Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad. )
"Ừm." Diêu Tư gật gật đầu, chính xác! Thi đấu giữa các trường học, cũng không cần phải một hai ai so với ai mạnh hơn, quan trọng là học sinh tiến bộ. Cô quay đầu nhìn những người khác, cũng không ai phản đối, "Vậy việc này liền thông qua đi." Cô đang định đứng dậy về nhà, lại thấy tất cả mọi người đều không có động đậy, "Như thế nào? Còn có việc sao?"
"Điện hạ. . . " Em gái Lạc Anh bên cạnh nhắc nhở nói, "Khen thưởng thi đấu còn chưa có định."
"Khen thưởng?" Diêu Tư sửng sốt, "Trước kia không có lệ thường sao?"
"Đây là lần đầu tiên học viện thi đấu cơ giáp."
". . . . ." Ách, vậy thì khó rồi. Sao cô biết khen thưởng cái gì a? Cúp, huy chương, học bổng?
"Vì đề cao tính tích cực học tập của các bạn. Dựa theo truyền thống của Học viện, là muốn Hội trưởng chọn ra một vật đặc biệt một chút, đồ vật có ý nghĩa kỉ niệm và tiền thưởng là được." Vẻ mặt em gái Lạc Anh chờ mong nhìn cô, "Không phân biệt hình thức vật phẩm, đến lúc đó sẽ phát cùng tiền thưởng."
Thì ra là muốn cá nhân cô ra à, truyền thống này của các người thật phí tiền a!
"Hội trưởng, tùy tiện cái vật phẩm gì cũng được, không cần vật quý trọng gì, huống hồ tiền thưởng của học viện từ trước đến nay đều rất phong phú."
"Cái gì cũng có thể?"
"Đúng vậy, chỉ cần là Hội trưởng định ra, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ thích." Vẻ mặt mọi người chờ mong nhìn cô, hình thức fans toàn bộ khai hỏa, ánh mắt đó phải nói là lửa nóng thành kính.
Khóe miệng Diêu Tư giật giật, thuận miệng nói, "Ha ha. . . Các người không phải là muốn Mộ Huyền kí tên chứ?"
". . . . ."
Mọi người đồng thời an tĩnh trong một cái chớp mắt, tại lúc Diêu Tư đang định sửa miệng.
Ngay sau đó, Bộ trưởng tổ chức đột nhiên vọt lại đây.
"Hội trưởng, tôi có thể tham gia không?" Tiếng của hắn vừa dứt, những người khác cũng đồng loạt phóng lại đây.
"Hội trưởng! Tôi lập tức chuyển qua cơ giáp chuyên nghiệp, còn kịp không?"
"Còn có tôi, Hội trưởng! Tôi chính là cơ giáp chuyên nghiệp."
"Hội trưởng, nếu như nói không cần tiền thưởng, có thể tặng hai bản ký tên không?"
"Hội trưởng, nếu tôi nói khen thưởng thi đấu là mỗi người một phần, ngài tin không?"
Diêu Tư: "......"
Fan não tàn các người, đủ rồi!
_________________
Về việc thi đấu cơ giáp, liền cứ định xuống như vậy. Đối với lần thi đấu cơ giáp lần này, Hội học sinh tỏ ra nhiệt tình khác với trong dĩ vãng, cơ hồ là vừa tan học, tin tức quán quân của sơ tuyển thi đấu sẽ được tự tay Mộ Huyền kí tên cho liền truyền khắp toàn bộ vườn trường.
Sau đó...... Toàn bộ trường học đều điên rồi!
Trong lúc nhất thời nổi lên làn sóng cơ giáp, cơ hồ là tất cả học sinh phi chuyên nghiệp đều chọn môn học cơ giáp. Phòng học hệ cơ giáp lần đầu xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu, dự thính sinh thường thường lên lớp phải đợi mấy ngày mới có một vị trí.
Hơn nữa không đơn thuần chỉ là là ở Đệ nhất Học viện, tin tức này như là virus khuếch tán lên Tinh Võng (mạng vũ trụ). Sau đó...... Toàn bộ tinh tế đều sôi trào, sôi nổi chuyển trường chuyển trường, đi quan hệ đi quan hệ (cửa sau), nghĩ mọi cách tiến vào Đệ nhất Học viện.
Người báo danh tham gia thi đấu cơ giáp càng là nhiều đếm không xuể, vốn là chỉ định ra một trận thi đấu sơ tuyển, hiện nay đã gia tăng tới mười trận, cơ hồ là trên 95% học sinh của học viện, tất cả đều tham gia.
Chợ đen Tinh Võng càng xuất hiện một số lớn người thu mua thiệp mời thi đấu khen thưởng____ Giá cả tùy tiện ra!
Trong nháy mắt, một cuộc thi đấu cơ giáp hữu nghị bình thường của Học viện, biến thành cuộc thi đấu toàn dân mong chờ vây xem.
Mọi người gặp nhau câu nói đầu tiên đều là: Nghe nói thi đấu cơ giáp của Đệ nhất Học viện chưa?
Tên tuổi của Đệ nhất Học viện lại lần nữa bùng cháy một phen, cũng sắp từ bên dự thi biến thành bên gánh vác, đến nỗi Trạc Phong học viện vốn là bên tổ chức thi đấu hoàn toàn bị lu mờ.
Vì Trạc Phong học viện thắp một ngọn đuốc!
Diêu Tư thật không nghĩ tới, chính mình thuận miệng nói một câu, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền lớn như vậy, nhưng còn may cũng không phải chuyện xấu gì. Đối với cái gọi là khen thưởng này cô cũng không lo lắng.
Còn không phải là một chữ ký thôi sao? Chút mặt mũi này lão ba nhà mình vẫn sẽ cho cô.
Chẳng qua cô đối với cơ giáp thực sự có chút tò mò, lúc trước khi đánh Tinh Không dị thú cô đã gặp qua các kiểu cơ giáp. Tuy rằng uy lực thoạt nhìn, so ra kém các loại dị năng đa dạng chồng chất, nhưng tính an toàn tốt hơn nhiều so với dựa vào cơ thể phóng dị năng.
Huống chi đây chính là công nghệ cao a!
"Điện hạ, ngài đang chọn môn học chuyên nghiệp sao?" Em gái Lạc Anh không biết khi nào đã ngồi ở bên cạnh cô, mang chút tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Diêu Tư thuận miệng trả lời, Cao viện là có thể lựa chọn môn học chuyên nghiệp khác. Không hạn chế số lượng, không hạn chế học kỳ, bạn thích học bao nhiêu thì học bấy nhiêu. Chỉ là nếu đã chọn thì nhất định phải thông qua bài thi tốt nghiệp.
Cô đối với huấn luyện dị năng đã có giáo viên cao cấp như Mộ Huyền, hơn nữa còn có Huyết tộc bồi luyện, dị năng căn bản không cần học ở trường học, cho nên chỉ có thể chọn môn học khác.
"Chăm chỉ như vậy không hổ là Điện hạ của tộc ta." Vẻ mặt Lạc Anh kiêu ngạo kích động.
"Ta định chọn ba cái, hiện tại còn thiếu hai, Học viện chuyên nghiệp quá nhiều, cô có kiến nghị gì không?" Cô thuận thế hỏi.
Sắc mặt Lạc Anh đỏ lên, hai mắt sáng ngời nói, "Điện hạ, ta cảm thấy hệ âm nhạc không tồi, lấy tư chất của Điện ha nếu như làm ca sĩ nhất định sẽ nổi tiếng toàn tinh tế. Còn có hệ Nghệ thuật, Điện hạ vừa nhìn chính là người có tế bào nghệ thuật. Đương nhiên còn có hội họa, điện ảnh, thiết kế. Con gái chọn những môn học này đều không tồi, chỉ cần không phải cái loại cơ giáp chuyên nghiệp khô khan ấy thì tốt rồi, đúng rồi, Điện hạ ngài đã chọn cái gì vậy?"
"Ách. . . . Thao tác cơ giáp!"
. . . . . .
Sắc mặt em gái Lạc Anh cứng đờ, một lát mới tiếp tục nghiêm trang nói, "Điện hạ ngài thật là...... Rất biết chọn! Ngay cả cơ giáp cũng phải chinh phục, Điện hạ tộc ta là phải khí phách như vậy."
". . . . . ." Cô đổi đề tài quá gượng rồi!
"Tôi đây cũng chọn thao tác cơ giáp." Nói rồi, cô ấy cao hứng click mở học biểu chọn môn học, đánh chọn dấu tích trên hạng mục thao tác cơ giáp.
Lật mặt nhanh như vậy a, không phải nói con gái không nên chọn loại khô khan này sao?
"Đúng rồi, cô tìm ta có chuyện gì sao?" Lẽ ra ở giờ này, cô ấy phải có tiết mới đúng.
"À, cũng không phải chuyện lớn gì." Vẻ mặt Lạc Anh không thèm để ý phất phất tay, "Trước giúp Điện hạ xác định chọn môn học càng quan trọng hơn."
Nói rồi, cô ấy lại bắt đầu giới thiệu nội dung các hệ khác của Học viện. Không thể không nói không hổ là Đệ nhất Học viện, khác với Lam Tinh có trường học chuyên, Học Viện Tinh tế cơ hồ là bao quát hết tất cả các ngành học. Có thể nguyên nhân bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển cao độ. Tất cả đều có thể thông qua khoa học kỹ thuật để dạy học. Cho nên vô luận là y học, nghệ thuật, khoa học kỹ thuật, cơ giáp và tất cả ngành học, Đệ nhất Học viện đều có.
Dưới kiến nghị của Lạc Anh, chọn hai mục lịch sử nhân văn và sinh vật địa lý, có thể giúp cô càng mau chóng hiểu biết tinh tế này. Cô trực tiếp ở trên học biểu thắp sáng hai môn học này, quay đầu lại lại thấy Lạc Anh đang ở trên quang não nhấn cái gì đó.
Nhìn lại, đó hình như là khung thông tin, bên trong còn hiện lên mấy cái bóng dáng quen thuộc. Chỉ thấy trong cột thông tin đang bay một loạt chữ màu đỏ.
Lạc Anh: Phụ thân! Điện hạ đã chọn ba khoa là cơ giáp, lịch sử nhân văn cùng sinh vật địa lý, muốn gần gũi chiêm ngưỡng Điện hạ, nhanh chọn! Không đợi!
"Điện...... Điện hạ!" Thấy cô phát hiện, sắc mặt Lạc Anh đỏ lên, mang chút thấp thỏm giải thích, "Này...... đây đều là những tộc nhân học viên. Bọn họ muốn cùng Điện hạ chọn cùng môn tự chọn, lại không dám tới quấy rầy ngài, thấy tôi cùng Điện hạ quen thuộc, cho nên......"
". . . . . ." Hóa ra em cũng là fan cuồng!
"Điện hạ ngài yên tâm, chỉ có số ít tộc nhân học viên biết. Tôi sẽ không đem tin tức của Điện hạ bán cho người khác!"
Khóe miệng Diêu Tư giật giật, "Bán?"
"Ách. . . ." Cả người cô ấy cứng đờ, trên mặt càng thêm đỏ bừng đến nỗi dường như sắp nổ tung, cả người co lại thành chim cút, "Điện, Điện hạ......"
"Thôi thôi, không có lần sau." Diêu Tư thở dài, ngược lại cũng không phải là bí mật gì, "Ta về nhà trước." Cô nhìn thời gian trên quang não, là lúc về nhà ăn cơm trưa.
"Được, Điện hạ ngài đi thong thả." Nháy mắt cô ấy đầy máu sống lại, lập tức đứng lên.
Vừa muốn ra cửa, cô ấy dường như đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi, "Đúng rồi, Điện hạ. Có thể hỏi một chút, phụ thân tôi cùng ngài đi công tác, khi nào thì trở về?"
"Phụ thân cô?" Ai a?
"Cổ Thư Thành."
"......"
Đậu! Cô rốt cuộc nhớ tới chính mình đã quên cái gì. Cô để quên bốn người cháu trai lớn bọn họ, ở Quang Ảnh tinh!
*********************
Hết chương 97.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
87 chương
11 chương
74 chương
85 chương
12 chương
45 chương
29 chương