Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad ) ****************** Dị năng của Khuất Trạch sắp không chống đỡ không được bao lâu, nhưng bầy chuột lại càng ngày càng nhiều như thủy triều dũng mãnh, dị năng không gian của hắn tuy rằng mạnh, nhưng cũng không có khả năng phòng vệ toàn bộ, hắn thậm chí có thể cảm giác được máu trong cơ thể đang xói mòn cực nhanh. Con chuột tràn vào càng ngày càng nhiều, cả người Khuất Trạch đều bị máu thấm ướt, cơ hồ tìm không ra một nơi còn hoàn chỉnh, cho đến khi hắn còn sức lực phát ra một cái không gian cắt nào, hắn mới không lui được nữa ngồi bệch trên đất, nở một nụ cười, không nghĩ tới Khuất Trạch hắn lại dùng phương thức này, chết ở địa phương này. Chẳng qua người cần đưa đi cũng đã đưa đi, trang bị tự bạo cũng đã khởi động, những vật cảm nhiễm này một cái cũng không chạy được, hơn nữa hắn sống nhiều năm như vậy rồi, cũng coi như đủ. Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón loại tử vong đối với Huyết tộc mà nói có chút buồn cười, có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, trước mắt thế nhưng bắt đầu biến thành màu đen, hơn nữa càng ngày càng tối, tựa như một cái động lớn có thể đem người nuốt hết vào. Khoan đã! Đó không phải ảo giác, đó là. . . . Cửa không gian truyền tống! Hơn nữa cái dị năng này, vậy mà đến từ trên người hắn! Chuyện này không có khả năng, hắn rõ ràng không có...... Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy thân hình chợt nhẹ, một cổ hấp lực cực lớn từ trong động kia truyền đến, toàn thân liền chui vào hắc động đó. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nháy mắt từ nơi cao hai mét cắm đầu xuống dưới, còn là kiểu mặt chấm đất. Thân thể sớm đã đau đến chết lặng, lại lần nữa truyền đến cảm giác thương tàn, cũng không biết là động tới vết thương hay là bị cỏ dại trên mặt đất xát vào, gương mặt hắn đầy máu nằm xoài trên mặt cỏ. "......" Hắn còn sống? "Đại Trưởng lão!" Một cái bóng dáng quen thuộc vọt lên, khẩn trương nâng hắn dậy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn. Hắn nhớ rõ người này, hình như là tiểu tuỳ tùng của Điện hạ, kêu là gì nhỉ? Hắn ở chỗ này, vậy chứng minh...... Khuất Trạch cả kinh, lập tức đáy lòng bất chợt trầm xuống, dùng hết sức lực quay đầu, quả nhiên thấy được hình bóng quen thuộc, "Điện hạ ngài như thế nào......" Diêu Tư không để ý đến hắn, trực tiếp tiến lên xé rách y phục của hắn, "Bách Nhất, cầm máu cho hắn trước." "Dừng tay!" Hắn đột nhiên không biết lấy từ đâu ra sức lực, lui về phía sau, "Đừng đụng vào tôi, tôi đã cảm nhiễm virus, nếu như không cẩn thận. . . ." "Anh cmn câm miệng cho tôi!" Diêu Tư quay đầu rống hắn một tiếng, theo bản năng liền dùng huyết mạch áp chế, nếu không phải thấy anh đang bị thương, có tin tôi đánh anh hay không hả, "Tôi chỉ nói hai chuyện: Một, virus này có thể giải, anh không chết được; hai, anh nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đánh tới mẹ anh cũng không nhận ra!" Khuất Trạch sửng sốt, cả người đều khựng lại. Đột nhiên cảm thấy Điện hạ nhà mình. . . Hình như có chút dữ! (⊙_⊙) Lại nói. . . Hắn cũng không có mẹ mà? "Tổ tông nói chuyện, anh một cái tiểu bối lớn tiếng cái gì hả. Bách Nhất, mau!" "Nga...... Nga! Vâng." Bách Nhất lúc này mới phản ứng kịp, lập tức móc ra một hộp dụng cụ chuyên dùng chữa bệnh, nhưng mặc cho hắn dùng công nghệ cao gì, thân thể Khuất Trạch giống như cái giỏ rách, ào ào đổ máu ra bên ngoài, làm sao cũng không ngăn được, "Máy cầm máu đều vô ích, Điện hạ. . . ." "Trói chặt miệng vết thương của hắn." Công nghệ cao không dùng được, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất. "Trói. . . Dùng cái gì trói?" Vẻ mặt Bách Nhất ngớ ra. Diêu Tư quay đầu nhìn hộp thuốc của hắn, đệt! Tinh tế thế nhưng đào thải băng gạc loại đồ dùng chữa bệnh cơ bản nhất này. Không có biện pháp, chuyển tay cầm thanh đao laser nhỏ, túm chặt ống tay áo Bách Nhất, roẹt roẹt vài cái từ trên người hắn cắt xuống mấy mảnh vải dệt, "Trước mượn ống tay áo của cậu chắp vá dùng đỡ đi!" Khóe miệng Bách Nhất run lên, vậy cũng được? Diêu Tư không có thời gian giải thích, lập tức đem mảnh vải quấn lên, dùng sức siết chặt. Nhưng Khuất Trạch bị thương thật sự quá nhiều, toàn thân đều bị những con chuột đó hoặc cắn hoặc đâm ra lỗ máu, sắp thành cái sàng rồi. Nếu như hắn không phải là Huyết tộc, chỉ bằng thương thế này cũng đã sớm tắt thở rồi. Diêu Tư thật sự cũng không có kinh nghiệm chữa bệnh gì, chỉ biết dùng sức đem mảnh vải quấn lên người hắn, nơi nào đổ máu liền quấn vào. Không thể không nói đời sống vật chất ở tinh tế rất là cao, tùy tiện một bộ quần áo vải dệt mềm nhẹ thoải mái không nói, còn đặc biết có tính co dãn, so với dùng băng gạc không kém chút nào. Trong lúc nhất thời khắp mặt cỏ đều là tiếng cô xé vải roẹt roẹt. Diêu Tư càng làm càng thuận tay, tốc độ cũng nhanh hơn. Ban đầu Bách Nhất còn có chút không được tự nhiên, xé xé. . . Thành thói quen, thậm chí chủ động bắt đầu chuyển vải. Roẹt một miếng, quấn lên; Roẹt tiếp một miếng, tiếp tục quấn lên; Lại roẹt. . . . "Điện hạ!" Bách Nhất ngăn tay cô lại, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn, yếu ớt nhắc nhở, "Không thể xé nữa, lại xé. . . Liền hết." "......" Diêu Tư quay đầu lại xem xét người nào đó vai trần, lúc này mới yên lặng thu hồi tay đang duỗi tới quần đùi, ách. . . Lần đầu tiên băng bó, không có kinh nghiệm, hẳn là có thể hiểu được. . . Đi? Lại quay đầu nhìn nhìn Khuất Trạch, bởi vì tận thế virus bắt đầu lan ra nên đã ngất xỉu, ừm, còn may là máu đã ngừng chảy, tiếp theo chính là chờ giờ cơm tới. Vì thế, giờ cơm tới Mộ Huyền đúng giờ đến bắt người, nhìn đến con non nhà mình nhuộm một thân đầy máu, quy củ ngồi ở trên bãi cỏ, hướng hắn nhiệt tình vẫy tay. Bên trái là Bách Nhất vẻ mặt ngượng ngùng cởi sạch chỉ còn một cái quần đùi, mà bên phải nằm một cái...... Xác ướp? ...... Đứa nào không sợ chết tới giải thích một chút, đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên có loại xúc động muốn đánh mông con non nhà mình! ________________ Thời điểm Khuất Trạch mở mắt lần nữa, nhìn thấy chính là Diêu Tư tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng muốn đánh người tựa như lúc trước mỗi lần bị hắn chọc cho tức giận. "Điện hạ?" Hắn hơi sửng sốt, hắn không biết thế nào, hỏi một cái vấn đề đến mình cũng cảm thấy rất ngốc, "Ngài cũng chết rồi sao?" "Phi!" Diêu Tư trợn trắng mắt, "Cái tai họa như anh còn chưa chết, nào tới lượt tôi?" "Virus đã hoàn toàn biến mất." Mộ Huyền lành lạnh liếc mắt nhìn người trên giường một cái, giơ tay sờ sờ đầu con non nhà mình, "Không chết được." "Bệ...... Bệ hạ!" Khuất Trạch ngẩn người, lúc này mới phản ứng kịp, cảm giác đau đớn như bị virus thiêu đốt đã biến mất, hắn sống lại. Thì ra lúc trước Điện hạ nói chính là thật sự, cũng không phải vì an ủi hắn, virus này thật sự có thể giải. "Hiện tại có thể nói rồi chứ?" Diêu Tư dọn qua hai cái ghế dựa, kéo Mộ Huyền ngồi xuống, nhìn về phía bệnh nhân trên giường, "Chuyện về tổ chức Vĩnh Nhạc, anh biết bao nhiêu? Còn có cái căn cứ kia, rốt cuộc là thế nào?" Khuất Trạch nhíu nhíu mày, dường như nhớ tới chuyện gì đó không tốt, một lát mới cười cười nói, "Điện hạ yên tâm, tôi nếu đã không chết, tự nhiên sẽ đem tất cả sự tình đều nói cho ngài cùng Bệ hạ, chỉ là. . . ." Hắn giơ giơ lên tay chân của mình đang bị bao thành bánh chưng, "Trước tiên Điện hạ có thể giúp tôi cởi bỏ không? Vì sao phải đem tôi trói thành như vậy?" "Ách. . . ." Cô có thể nói sau khi trở về, đã hoàn toàn quên đổi băng vải cho hắn sao? Cái này trói đã có bảy. . . Tám hay là chín ngày rồi? Đã quên. "Chưa khôi phục, phải cột!" Hình như nhận thấy được cảm xúc của cô, Mộ Huyền nghiêm trang giảng hòa. "Nga." Khuất Trạch ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt còn sáng lên, quả nhiên ngồi yên, ừm, nhất định là loại virus này phải đem người trói lại mới có thể giải! Diêu Tư: "......" Anh tin thật hả! Mộ Huyền người không phải có đoàn fans hâm mộ mà là một tổ chức tà giáo phải không! Khuất Trạch miễn cưỡng ngồi thẳng thân mình đã bị trói thành xác ướp, hít sâu một hơi, mới đem chuyện biết được nói ra. Cùng với Diêu Tư nghĩ cũng không khác lắm, cái gọi là tổ chức Vĩnh Nhạc, không đơn giản chỉ là quy mô cực kỳ lớn, hơn nữa ăn sâu bén rễ. Khuất Trạch nói từ rất lâu lúc trước ở Liên Minh, hắn phát hiện có thế lực nhằm vào Huyết tộc. Chỉ là vẫn luôn không tìm được cụ thể dẫn đầu là ai, hơn nữa ở các tộc đều có dấu hiệu thẩm thấu. Ngay từ đầu che dấu rất sâu, hắn đã từng phát hiện qua mấy cái thế lực như vậy, cũng động thủ phá hủy vài cái. Cho đến khi thế lực này càng ngày càng lớn mạnh, đã tới mức trắng trợn, hơn nữa hắn phát hiện, không riêng gì chủng tộc khác, ngay cả trong Huyết tộc cũng có người tham dự. "Ở rất nhiều năm trước tôi đã đem chuyện này đề nghị đến Hội Trưởng lão." Hắn cười một tiếng, "Chỉ là lúc ấy Bệ hạ ngủ say, Hội Trưởng lão tuy rằng tin tưởng tôi, nhưng tra thật lâu lại vẫn như cũ không có tin tức. Trong tộc tra không được, tôi chỉ có thể tự mình ra tay. . . ." Diêu Tư sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng, có chút không dám tin liếc mắt nhìn hắn một cái. "Anh. . . Ở tinh tế gây ra những chuyện đó, chọc ra một đống phiền toái kia, chắc không phải đều là vì phá hủy cái tổ chức kia chứ." "Điện hạ thật thông minh!" Hắn cười cười, mang chút không sao cả nói, "Trước giờ bọn họ đều ở trong tối, rất ít xuất hiện, tôi mất một phen công phu mới có thể tìm ra bọn họ." ". . . ." Lấy phương thức khiến người ta hận như vậy? Tên gia hỏa này quả nhiên kỳ ba. Diêu Tư không biết nên nói cái gì mới tốt? Vốn dĩ nghĩ hắn là một cái bệnh thần kinh, lại đột nhiên phát hiện những gì hắn làm kỳ thật đều là vì Huyết tộc. Tương phản có chút lớn, cô cần chậm rãi tiêu hóa. "Dần dần tôi phát hiện cái tổ chức này đối với tộc chúng ta thâm nhập nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của tôi, thậm chí ngay cả Thiên Tứ Viện cũng. . . ." "Tứ trưởng lão!" "Đúng vậy, ngay từ đầu tôi chỉ biết là tổ chức này vẫn luôn làm nghiên cứu gì đó, hơn nữa hình như cùng Thiên Tứ Viện có liên hệ, cho nên mới thường xuyên dò xét con non mới sinh, lại phát hiện không có vấn đề gì. Không nghĩ tới là bọn họ sẽ nghiên cứu ra virus nhằm vào Huyết tộc." Diêu Tư cả kinh, "Cho nên, thời điểm tôi vừa đến Hồng Tinh, anh mới đối với tôi như vậy?" "Là tôi sai." Gương mặt hắn xin lỗi, "Lúc ấy Bệ hạ ngủ say, đột nhiên nhiều ra một cái Huyết tộc đời thứ năm. Tôi nghĩ là thủ đoạn của tổ chức kia, cho nên......" Cho nên mới hố tôi như vậy sao? Khóe miệng Diêu Tư giật giật. "Không nghĩ tới ngài thật sự là con nối dõi của Bệ hạ." Hắn ha ha cười, nói sang chuyện khác, "Bệ hạ cũng đã nhận ra hành động của tổ chức này, cho nên mới phái tôi đi Niết Bàn tinh đi! Thời điểm tôi phát hiện bọn họ đang thu thập một số gen Lam Tinh cổ, còn tưởng rằng căn cứ đó sẽ ở trong hoàn cảnh tương tự như Lam Tinh là Thụ Lôi tinh, không nghĩ tới là ở Niết Bàn tinh. Bệ hạ thật sự quá anh minh rồi, nơi đó quả nhiên có vấn đề." Diêu Tư nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Huyền một cái, thấp giọng nói, "Người cố ý?" Mộ Huyền: "......" Hắn cũng muốn hỏi vấn đề này. # Muốn thắp cho Khuất Trạch tự cho là hiểu nỗi khổ tâm của thần tượng một ngọn nến # "Gần đây nhất bọn họ càng ngày càng sinh động, ngay cả loại virus này cũng nghiên cứu ra rồi, có lẽ còn có thứ càng đáng sợ hơn, nhất định sẽ động thủ lần nữa." Diêu Tư gật gật, tỏ vẻ đồng ý, "Chỉ là Tứ Trưởng lão hiện tại đã yên giấc ngàn thu, tuy rằng không thể xác định có phản đồ khác hay không, nhưng tôi cảm thấy việc này, vẫn là thông tri cho toàn tộc cảnh giác mới phải." "Không, không phải toàn tộc, chỉ có Điện hạ ngài!" "Tôi?" Ý gì? "Điện hạ không biết sao?" Hắn mở to hai mắt, "Tất cả hành động gần đây của Vĩnh Nhạc, đều là nhằm vào một mình Điện hạ ngài?" Gì? Diêu Tư còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên toàn bộ mặt đất đung đưa một trận, bốn phía xôn xao, phảng phất như cả thế giới đều đung đưa. Lại xảy ra chuyện gì rồi?! ********************** Chương sau: Hồng Vệ nổ mạnh. Ed phát hiện lượng tương tác rất ít, chỉ có những bạn quen thuộc, ngoài ra đều không lộ mặt, khóc ~ Edit 1 chương 3 - 4 tiếng, cần lắm động lực các nàng à! Hết chương 119.