Diêu Tư hùng tâm vạn trượng ( như Ý chí ngời ngời ), gia tốc bay qua bên kia. Giống như Mộ Huyền nói, đối với việc đột nhiên nhiều ra một người nữa, những người khác hoàn toàn không có phản ứng nào. Cách cô gần nhất là một dị năng giả hệ hỏa, đang khống chế ngọn lửa bắn phá sâu lông, lớp ngoài của sâu lông quả thực bị hắn đốt cháy đen một mảng.
Diêu Tư vừa mới đứng vững, trong cơ thể liền xuất hiện lực lượng quen thuộc kia, đáy lòng vui vẻ, cô trực tiếp đem năng lượng hướng về con sâu lông thật lớn kia phóng qua. Theo đó là tiếng xèo xèo. . . .
Lửa của vị tráng sĩ bên cạnh tắt ngúm!
-_-|||
"Ách. . . . Nhầm, là nhầm." Cô không ngờ xuất ra là hệ thủy, lại còn đánh vào dị năng của đối phương.
Người nọ trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, hướng sang bên kia bước qua hai bước, tiếp tục dùng lửa đốt sâu.
Diêu Tư bình tĩnh lại, lực lượng trong cơ thể lại trổi dậy lần nữa, hít sâu một hơi, cẩn thận dẫn dắt dị năng xuất ra.
Sau đó, xèo xèo. . . . .
Lửa lại tắt.
○| ̄|_| ̄|○
"Cô dập lửa của tôi làm cái gì?" Người nọ có chút tức giận, ánh mắt nhìn cô càng thêm hung ác.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô vội vàng xin lỗi, bản thân cũng mang vẻ mặt không hiểu, rõ ràng cũng không phải nhắm ngay hắn, vì sao nước lại tự động chạy sang a!
"Hừ!" Người nọ trợn mắt liếc cô một cái, cũng không rảnh tiếp tục cãi, lại dời sang bên kia một khoảng, lần thứ ba triệu hồi ngọn lửa.
Sau đó. . . . . xèo, lại tắt!
Lại đi xa một chút. lần thứ tư.
Xèo xèo. . . .
Tiếp tục đi xa, lần thứ năm.
Xèo xèo xèo. . . . . .
Hai người: ". . . . . . ."
Diêu Tư cũng là vẻ mặt ngu ra, rõ ràng không phải muốn dập lửa a, vì sao một khi dẫn dắt dị năng trong cơ thể, nước liền chạy như điên bay qua dập tắt lửa, mang theo khí thế không diệt được lửa thề không quay đầu lại, cô muốn thu cũng thu lại không được.
Gân xanh trên đầu người nọ rốt cuộc nổ tung, cũng mặc kệ sâu lông gì đó, bay lại gần cô vài bước.
"Em gái, tôi và cô có thù oán sao?"
". . . . Không có."
"Vậy tại sao cô phải dập tắt lửa của tôi?" Dị năng hệ thủy thì ghê gớm lắm a, "Nói thật đi, cô và dị thú là cùng phe à."
". . . . Thực xin lỗi!" Thật không phải cố ý, ta là không khống chế được a.
"Tôi nói này em gái." Hắn mang bộ dáng phải cùng cô nói đạo lý, vừa bay sang bên này vừa nói, "Cô. . . ."
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên sâu lông vốn bị nhốt chợt rống to một tiếng, ngửa đầu liền hướng bên này phun ra một đống dịch nhầy màu xanh.
"Cẩn thận!" Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Diêu Tư trực tiếp phát động dị năng, dòng nước dâng lên đầy trời, hình thành một ngọn sóng cực lớn, đánh thẳng tới đối phương, nháy mắt liền đem dịch nhầy của sâu lông phun ra và. . . . . vị tráng sĩ kia cùng nhau cuốn trôi đi!
○| ̄|_| ̄|○
Người nọ bị lạnh đến thấu tim, trực tiếp bị nước của cô đẩy đi hơn mười mét, dị năng hỏa hệ đầy người cũng nháy mắt bị dập tắt, ngọn lửa nhỏ vẫn luôn nhảy nhót trên bàn tay cũng xèo một tiếng tắt ngúm.
Ách. . . . .Vị tráng sĩ này có thể thương lượng một chút, đánh người không cần vả mặt được không?
Rống~ ~
Không đợi cô nghĩ xong phải xin lỗi như thế nào, sâu lông bự kia lại lần nữa rống lên một tiếng, há mồm phun ra càng nhiều dịch nhầy, mà lúc này nó nhắm ngay cô.
Đệch!
Diêu Tư trong lòng lộp bộp một cái, muốn phát ra dị năng, lại phát hiện trong cơ thể trống rỗng. Không phải chứ, báo ứng tới nhanh như vậy? Vừa tới thời khắc mấu chốt dị năng liền biến mất?
Mắt thấy dịch nhầy màu xanh biếc mang theo hơi thở ăn mòn sắp đánh lên người.
Đột nhiên trước mặt nháy mắt dâng lên một vòng phòng hộ nửa trong suốt, trực tiếp đem dịch nhầy chắn lại. Bên hông căng thẳng, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
"Không có việc gì chứ?"
Diêu Tư sửng sốt, lắc lắc đầu, thiếu chút nữa quên mất cô còn có bùa hộ mệnh là hắn.
Nhẹ nhàng thở phào, phía trước lại truyền đến một tiếng đinh, kết giới vây khốn sâu của Tiên tộc đột nhiên loảng xoảng rồi bể nát.
Mà sâu lông vừa rồi còn giãy giụa, thân trùng lóe lên giống như tín hiệu hình ảnh không tốt, vặn vẹo hai cái liền trực tiếp biến mất.
Ôi đệch! Tình huống này là sao? Chạy ư?
Không chỉ Diêu Tư, tất cả mọi người ở đây cũng ngây ngẩn cả người, trước mặt một mảng trống trãi, giống như chưa từng xuất hiện Tinh Không dị thú.
"Sao lại thế này?"
Mộ Huyền nhíu nhíu mày, sắc mặt trầm trầm, "Nó có lẽ...... Không phải Tinh Không dị thú bình thường."
Là ý gì? Diêu Tư đang muốn hỏi, vị huynh đệ vừa rồi bị cô xối ướt như gà rớt vào nồi canh lại bay lại đây.
"Tôi nói này em gái......"
"Thực xin lỗi, tôi vừa rồi khống chế dị năng không tốt." Diêu Tư rất thức thời lớn tiếng xin lỗi. Vừa rồi cô thật không muốn đem hắn cùng cuốn trôi đi, chỉ là nhất thời trong tình huống cấp bách muốn cứu người, trực tiếp đem toàn bộ dị năng trong một lần phóng ra hết mà thôi.
"Thực xin lỗi liền xong rồi?" Hắn vẫy vẫy tay áo ướt sũng, "Tôi nói này cô gái, có phải đời trước tôi thiếu cô không a?"
"Nếu không...... Tôi bồi thường cho anh?"
"Thôi được rồi, nếu không phải nể mặt cô là người mới, hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, đánh giá cô từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, cuối cùng lại bỏ thêm một câu, "Cô tính bồi thường bao nhiêu?"
"......" Không phải nói thôi sao?
Diêu Tư đối với tinh tệ không có khái niệm gì, trực tiếp mở ra quang não, liền gửi một chuỗi con số qua.
Người nọ cúi đầu vừa thấy, lập tức đôi mắt mở to, chắc là vừa lòng. Nháy mắt tức giậntrên mặt hoàn toàn biến mất, "Ha ha ha, đủ đủ, gặp gỡ tức là có duyên, không bằng kết giao làm bạn bè, anh gọi là Hoắc Thất." Dù sao có kết giới của Tiên tộc, con sâu kia cũng chạy không thoát, thiếu đi một dị năng giả như hắn cũng không có gì. Hắn ha ha cười, vẻ mặt tự nhiên giới thiệu, "Hai người kêu anh lão Thất là được, hai vị không biết xưng hô thế nào a?" Lại nói vừa rồi cũng xem như cô đã cứu chính mình, tuy rằng phương pháp có chút 囧, cũng may có tiền...... Khụ! Có thành ý.
"Tôi gọi Diêu Tư." Cô thuận miệng nói, quay đầu chỉ sang người bên cạnh, "Hắn là......" Cô chợt ngừng, nhớ tới fan hâm mộ của Mộ Huyền trong tinh tế không chỗ nào không có, nhất thời có chút do dự có cần nói thật hay không.
"Mộ Huyền!" Không chờ cô mở miệng, Mộ Huyền đã chủ động báo tên.
A đệch! Hắn không phải đang che giấu tung tích lặng lẽ mang cô tới nơi này luyện tập sao? Làm Bệ hạ Huyết tộc, dễ dàng đem tên nói ra như vậy thật sự ổn sao?
"Mộ Huyền?" Hoắc Thất đột nhiên mở to hai mắt, "Tên của cậu......"
Quả nhiên, vẫn là nhận ra rồi!
"Cùng vị Huyết tộc chi chủ rất giống nhau!" Hoắc Thất vẻ mặt hưng phấn, "Xem ra cậu cũng là fans củahắn a!"
"Di? Di!"
******************
Sắp giáng sinh, đang phân vân không biết ngày mai có nên tặng đọc giả ba chương? (づ ̄ ³ ̄)づ
Hết chương 44.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
87 chương
11 chương
74 chương
85 chương
12 chương
45 chương
29 chương