cứng rắn mà sau khi rớt trúng người Phỉ Áo Nạp sẽ nhanh chóng đông lạnh. Chỉ chốc lát sau, lưng Phỉ Áo Nạp đã bị đông một mảng lớn. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa cho dù không bị lôi điện đánh chết thì Phỉ Áo Nạp cũng bị mưa đá đông lạnh thành băng. “Ầm…” Hơn mười hạt mưa đá đập trúng một bên cánh của Phỉ Áo Nạp, Phỉ Áo Nạp đang phi hành lập tức mất đi cân bằng khựng lại ở giữa không trung, ngay lúc này hai đạo lôi điện lập tức bổ xuống. “Ầm ầm…” Đại lão hổ màu bạc trực tiếp từ không trung ngã xuống, da lông vốn sáng loáng xinh đẹp biến thành màu xám đen như bị đốt rụi, không ngừng tỏa ra những làn khói đặc. Lúc Phỉ Áo Nạp rơi xuống, lôi vân trên bầu trời lại bổ xuống một đạo lôi điện thật lớn, đạo lôi điện này lớn gấp ba những đạo trước đó, tựa hồ nó rút hết toàn bộ năng lượng trong lôi vân. Lúc lôi điện bổ xuống, lôi vân cũng biến mất. Phỉ Áo Nạp cảm giác được nguy hiểm từ không trung, ngân quang trên người gã chợt lóe, lồng phòng hộ vừa vặn được dựng lên đúng một giây trước khi lôi điện bổ trúng. Kết quả lôi điện bổ trúng lồng phòng hộ của Phỉ Áo Nạp, chấn động mãnh liệt làm Phỉ Áo Nạp giống như đạn pháo trực tiếp rơi xuống đất, ‘ầm’ một tiếng, nổ thành một cái hố thật to. …. Hoàn Chương 123.