Sau khi Lạc Phi phát biểu cảm nghĩ xong, không khí buổi tiệc cũng được đẩy lên cao trào, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, dàn nhạc hoàng gia bắt đầu diễn tấu khúc hát mừng sinh nhật, bánh sinh nhật đặc biệt cao năm tầng cũng được thiếu tướng Mông Đức đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia tự mình đẩy vào đại sảnh yến tiệc. Tiệc sinh nhật của hoàng tử mỗi năm đều tiến hành thế này, chủ yếu là nhân dịp này để các vị hoàng tử gặp gỡ quan viên các giới, bắt đầu làm quen với chính vụ. Thế nhưng hôm nay bệ hạ Tây Trạch cố ý tăng thêm phần cầu nguyện và cắt bánh ngọt, có lẽ là vì lễ thành nhân nên có chút đặc biệt, bệ hạ muốn hai con mình thể nghiệm được bầu không khí của tiệc sinh nhật. Trên tầng cao nhất của chiếc bánh kem năm tầng được cắm mười tám ngọn nến. Đèn màu và đèn chùm trong đại sảnh đồng loạt bị tắt đi, cả đại sảnh tối om, chỉ còn ánh sáng leo lét từ những ngọn nến. Lạc Phi cùng Lạc Ninh sóng vai đi tới trước chiếc bánh. Dưới ánh nến, ngũ quan anh tuấn của thiếu niên mười tám tuổi lại càng rõ ràng hơn, gương mặt tinh xảo, mũi cao thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên, hoàn toàn không chút thua kém đại minh tinh nổi danh của đế quốc, hình ảnh chắp tay cầu nguyện cũng cực kỳ xinh đẹp, nếu được chụp lại thì khẳng định có thể làm thành hình quảng cáo cho phim thần tượng tuổi thanh xuân. Cho dù Mạc Hàm biết rõ thiếu niên này có chút ngốc nghếch nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phong độ rất tốt, người không biết chắc chắn sẽ bị lớp da đại hoàng tử kia mê hoặc. Nhưng mà phong độ bên ngoài và nội tâm bên trong hoàn toàn khác biệt: “Cầu nguyện có linh nghiệm không? Nếu thật sự có thể linh nghiệm, ta hi vọng Mạc Hàm không hận ta, ta không cố ý lừa anh ấy đâu, ta thực sự rất thích anh ấy, muốn anh ấy làm hoàng tử phi của mình, hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của ta chính là làm Mạc Phi yêu ta.” Nghe thấy ước nguyện của Lạc Phi, Trọng Minh thực không muốn để ý tới vị chủ nhân vừa sa vào lưới tình này nữa. Hai vị hoàng tử cầu nguyện xong thì cùng thổi nến, sau đó cùng cắt bánh ngọt, đương nhiên hai người không cần cắt cả năm tầng bánh, chỉ cần đại diện cắt tầng cao nhất, sau đó giao lại cho đầu bếp cắt bánh chia cho khách mời. Tiếp đó là thời gian dùng cơm trưa. Hoàng thất không chọn hình thức tiệc đứng như Mạc gia, ngược lại chọn tiệc ngồi ngay ngắn trật tự, lễ tiết trang trọng, thực đơn cũng chú trọng sang quý, điểm tâm, canh, món chính, món tráng miệng, hoa quả, hết thảy được dọn lên trước mặt khách mời. Phần cơm của mọi người đều giống nhau, nghe nói là vương hậu Lâm Viễn tự mình định thực đơn, món ăn rất phong phú, nhưng phân lượng không nhiều, ít nhưng quý, bài trí tinh xảo, làm khách mời đều rất hài lòng. Những chiếc bàn dài được đặt trong đại sảnh, không gian rộng mỡ, không hề có cảm giác chen chúc chật chội. Bàn ở vị trí chủ tọa hiển nhiên là một nhà bệ hạ. Trừ bỏ bệ hạ, vương hậu Lâm Viễn cùng hai vị hoàng tử, còn có nguyên soái La Sâm, tướng quân Lăng Vũ, thiếu tướng Lăng An cùng công chúa Tây Nhã và hoàng thúc Tây Duy. Tây Nhã và Tây Duy là anh chị ruột của bệ hạ Tây Trạch, La Sâm và Lăng Vũ là song thân vương hậu, Lăng An là em ruột vương hậu, tất cả đều là trưởng bối của Lạc Phi. Nhóm hậu sinh cùng lứa như anh họ Ai Mễ Nhĩ và nhóm anh em họ khác được an bài ngồi ở một bàn khác. Mạc Hàm không quá hiểu biết về thành viên hoàng thất, liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt Ai Mễ Nhĩ ngồi bàn bên cạnh. So với Lạc Phi, Ai Mễ Nhĩ hiển nhiên không đủ trầm ổn, vừa thấy Mạc Hàm liền giống như thấy quỷ, ánh mắt lập tức trợn trừng như chuông đồng, miệng cũng há to có thể nhét vừa một quả trứng gà. Mạc Hàm thực phong độ mỉm cười. Khóe miệng Ai Mễ Nhĩ co rút, lập tức cúi đầu làm bộ bản thân không hề tồn tại. Người có khả năng có mặt ở đây tự nhiên đều hiểu lễ nghi bàn ăn, toàn bộ quá trình vẫn duy trì quy tắc ‘ăn không nói chuyện’, chỉ chuyên tâm nhấm nháp thức ăn mỹ vị. Trong đại sảnh chỉ có tiếng va chạm của dao nĩa và đĩa ăn, vô cùng im lặng. Sau khi bữa trưa kết thúc, chén dĩa nhanh chóng được dọn xuống, khách mời cũng được mời qua đại sảnh tiếp khách. Nhóm phóng viên chụp xong những nghi thức quan trọng sớm đã rời đi, hiện giờ không khí cũng thoải mái hơn, mọi người không cần quá chú trọng lễ tiết. Nơi này đã được bày sẵn rất nhiều trái cây, bánh ngọt và rượu đỏ trân quý, mọi người có thể tự do thưởng thức. Bệ hạ dù sao cũng là quốc quân, không có khả năng chào hỏi tất cả khách mời, ông chỉ tiếp kiến một vài nhân viên cao cấp trong quân bộ, quốc hội, hiệp hội cơ giáp, bộ quốc phòng, bộ giáo dục, đương nhiên có cả một vài vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Mạc Khải Minh bước tới gần Mạc Hàm nói: “Chúng ta qua phòng bên tiếp kiến bệ hạ, trước đó con đã làm quen với Lạc Phi rồi, chú ý đừng thất lễ.” Mạc Hàm mỉm cười: “Cha cứ yên tâm.” … con đương nhiên sẽ không thất lễ, ngài nên lo lắng cho đại hoàng tử thì hơn, vừa nãy cậu ta sợ tới mức chết máy a. ******* Một lát sau, một vị viên chức lễ nghi đi tới, cung kính mời cha con Mạc Khải Minh vào phòng hội nghị. Được bệ hạ tiếp kiến, trừ bỏ chủ tịch tập đoàn Phong Dương Mạc Khải Minh, còn có chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất đế quốc, công ty mạng, công ty thực phẩm, hệ thống siêu thị và truyền thông, tất cả đều là những ông chủ lớn trong thương hội đế quốc, có thể nói nền kinh tế đế quốc có thể vững vàng phát triển như vậy không thể không kể tới công lao của bọn họ. Thế nên thái độ của bệ hạ Tây Trạch rất khách khí, mỉm cười trò chuyện vài câu, khen ngợi bọn họ đã góp phần xây dựng đế quốc. Nhị hoàng tử Lạc Ninh đã cùng vương hậu rời đi, trường hợp này, hoàng tử omega không cần thiết phải tham dự, thế nhưng Lạc Phi là người thừa kế vương vị được bệ hạ chỉ định nhất định phải cùng phụ vương tiếp kiến quan viên các giới, hiện giờ cũng đang có mặt trong phòng hội nghị. Lạc Phi ngồi bên cạnh phụ vương, toàn bộ quá trình vẫn luôn bảo trì mỉm cười, sau lần chết máy vừa nãy, cậu đại khái đã điều chỉnh tốt tâm tình nên cho dù đối diện với ánh mắt của Mạc Hàm cũng không hề biến sắc. Cho dù thế giới tinh thần sắp hỏng mất… Lạc Phi cũng không dám làm mất mặt phụ vương. Tây Trạch trò chuyện một chút về kế hoạch phát triển kinh tế, nhóm ông chủ lớn cũng đưa ra một vài đề nghị, không khí trong phòng vô cùng hòa thuận vui vẻ. Sau khi nói chính sự xong, Tây Trạch mỉm cười nói: “Hôm nay nhóm hậu sinh cũng tới tham dự, tôi cũng muốn nhân dịp này để Lạc Phi làm quen một chút, tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng Lạc Phi còn khiếm khuyết kinh nghiệm xã hội, có nhiều thứ phải học tập.” Ánh mắt bệ hạ đảo qua một vòng, sau đó dừng lại trên người Mạc Hàm, ôn hòa nói: “Đây là con trai của Mạc tổng à?” Mạc Khải Minh giới thiệu: “Đúng vậy bệ hạ, nó là con trai cả alpha của tôi, Mạc Hàm.” Mạc Hàm bước tới, cung khính khom người hành lễ: “Bệ hạ.” Tây Trạch mỉm cười, ông phát hiện lúc đối mặt với mình thiếu niên này cư nhiên không hề khiếp đảm, ngược lại vẫn nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Dáng vẻ thiếu niên cũng rất dễ nhìn, dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, áo sơ mi trắng phối với cà vạt xanh lam, thanh nhã nhưng không kém phần sang trọng, không có khí chất kiêu căng hống hách thường thấy ở nhóm hậu sinh phú gia, ngược lại rất phong độ, làm người ta có ấn tượng rất tốt. Tây Trạch có chút tán thưởng nhìn Mạc Hàm: “Nghe nói con là hacker thiên tài đã phá giải virus locker, còn tham dự quá trình chế tạo phi hành trí năng kiểu mới, đúng là thanh niên tài giỏi hiếm có.” Mạc Hàm khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen.” Tây Trạch quay qua bên cạnh nói: “Lạc Phi, Mạc Hàm chỉ lớn hơn con hai tuổi nhưng đã giỏi như vậy, con phải học hỏi Mạc Hàm đấy, làm quen một chút đi.” Lạc Phi thực muốn khóc a. Phụ vương, tụi con đã làm quen từ sớm rồi a! Con còn đóng giả làm học trưởng người ta, còn nói mình có gia thế bình thường, thực vinh hạnh khi được kết bạn với người ta… Dưới ánh nhìn chăm chú của phụ vương, Lạc Phi cố gắng giữ bình tĩnh đi tới trước mặt Mạc Hàm, vươn tay nói: “Xin chào Mạc Hàm, rất vui được làm quen với anh.” Mạc Hàm nhìn Lạc Phi, đáy mắt đầy ý cười, vươn tay bắt tay: “Đại hoàng tử quả nhiên danh bất hư truyền, khí chất xuất chúng.” Lạc Phi: “… …..” Anh chê cười tôi à! Nghe lời khen tặng của Mạc Hàm, trong đầu Lạc Phi lại loạn thành một đoàn. Mạc Hàm càng tỏ ra bình tĩnh thì Lạc Phi lại càng xấu hổ cùng hổ thẹn, cậu cố sức diễn trò trước mặt đối phương, đối phương chỉ bình tĩnh nhìn cậu diễn, quả thực là cậu ngốc muốn chết mà. Tây Trạch không phát hiện Lạc Phi có gì dị thường, thấy Lạc Phi cùng Mạc Hàm bắt tay làm quen, Tây Trạch còn vui mừng nghĩ, con trai khiếm khuyết kinh nghiệm thực tế, lần này làm quen thêm vài người bạn đồng lứa cũng không tệ. Ông căn bản không ngờ, Lạc Phi cư nhiên lại to gan lớn mật coi trọng Mạc Hàm, lại còn tự cho là thông minh diễn một vở kịch vô cùng phấn khích. Vì thế trong mắt Mạc Hàm, đại hoàng tử mặc dù ngoài mặt vô cùng phong độ nhưng trong xương khẳng định là một đứa nhỏ ngốc nghếch đơn thuần.