Tình Nhân Tuổi 18
Chương 226
Hơn nữa con cô cũng sẽ gọi điện thoại đến quan tâm mẹ, con của Hàm Lôi giống như rất hiểu chuyện, giọng nói còn người lớn hơn Tiểu Bác!
Nghĩ đến đây, Vũ Tình càng thêm nghi ngờ! Con trai của cô lớn hơn cả Tiểu Bác và Nhạc Nhạc, hơn nữa vợ chồng người ta ân ái, Hàm Lôi làm sao có thể bỏ rơi bảo bối của mình?
Nói như vậy, Nhạc Nhạc chắc không phải là con của Thang Hàm Lôi. Nhưng, nhưng không cùng huyết thống, làm sao Nhạc Nhạc có thể giống Hàm Lôi như vậy?
Không chỉ dáng vẻ giống, ngay cả biểu cảm, động tác kia đều giống như thế!
Đây không phải càng kỳ quái ư? Hay là, hay là Thang gia còn có cô gái khác?
Thang Duy Thạc xem tài liệu trong phòng không chờ được Vũ Tình, nghi ngờ bước ra khỏi phòng. Cúi đầu vừa thấy trong phòng khách không có ai, đi vào phòng con thì thấy hai đứa đang chơi!
Khi đi ngang qua phòng khách, nghe được tiếng truyền ra từ trong! Vì cô lười kia đang xem tivi, cho nên nhất định là người phụ nữ của hắn ở phòng khách!
Thang Duy Thạc đi theo tiếng động vào nhà tắm, khi nhìn thấy Vũ Tình đang giặt gì đó, giận tím mặt. "Không được giặt đồ đó!"
Vũ Tình quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Nhưng chất đống ở trong này ~~ em sợ bị lũ trẻ nhìn thấy, sẽ dạy hư con!"
Thang Duy Thạc lạnh mặt, nổi giận đùng đùng muốn dạy em gái. "Nó đúng là lười chảy thây, tức chết anh–"
Vũ Tình lo lắng kéo người hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thôi, em cũng giặt xong rồi, anh còn đi nói với cô ấy nữa, không phải em làm không công à? Cố hết sức lại mất lòng!"
Thang Duy Thạc thở dài một hơi, sau đó gầm nhẹ nói: "Nhanh về phòng đi, em không thể dành hết thời gian cho người khác!"
"Được rồi, em đã biết!" Lập tức để đồ vào máy giặt, bấm nút hong khô!
Chờ bên ngoài, Thang Duy Thạc không ngừng thúc giục, tính nhẫn nại gần như bị xóa trống trơn. "Nhanh, đừng cẩn thận như vậy!"
"Được rồi, đến đây, đến đây!" Nước trên tay còn chưa lau khô, Vũ Tình bỏ chạy ra ngoài!
Đòi mạng, ai bảo người đàn ông của cô mạnh như thế, cô chỉ có hợp sức phối hợp thôi!
Chờ hơi thở hai người ổn định lại, Vũ Tình vô tình chạm vào ngực hắn.
Thang Duy Thạc cầm bàn tay nhỏ bé tác quái, đưa đến miệng hôn lên. "Bảo bối, chẳng lẽ vừa rồi chưa ăn no à, còn muốn nữa?"
"Không phải, đừng nói lung tung!" Dùng tay đánh nhẹ vào miệng hắn, ra vẻ như không có việc gì hỏi: "Duy Thạc, Hàm Lôi về Đài Loan sao không đưa con về cùng?"
Nếu là cô ra ngoài hai tuần không trở lại, hai bảo bối sẽ khóc đến điên ấy? Lúc trước chỉ đi có bốn ngày, Nhạc Nhạc đã nói nếu mẹ không về nó sẽ chết!!
"Đang đi học, cũng đâu phải nghỉ hè hay nghỉ đông, vả lại tiểu quỷ đó không theo con bé!" Thang Duy Thạc tùy ý trả lời, bàn tay to tiếp tục lưu luyến ở nơi ấm áp kia không đi.
Động tác này đã trở thành thói quen, Vũ Tình mặc hắn giở trò. Ha ha, cô bây giờ quan tâm chuyện khác hơn! "Sao Hàm Lôi không sinh thêm? Dù sao cô ấy cũng không làm việc, mỗi ngày chỉ chơi thôi!"
Không công việc, không việc nhà, còn không sinh nhiều con, không phải thật không thú vị à?
"Sinh con? Hàm Lôi sinh một đứa này chồng nó không biết đã dùng bao thủ đoạn rồi, nó ấy, chú trọng nhất là dáng người, chuyện biến mình thành khó coi nó tuyệt đối không làm!"
Vũ Tình căng thẳng, nói như vậy, Nhạc Nhạc không thể có liên quan với Hàm Lôi ư!" Duy Thạc, Thang gia chỉ có mình Hàm Lôi là con gái ư?"
"Không phải, còn có một nữa!" Thang Duy Thạc lập tức lắc đầu trả lời! "Ai da? Tên gọi là gì nhỉ?" Hỏi liên tiếp như pháo oanh tạc ấy!
Thang Duy Thạc vỗ nhẹ đầu cô, trách cứ nói: "Vợ, em đừng có quên hết cả con chúng ta chứ! Cô gái khác nhà Thang gia đương nhiên chính là bảo bối Nhạc Nhạc nhà chúng ta!"
Vũ Tình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cũng không nói cái gì nữa! Cô thật cảm kích hắn có thể coi Nhạc Nhạc là con mình, quên đi, hắn đã không so đo, cô còn muốn cái gì?
Vì Thang Hàm Lôi đã đến, bởi vậy Vũ Tình xin phép nghỉ ở nhà chăm bà cô! Nếu không người ta thật vất vả đến một lần, cả nhà lại đều đi làm không tiếp đãi khách chu đáo! Lũ trẻ và Thang Duy Thạc đi rồi, trong nhà chỉ còn lại có hai người!
Đang lúc Vũ Tình quét tước phòng khách, cuối cùng Thang đại tiểu thư híp mắt lại, lảo đảo đi ra từ trong phòng. "Chị dâu, xin chào!"
"Chào em, đêm qua ngủ ngon không?" Vũ Tình quan tâm hỏi!
"Cũng được, Nhạc Nhạc rất ầm ỹ, sáng sớm cũng ầm ĩ chạy vào phòng tắm, lại gãi gãi kêu ngứa...... "Hàm Lôi nửa oán giận nửa yêu thương nói!
"Xin lỗi, con bé cứ bám lấy em." Khi nói, giọng Vũ Tình hơi chua, có lẽ chính cô cũng không chú ý tới!
"Hi ~ chị dâu không cần xin lỗi, người ta cũng thích Nhạc Nhạc mà! Ha ha, ai bảo chị sinh ra Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, khiến người ta không thể không thích! Nhưng, Nhạc Nhạc đúng là rất giống em. Ha ha, nói cách khác, em cũng xinh đẹp đáng yêu như thế!" Thang Hàm Lôi dõng dạc nói!
Vũ Tình cười khẽ không trả lời, nếu Nhạc Nhạc là mình sinh thì tốt rồi, đáng tiếc —-
"Chị dâu, vấn đề di truyền này cũng kỳ quái. Chị nói xem Nhạc Nhạc không giống chị cũng không giống anh em, lại giống em! Ha ha, nhưng nghe nói rất nhiều cô gái giống bác nó! Đáng tiếc, em không có bác –"
Vũ Tình bị lời của cô làm chấn động ngây ra như phỗng, lúc sau nói gì đó cô đều nghe không được, chính là câu Rất nhiều cô gái giống bác nó – vang vọng bên tai cô!
Nhạc Nhạc là con của cô ư? Không, không, năm đó đứa con kia rõ ràng đã chết non, cô còn ôm vào trong ngực mà? "Tút tút...... Tôi thích tắm ...... " Chuông điện thoại vang to, nhưng Vũ Tình vẫn không phản ứng.
Thang Hàm Lôi cầm máy, đưa tới bên mặt Vũ Tình. "Chị dâu, điện thoại, anh cả!"
"À ~" Lúc này Vũ Tình mới tỉnh lại, tiếp nhận điện thoại. "Alo, Duy Thạc, anh có chuyện gì sao?"
"Vợ, anh quên một tài liệu ở nhà!" Giọng nói Thang Duy Thạc thật vội, hình như là tài liệu rất quan trọng.
"Ở đâu? Phòng ngủ hay phòng sách?" Vũ Tình lập tức hỏi!" Chắc là ở ngăn kéo thứ hai bàn làm việc trong phòng sách, là tài liệu màu hồng nhạt!" Thang Duy Thạc cẩn thận nói.
"Được, em lấy cho anh!"
"Ừ, tìm thấy thì mang đến cho anh, anh cần gấp! Được rồi, bây giờ bên này anh có chút việc, cúp điện thoại trước!"
Nói xong, trực tiếp tắt máy! "Chuyện gì ạ?" Thang Hàm Lôi thuận miệng hỏi!
Vũ Tình vừa đi vào phòng sách, vừa lớn tiếng trả lời: "Anh em quên tài liệu, bảo chị mang đến! Anh em ấy, bây giờ càng ngày càng hồ đồ, có thể là tuổi lớn rồi!"
"Oa, chị dâu, nghe giọng chị như oán giận mặt nào của anh ấy không tốt lắm ấy?" Thang Hàm Lôi cười ha ha nói, dù sao cô đã sớm kết hôn sinh con chuyện gì không rõ?
Đối với đề tài như vậy, Vũ Tình không dám tiếp tục nói đến!
Vội vàng bước vào phòng sách, mở ngắn kéo thứ hai ra! "Hả, có tài liệu nào bìa hồng đâu, chỉ có một phong thư giấy dai, là cái này sao?"
Để xác định Vũ Tình mở phong thư giấy dai, rút tài liệu màu trắng ra.
Mà khi cô lấy ra, tất cả biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ. Vài chữ đen phía trên làm cô kinh hoàng.
Từ từ mở trang giấy ra, ngừng thở nhìn kết luận phía trên.
Chỉ thấy ánh mắt của cô trượt qua lại, cuối cùng tất cả suy nghĩ của cô hoàn toàn tê liệt, tài liệu chảy xuống từ tay cô!
Nửa giây sau, chỉ thấy Vũ Tình kêu rên một tiếng, rồi tuôn rơi nước mắt!
Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lại là con của cô và hắn!
Khóc rồi Vũ Tình lại cầm tờ xét nghiệm ADN lên, hai mắt đẫm lệ mông lung lại nhìn một lần nữa.
Đúng vậy, cô không nhìn lầm, Nhạc Nhạc đúng là con của cô!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
17 chương
51 chương
15 chương
7 chương
95 chương
30 chương
19 chương