Tần Tuyết được Barbara mời đến vương cung chơi, Barbara mời cô ăn bánh ngọt mà đầu bếp của vương cung làm, đều là những thứ Tần Tuyết ngày thường thích ăn. Đầu bếp của Tần gia cũng biết làm, chẳng qua không ngon bằng đầu bếp của vương cung, có vẻ liên quan đến công thức món ăn. “Barbara này, sao hôm nay đột nhiên mời tớ đến ăn bánh vậy?” Tần Tuyết cho điểm tâm vào miệng, mỗi khối đều không lớn, rất vừa miệng. “Chúng ta không chỉ là bạn bè, còn là chị em họ, mình không mời cậu thì mời ai.” Barbara thoải mái cười, sáng lạn giống hoa hướng dương nở rộ. Tần Tuyết tự nhận mình vẫn rất hiểu Barbara, thấy nàng tươi cười như vậy, nghĩ rằng nàng đã quên đi chuyện của anh cả, trong lòng cảm thấy như vậy cũng tốt. “Vậy cảm ơn nha, mỗi lần đều phiền toái bác đầu bếp làm mấy thứ này.” Tần Tuyết cầm lên một khốt điểm tâm trắng, vị ngọt mà không ngán, vẫn luôn là món cô yêu nhất. Ánh mắt Barbara chợt lóe, đột nhiên nói: “Dì gần đây thế nào?” “Vẫn như trước, à không,” Tần Tuyết nói rồi đột nhiên phủ nhận, “Từ khi người kia có con, mẫu thân ở nhà hình như càng không có tiếng nói.” “Dì thật đáng thương, lúc trước đã tức giận không nhẹ rồi, hiện tại con hắn là trưởng tôn, chỉ sợ hắn đã đắc ý vểnh đuôi lên trời rồi.” Barbara than nhẹ một tiếng. “Còn không phải sao.” Tần Tuyết để lại bánh ngọt xuống đĩa, không có hứng ăn. “Sao cậu không nghĩ biện pháp giúp dì đi?” Barbara lại nói. “Tớ cũng muốn chứ, nhưng tớ ở nhà thấp cổ bé họng, anh cả đến bây giờ còn chưa mở lại tài khoản cho tớ, muốn đi xa một chút cũng không được, nếu lại chọc anh cả tức giận thì chuyện gì anh ấy cũng làm được.” Tần Tuyết bĩu môi. Barbara nắm tay, “Không có biện pháp gì sao?” Tần Tuyết nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Như vậy là không được, dì cũng lớn tuổi rồi, tâm trí không thoái mái thì thân thể sẽ không tốt, hiện tại nhìn không ra, về sau chắc chắn sẽ có vấn đề, mình cảm thấy hay là nghĩ biện pháp giải quyết đi.” “Có thể giải quyết thế nào, tâm bệnh của mẫu thân là người kia, trừ phi…” Tần Tuyết còn chưa nói xong, Barbara đã sáng mắt, “Trừ phi làm người kia biến mất?” Tần Tuyết nghe vậy đột nhiên cảm thấy tức giận, chân mày nhăn lại. “Barbara.” Đúng lúc này, Tứ hoàng tử Serrill đột nhiên đi tới, kêu Barbara một tiếng, ngữ khí mang theo một tia cảnh cáo, hiển nhiên đã nghe được. “Serrill, anh nghe lén tụi em nói chuyện?” Barbara thấy hắn lập tức trừng mắt lên. “Nơi này là hoa viên chứ không phải phòng của em, anh đi tới trùng hợp nghe được.” Serrill không để bụng đi đến chỗ hai người, ngồi xuống ghế dựa đối diện. “Nghe được thì thế nào!” Barbara vẫn bình tĩnh. Serrill lại nhăn mày, “Barbara, anh tốt bụng mới nhắc em, Tần thượng tướng đã kết hôn, đã có gia đình, họ thậm chí đã có con, ngay cả Tần nguyên soái cũng đã truyền lại bảo vật gia truyền, em nào còn cơ hội, anh khuyên em nên mau chóng từ bỏ ý niệm đi.” “Có con thì sao, chỉ cần không sinh ra thì hết thảy đều có khả năng.” Lời Serrill nói tức khắc chọc giận Barbara, cô đập bàn ‘rầm’ một tiếng. “Barbara, em quả thực không thể nói nổi, đứa bé kia chính là trưởng tôn tương lai của Tần gia, em lại dám… Anh khuyên em từ bỏ chủ ý đó đi.” Serrill nói xong liền đứng lên đi, Barbara thè lưỡi làm mặt quỷ, nàng nghe hắn mới là lạ, họ chỉ chênh nhau một tuổi, dựa vào cái gì nàng phải nghe Serrill, nàng cũng không sợ Serrill đi tố cáo. “Tiểu Tuyết, mình nghĩ đến một biện pháp tốt.” Barbara ngồi bên cạnh Tần Tuyết, gần như dựa sát vào. “Biện pháp gì?” Tần Tuyết nhất thời chưa thể phản ứng lại. “Cậu ngẫm đi, vì sao Tần nguyên soái lại giao bảo vật gia truyền cho người kia, còn không phải là bởi vì trong bụng hắn có trưởng tôn của Tần gia sao, nếu đứa trẻ kia không còn thì sao?” Tần Tuyết khϊế͙p͙ sợ quay đầu, Barbara chớp mắt với cô, đôi mắt lớn thực đáng yêu, cô thấp giọng quát: “Cậu điên rồi sao, đó là trưởng tôn của nhà tớ, cậu lại dám…” Câu nói kế tiếp cô không nói ra được, tuy cô không thích Lộ Lê, nhưng chưa bao giờ muốn hại y, càng không nói đến huyết mạch Tần gia. “Tiểu Tuyết, không thể nói như vậy được, chẳng lẽ cậu đã quên những chuyện hắn đã làm rồi à. Nếu không phải do hắn, lúc trước cậu sẽ không bị xấu mặt trước Chiêm Giai Giai, dì cũng không bị hạn chế chi tiêu. Hai người là tiểu thư và nữ chủ của Tần gia, lại rơi vào tình cảnh phải nhìn sắc mặt người ngoài mà sống, ngẫm lại cậu không cảm thấy nghẹn khuất sao?” Barbara lập tức kéo tay cô khuyên bảo. “Nhưng mà…” Cô vẫn cảm thấy có gì đó không tốt. “Nhưng mà cái gì, đừng quên hiện tại cậu phải dựa vào mình mới có thể sinh hoạt ở học viện.” Barbara phát hiện sắc mặt Tần Tuyết thay đổi, ý thức được mình nói sai, vội vàng dời đi lực chú ý, “Vì sao Tần thượng tướng đến bây giờ vẫn không mở lại tài khoản cho cậu, trừng phạt lâu như vậy là đủ rồi, cậu không nghĩ tới nguyên nhân sao?” “Ý cậu là……” Tần Tuyết trừng mắt. “Không sai, nhất định là hắn thổi gió bên gối Tần thượng tướng, hắn muốn cậu tự mình đến trước mặt hắn nhận sai. Chỉ cần cậu nhận sai, không chỉ cậu mà cả dì cũng sẽ mất mặt, đến lúc đó Tần gia chẳng phải là biến thành của hắn, cậu sẽ trở thành người dưng.” Tần Tuyết hoàn toàn không nghĩ sâu tới vậy, “Hắn âm hiểm như vậy?” Barbara hừ lạnh một tiếng, “Cậu vẫn ngây thơ lắm, hắn hiện tại có con của Tần thượng tướng, chỉ cần hắn nói, anh cả và phụ thân cậu chỉ sợ đều sẽ không hoài nghi, nếu hắn tùy tiện bôi nhọ dì, cậu đoán anh cả cậu có tin hay không?” Tần Tuyết nghĩ đến anh cả hiện tại cực kỳ ngoan ngoãn phục tùng người kia, lập tức có đáp án. “Tiểu Tuyết, cậu là chỗ dựa duy nhất của dì, không chỉ phải giúp dì lấy lại mặt mũi, còn muốn phải đoạt lại quyền lên tiếng ở Tần gia, nếu không chỉ sợ tương lai Tần gia sẽ không có chỗ cho hai người dung thân. Như vậy đi, cậu nếu không muốn, chúng ta trước cho hắn một giáo huấn nho nhỏ cũng được, không làm gì khác.” Tần Tuyết vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, đáy lòng vẫn có một tia do dự, Barbara cũng đã nhìn ra cho nên không ngừng tẩy não. Cuối cùng, Tần Tuyết miễn cưỡng đáp ứng, chẳng qua phải làm thế nào thì cần có kế hoạch, Barbara rất vui mừng, nói đến lúc đó lại liên hệ. Tần Tuyết về đến nhà, trong nhà chỉ có Tần phu nhân, những người khác đều không thấy bóng, liền ngồi ở phòng khách xem TV với mẫu thân. “Mẫu thân nào biết, hiện tại cái nhà này đã không có chỗ cho ta lên tiếng nữa.” Tần phu nhân nhìn TV, thuận miệng nói một câu, lại không biết lời này không cẩn thận chọc trúng tim đen của Tần Tuyết, làm cảm xúc của cô lập tức dấy lên, trong đầu lập tức não bổ mẫu thân đã phải chịu ủy khuất rất nhiều lần, ba phần do dự lập tức biến mất. “Đúng rồi,” Tần phu nhân đột nhiên nhớ ra, “Chị gái của con hai ngày nữa sẽ về, đến lúc đó con nhớ về nhà một chuyến, cùng cả nhà ăn một bữa cơm.” Cảm xúc của Tần Tuyết vốn đang có chút hạ xuống nghe thế đột nhiên lung lay, cô đã quên còn có Tần Thường. Lộ Lê không biết Barbara đã xúi giục Tần Tuyết nhằm vào mình, buổi sáng sau khi Tần Vũ đi, y cùng Nhạc Hiểu đến căn cứ của mình. Có con rồi, có vài chuyện y không thể tự mình làm, Tần Vũ nói muốn ra ngoài thì phải mang theo Nhạc Hiểu. Kho hàng căn cứ chứa đầy những thùng hàng đưa tới từ Tây Huy, giống hai ngọn núi nhỏ, không phân loại rõ ràng cho nên y phải tự mình làm. Nhạc Hiểu muốn hỗ trợ, nhưng cậu ta chỉ biết điều khiển cơ giáp chứ không biết chế tạo, chỉ nhận ra khoảng 1% số vật liệu mà thôi. Phân loại xong, Lộ Lê ghi thêm nhãn dán, viết rõ tên vật liệu, Nhạc Hiểu hỗ trợ dán. Hai người dọn dẹp một chút. Lộ Lê thiết lập quyền ra vào cho Nhạc Hiểu với thân phận là khách, chủ nhân chỉ có y cùng Tần Vũ. “Thưa phu nhân, thượng tướng nói ngài hiện tại đã không phải chỉ có một mình, cho nên khi làm việc thì chú ý một chút.” Nhạc Hiểu hỗ trợ dọn đồ vào phòng, dặn dò một câu. “Tôi biết rồi, cậu ngày càng giống bà mẹ già.” “Bà mẹ già là cái gì?” Cậu ta cảm thấy không phải là lời gì hay. Lộ Lê không muốn giải thích, phất tay bảo cậu ta đi ra ngoài. Mỗi ngày kế tiếp, y tiếp tục chế tạo linh kiện cấp F, suy nghĩ hiện tại của y vẫn giống trước, không nhắm mắt cũng có thể chế tạo linh kiện cấp F thì sẽ không chuyển sang linh kiện cấp E, cho nên quá trình không thể nghi ngờ là cực kỳ vô vị. Nhạc Hiểu ở bên cạnh nhìn nửa ngày, nhưng cũng nhịn không được ngủ gật một tiếng. Tỉnh lại vẫn thấy phu nhân đang chế tạo linh kiện, “Phu nhân không nghỉ ngơi một chút sao?” “Tôi nghỉ rồi.” Trả lời đầu cũng không ngẩng lên. “Khi nào, sao tôi không biết?” Nhạc Hiểu kinh ngạc. “Cậu ngủ thì sao có thể biết.” Đương nhiên, y chỉ nghỉ ngơi nửa giờ. “Ồ!” Nhạc Hiểu gãi gãi đầu, sớm biết vậy thì cậu ta đã không ngủ. Lộ Lê nhờ Nhạc Hiểu thu dọn cặn nguyên liệu, không cho cậu ta chạm vào bàn. Nhạc Hiểu không hiểu, nhỡ đâu làm hỏng cái gì thì phiền toái vẫn là y. Đóng cổng lại, hai người mới rời đi. Buổi tối, Lộ Lê cũng biết Tần Thường sắp trở về. “Trước giờ em ấy vẫn luôn không ở Vinh Diệu tinh à?” Y khá tò mò về Tần Thường. “Con bé cùng vị hôn phu của nó đi chấp hành nhiệm vụ.” Tần Vũ kéo xuống khăn lông bên hông, thay quần áo, nằm xuống. “Hử, Tần Thường có vị hôn phu?” Lộ Lê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Vũ gật đầu. Lộ Lê đột nhiên nhớ tới lần đó Tần phu nhân nhắc tới Tần Thường, dứt khoát ngồi dậy dựa vào vai hắn, “Em nhớ mẫu thân đã nói anh thường giao cho Tần Thường những nhiệm vụ thời gian dài lại phải đi xa, có phải có nguyên nhân gì không?” Tần Vũ nói ra chân tướng, “Mẹ không thích vị hôn phu của con bé.” “Vì sao?” Đây thật giống phong cách của Tần phu nhân, nhưng Tần Thường ưu tú như vậy, vị hôn phu của cô ấy chắc cũng sẽ không quá kém. Chương 87: Tần Thường