Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 69
Lạc Phi cùng Mạc Lâm ở chỗ A Mạn Đức tiên sinh một đêm, hôm sau Lạc Phi lại đến công ty khoáng sản nhận việc thu thập dược liệu.
Lạc Phi muốn dùng cách này để kiếm chút tinh tệ liên bang mua thức ăn, thuận tiện để Trọng Minh tìm kiếm xem phụ cận có sinh lực thạch để bổ sung nguồn sinh lực cơ giáp hay không, mặc khác, Mạc Khải Phong cùng đồng lõa đang ở sâu trong rừng, trong tình huống không kinh động bọn họ, Lạc Phi muốn điều tra thực lực cụ thể của bọn họ một chút.
Số lượng dược liệu điều chế thuốc ức chế omega rất thưa thớt, phải cẩn thận tìm kiếm trong những bụi cây.
Căn cứ theo lời A Mạn Đức, đây là nhiệm vụ viện khoa học liên bang ủy thác cho công ty khoáng sản phụ cận phụ trách, thế nhưng công nhân công ty không chịu tiến vào rừng rậm nguy hiểm thu thập dược liệu, dù sao thù lao cũng không tính là cao, lại còn phải mạo hiểm sinh mệnh.
Bởi vì tiến độ nhiệm vụ thu thập dược liệu quá chậm, bọn họ không thể không thông báo tuyển dụng người ngoài cùng nâng cao tiền lương.
Lạc Phi cùng Mạc Lâm phối hợp ăn ý, số dược liệu thu thập được hôm qua nhiều gấp ba lần những người khác, A Mạn Đức đặc biệt thích Lạc Phi, nghe nói hôm nay Lạc Phi còn muốn nhận việc, tự nhiên cười toe toét lập tức cung cấp chiến giáp, bản đồ, hộp giữ lạnh cùng công cụ cho Lạc Phi, còn vỗ vỗ vai Lạc Phi nói: “Dược liệu ở mé bìa rừng đã sắp bị thu thập hết rồi, nếu hai cậu không sợ thì có thể đi sâu vào bên trong một chút, bất quá phải chú ý an toàn, trong khu rừng này có rất nhiều mãnh thú có lực công kích rất mạnh, gặp nguy hiểm phải lập tức rút lui.”
Lạc Phi gật đầu: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ an toàn trở về.”
Mạc Lâm vẫn như trước không nói lời nào, đi theo phía sau Lạc Phi giả làm một người câm.
****
Hai người theo lộ tuyến hôm qua tiến vào rừng.
Diện tích khu rừng này so với rừng Khoa Long còn lớn hơn, địa hình cũng phức tạp, cũng may có Nặc Á quét hình vẽ thành bản đồ 3D, hai người mới có thể tránh được những khu vực nguy hiểm có mãnh thú hoạt động, lựa chọn con đường an toàn, thuận lợi tìm kiếm nơi dược liệu sinh trưởng ở sâu trong rừng.
Lạc Phi cảnh giác để Trọng Minh dò xét xung quanh, trong phạm vi một ngàn thước không phát hiện hơi thở nhân loại cùng động vật, Mạc Lâm lúc này mới từ khoang điều khiển nhảy xuống đất, cẩn thận đào dược liệu bỏ vào hộp giữ lạnh.
Mạc Lâm phụ trách thu thập dược liệu, Lạc Phi ở bên cạnh bảo hộ, hai người nhanh chóng hành động, rất nhanh liền đào được tám gốc.
Mấy ngàn tinh tệ kiếm được hôm qua đã dùng để mua thuốc, thức ăn cùng phí ở trọ, tiền trên người Lạc Phi đã không còn bao nhiêu, vì thế hôm nay Mạc Lâm muốn đào nhiều một chút.
Nhìn Mạc Lâm nghiêm túc đào thảo dược, Lạc Phi không khỏi cười nói: “Thật không ngờ có ngày hai chúng ta lưu lạc tới mức đi làm công kiếm mấy ngàn đồng tiền sinh hoạt như vậy.”
Một người là hoàng tử đế quốc, một người là phú nhị đại có giá trị con người xa xỉ, giờ phút này lại hệt như một cặp bầu bạn nghèo khó, vì cuộc sống mà vất vả kiếm tiền.
Mạc Lâm mang bao tay màu trắng, động tác rất nhanh nhẹn. Quá trình thu thập dược liệu rất nghiêm khắc, bộ rễ không thể bị phá hư, một khi bị phá hư, dược liệu sẽ nhanh chóng héo rũ, vì thế phải đào một cái hố sâu ở xung quanh rồi nhẹ nhàng kéo dược liệu lên.
Nghe thấy lời Lạc Phi, Mạc Lâm ngẩng đầu: “Thế nào? Điện hạ cảm thấy làm việc cực nhọc sẽ làm nhơ thân phận của mình à?”
Lạc Phi cười nói: “đương nhiên là không rồi, chỉ cần được ở chung một chỗ với anh, làm gì em cũng thấy vui cả.”
Những lời này nghe có vẻ buồn nôn, thế nhưng chính là lời nói thật lòng của Lạc Phi.
Từ nhỏ Lạc Phi đã sinh ra trong hoàng thất, cơm áo không lo, ở cảnh nội đế quốc muốn mua gì cũng không cần để ý giá cả, quả thật không ngờ có ngày lại phải làm việc cực nhọc như vậy để kiếm tiền. Hai người hiện giờ lưu lạc tới liên bang, cho dù là hoàng nhị đại hay phú nhị đại đều không có tác dụng, ngược lại chỉ là một cặp bầu bạn bình thường mà thôi.
Nếu thực sự cùng Mạc Lâm làm một cặp bầu bạn bình thường cũng không tệ. Chỉ tiếc trên người bọn họ có quá nhiều trách nhiệm không thể nào vứt bỏ.
Lạc Phi đang nghĩ ngợi miên man thì đột nhiên nghe thấy xung quanh truyền tới âm thanh sàn sạt.
Mạc Lâm cũng nghe thấy, lập tức cảnh giác đứng lên, đúng lúc này dây leo màu đen rập rạp từ dưới đất chui lên, linh hoạt như những con rắn cuốn lấy chân Mạc Lâm, kéo anh vào sâu trong rừng!
Trái tim Lạc Phi suýt chút nữa ngừng đập, không chút do dự điều khiển cơ giáp đuổi theo!
Tốc độ dây leo nhanh như sấm sét, trong nháy mắt Mạc Lâm đã bị kéo đi hơn năm mươi thước. Địa hình phía trước khá chật hẹp, cơ giáp căn bản không thể nào đi qua, Lạc Phi chỉ cần nhảy ra khỏi khoang điều khiển, trực tiếp triệu hồi Trọng Minh bay theo!
Đại khái khoảng hơn ngàn thước dây leo mới dừng lại.
Lạc Phi bị một màn trước mắt chấn động tới không nói nên lời….
Chỉ thấy giữa thảm cỏ xanh biếc sinh trưởng một gốc cây thật lớn có hình dạng kỳ quái, cây kia có đường kính hơn hai mươi thước, cao hơn trăm thước, cành lá có màu tím đậm, lá cây tầng tầng lớp lớp che kín ánh mặt trời, hệt như một chiếc ô thật lớn.
Trọng Minh cũng nhịn không được sợ hãi: “Cây này giống như một con quái vật vậy!”
Lạc Phi cũng thực đồng cảm, không nói tới thể tích khổng lồ của nó, chỉ riêng đám dây leo màu đen hệt như xúc tua đang giương nanh múa vuốt cũng đủ làm nó giống như một con quái vật.
Sau khi Mạc Lâm bị trói kéo tới đây, đám dây leo ở xung quanh giống như đứa nhỏ nhìn thấy món đồ chơi mới kích động nhào tới, quấn lấy Mạc Lâm chặt hơn, nháy mắt cả thân thể Mạc Lâm đều bị dây leo cuốn đấy, cơ hồ không thể thở nổi.
Chẳng lẽ là thực nhân thụ?
Lạc Phi từng nghe qua loại cây này, trong rừng nguyên thủy ở một tinh cầu nào đó có một loại thực vật ăn thịt, thể tích rất khổng lồ, hơn nữa có dây leo bắt giữ con mồi, chung quanh nó không hề có bất cứ động vật nào sinh sống, bởi vì tất cả động vật đi ngang qua đều bị nó bắt lấy ăn thịt.
Nếu thật sự là thực nhân thụ, tùy tiện chạy xuống cứu, rất có thể không cứu được Mạc Lâm mà ngay cả mình cũng bị cuốn lấy.
Lạc Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, bảo Trọng Minh tìm kiếm tư liệu về loại cây này, Trọng Minh nhanh chóng đưa ra kết quả: “Chủ nhân, đó quả thực là thực nhân thụ! Nghe nói nó là bá chủ khu rừng này, tất cả động vật ở phụ cận đều bị nó ăn thịt!”
Từ không trung nhìn xuống, xung quanh thực nhân thụ quả thực là một mảnh cỏ hoang, nó sừng sững đứng ở đó, xung quanh hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng côn trùng hay chim chóc nào cả, làm người ta có cảm giác tĩnh mịch quỷ dị, trên mặt cỏ có không ít xương cốt động vật, giống như một bãi tha ma hoang vu vậy.
Mắt thấy dây leo quấn trên người Mạc Lâm ngày càng siết chặt hơn, Lạc Phi lập tức bảo Trọng Minh trao đổi với Nặc Á: “Mạc Lâm, tạm thời đừng giãy dụa, phối hợp với em, em muốn nghĩ cách chặt đứt dây leo quấn trên người anh!”
Mạc Lâm lập tức ngừng giãy dụa, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Trái tim Lạc Phi đã sắp nhảy lên đến cổ họng, cậu bảo Lạc Phi mở vũ khí, chuẩn bị nhắm bắn.
Dây leo thô to như cánh tay trẻ con, phải dùng tia laser nhanh chóng cắt đứt, thế nhưng tuyệt đối không được chạm tới Mạc Lâm, ở giữa không trung muốn làm ra hành động chuẩn xác thế này khó khăn không kém ngắm bắn mục tiêu cách xa ngàn dặm.
Chỉ cần lệch một cm thôi, rất có thể thứ laser cắt không phải dây leo mà là cổ Mạc Lâm!
Lạc Phi khẩn trương siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Mạc Lâm.
Toàn thân Mạc Lâm đã bị dây leo quấn lấy, một cọng dây leo đang nhanh chóng quấn lấy cổ anh…
Lạc Phi nhíu mắt, hận không thể bắn nát con quái vật cổ thụ này thành mảnh nhỏ!
Thế nhưng làm vậy thì Mạc Lâm sẽ bị thương, Lạc Phi phải bảo trì bình tĩnh tuyệt đối, nhanh chóng dùng tia laser cắt đứt những sợi dây leo đang cuốn lấy Mạc Lâm.
Lạc Phi tập trung lực chú ý cao độ, nhắm chuẩn một cọng dây leo ra lệnh: “Bắn!”
Trọng Minh nháy mắt bắn ra một tia laser, chuẩn xác cắt đứt cọng dây leo kia!
Sức ép trên người Mạc Lâm hơi buông lỏng, thế nhưng tiếp theo đó, một lượng lớn dây leo ở xung quanh giống như kẻ điên bị kích thích bắt đầu vây tới!
Trái tim Lạc Phi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dùn gtốc độ cực nhanh phân rõ vị trí của đám dây leo, ra lệnh cho Trọng Minh nhanh chóng cắt đứt—– chỉ khi nào tốc độ cắt nhanh hơn tốc độ thực nhân thụ cuốn lấy Mạc Lâm thì Mạc Lâm mới được cứu!
Mạc Lâm nhìn thấy vô số tia laser bắn tới cắt đứt đám dây leo ở xung quanh cơ thể mình, anh nằm đó hệt như một cái bia ngắm, chỉ cần Lạc Phi phạm sai lầm một chút thôi, thân thể anh sẽ bị tia laser cắt đứt.
Trong đầu đột nhiên truyền tới âm thanh Nặc Á: “Chủ nhân, nghiêng đầu qua bên phải.”
Là tin tức Trọng Minh gửi tới, Mạc Lâm lập tức làm theo, cơ hồ là giây tiếp theo, cọng dây leo vừa mới bò tới đã bị laser nháy mắt cắt đứt.
Một màn kinh tâm động phách này làm trái tim Mạc Lâm suýt chút nữa đã ngừng đập—- tia laser cơ hồ lướt sát qua bên cổ, nếu không phải Lạc Phi định vị chuẩn xác, có lẽ cổ anh đã thủng một lỗ!
Mạc Lâm đang sợ hãi không thôi thì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp của Lạc Phi: “Đừng sợ, tin tưởng em.”
Chỉ một câu đơn giản đã làm Mạc Lâm đột nhiên an tâm bình tĩnh lại, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn tới tình cảnh đáng sợ xung quanh nữa, giao hết thảy cho Lạc Phi.
Tốc độ của Lạc Phi càng lúc càng nhanh, cơ hồ là chạy đua với thực nhân thụ.
Mỗi khi thực nhân thụ vươn ba cọng xúc tua hướng về phía Mạc Lâm, Lạc Phi đã nhanh chóng cắt đứt bốn cọng, dần dần toàn bộ dây leo quấn lấy Mạc Lâm đều bị cắt đứt, dây leo bị cắt rụng dưới đất cư nhiên chảy ra máu tươi, hình ảnh thoạt nhìn đặc biệt ghê rợn.
Mạc Lâm cảm thấy thời gian dài đằng đẳng hệt như một thế kỷ, kỳ thực chỉ mới ngắn ngủn một phút đồng hồ mà thôi.
Đột nhiên, cảm giác áp bách trên thân thể hoàn toàn biến mất, Mạc Lâm mở mắt, dây leo quanh người hoàn toàn biến mất. Thế nhưng vì bị cắt đứt quá nhiều dây leo, thực nhân thụ giống như bắt đầu phát điên, vô số dây leo giống như phát điên từ bốn phương tám hướng vây tới!
Mắt thấy Mạc Lâm sắp bị một lượng lớn dây leo cắn nuốt, ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Trọng Minh mạnh mẽ lao vọt xuống, vươn lợi trảo chuẩn xác cắp lấy Mạc Lâm rồi bay vút lên tận trời xanh!
Một lần nữa mở mắt ra, Mạc Lâm đã được Trọng Minh cứu về khoang điều khiển.
Nhin gương mặt lo lắng của Lạc Phi cùng trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ mạn tàu, Mạc Lâm có cảm giác không chân thật.
Anh được cứu sao?
Vừa rồi bị dây leo quấn chặt tới hít thở không thông, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cứ tưởng mình chết chắc rồi.
Một khắc đó, Mạc Lâm đột nhiên có chút không nỡ bỏ lại Lạc Phi, luyến tiếc Lạc Phi, nghĩ đến hai người phải chia cắt vĩnh viễn, trái tim anh đau như bị dao cắt.
Không khí mới mẻ ồ ạt tràn vào cổ họng làm Mạc Lâm nhịn không được kịch liệt ho khan, điều này rõ ràng nhắc nhở anh—- anh thực sự đã được cứu!
Lạc Phi lập tức đỡ Mạc Lâm, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Không có việc gì chứ?”
Mạc Lâm lắc đầu, hít sâu vài hơi mới mở to mắt.
Lúc này Mạc Lâm thực sự rất chật vật, quần áo bị dây leo cắt đứt, thân thể lưu lại không ít vết máu của dây leo khi bị cắt đứt, bẩn hề hề. Nhìn dáng vẻ chật vật của Mạc Lâm, Lạc Phi đau lòng vuốt tóc Mạc Lâm, ôn nhu hỏi: “Có khó chịu không?” Tiếp đó lại khẩn trương kiểm tra thân thể anh: “Trên người có bị thương không?”
Mạc Lâm lắc đầu: “Không có.”
Dây leo thực nhân thụ không có gai nhọn nên Mạc Lâm không bị thương ngoài da, chỉ bị siết tới hít thở không thông mà thôi.
Lạc Phi cuối cùng cũng yên lòng, chống lại ánh mắt ướt át của Mạc Lâm, không chút do dự hôn xuống.
Nụ hôn quá bất ngờ, môi Lạc Phi có chút run run, hô hấp cũng thực dồn dập.
Cảm giác mừng như điên sau khi sống sót khỏi tai nạn của Lạc Phi xuyên qua nụ hôn run rẩy rõ ràng truyền đạt cho Mạc Lâm. Trái tim Mạc Lâm mềm nhũn, vươn tay ôm lấy Lạc Phi, chủ động hé miệng.
Lạc Phi cảm động tới muốn khóc, lập tức ôm chặt Mạc Lâm đẩy sâu nụ hôn.
Hai người thân thiết đến khó chia lìa, khoang điều khiển nhanh chóng vang lên âm thanh làm người ta đỏ mặt tim đập.
Trọng Minh vốn không nên xem, bởi vì chủ nhân đã cảnh cáo nó không đượcx em, bất quá nó vẫn nhịn không được tò mò lén nhìn vài lần.
Chủ nhân thực sự nhiệt tình a, chậc chậc, áp Mạc Lâm lên sô pha hôn tới thở không nổi…
Mạc Lâm cũng thực nhiệt tìn ha, ôm chủ nhân điên cuồng đáp lại.
Môi hôn đến sưng lên, độ ấm trong khoang điều khiển nhanh chóng tăng cao, kế tiếp hai người bọn họ sẽ yêu yêu đi?
Này không được nhìn…. Trọng Minh nuối tiếc nghĩ.
Lạc Phi quá nhập tâm, sớm đã hoàn toàn xem nhẹ Trong Minh, trong mắt trong lòng cậu chỉ còn có Mạc Lâm, hận không thể đem Mạc Lâm tiến nhập vào thân thể mình, không bao giờ tách ra nữa. Mỗi khi nghĩ tới một màn vừa nãy, trái tim Lạc Phi cơ hồ muốn ngừng đập—- Mạc Lâm của cậu bị thực nhân thụ cuốn đi, suýt chút nữa đã bị dây leo quấn chết!
Nghĩ đến đây, Lạc Phi liền hận không thể quay trở lại bắn cái cây kia nổ thành mảnh nhỏ.
Lạc Phi ôm chặt Mạc Lâm, giống như ôm bảo bối trân quý nhất, một lần lại một lần hôn lên môi Mạc Lâm.
Tâm tình Mạc Lâm cũng nhanh chóng biến đổi, ôm lấy Lạc Phi nhiệt tình đáp lại.
Hai người ôm nhau hôn thế nào cũng không đủ, hôn đến độ quên cả thời gian.
Cũng không biết hôn bao lâu, trên màn hình điều khiển của Trọng Minh đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người: “Lạc Phi, cuối cùng cũng tìm được các con.”
Là Lăng An thiếu tướng của quân đoàn Vinh Quang.
Lăng An lần theo tín hiệu nguyên Trọng Minh lưu lại, một đường truy tung tới tinh cầu Áo Nhĩ Đăng, đang định phái người tìm kiếm xung quanh thì kết quả cảm ứng rõ ràng được tín hiệu của Trọng Minh ở sâu trong rừng, Lăng An không chút do dự điều khiển cơ giáp tìm tới.
Cảm nhận được tín hiệu của cơ giáp Lăng An thiếu tướng, Trọng Minh lập tức kích động kết nối, hoàn toàn quên mất—- chủ nhân nhà mình vẫn chưa bận việc xong.
Vì thế, Lăng An liền thấy một màn này… Lạc Phi đè Mạc Hàm trên sô pha hôn thắm thiết. Thật không ngờ đại hoàng tử bình thường khiêm tốn lễ phép cư nhiên lại nhiệt tình đến vậy… nụ hôn mãnh liệt như muốn cắn đứt miệng Mạc Hàm a.
Lăng An nhịn cười dời tầm mắt.
Lạc Phi nghe thấy âm thanh, lập tức buông Mạc Lâm ra ngồi dậy: “Cậu! Cậu tìm được tụi con rồi à?”
Lăng An gật đầu: “Ừm, Trọng Minh trực tiếp kết nối với cậu.”
Lạc Phi: “…”
Mạc Lâm: “… …”
Trọng Minh chết tiệt!
Trọng Minh sợ tới lạnh run, nó thật sự không phải cố ý, chỉ vì quá kích động khi cảm ứng được tín hiệu của cơ giáp của Lăng An thiếu tướng, hoàn toàn quên mất chuyện chủ nhân đang bận.
Lạc Phi không thèm để ý tới đài cơ giáp ngu ngốc nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, vừa nãy…”
Lăng An mỉm cười: “Cậu không thấy gì cả.”
Mạc Lâm: “…”
Lạc Phi: “…”
Hai người đều xấu hổ đỏ mặt. Nhìn hai đứa nhỏ thẹn thùng, Lăng An nhanh chóng chuyển chủ đề: “Khụ, Mạc Hàm bị sao vậy? Cả người toàn là máu?”
“Không phải máu của anh ấy. Vừa nãy ở trong rừng tụi con bất cẩn gặp trúng thực nhân thụ, Mạc Hàm bị kéo đi, con chém đứt hết dây leo cứu anh ra.”
Lăng An khẽ nhíu mày: “Thực nhân thụ?”
Loại thực vật hoang dại này anh cũng từng nghe nói tới, nó còn huy hiểm hơn cả mãnh thú, Lạc Phi có thể thành công cứu Mạc Hàm ra cũng rất lợi hại.
Lăng An nghĩ nghĩ nói: “Các con theo cậu trở về đi, tới nơi an toàn.”
Lạc Phi lập tức gật đầu, điều khiển Trọng Minh đuổi kịp Lăng An.
Bộ đội đặc chiến của quân đoàn Vinh Quang tìm một nơi dựng căn cứ bí mật trên Áo Nhĩ Đang, phòng ở giống hệt phòng ở của liên bang, Lăng An dàn xếp bọn họ vào ở một phòng, Lạc Phi đang cảm thán hiệu suất làm việc của cậu thì chợt nghe Lăng An sáp tới gần nhỏ giọng hỏi: “Con cùng Mạc Hàm thế nào rồi?”
Nghĩ đến ba ngày ba đêm ngọt ngào kia, cộng thêm vừa nãy hôn Mạc Lâm bị cậu thấy, cũng không muốn dối gạt, đỏ mặt nói: “Con đã dấu hiệu anh ấy.”
“… … … …” Nhóc thối, hiệu suất cũng quá nhanh đi?!
Năm đó bệ hạ cũng dấu hiệu Lâm Viễn năm mười tám tuổi, alpha hoàng thất đều thích hiệu suất cao như vậy à?
Lạc Phi ho nhẹ một tiếng, cười hắc hắc: “Cậu, con cùng Mạc Hàm đã thuộc về nhau, sau này trước mặt phụ vương cùng ba ba, cậu nhất định phải nói giúp con.”
Lăng An liếc trắng cả mắt: “Yên tâm, con tiền trảm hậu tấu như vậy, phụ vương con có muốn phản đối cũng không được. Chẳng qua, Mạc Hàm sao tự dưng lại biến thành omega?”
“Chuyện này không thể nói rõ ngay được, để từ từ con giải thích với cậu.”
Lăng An gật đầu, vỗ nhẹ vai Lạc Phi: “Nếu đã dấu hiệu thì phải chịu trách nhiệm, đừng để cậu ấy thất vọng.”
Lạc Phi nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi. Con thương anh ấy, con tuyệt đối sẽ không phụ lòng anh ấy.”
Ở trong phòng tắm nghe thấy hai cậu cháu nói chuyện, lúc Lạc Phi kiên định nói ‘con thương anh ấy’, khóe môi Mạc Lâm hơi cong lên.
Chờ Lăng An đi rồi, Mạc Lâm mới từ phòng tắm đi ra.
Môi vẫn còn hơi sưng, sau khi tắm rửa làn da vô cũng trắng nõn, trên cổ cũng có không ít dấu hôn. Nhớ tới nụ hôn kích thích vừa nãy, Lạc Phi hơi đỏ mặt nói: “Vừa rồi hình như cậu đã thấy chúng ta hôn nhau, bất quá không sao, cậu vẫn luôn ủng hộ chúng ta ở cùng một chỗ, anh không cần lo lắng.”
Mạc Lâm không so đo chuyện này, ngược lại thản nhiên nói: “Trọng Minh, mi còn muốn giả bộ tắt máy à?”
Trọng Minh: “… … … …” Xong rồi xong rồi, có phải nó sắp bị hacker vô tình này phá hủy hệ thống không? Nó nhất định là đài cơ giáp đáng thương nhất lịch sử!
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
95 chương
11 chương
62 chương
17 chương
17 chương