Thang Duy Thạc hoàn toàn bảo vệ Vũ Tình, để cô đứng phía sau mình, hắn một mình đối mặt vợ trước — Hoàng Vũ Hân! Hoàng Vũ Hân làm vẻ mặt vô tội, khó hiểu nhìn Thang Duy Thạc: "Duy Thạc, em không rõ anh sao có thể ở cùng chị em! Cho dù chúng ta ly hôn, anh cũng không thể ~ không thể làm như vậy! Chị, anh ấy là em rể của chị mà......" Cô vừa khóc vừa chỉ trích nói, làm như cô bị tổn thương nhiều lắm! Vũ Tình đứng cạnh Thang Duy Thạc lúc này, nước mắt đã đầy mặt! Trời ạ, cô chỉ có thể chọn xin lỗi Vũ Hân! Vì, vì cô quá yêu Thang Duy Thạc! Nghe thấy Vũ Hân lên án, Thang Duy Thạc rốt cuộc cũng không nhịn được! Sợ bị lũ trẻ nghe được, hắn hạ giọng giận dữ nói: "Hoàng Vũ Hân, chính cô tự biết chuyện gì đã xảy ra! Năm đó cô chủ động đến làm quen với tôi? Cô đến Thang Thị với vai trò một cô em gái, cố ý làm tôi nghĩ cô là cô gái kiên cường! Cô cố ý ở trước mặt tôi nói mình thân thế thật đáng thương, mẹ bệnh nặng, em trai còn đi học ~! Cô vừa học vừa làm còn phải lo cho người trong nhà? Chết tiệt, cô chưa bao giờ nhắc tới chị cô? Cho dù chúng ta sau khi kết hôn, tôi cũng không biết cô còn có một người chị!" Vũ Hân vẫn tiếp tục diễn, giả bộ lắc đầu. "Không phải, không phải như thế! Duy Thạc, chị em là tình nhân người ta! Gả cho anh, em có áp lực rất lớn! Sao em lại không biết xấu hổ nói cho anh biết, em có một người chị không ra gì!" Vũ Hân nói lời khinh miệt, khiến mặt Vũ Tình tái nhợt, tim như bị đao cắt! Thì ra trong cảm nhận em gái mình, cô là người chị như vậy, cô làm nhiều như vậy, vì ai, rốt cuộc là vì ai chứ! Thang Duy Thạc nắm chặt hai bàn tay thành quyền, gân xanh nổi lên trên trán! "Hoàng Vũ Hân, tôi hỏi cô, cô học đại học là ai chu cấp, mẹ cô nằm viện uống thuốc lấy tiền của ai? Cô bây giờ nói như vậy về chị của mình, cô rốt cuộc còn có lương tâm không?" Hắn chưa bao giờ thấy qua, người nào lòng lang dạ sói như vậy! Hoàng Vũ Hân bị chất vấn nói không thành lời, tính toán trong đầu ứng phó lại! "Cho dù là do cô ta chu cấp, cho dù là cô ta vì gia đình trả giá rất nhiều, cái đó và tình cảm của chúng ta có quan hệ gì chứ? Duy Thạc, chẳng lẽ anh muốn cưới người phụ nữ mệnh khổ, cưới cái loại vì gia đình trả bán cả thân mình sao? Thang Duy Thạc, so với người phụ nữ khác cô ta tệ hơn nhiều, chẳng lẽ anh thích người như vậy sao?" Nói xong, Hoàng Vũ Hân giễu cợt nhìn Thang Duy Thạc, mà lời này lại rất đả kích Hạ Vũ Tình! Nhưng, Thang Duy Thạc và Hạ Vũ Tình khiến Hoàng Vũ Hân thất vọng! Vũ Tình chỉ không dám tin nhìn em mình! Thang Duy Thạc cười khẽ hai tiếng giọng càng thêm châm chọc, cầm tay Vũ Tình nói: "Tôi đối với mấy chuyện trong nhà cô không có hứng thú, đối với ai phải chịu cực chịu khổ trong nhà cô lại càng không hứng thú. Tôi chỉ là đau lòng người phụ nữ của mình, tôi chỉ nghĩ cô ấy thật khổ, nén giận vì các người, thật không đáng! Cô ấy vì các người trả giá rất nhiều, cô và mẹ cô lại đối xử với cô ấy thế nào? Ngoài chuyện không ngừng làm tổn thương cô ấy! Các người căn bản không xem cô ấy như người trong nhà, mà chỉ là công cụ kiếm tiền thôi!" Vũ Tình lúc này đứng cạnh Thang Duy Thạc, nước mắt buồn tủi chảy dài hai bên má! Nhiều năm qua, cô vì gia đình trả giá nhiều như vậy, nhưng mẹ cô và em gái chưa từng có nói một câu cảm ơn! Chưa từng thừa nhận cô, nếu không phải cô, bọn họ căn bản không có ngày an lành! Hôm nay nghe Thang Duy Thạc nói, tất cả tủi nhục và chua xót trong lòng bừng lên! "Duy Thạc ~ không ~ đừng hơn thua nữa! Em làm những chuyện đó theo lương tâm của mình, em chỉ muốn cảm thấy thoải mái!" Thang Duy Thạc quay đầu đau lòng nhìn Vũ Tình, trong lòng sớm đã dậy sóng! Con bé ngốc này, chỉ biết làm người tốt! Bàn tay to nắm thật chặt tay cô, như muốn truyền hết sức mạnh cho cô! Ánh mắt giận dữ nhìn Vũ Hân, nhất định muốn nói cho rõ ràng: "Hoàng Vũ Hân tôi mặc kệ cô thật là không biết, hay giả ngây giả dại! Năm đó Vũ Tình là tình nhân của tôi, cho nên chúng tôi đã sớm biết nhau, sớm hôm gần gũi nhau! Cho nên cô không cần nói là Vũ Tình đến quyến rũ tôi, cô hiểu không?" "A ~~ Thang Duy Thạc chẳng lẽ anh không yêu em sao? Duy Thạc, lúc trước anh yêu em như vậy, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Năm đó anh đã chọn em, bỏ rơi cô ta, chẳng lẽ không phải anh vì thích em sao?" Công kích Vũ Tình bất thành, cô nhắm tới tình cảm trước đây của hai người! Thang Duy Thạc nén giận, thật bình tĩnh nói: "Tôi từng một lần bị sự giả dối của cô che mắt, chỉ nhất thời bị mê hoặc mà thôi! Sau khi có thêm Tiểu Bác, tình cảm của chúng ta cũng không thể níu kéo, không phải sao? Chúng ta đã ly hôn, tôi không rõ cô vì sao còn muốn dây dưa!" "Vì Tiểu Bác, Thang Duy Thạc chúng ta dù sao cũng có một đứa con mà!" Có loại người da mặt dày, hoặc là không biết xấu hổ, mà Hoàng Vũ Hân thì là cả hai dạng này! Cô rõ ràng có nghĩ đến khả năng, Thang Duy Thạc đã biết ai là mẹ Tiểu Bác, nhưng cô vẫn muốn vùng vẫy lần cuối! Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nóng lòng muốn hét to thành tiếng, cô mới là mẹ Tiểu Bác! Nhưng Thang Duy Thạc dùng sức nhéo tay cô, không cho cô phát ra âm thanh! "Hoàng Vũ Hân, Tiểu Bác là con của tôi và Vũ Tình! Chuyện này tôi đã biết, cô có nhất thiết phải nói dối trước mặt tôi không?" Sau một hồi dừng lại, Thang Duy Thạc nhấn mạnh thêm: "Tôi chuyện gì cũng biết rõ, vô cùng rõ! Cho nên, cô không cần ở đây mà tốn công vô ích!" Hoàng Vũ Hân bị ánh mắt Thang Duy Thạc nhìn chăm chăm có chút sợ hãi. "Hừ, Thang Duy Thạc anh đừng tưởng rằng anh tìm được bảo bối!" Bỏ lại một câu, cô giậm mạnh gót giày rồi bỏ đi!