Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad )
"Liên lụy tiền bối." Vẻ mặt Trảm Tử Trần áy náy gãi gãi đầu, "Ta từ nhỏ. . . . Vận khí vẫn luôn không tốt."
Đây đâu chỉ là không tốt, quả thực chính là nghịch thiên được không?
"Nếu không...... Chúng ta đến cánh rừng phía trước nghỉ ngơi?" Hắn đề nghị.
"Đừng!" Tần miệng rộng phản đối đầu tiên, "Dựa vào vận khí của ngươi, không chừng bên kia chính là hang ổ của yêu thú."
Diêu Tư gật đầu, kinh nghiệm một tháng qua nói cho cô, dựa vào thuộc tính thần xui xẻo quấn thân của hắn thì rất có khả năng. Tuy rằng không nhất định là yêu thú lợi hại gì, khả năng chính hắn cũng có thể một kiếm giải quyết xong chuyện, nhưng chịu không chịu nổi cứ vài phút liền xuất hiện một con a.
"Vẫn là đi bờ sông đi!" Cô chỉ chỉ một cái phương hướng tương phản, vận khí bậc này không thể không đề phòng a.
Trảm Tử Trần hoàn toàn không có dị nghị quay đầu đi tới, bấm quyết nhóm lửa nấu cơm. Không thể không nói Trảm Tử Trần tuy rằng xui xẻo chút, nhưng tay nghề vẫn là không tồi, ngay tại chỗ lấy nguyên liệu nấu ra mao huyết vượng cùng mỗ lão ba so sánh thì không kém chút nào.
Dọc theo đường đi là do hắn phụ trách ẩm thực. Cô thỏa mãn xử lý ba chén, nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái, sức lực đều trở lại. Đang định dùng tiếp chén thứ tư, đột nhiên quang não vang lên một tiếng tích, một hàng chữ viết liền nhảy ra.
【Phục vụ rèn luyện chế định của ngài, còn lại mười phút cuối cùng! 】
Đậu!
Tay Diêu Tư run lên, thiếu chút nữa đem chén trong tay ném ra ngoài. Nhanh như vậy liền kết thúc, rõ ràng mới qua hơn một tháng a, thời hạn của cô không phải hai tháng sao? Cô lập tức mở ra đồng hồ đếm ngược của quang não.
Quả nhiên phía trên viết, 59 ngày 14 giờ ký lục.
Quang não nhắc nhở cũng không sai, nghĩ lại phỏng chừng bởi vì cô truyền tống tới Quang Vệ 4, thời gian nơi này và Quang Ảnh tinh khác nhau, cho nên mới có sai mấy ngày.
"Tiền bối, làm sao vậy?" Trảm Tử Trần nhìn lại đây.
"Ngươi không phải là ăn phải sâu đi?" Tần Trường Nhạc cũng ngó bên này liếc mắt một cái.
Diêu Tư buông trong tay chén, "Ta nghĩ...... Ta phải đi rồi."
"Đi?" Cô vừa dứt lời, Tần Trường Nhạc vèo một cái liền đứng lên, "Ngươi muốn đi nơi nào? Khế ước của chúng ta còn chưa có phá giải đâu, không phải ngươi lại muốn bội tình bạc nghĩa với ta chứ?"
". . . . ." Bội tình bạc nghĩa cái quỷ gì, không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng a, "Yên tâm đi, sau khi ta trở về khế ước sẽ tự động phá giải." Vốn là cô nghĩ khi trở về hỏi quản lý viên phải phá giải như thế nào, nhưng rõ ràng thời gian không còn kịp rồi.
"Ngươi xác định?"
"Xác định...... Đi?" Tất cả dân bản địa đều không thể mang ra khỏi Quang Ảnh tinh, chờ cô trở lại tinh vực Tiên tộc, cái khế ước quỷ quái này cũng tự động giải đi, hẳn là. . . .
So với Tần Trường Nhạc kích động, Trảm Tử Trần trừ bỏ ngay từ đầu giật mình thì sau đó đã hoàn toàn bình tĩnh lại, "Ngài phải rời khỏi thế giới này?"
"Đúng vậy." Cô gật gật đầu, "Thời gian không còn kịp rồi."
"Vậy. . . Ngài còn trở lại không?"
"Khả năng sẽ không. . . ." Lão ba không duyệt a. Chờ đã! "Cậu biết?"
Trảm Tử Trần gật gật đầu, "Ta chỉ là mơ hồ đoán ra tiền bối đến từ thượng giới, một ngày nào đó là phải đi về." Chỉ là hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Trảm Tử Trần nắm thật chặt lòng bàn tay, quy củ hành đại lễ với cô, "Đa tạ tiền bối mấy ngày nay dạy dỗ, chúc tiền bối tiên phúc thâm hậu, vĩnh hưởng yên vui."
"Cảm ơn!" Diêu Tư gật gật đầu, đứa nhỏ này tuy rằng xui xẻo chút, nhưng lại là một người thành thật tốt bụng, một tháng ở chung giờ phải lập tức tách ra. Cô thật là có chút luyến tiếc. . . Mao huyết vượng mà hắn nấu.
"Xui xẻo...... Trảm Tử Trần a! Hảo hảo tu luyện, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại." Chờ cậu thành Tiên tộc, lại đến Hồng Tinh la cà a.
"Được!" Hắn dùng sức gật gật đầu, "Ta sẽ nỗ lực phi thăng thượng giới."
"Đúng rồi!" Diêu Tư trực tiếp click mở không gian trói định trên quang não, đào đào ở bên trong một hồi mới móc ra một quả trứng tròn xoe, cùng với Cửu Chuyển Hồi Hồn đan lần trước cùng đưa cho hắn, "Lấy thể chất buff tiêu cực của cậu, vẫn nên mang theo đan dược này mới tốt. Còn có quả trứng này theo ta đã lâu, là một vị bằng hữu đưa ta, hẳn là thuộc về thế giới của các ngươi, ta cũng không biết là cái gì? Cho ngươi." Ăn mao huyết vượng của cậu nhiều ngày như vậy, dù sao cũng lễ thượng vãng lai*.
( *Lễ thượng vãng lai: có qua có lại; tiếng Việt tương đương: bánh ít đi bánh quy lại. )
Trảm Tử Trần cũng không có khách khí, cầm trứng xem xét, dường như cũng nghiên cứu không ra rốt cuộc là cái gì, thuận tay thả vào túi trữ vật tùy thân, "Đa tạ tiền bối."
"Không cần khách khí." Cô phất phất tay, quang não lại lần nữa truyền đến tiếng tích tích nhắc nhở.
【 Phục vụ rèn luyện của ngài còn không đầy một phút đồng hồ, xin mang theo vật phẩm tùy thân của ngài, chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát -- bắt đầu trở về địa điểm xuất phát: 5......4......】
"Ta đi trước, nhớ kỹ sau khi phi thăng, tới tìm ta a. Ta ở Hồng Tinh!" Cô vội vàng giao đãi một câu, vừa mới dứt lời, cảnh tượng trước mắt vừa chuyển, cánh rừng lớn nháy mắt biến thành một mảnh Tiên giới mây mù lượn lờ.
Thời hạn trên quang não vừa vặn nhảy về 0.
Tiên tộc quả nhiên là làm ăn buôn bán, một phút đồng hồ cũng không để lãng phí, Diêu Tư hít sâu một hơi, nhìn tiên cảnh lượn lờ trước mặt và cổng ly cảnh uy nghiêm cổ xưa, hai tháng dã ngoại cầu sinh, làm cô có cảm giác như đã qua một thế hệ, so với hai tháng màn trời chiếu đất thì hoàn cảnh nơi này quả thực chính là. . . . .
"Tú sắc khả xan a!" ( Sắc đẹp thay cơm )
"......" Tú em gái ngươi a? Đâu ra từ hình dung lung tung rối loạn như vậy?
Ơ?
"Cmn! Tần miệng rộng!" Không phải nói dân bản địa Quang Ảnh tinh không thể rời khỏi tinh cầu đó! Đùa ta sao, "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
"Ta làm sao biết?" Vẻ mặt hắn vô tội, "Chỉ cảm thấy như bị người túm lấy, nháy mắt liền tới nơi này."
Túm? Không có khả năng a, Tiên tộc sẽ không chủ động truyền tống dân bản địa, huống hồ lấy thể chất của dân bản địa cho dù mạnh mẽ dẫn tới, nếu thể chất không đạt cấp 3S cũng sẽ bị lôi điện đánh trở về.
Khoan đã!
Cô nhớ rõ lúc truyền tống, Dường như nhắc nhở có một câu: Xin ngài mang theo vật phẩm tùy thân! Mà vừa vặn trên người Tần Trường Nhạc có ấn ký tinh thần lực của cô, trên nguyên tắc mà nói thì là khế ước thú của cô, cho nên. . . .
Hệ thống truyền tống đem hắn thành vật phẩm tùy thân cùng nhau truyền trở về sao?
Có cần tùy tiện như vậy không a!
Đại đệ tử của đệ nhất tông môn____ Khế ước thú____ Vật phẩm tùy thân. . .
Giá trị con người của Tần miệng rộng rớt xuống có chút mau a!
Cố tình là người nào đó lại hoàn toàn không có tự giác, ngược lại vẻ mặt hưng phấn tò mò ngó khắp nơi, "Này này, ma nữ! Nơi này là chỗ nào? Tiên giới sao? Ngươi thật là tiên nhân thượng giới sao? Vậy. . . . Ta xem như phi thăng thành tiên rồi sao?
"Không! Ngươi nhiều lắm chỉ coi như cái chuyển phát nhanh."
Rốt cuộc sao lại thế này a?
"Hoan nghênh trở lại cảng ly cảnh của tinh vực Tiên tộc." Đang nói thì một em gái đón tiếp của Tiên tộc bay lại đây, khách khí cười với cô, "Ngài rèn luyện vất vả rồi, mời ấn theo số thứ tự. . . . Dân bản xứ!" Em gái đơ người, vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào người phía sau cô.
Lát sau xoay người không biết kéo cái gì đó, nhất thời một đạo ánh sáng liền bay ra ngoài.
Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, xong rồi.
Quả nhiên không đến một lát, xôn xao bay tới rất nhiều Tiên tộc, tất cả đều là một bộ trường y màu trắng tiên phong đạo cốt, khác với em gái đón tiếp, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm trường kiếm, thoạt nhìn không có thiện ý.
Đây là...... Kêu bảo an sao?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nam nghiêm túc vang lên, chỉ thấy ở rất xa bay tới một người, khác với những người ngự kiếm kia, hắn là đi từng bước một trên không, mỗi một bước dưới chân liền nở ra một đóa hoa sen, cả người tản ra ánh sáng trắng tinh thánh khiết.
Khóe miệng Diêu Tư co giật, tự thân mang theo hiệu ứng sân khấu, màn biểu diễn này cô cho một trăm điểm. Chỉ là. . . . hắn không cảm thấy có chút màu mè sao?
"Số 233, vì sao phát ra cảnh báo đặc cấp?" Làm màu nam quay đầu nhìn về phía em gái đón tiếp.
Hiển nhiên em gái kia đã sớm miễn dịch đối với hiệu ứng sân khấu phù hoa này, nhanh bước lên vài bước hành lễ, mới chỉ chỉ cô bắt đầu giải thích.
"Cái gì? Tự mang dân bản xứ xuất cảnh?" Hắn nghe xong, cuối cùng quay đầu nhìn cô một cái, bước nhanh tới mang theo chút bất mãn nói, "Vị khách hàng này, ngài không biết quy tắc rèn luyện sao? Tất cả mọi thứ tại tinh cầu nguyên thủy là cấm mang theo xuất cảnh, thổ đặc sản cũng không được!"
Vật phẩm tùy thân biến thành thổ đặc sản, Tần Trường Nhạc: ". . . . ."
"Không phải, đây là cái hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích......"
"Hành vi của ngài đã nghiêm trọng trái với công ước vũ trụ! Dân bản xứ này chưa tới thời điểm phi thăng, chúng ta cần phải điều về."
Này! Vẻ mặt như nhìn bọn buôn người của ngươi là chuyện gì thế a?
"Vị này...... Chân nhân, hắn thật không phải ta mang ra, là các ngươi đem hắn và ta cùng nhau truyền tống trở về!" Không phải các người nên giải thích cho ta sao?
"Trận pháp truyền tống Tiên tộc là bổn chân nhân tự mình bày ra, không có khả năng bị lỗi." Hắn hoàn toàn không có ý muốn nghe cô giải thích, ngược lại vẻ mặt khiển trách nhìn về phía cô, "Tuy rằng ngài là khách hàng, nhưng cũng cần phải tuân thủ quy củ của Tiên tộc ta. Vô luận ngài thừa nhận hay không, xét thấy hành vi của ngài vi phạm quy định, nội trong mười năm tinh vực Tiên tộc sẽ cự tuyệt thỉnh cầu nhập cảnh của ngài, mời ngài đưa ra tin tức chuyến bay, chúng ta sẽ lập tức an bài ngài ly cảnh."
Còn chưa giải thích rõ, chẳng qua biết bọn họ sẽ đưa Tần miệng rộng trở về, cô cũng nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp duỗi tay lộ ra quang não.
Đối phương cầm một cái dụng cụ kiểm tra đo lường hình vuông quét qua bên trên, lập tức tin tức chuyến bay nhập cảnh của cô hiện ra, "Tư Dao nữ sĩ, ngài ngồi chuyến bay số F233 ở mười phút sau xuất phát, đi đến. . . ."
Hắn đọc đến một nửa đột nhiên dừng lại, giống như nhìn phải cái tin tức gì không thể tin được, đôi mắt trợn to, sắc mặt vốn còn có chút trách cứ nháy mắt liền trắng bệch, máy kiểm tra trên tay cũng run lên.
Đây là sao?
"Hồng...... Hồng...... Hồng Tinh." Làm màu nam nói chuyện có chút lắp bắp, run lên một cái, lát sau liền cắn răng thay đổi biểu tình nghiêm túc không thể xâm phạm lúc trước, cười một cái sáng lạng, "Thì ra là. . . Huyết tộc khách quý. Hiểu lầm...... Hiểu lầm! Du lịch vui vẻ sao? Có kiến nghị quý giá gì không? Thổ đặc sản này ngài dùng có hợp tâm ý không? Ngài yên tâm, Tiên tộc ta bảo đảm về chất về lượng, nếu là không hài lòng bao lui bao đổi bao tu (sửa chữa)."
Thái độ thay đổi cũng quá nhanh a.
"Chuyến bay của ngài lập tức liền xuất phát, ngoại trừ hắn ngài còn có mang thổ đặc sản khác không? Cần phục vụ đóng gói không?"
". . . . . ."
_______________________
Tần miệng rộng không hiểu sao trở thành thổ đặc sản cho phép mang theo, cô cũng không có ý muốn dẫn hắn ra Quang Ảnh tinh mà nguyên nhân đều là do cái cái quỷ khế ước gì kia, nhưng mặc kệ cô giải thích như thế nào, vị tiên nhân dường như là giám đốc đó căn bản không tin, hơn nữa tỏ vẻ, Tiên tộc cũng không có biện pháp đưa dân bản xứ an toàn trở về tinh cầu, nói cách khác nếu mạnh mẽ đưa trở về, rất có khả năng Tần miệng rộng sẽ bị thiên lôi chung quanh tinh cầu đánh đến hồn phách cũng không còn.
Diêu Tư không có biện pháp, đám Tiên tộc cũng đã khách khách khí khí, mang theo chút thấp thỏm cùng hưng phấn đem các cô đưa về địa điểm phi thuyền xuất phát. Chờ khi cô phục hồi tinh thần lại thì đã đem thổ đặc sản mang về nhà.
Có chút bất an ngồi ở trên sô pha, nhìn vẻ mặt âm trầm của mỗ lão ba ở đối diện, trong lúc nhất thời không biết bắt đầu giải thích từ đâu. Không biết có phải ảo giác hay không, từ sau khi cô mang theo Tần miệng rộng vào cửa, ẩn ẩn cảm thấy độ ấm trong phòng giảm xuống mấy chục độ. Cô theo bản năng liếc mắt xem hệ thống điều hòa trong phòng, không hư a?
Hít sâu một hơi, yếu ớt nhìn xem người đối diện liếc mắt một cái, "Lão ba!"
Mộ Huyền không có đáp lại, gương mặt vốn không chút biểu tình, lúc này càng như đông cứng lại, cả người phóng ra khí lạnh vèo vèo.
Thảm! Cũng không thèm sửa lại xưng hô của cô, xem ra tức giận không nhẹ.
"Ta có thể giải thích!" Cô gỡ xuống vòng cổ có tinh thần lực của lão ba xuống, động động tay, quyết định chủ động giao đãi.
Người đối diện vẫn không có phản ứng, chỉ là ánh mắt từ trên người cô, chậm rãi chuyển qua trên người Tần đặc sản bên cạnh đang có vẻ mặt tò mò. Nháy mắt hàn băng ngàn dặm, khí lạnh bốn phía.
Hai tháng không thấy con non, không nói một lời liền ném người hắn an bài qua một bên, tự mình đi ra ngoài, còn mang theo một người xa lạ trở về.
Đàn ông! Sống! Còn là loại biết thở dốc!
________ Muốn giết người!
***************************
_(:з」∠)_
Hết chương 95.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
87 chương
11 chương
74 chương
85 chương
12 chương
45 chương
29 chương