Tình Nhân Tuổi 18
Chương 231
Nhìn thấy một người đàn ông lại khóc, nụ cười của Hàm Lôi bỗng đứng trên mặt: "Này, anh đừng khóc chứ. Khóc cái gì, tìm không thấy đứa con, bảo vợ anh sinh đứa khác được rồi..."
"Cô, phụ nữ các người sao đều máu lạnh như thế, sinh cái gì, đó là một sinh mệnh soa có thể tùy tiện vứt bỏ! con của tôi không biết có pahir chịu khổ không?" nói rồi, Vương Gia Tuấn dùng sức lau mặt, lau đi nước mắt.
"Tuy tôi nghèo, nhưng không phải tôi không có khả năng, nếu tôi có con, nhất định sẽ yêu thương đặt nó trong lòng bàn tay. Nhất định cho nó mọi thứ tốt nhất. vì sao các cô đều nhẫn tâm như thế với tôi, vì sao không thể quý trọng đứa bé!"
Hàm Lôi chưa từng thấy người đàn ông nào yếu đuối như thế, từ nhỏ đến lớn người đàn ông cô gặp đều mạnh mẽ, không bao giờ để mình khóc trước mặt phụ nữ.
Người đàn ông trước mắt này khiến cô cảm động, bỗng muốn giúp hắn. nhưng miệng cô vẫn thật ác độc nói: "Này, vậy anh không có tiền sao còn lăng nhăng làm gì?"
Cũng không phải không có khả năng này, nói thật, diện mạo hắn không tồi, luận diện mạo cũng là người đàn ông thượng đẳng.
Vương Gia Tuân trợn mắt nhìn cô, mất mát đứng lên: "Quên đi, tôi tiếp tục đi tìm con tôi!"
"Này, anh đừng đi mà!" hứng thú của cô hoàn toàn bị khơi lên, người này muốn đi, sao mà được?
"Nhưng cô nói cô bé kia không phải con tôi, tôi còn ở lại đây làm gì?"
"Anh dễ dàng từ bỏ vậy à, tôi còn tưởng anh bắt đưa giấy chứng nhận, chưa gặp mặt con thì không được!"
Cô nói không phải là không phải à, người này thật dễ lừa.
Lời nói của cô khiến Vương Gia Tuấn nổi lên hy vọng, bên trong hai mắt tràn đầy khát vọng: "Vậy cô nói đứa bé kia là con tôi? Có phải không?" lại gần, Vương Gia Tuấn kích động giữ Hàm Lôi.
Hàm Lôi hoảng sợ đẩy hắn, lớn tiếng khiển trách: "Này, buông tôi ra, không được kéo tôi!" tên ngốc này còn ra vẻ à.
Ý thức được mình mất kiểm soát, Vương Gia Tuấn buông cô Hạ ra.
"Xin lỗi, cô Hạ!"
"Ai da, Nhạc Nhạc thật không phải con của anh, vì đúng là con nhà chúng tôi!"
"Vậy cô còn lừa tôi, trả lại hy vọng cho tôi?" Vương Gia Tuấn lần này càng thêm thất vọng, xoay người muốn đi: "Này, để tôi giúp anh tìm!" thấy hắn thất vọng như vậy, cô bỗng muốn giúp.
"Giúp tôi?" chưa từng có ai giúp hắn, cả đường đều do hắn tự tìm đến.
"Đúng thế, tôi giúp anh, anh có chắc con anh còn sống không?" nếu đã sớm chết non, cô đi đâu mà tìm?
Vương Gia Tuấn lại ngồi xuống lần nữa, bên trong hai mắt tẩm đầy đau thương: "Cám ơn cô đã có ý giúp tôi, thật ra tôi không chắc con tôi còn sống không, nhưng tôi bị ung thư não, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được ba tháng nữa. Đời này tôi chẳng có tiền đồ gì, ông trời cũng không ủng hộ tôi! Ha ha, tôi chỉ có một đứa con, thầm muốn tìm cho nó một gia đình yên ổn, biết nó có thể vui vẻ trưởng thành là tốt lắm rồi!"
Hàm Lồi nghe thế, không nhịn được hai mắt ửng hồng: "Vậy năm đó đã bỏ đứa bé ở đâu, bỏ lúc bao nhiêu tuổi?"
"Cô ta đưa con vào cô nhi, vừa sinh đã đưa đi!" Vương Gia Tuấn nói với vẻ mặt tức giận, mắt ngập đau lòng.
"Chúng ta chỉ có thể đến cô nhi viện điều tra chắc không lớn hơn Nhạc Nhạc nhiều!" Dù sao cô cũng không có chuyện để làm, vậy giúp tìm con cho người ta đi: "Cám ơn cô!"
----------------------------
Vương Gia Tuấn trở về Đài Bắc, tìm được Vũ Hân. Khi hắn thấy Vũ Hân,thiếu chút nữa sợ tới mức thét chói tai. Thân thể của cô nổi đầy nốt hôi thối, thân thể gầy thành da bọc xương.
Vũ Hân chỉ thầm oán nhìn hắn, đổ tất cả lỗi lên người hắn: "Đều là anh hại tôi, năm đó vì sao tôi lại theo anh, vì sao lại có con của anh. Nếu năm đó tôi có con với Thang Duy Thạc, nể mặt con, thể nào anh ta cũng không bỏ mặc tôi!"
Vương Gia Tuấn bị lời của cô làm đau đớn, hắn không muốn tin cả đời này hắn đã trao tình yêu cho một người phụ nữ như thế. Vì sao ông trời bất công với hắn như thế, vì sao lại tàn nhẫn với hắn như vậy: "Vũ Hân, em làm anh thất vọng rồi!"
"Thất vọng, ha ha! Anh dựa vào cái gì mà thất vọng về tôi?" cơn nghiện lại phát tác trong cơ thể cô, cô run rẩy khóc đòi tiền Vương Gia Tuấn: "Gia Tuấn, cứu em đi, cứu em đi...!"
Vương Gia Tuấn lãnh đạm nhìn cô, thật lâu sau lấy một số tiền không nhiều lắm từ trong túi ra.
Quên đi, cô ta đã như vậy, còn có thể chờ mong cái gì? Để cô ta chịu bớt đau đớn đi.
Vương Gia Tuấn vì tìm con, buổi tối đi làm việc, kiếm ít cơm ăn. Số tiền còn dư hắn căn bản chẳng đủ cho vài lần Vũ Hân dùng thuốc.
Càng không có tiền, Vũ Hân càng muốn đi tìm Vũ Tình hoặc Thang Duy Thạc. nhưng Thang Duy Thạc không ở Đài Bắc, cô chỉ có thể tìm Vũ Tình.
Vũ Tình trực tiếp tắt máy lần thứ N, sau đó cố gắng tập trung làm việc.
Em gái cô lại gọi điện đòi tiền, chỉ khi không có tiền mới nghĩ đến cô?
Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Vũ Tình đang định tắt máy, mới phát hiện là ba của con cô gọi đến. gương mặt buồn chán nhất thời lộ ra vui sướng, lập tức nghe điện thoại: "Alo..."
"Vợ, có nhớ chồng không, bên này làm việc bận quá, kéo dài thời gian về Đài Bắc! Ai... chồng rất nhớ vợ, nếu không vợ đến Nhật thăm chồng đi!"
"Không thể nào, em phải chăm sóc hai con, cộng thêm một bà cô! Còn có công việc, oa, em là cô vợ vạn năng đấy!" Vũ Tình có chút không e lệ khoe khoang, tuy rằng còn chưa kết hôn, nhưng bây giờ cô có thể dùng thân phận vợ hắn rồi.
"Giao con cho con bé lười đó được rồi. dù sao cơm ra ngoài ăn cũng được, còn có má Vương, em cứ tới đây đi!"
Lời này khiến Vũ Tình thật động lòng, thật ra công việc nơi này cô có thể xin phéo: "Nhưng anh cũng sắp về rồi mà!"
"Không thể nói rõ bao lâu đâu, một tháng không thể quay về cũng có thể. Chẳng lẽ em yên tâm? Yên tâm về anh?" Thang Duy Thạc cố ý khiến cô căng thẳng: "Đêm qua nhận được điện thoại của mấy cô gái, trời ạ, làm hại anh vài lần!"
"Này, anh thành thật cho em, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, em sẽ bẻ răng anh!" căng thẳng, Vũ Tình hung tợn nói.
"Dù sao nếu em lo thì đến thăm anh đi, nếu không thì ... khó nói! Có nhiều cô nàng xinh đẹp ghê!" thật ra hắn chỉ hù cô thôi, hắn đã sớm mất hứng với phụ nữ khác rồi.
"Nói cho anh biết, anh không thể!" đáng ghét, cô chỉ có thể sốt ruột qua điện thoại.
"Vậy em đến đi!"
Vũ Tình trầm mặc, suy nghĩ thật lâu: "Vậy anh chờ em, chờ em thu xếp xong việc nhà đã!" không được rồi, cô lo lắng...
Thang Duy Thạc lộ ra một nụ cười, ha ha, được cô lo lăng cảm thấy thật tốt.
"..."
Ngay khi Vũ Tình ngượng ngùng tắt máy, Đoạn Hồng Đào kéo Kha Dĩ Lam bước vào. Vũ Tình vội vàng cười trêu nói: "Oa, khó chia như thế ạ, đúng là khiến cháu hâm mộ!"
Kha Dĩ Lam xấu hổ cười cười, gặp lại Đoạn Hồng Đào rồi bà thay đổi không ít, mặc váy thời trang, đeo kính mát. Kiểu tóc nhiều năm không đổi, cũng cắt lại.
Bà lúc này trẻ hơn trước rất nhiều, nhìn qua thì như chỉ hơn Vũ Tình mấy tuổi.
Khi Kha Dĩ Lam cùng Vũ Tình đứng chung một chỗ, Đoạn Hồng Đào lại căng thẳng, ngây ra như phỗng nhìn các cô. Chẳng lẽ đúng là duyên phận sao? diện mạo, đúng là quá giống.
"Chủ tịch à, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, có thể chứ?" cô hơi ngại, lại xin phép nhiều lần.
Người chìm trong khiếp sợ vẫn đang lẳng lặng nhìn các cô.
"Chủ tịch..." Vũ Tình không nhịn được lại bảo một tiếng.
Kha Dĩ Lam cảm thấy người bên cạnh khác thương, không nhịn được đẩy đẩy: "Này, ông nhìn gì thế?"
Lúc này, Đoạn Hồng Đào mới tỉnh lại: "À... vừa rồi cô nói gì đó?"
Vũ Tình lặp lại lời mình một lần, cùng đợi chủ tịch trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
17 chương
51 chương
15 chương
7 chương
95 chương
30 chương
19 chương