Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 73
Khu vũ trụ không người này rất rộng, phải mất tới ba ngày ba đêm mới về tới biên cảnh đế quốc, trên đường đi rất có thể sẽ bị tinh đạo tập kích bất ngờ nên Lăng An đặc biệt cẩn thận, để tinh hạm mở hệ thống phản trinh sát, dùng tốc độ nhanh nhất trở về điểm xuất phát.
Thế nhưng lúc đi sâu vào khu không người vẫn bị đám tinh đạo chặn đường.
Nhìn con thuyền tinh đạo tạo hình kỳ lạ trên màn hình quan sát, chiếc phi thuyền kia lớn hơn chiếc Hắc Mai Khôi mà Mạc Khải Phong điều khiển trước đó mười lần, cơ hồ có thể so với chiến hạm chỉ huy của quân đoàn Vinh Quang.
Chiến thuyền tinh đạo thật lớn nằm giữa vũ trụ, ngăn chặn đường đi của tinh hạm Lăng An.
Chỉ thấy những sợi hoa văn dây leo đỏ rực giống như máu trải rộng khắp thân thuyền đen tuyền, trên đỉnh chóp phi thuyền là một gốc tường vi nở rộ, dây leo đỏ rực trên thân thuyền chặt chẽ tương liên với phần rễ gốc tường vi.
—- Huyết Sắc Sắc Vi, chiến thuyền tinh tạo hoành hành trong vũ trụ chỉ nghe thấy trong lời đồn, hôm nay rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy.
Nhìn thấy chiến thuyền này, Mạc Lâm lập tức nhíu chặt mày siết chặt nắm tay: “Bọn họ tới cứu Mạc Khải Phong sao?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, trước đó cậu có nói Mạc Khải Phong có đồng bọn, rất có thể đang trên đường tới tiếp ứng.”
Đội bộ đội đặc chiến của quân đoàn Vinh Quang nhanh gọn bắt giữ Mạc Khải Phong, thật không ngờ tốc độ của đám tinh đạo này cũng rất nhanh, cư nhiên chặn lại giữa đường.
Lần này Lăng An tới tinh cầu Áo Nhĩ Đăng nghĩ cách cứu viện Lạc Phi, bên người chỉ có vài bộ hạ, đấu thẳng mặt với đối phương khẳng định không có phần thắng.
Thế nhưng biểu tình của Lăng An vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán được tình huống này.
Đối phương rất nhanh phát tin tới, một nam nhân tóc đỏ thản nhiên nói: “Lăng An thiếu tướng, tôi không muốn đối nghịch với quân đoàn Vinh Quang, chỉ cần anh thả thuộc hạ của tôi ra, tôi tự nhiên sẽ để anh an toàn rời khỏi đây, còn có thể tự mình hộ tống.”
Lăng An nhíu mày: “Ô? Tôi nên cảm tạ ông khoan hồng độ lượng sao? Mai Nạp Đức tiên sinh.”
Người này chính là thủ lĩnh tinh đạo làm đế quốc đau đầu suốt mấy năm gần đây—- Mai Nạp Đức Ân Đức Tư, xếp đầu bảng tội phạm bị truy nã.
Thế lực Mai Nạp Đức rất cường đại, điều khiển thuyền tinh đạo xuất quỷ nhập thần trong vũ trụ, chuyên chọn khu vực biên cảnh đế quốc cùng liên bang để gây án, không chỉ đánh cướp tiền tiền mà còn hại chết không ít thương khách lui tới. Đế quốc nhiều lần vây bắt nhưng không thành công. Trước kia Lăng An chỉ nghe nói tới tên đối phương mà thôi, hôm nay chính là lần đầu tiên gặp mặt.
Nam nhân đại khái khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén hệt như một con rắn độc.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt đối phương, Lăng An không hề e sợ, ngược lại bình tĩnh hệt như đang nói chuyện với người bình thường.
Mai Nạp Đức không khỏi tán thưởng, mỉm cười: “Lăng An tướng quân không hổ là con trai Lăng Vũ tướng quân, thời điểm này vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Bất quá tướng quân nên thức thời một chút, anh chỉ dẫn theo vài người mà thôi, còn phải bảo hộ đại hoàng tử điện hạ, nếu giao chiến thì anh không chiếm được chút tiện nghi nào đâu. Tôi không muốn tổn thương tướng quân, anh chỉ cần dẫn hoàng tử điện hạ rời đi, lưu người của tôi lại, chúng ta coi như chưa từng gặp nhau, như vậy không phải vẹn cả đôi bên à?”
Gã không muốn làm tổn thương Lăng An, dù sao Lăng An cũng là con trai Lăng Vũ, em trai vương hậu Lâm Viễn, nếu gã giết chết Lăng An, bệ hạ tuyệt đối sẽ dốc toàn quân lực bắt gã, gã không muốn đối địch với vương thất đế quốc. Vì thế bức lui Lăng An, giải cứu thuộc hạ mới là mục đích của gã.
Bởi vì thông tấn khí của Lăng An kết nối với Trọng Minh nên thông qua màn hình tin tức, Lạc Phi cùng Mạc Lâm cũng nhìn thấy nam nhân kia.
Nghe cuộc nói chuyện kia, Mạc Lâm nhịn không được lo lắng nhìn Lạc Phi: “Ông ta nói cũng có lý, hiện giờ chúng ta người ít thế yếu, căn bản không thể giao chiến với cả đội tinh đạo, chẳng lẽ thực sự phải giao Mạc Khải Phong cho ông ta?”
Lạc Phi cau mày, trầm mặc không nói.
Bất quá chỉ một lát sau, Lạc Phi cười khẽ, nắm nhẹ tay Mạc Lâm, ôn nhu nói: “Đừng sợ, chúng ta không phải người ít thế yếu, chúng ta cũng có viện quân a!”
Vứt dứt lời, chỉ thấy chung quanh đột nhiên xuất hiện vô số chiến hạm màu lam đậm. Số lượng nhiều như đàn ong, nhanh chóng vây quanh chiến thuyền tinh đạo kia. Mà phía sau chiến hạm, một chiến thuyền khổng lồ lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong vũ trụ, đó là mẫu hạm chỉ huy của quân bộ, thân mẫu hạm có màu lam đậm, bên trên có hình trăng rằm trắng bạc.
—– quân đoàn Ám Dạ?
—– chẳng lẽ là Lăng Vũ tướng quân tự mình xuất mã?!
Khoảnh khắc nhìn thấy mẫu hạm kia, ngay cả Mạc Lâm không hiểu về biên chế quân bộ cũng nhận ra nó.
Thân thuyền màu lam đậm, dấu hiệu trăng rằm đơn giản gọn gàng, là quân đoàn Ám Dạ đế quốc, cũng là quân đoàn do vị tướng quân omega duy nhất của đế quốc đứng đầu, năng lực tác chiến vô cùng cường hãn!
Năm đó Lăng Vũ tướng quân là cái tên làm địch nhân liên bang vừa nghe tên đã sợ mất mật. Sau đó thân phận omega của Lăng Vũ tướng quân bại lộ, bị quân bộ xử phạt, quân đoàn Ám Dạ cũng bị giải tán. Thế nhưng thực tế quân đoàn Ám Dạ không hoàn toàn biến mất mà bị bệ hạ bí mật giấu kín ở tin cầu xa xôi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Trong trận chính trị rung chuyển hai mươi năm trước, Lăng Vũ tướng quân đột nhiên trở về, phối hợp với bệ hạ diệt trừ phản đồ, quân đoàn Ám Dạ được trùng kiến, Lăng Vũ tướng quân cũng trở thành thượng tướng bốn sao omega đầu tiên trong lịch sử.
Ông là ba ba Lăng An, ngoại công Lạc Phi, cũng là người Mạc Lâm kính nể nhất.
Nếu quân đoàn Ám Dạ xuất hiện thì bọn họ đương nhiên không còn người ít thế yếu nữa.
Có hậu viện cường đại như vậy, đối phó với một thuyền tinh đạo là vô cùng dư dả!
Hiện giờ nên đau đầu có lẽ là đám tinh đạo kia, có lẽ bọn chúng đang nghĩ xem làm thế nào chạy trốn đi.
Nhìn dáng vẻ cười mỉm của Lạc Phi, Mạc Lâm không khỏi nghi hoặc: “Em đã sớm biết Lăng Vũ tướng quân sẽ đến à?”
“Em cũng vừa mới biết thôi, bởi vì Trọng Minh có thể cảm ứng được tín hiệu cơ giáp Chu Tước của ngoại công.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy cửa sổ trên đỉnh mẫu hạm chỉ huy mở ra, một đài cơ giáp đỏ rực phóng vút lên cao, giang rộng đôi cánh, ánh mắt trước khoang điều khiển lóe ra chùm sáng vàng chóe, giống như lưỡi dao sắt bén bắn về phía thuyền tinh đạo.
Sắc mặt Mai Nạp Đức đột biến: “Là Chu Tước!”
Thuộc hạ nghe vậy lập tức hỏng mất: “Làm sao bây giờ?!”
“Chúng ta trốn không thoát!”
Chiến thần Chu Tước là chiến giáp cấp S có số lần tác chiến nhiều, tiêu diệt nhiều địch nhân nhất trong lịch sử đế quốc, được hiệp hội cơ giáp trao tặng huân chương chiến giáp mạnh nhất.
Ngay cả Trọng Minh cũng là fan hâm mộ của Chu Tước, vừa thấy Chu Tước xuất hiện lập tức kích động: “Là Chu Tước tiền bối!!! Ha ha ha, cho tụi mày kiêu ngạo này, kết quả đá trúng thiết bản rồi cưng!”
Mai Nạp Đức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức điều khiền chiến thuyền tinh đạo chạy trốn.
Chiến thần Chu Tước xuất hiện hiển nhiên là Lăng Vũ tướng quân tự mình xuất chinh tới khu vũ trụ không người này, không thể trêu chọc, phải cấp bách bỏ trốn!
Thế nhưng hiện giờ mới chạy thì đã muộn.
Trên màn hình Huyết Sắc Sắc Vi đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, âm thanh rõ ràng mạnh mẽ: “Mai Nạp Đức, anh quá tự phụ, hoàn toàn không ý thức được Mai Khải Phong là mồi câu. Tôi phụng lệnh quân bộ đặc biệt tới bắt các người, hôm nay sẽ một lưới bắt gọn, các người muốn chạy trốn sao? Muộn rồi!”
Nói tới đây, Lăng Vũ dứt khoát phất tay: “Tất cả binh sĩ quân đoàn Ám Dạ nghe lệnh, bắt hết tất cả bọn chúng, một tên cũng không được buông tha!”
Đại tướng quân ra lệnh, nhóm chiến hạm chi chít bắt đầu hành động, cơ giáp không người bám vào thuyền tinh đạo nhanh chóng phá hủy lồng phòng ngự; chiến giáp tiên phong dùng dao điện từ cắt thân thuyền tinh đạo tạo thành thông lộ, chiến hạm lớn vây ở bốn phương tám hướng ngăn cản đường đi.
Chiến thuyền lớn như con quái vật trong vũ trụ lúc này hệt như cá nằm trên thớt, mặc người ta xâm lược!
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, chiến thuyền tinh đạo đã bị phá hủy, quân tiên phong nhanh chóng xâm nhập vào trong phi thuyền, bắt giữ toàn bộ tinh đạo.
Nhìn một màn này, Mạc Lâm vô cùng rung động—- đây là sức chiến đấu của quân đoàn Ám Dạ sao?
Lăng Vũ tướng quân tự mình dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ, tinh đạo cơ hồ không có sức phản kháng, bị đánh tơi bời.
Lạc Phi ôm nhẹ bả vai Mạc Lâm, mỉm cười nói: “Trước kia không thể bắt được chúng là vì hành tung của chúng quá mơ hồ, căn bản không có cách nào xác nào định ví. Lần này dùng Mạc Khải Phong làm mồi làm chúng tự chạy tới nộp mạng. Ngoại công tự mình ra tay có thể thấy quân bộ rất coi trọng chuyện đối phó tinh đạo. Chúng ta có thể coi là lộng xảo thành chuyên giúp quân bộ một tay.”
Mạc Lâm không chút chớp mắt nhìn cảnh tượng trên màn hình quan sát của Trọng Minh, ánh mắt tràn đầy kính nể.
Nhìn bộ dáng hâm mộ của Mạc Lâm, Lạc Phi không khỏi nghi hoặc: “Anh rất sùng bái ngoại công em à?”
Mạc Lâm gật đầu: “Ừm.”
Không có omega nào của đế quốc không sùng bái Lăng Vũ tướng quân, là tướng quân omega duy nhất trong lịch sử đế quốc, ông thực sự đã mang đến vinh quang cho omega.
Ngay từ khi còn bé Mạc Lâm đã rất sùng bái Lăng Vũ, thường xuyên đọc tư liệu về ông, còn thích thú nghe ba ba kể về truyền kỳ của ông. Thật không ngờ có một ngày anh được tận mắt nhìn thấy quân đoàn Ám Dạ chiến đấu, tận mắt nhìn thấy phong thái của chiến thần Chu Tước.
Này giống như fan hâm mộ được gặp thần tượng vậy, kích động đến không nói nên lời.
Từ khi quen biết Mạc Hàm, Lạc Phi biết Mạc Hàm là nam thần ở đại học Hách Nhĩ Mạn, có vô số học đệ học muội sùng bái. Thật không ngờ anh cũng có đối tượng sùng bái, lại còn là ngoại công mình. Nhìn biểu tình sùng bái của Mạc Lâm, Lạc Phi nhỉn không được mỉm cười, ôn nhu áp sát tai anh nói: “Chốc nữa giới thiệu anh với ngoại công.”
Mặt Mạc Lâm hơi nóng lên: “Em định giới thiệu thế nào?”
Lạc Phi thản nhiên nói: “Nói thật a, nói anh là omega của em, là người em nhận định.”
“…”
Lạc Phi vỗ vỗ lưng Mạc Lâm: “Đừng lo lắng, ngoại công thoạt nhìn nghiêm túc nhưng thực tế đối với nhóm hậu bối rất tốt. Lần trước trong tiệc sinh nhật, em vì thấy anh mà ngẩn người, ông liền tới hỏi em, khi ấy em không dám nói thật, chỉ nói anh là bạn em. Hiện giờ nói thật có lẽ ông cũng không quá bất ngờ đâu.”
Mạc Lâm trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Tạm thời đừng nói sự thật với ông ấy.”
Lạc Phi ngẩn người: “Vì sao vậy?”
“Chuyện hai chúng ta, trừ bỏ Lăng An tướng quân, anh tạm thời không muốn để bất cứ vị trưởng bối nào biết.”
Dù sao bệnh độc NR vẫn chưa được giải quyết, Mạc Lâm không muốn để trưởng bối biết chuyện mình cùng Lạc Phi đã dấu hiệu nhau, ba tháng nữa, nếu anh không có cách nào sống sót, các trưởng bối cũng sẽ đau buồn như Lạc Phi, anh không muốn chuyện này có ảnh hưởng lớn như vậy.
Thấy sắc mặt Mạc Lâm có chút khó coi, Lạc Phi chỉ đành thuận theo nói: “Ừm, nghe theo anh, tạm thời không nói với ngoại công.”
****
Quân đoàn Ám Dạ hành động nhanh chóng, cơ hồ chỉ mất vài phút đã làm nhóm tinh đạo bó tay chịu trói.
Một chiến hạm của đội tiên phong áp giải toàn bộ đám Mai Nạp Đức về mẫu hạm.
Một lát sau, trên màn hình của Trọng Minh xuất hiện gương mặt Lăng An, mỉm cười nói: “Lạc Phi, Mạc Lâm, tướng quân gọi hai đứa qua.”
Lạc Phi gật gật đầu, ngay sau đó chỉ thấy chiến hạm loại nhỏ trước mặt mẫu hạm đột nhiên tách ra hai bên, nhường một con đường cho Lạc Phi tiến vào. Lạc Phi điều khiển Trọng Minh bay tới phía dưới mẫu hạm chỉ huy, thông qua sân bay lớn tiến vào bên trong.
Thể tích của chiến thuyền mẫu hạm vượt xa phi thuyền chuyên chở hành khách, cơ hồ to như một tòa nhà lớn ở thủ đô, đủ cất chứa hơn một ngàn chiến giáp.
Mới từ khoang điều khiển đi ra liền thấy Lăng An đi tới, Lạc Phi đi theo cậu, xuyên qua hành lang thật dài, tiến vào thang máy, lên phòng tổng chỉ huy trên tầng cao nhất.
Trong phòng chỉ huy hiện giờ chỉ còn lại vài vị quan quân, đều có quân hàm thiếu tướng trở lên, Lăng An cùng Lạc Phi lập tức đứng thẳng hướng bọn họ cúi chào, Mạc Lâm không phải quân nhân, chỉ đành theo sát phía sau Lạc Phi.
Lăng Vũ căn dặn thuộc hạ vài câu, sau đó gọi Lăng An, Lạc Phi cùng Mạc Lâm qua phòng nghỉ bên cạnh.
Trước mặt người khác Lạc Phi tự nhiên phải chào ngoại công theo lễ nghi quân bộ, thế nhưng vào tới phòng riêng thì không cần chú ý như vậy, lập tức cười tủm tỉm nói: “Ngoại công đúng là lợi hại, ngài vừa xuất mã, đám tinh đạo kiêu căng kia lập tức sợ tới run rẩy, sắc mặt tái mét a…”
Lăng Vũ nhướng mày đánh gãy: “Đừng huyên thuyên.”
Lạc Phi gãi gãi đầu, cười cười dẫn Mạc Lâm tới, giới thiệu: “Ngoại công, đây là Mạc Hàm, trước đó người đã từng gặp rồi.”
Lăng Vũ cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, quả thực là Mạc Hàm ông từng gặp mặt trong tiệc sinh nhật Lạc Phi, khi ấy Lạc Phi còn vì Mạc Hàm xuất hiện mà ngẩn người ba giây. Từ hành vi bảo hộ của Lạc Phi đối với Mạc Hàm có thể thấy quan hệ của hai đứa rất tốt.
Mạc Lâm lập tức lễ phép cúi đầu: “Xin chào tướng quân.”
Lăng Vũ gật đầu, hòa nhã nói: “Xin chào, ta nghe nói con là thiên tài hacker, đã phá giải không ít virus, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
Được khen ngợi, Mạc Lâm có chút thụ sủng nhược kinh hơi đỏ ửng gò má: “Tướng quân quá khen.”
Lăng Vũ mỉm cười, quay qua nhìn Lạc Phi nói: “Lạc Phi, sao con lại rời khỏi biên cảnh?”
Lạc Phi sờ sờ mũi giải thích: “Mấy ngày được nghỉ, con cùng Mạc Hàm đi du lịch, giữa đường Mạc Hàm bị Mạc Khải Phong bắt cóc, con truy tìm theo tung tích mới tới biên cảnh đế quốc. Khi ấy tình huống quá nguy cấp, con chỉ có thể xin cậu giúp đỡ, để quân đoàn Vinh Quang ngăn chặn phi thuyền của Mạc Khải Phong. Không may bão cát vũ trụ xuất hiện, con cùng Mạc Hàm đều bị cuốn đi. Tui con bị lạc vào khu vũ trụ không người, tìm không thấy đường ra, lang thang một đoạn thời gian thì phát hiện tinh cầu Áo Nhĩ Đăng của liên bang, liền tạm thời ở lại vài ngày.”
Lăng An mỉm cười: “Quả thực là vậy. Con truy theo tín hiệu Trọng Minh tìm tới tinh cầu Áo Nhĩ Đăng, chúng ta về đế quốc trước đi ba ba, Lạc Phi mất tích lâu như vậy, anh trai nhất định rất lo lắng.”
Lăng Vũ gật đầu: “Ừm.”
Tạm thời giấu được ngoại công, Lạc Phi thở phào một hơi, dẫn Mạc Lâm đi xuống nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi Lạc Phi đi rồi, Lăng Vũ với cau mày hỏi Lăng An: “Mạc Hàm là omega à?”
Lăng An cả kinh: “Sao người biết được vậy?”
Lăng Vũ thản nhiên nói: “Nó bị Lạc Phi dấu hiệu rồi đi? Ta có thể nhận ra mùi tin tức tố omega trên người nó. Đại khái là vì ngượng ngùng nên mới không chịu nói thật với ta.”
Lăng An cười nói: “Quả thực không thể nào gạt được ba ba.”
Nhớ tới năm đó con trai mình cũng bị Tây Trạch lén dấu hiệu, Lăng Vũ nhịn không được nhíu nhíu mày: “Nhóc thối Lạc Phi này đúng là học hết thói hư tật xấu của phụ vương nó!”
“…”
Ở giữa rừng người tìm được omega ngụy trang, hơn nữa còn trong vũ trụ hoàn thành dấu hiệu, bệ hạ Tây Trạch như vậy, Lạc Phi cũng như thế, hai cha con đúng là giống hệt nhau.
Lăng An nhịn cười nói: “Này đại khái là gien di truyền đi? Khứu giác của Lạc Phi quả thực nhạy bén giống bệ hạ Tây Trạch.”
Lăng Vũ ngừng một chút mới nói: “Mạc Hàm là con trai bảo bối của Mạc Khải Minh tiên sinh, Lạc Phi làm vậy không dễ công dạo với Mạc gia đâu.”
“Con tin tưởng với da mặt dày của mình, Lạc Phi có thể thu phục bên Mạc gia.”
Do dự một lát, cuối cùng Lăng An vẫn không nói ra chuyện Mạc Lâm bị tiêm bệnh độc NR. Anh đã đáp ứng Mạc Lâm sẽ không nói với bất luận người nào, anh sẽ tuân thủ. Chính là Lăng An rất lo lắng, tình cảm của Lạc Phi đối với Mạc Lâm rất sâu đậm, nếu Mạc Lâm thực sự xảy ra chuyện, Lạc Phi sẽ rất thống khổ.
Anh cũng có ái nhân, nếu như mất đi đối phương, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đớn khôn cùng. Lạc Phi còn nhỏ như vậy, khẳng định không thể thừa nhận được đả kích mất đi Mạc Lâm. Hơn nữa Lăng An cũng rất có hảo cảm với Mạc Lâm, omega này vừa kiên định lại bình tĩnh, chịu nhiều khổ sở ở Mạc gia như vậy thực sự làm người ta đau lòng.
Nghĩ đến đây, Lăng An lập tức viết tin nhắn: “Thân ái, công ty dược bên em mấy năm nay vẫn luôn nghiên cứu chế tạo rất nhiều kháng thể bệnh độc đúng không? Em có nghe nói tới bệnh độc NR bao giờ không?”
Hiện giờ đang ở khu vũ trụ không người, không có kết nối mạng với đế quốc, vì thế gửi tin thất bại. Lăng An lập tức tỉnh táo lại, hết thảy cứ về đế quốc rồi nói.
Bất luận thế nào, anh nhất định sẽ dùng hết khả năng để cứu Mạc Lâm.
…(cont)…
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
95 chương
11 chương
62 chương
17 chương
17 chương