Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 122
Mới đầu Nhan Tử Dạ chỉ đứng tại chỗ quan sát, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn bị buộc gia nhập. Bởi vì tất cả người áo đen đều bị đối phương quấn lấy, cậu chỉ có thể tham gia.
Nhan Tử Dạ vung kiếm hướng về phía Nhan Tôn, Nhan Tôn là cấp S cao cấp dễ dàng tránh được, ngay sau đó lại có hơn mười tinh khối màu hồng lam bay tới trước mặt Nhan Tôn rồi bùng nổ.
Tuy sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hiện giờ chỉ là cấp S sơ cấp nhưng chỉ cần nguồn linh lực sung túc, cậu hoàn toàn có thể đối chiến với cấp S cao cấp. Thấy Nhan Tôn không tránh được công kích của mình, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nhìn xem Nhan Tôn có bị thương hay không đã trực tiếp xoay người hình thành lồng phòng hộ ngăn chặn Nhan Lộc công kích ở sau lưng. Sau đó lồng phòng hộ vừa thu lại lại tiếp tục xông thẳng tới chỗ Nhan Lộc.
Bên này Nhan Tử Dạ cùng Nhan Tôn chiến đấu, bên kia hơn mười thú nhân cấp S cũng đang chiến đấu với Phỉ Áo Nạp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thú nhân áo đen bị Phỉ Áo Nạp đánh bay ra ngoài. Số thú nhân còn lại cũng đang chiến đấu với số thú nhân Phỉ Áo Nạp mang theo. Mà Nhan An Húc vừa đạt tới cấp S sơ cấp đang đánh nhau với một thú nhân cấp S trung cấp, bởi vì thiếu kinh nghiệm nên rất nhanh gã đã bại trận.
“A….” Nhan An Húc bị hỏa cầu của thú nhân áo đen đánh trúng bay ngược ra ngoài, Nhan Lộc thấy con trai bị thương thì lập tức buông tha Nhan Tử Dạ, chạy qua trợ giúp Nhan An Húc.
Mà Nhan Tử Dạ thì chuyên chú đối chiến với Nhan Tôn. Mỗi lần giao thủ, Nhan Tử Dạ đều cẩn thận che chở phần bụng, không thể không nói ba đứa nhãi con trong bụng vẫn thực cảm thông với tình cảnh hiện giờ của mỗ ba, Nhan Tử Dạ chiến đấu lâu như vậy, chúng cư nhiên không có chút động tĩnh nào.
Mắt thấy hạt giống của Nhan Tôn rơi xuống bên cạnh Nhan Tử Dạ, dây leo xanh biếc lập tức phá vỏ nảy mầm cuốn lấy chân cậu. Nhan Tử Dạ vung kiếm chặt đứt dây leo rồi nhảy dựng lên, kết quả lại bị một gốc dây leo màu đen cuốn lấy, kéo cậu từ không trung ngã xuống đất.
Nhìn Nhan Tôn vung kiếm laser hướng về phía mình, toàn thân Nhan Tử Dạ tỏa ra hồng quang chói mắt, dây leo đang quấn trên người đột nhiên phừng cháy, mà cậu cũng nhân cơ hội này trốn thoát.
“Keng keng keng….”
Kiếm năng lượng cùng kiếm laser không ngừng va chạm cùng tóe tia lửa sáng ngời. Một lúc không kịp trốn tránh, Nhan Tử Dạ đã bị Nhan Tôn đánh một chưởng vào bả vai, vừa lùi về sau vài bước thì lại bị đám dây leo đầy đất quấn chặt. Nhan Tử Dạ ngưng tụ hồng quang rồi ném qua vài hỏa cầu, toàn bộ dây leo bị đốt thành tro. Thế nhưng, linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ cũng không còn bao nhiêu.
Cùng dị năng giả hệ thực vật đối chiến là phiền toái nhất, không chỉ ứng phó dị năng giả mà còn phải chú ý tới đám thực vật thỉnh thoảng trồi lên. Đặc biệt là thú nhân cấp S cao cấp như Nhan Tôn, thời gian kích ứng hạt giống nảy mầm căn bản không cần tới hai giây.
Mắt thấy Nhan Tôn lại rắc hạt giống, Nhan Tử Dạ đang định né tránh thì ba quả cầu năng lượng xanh biếc đột nhiên bay tới, Nhan Tử Dạ vừa né tránh thì hạt giống dưới chân đã phá vỏ nảy mầm, tiếp đó cấp tốc trưởng thành thành một cây xương rồng với những chiếc gai nhọn cứng rắn như kim loại.
Ba mươi mấy cây xương rồng không ngừng xoay tròn, mớ gai nhọn lóe sáng hàn quang có thể rạch rách da. Nhan Tử Dạ lập tức vận dụng linh lực sử dụng phi hành thuật, lúc cây xương rồng sắp chạm tới cậu liền bay lên giữa không trung.
“Xiu xiu….”
Nhan Tử Dạ ở giữa không trung không hẳn là an toàn, Nhan Tôn ở dưới mặt đất không ngừng phóng ra dị năng công kích, mà dây leo cũng ngày càng mọc dài hơn, chúng điên cuồng hướng về phía Nhan Tử Dạ.
“Chết tiệt.” Linh lực trong cơ thể đã sắp cạn kiệt, sắc mặt Nhan Tử Dạ cũng thực khó coi, tay trái sờ vào trong túi áo, cầm lấy một viên tinh hạch cấp S, cậu vừa nhanh chóng bổ sung linh lực vừa vung kiếm chặt đứt đám dây leo không ngừng vươn tới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có nhiều tinh hạch hơn cũng không đủ tiêu hao. Phải nhanh chóng giải quyết Nhan Tôn mới được. Đột nhiên ánh mắt Nhan Tử Dạ bị một điểm nhỏ màu đỏ ở phía sau Nhan Tôn hấp dẫn.
Đó là… tiểu thứ cầu?
Chỉ thấy tiểu thứ cầu nhảy dựng lên trực tiếp tông vào lưng Nhan Tôn. Nhan Tôn vốn đang chăm chú đối phó Nhan Tử Dạ, thế nhưng thân là thú nhân cấp S nên tính cảnh giác vẫn rất cao, ngay lúc tiểu thứ cầu đánh tới gã liền theo phản xạ dựng lồng phòng hộ. Bất quá Nhan Tôn không ngờ chính là tiểu thứ cầu cư nhiên biến lớn, kích cỡ vốn chỉ bằng nắm tay lại biến thành một quả cầu bự có đường kính ba mét. Những chiếc xước rô đỏ thẫm trên thân quả cầu so với gai của cây xương rồng còn cứng hơn, làm người ta không rét mà run.
“Ầm….”
Toàn thân lóe hồng quang, đại thứ cầu cao hơn ba mét trực tiếp tông vào lồng phòng hộ xanh biếc của Nhan Tôn, tiếp đó cư nhiên tông nứt lồng phòng hộ, trực tiếp húc bay Nhan Tôn ra ngoài, cuối cùng đại thứ cầu tiếp tục húc vào đám xương rồng đầy gai nhọn, kết quả ba mươi mấy cây xương rồng khủng bố kia toàn bộ bị húc ngã, dây leo cũng bị đè nát.
Nhan Tử Dạ ở giữa không trung không còn bị Nhan Tôn cùng dây leo công kích thì thoải mái đáp xuống, tốc độ hấp thu tinh hạch cũng nhanh hơn. Tiểu thứ cầu đang giúp Nhan Tử Dạ kéo dài thời gian.
Sau khi đè nát một gốc dây leo cuối cùng, đại thứ cầu theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi nhỏ lại, cuối cùng còn cỡ nắm tay thì nó hộc ra một ngụm máu tươi rồi nằm im dưới đất.
Với tu vi của tiểu thứ cầu hiện giờ, cùng lắm chỉ có thể đạt tới cấp B mà thôi, thế nhưng nó dốc hết toàn bộ linh lực trong cơ thể nên giá trị chiến đấu liền tăng vọt lên ngụy cấp S. Hơn nữa cũng vì Nhan Tôn sơ ý nên nó mới có thể đánh bay lão. Bất quá cạn kiệt linh lực cũng dẫn tới hậu quả rất lớn, nếu không được điều trị đúng lúc thì tu vi của tiểu thứ cầu sẽ không ngừng suy giảm.
Thế nhưng tiểu thứ cầu không hối hận, bởi vì nó phải giúp đỡ chủ nhân, nhìn hồng quang trên người chủ nhân biến mất, tiểu thứ cầu an tâm khép lại đôi mắt bé xíu của mình.
“Tiểu thứ cầu…” Linh lực trong cơ thể được bổ sung, Nhan Tử Dạ thuấn di đi tới bên cạnh tiểu thứ cầu, thật cẩn thận ôm lấy nó. Nhìn tiểu thứ cầu suy yếu trong tay, Nhan Tử Dạ thấp giọng nói: “Cám ơn.” Sau đó hồng quang trong tay chợt lóe, tiểu thứ cầu trong tay biến mất, trên mu bàn tay trái Nhan Tử Dạ xuất hiện hoa văn hình tiểu thứ cầu.
Nhan Tôn từ trên mặt đất bò dậy, vừa nãy bị tiểu thứ cầu đánh bay ra ngoài, xước rô trên người tiểu thứ cầu cũng đâm sâu vào lồng ngực Nhan Tôn, thế nên hiện giờ toàn thân lão đều là máu, ngay cả trên mặt cũng có vài vết máu thật sâu. Tuy bị thương không nặng nhưng thực chật vật. Nhìn thấy tiểu thứ cầu nhỏ đi rồi biến mất trong tay Nhan Tử Dạ, Nhan Tôn căn bản không đoán được đó là cái gì.
Mắt thấy Nhan Tử Dạ cầm kiếm năng lượng vọt tới, Nhan Tôn nhanh chóng lấy ra một hạt mầm, lão còn chưa kịp thúc đẩy hạt nẩy mầm thì Nhan Tử Dạ đã lắc mình tới ngay trước mặt. Kiếm năng lượng màu đỏ xẹt sát qua da đầu Nhan Tôn, trực tiếp cắt đứt phần tóc trên đỉnh đầu lão.
Nhan Tôn cả kinh, lập tức tung một cú đá, bóng dáng Nhan Tử Dạ biến mất tại chỗ. Nhan Tôn căn bản không kịp phản ứng đã bị Nhan Tử Dạ chém một kiếm vào phần lưng, tiếp đó lại bị một chưởng đánh bay.
“A….” Bị đánh bay ra ngoài, lúc ngã xuống đất thì toàn thân Nhan Tôn bắt đầu bốc cháy, lão không ngừng kêu gào thảm thiết.
Nhan Tử Dạ thừa dịp Nhan Tôn bị thương, lập tức cầm kiếm năng lượng lắc mình đi tới trước mặt Nhan Tôn, chuẩn bị chém một kiếm. Nhan Tôn nằm dưới đất ném một quả cầu năng lượng xanh biếc về phía Nhan Tử Dạ, lúc cậu nghiêng người né tránh thì lão lập tức bật dậy, tiếp đó lắc mình di chuyển ra xa ba mét.
Lục quang trên người Nhan Tôn tỏa ra mãnh liệt, ngọn lửa vốn hừng hực thoáng chốc bị năng lượng xanh biếc bao trùm rồi tắt ngúm.
Bất quá bởi vì trận lửa ban nãy, lông tóc trên người Nhan Tôn đều bị đốt rụi, ngay cả quần áo trên người cũng rách bươm, hơn nữa trên người còn bị phỏng một mảng lớn.
“Nhan Tử Dạ, mày cư nhiên là thú nhân cấp S cao cấp?” Đau đớn trên người nhắc nhở Nhan Tôn, sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ không có khả năng là cấp S sơ cấp như lão biết. Hai người chiến đấu lâu như vậy, tinh thần lực của Nhan Tôn không ngừng suy giảm, thế nhưng tinh thần lực của Nhan Tử Dạ giống như vô tận, ngay cả sức chiến đấu cũng không giảm xuống.
Điều làm Nhan Tôn khó có thể chấp nhận chính là cư nhiên chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà Nhan Tử Dạ đã từ cấp S sơ cấp nâng lên cấp S cao cấp. Chẳng lẽ thiên phú của bán thú nhân thật sự đáng sợ như vậy?
“Ông nói nhiều quá.” Lam quang trên người Nhan Tử Dạ càng lúc càng mạnh, nhiệt độ xung quanh cũng cấp tốc giảm xuống.
Lục quang trong tay Nhan Tôn chợt lóe, một hạt giống bay tới dưới chân Nhan Tử Dạ, chẳng qua không đợi nó kịp nảy mầm đã bị lam quang trên người Nhan Tử Dạ hóa thành băng châu. Ngay sau đó một đạo lam quang giống như linh xà trườn thẳng tới chỗ Nhan Tôn. Ngay lúc Nhan Tôn chuẩn bị né tránh thì phạm vi xung quanh gã ba mét đột nhiên có vô số nhũ băng trồi lên.
“A….” Không còn chỗ trốn, Nhan Tôn trực tiếp bị nhũ băng đâm náy đùi trái, cả người bị treo trên nhũ băng cao hai mét, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhan Tử Dạ lập tức thừa thắng xông lên, ngón tay cấp tốc làm thủ thế, sau đó một tia sáng từ người cậu bắn ra nhanh chóng ngưng tụ thành lôi vân.
“Ầm ầm…”
Ba đạo lôi điện đánh thẳng xuống chỗ Nhan Tôn đang bị treo trên nhũ băng.
“Cha…” Ngay lúc lôi điện sắp bổ trúng Nhan Tôn, một bóng dáng đột nhiên bổ nhào tới chắn cho lão. Chỉ nghe ‘ầm ầm’ ba tiếng, ba đạo lôi điện trực tiếp bổ lên người Nhan Lộc chắn phía trên Nhan Tôn.
Ba đạo lôi điện này là Nhan Tử Dạ hao phí một lượng lớn linh lực tạo thành, uy lực của nó không hề thua kém một kích toàn lực của thú nhân cấp S trung cấp. Thế nên cho dù sớm dựng lồng phòng hộ nhưng Nhan Lộc vẫn bị lôi điện oanh tạc mất hơn nửa cái mạng. Rớt xuống đất, toàn thân Nhan Lộc giống như bị đốt trọi, tỏa ra luồng khói xám dày đặc.
Nhan Tử Dạ đứng cách đó không xa hơi lảo đảo một chút, tiếp đó chống đỡ không nổi nửa quỳ dưới đất, đòn công kích vừa nãy cơ hồ đã hao hết toàn bộ linh lực cậu hấp thu được từ tinh hạch.
Lúc cậu đang định xông lên giết chết Nhan Tôn thì phía sau có một đạo ngân quang đánh úp tới, cả người Nhan Tử Dạ bị đánh bay.
…
Hoàn Chương 122
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
49 chương
41 chương
70 chương
7 chương
20 chương