Ấm áp, ngập tràn ánh nắng, mùi hương của không khí trong lành ùa vào từ cửa sổ ngay ban công mở rộng thì vừa lạ lẫm vừa lôi cuốn, và một cái giường rộng với tấm ra trải giường đẹp nhất mà cô từng được ngủ trên đó. Và bất kể mọi thứ cô vẫn ngủ được, Charley thừa nhận khi cô đắm mình một cách tội lỗi vào trong sự dễ chịu ngọt ngào của cái giường và mọi thứ quanh cô, và phải thật sự bị đánh thức dậy chỉ mới vài phút trước bởi một tiếng gõ cửa dè dặt vào cánh cửa phòng ngủ của cô, theo sau đó là một cô hầu gái trẻ tươi cười bước vào mang theo bữa ăn sáng cho Charley.
Khi người quản gia của Raphael mang cô lên đây vào tối hôm qua cô đã cảm thấy hơi bị khuất phục, nhưng để làm yên lòng cô thì Anna, như cô ấy đã bảo Charley phải gọi mình như thế, đã nhanh chóng mang lại sự dễ chịu cho cô, sửa soạn cho cô một bữa ăn nhẹ, và bảo với cô rằng bữa ăn sáng sẽ được đem lên tận phòng cô bởi vì “Ngài công tước - ” theo cách cô ấy gọi Raphael “- thường hay ăn sáng từ rất sớm khi ngài ấy đến đây, vì thế ngài có thể ra ngoài và nói chuyện với những người làm công trong khi họ đang làm việc với những cây nho.”
Charley, đương nhiên, cảm thấy an tâm rằng mình không phải ăn sáng với Raphael, và nó không phải là bởi cô tò mò về anh chút nào đâu khi mà cô rời khỏi giường và nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ ở ban công và từ trên nhìn xuống quan cảnh của những cây nho mà lúc trước cô nhìn thấy cách khá xa khu vườn thì bây giờ đang nằm ngay bên dưới chúng.
Lấy mảnh dây băng đã buộc qua loa để cột chặt lại mái tóc ra sau gương mặt mình và quấn lên cổ tay, Charley bước vội chân trần ra ban công trong cái áo ngủ hai dây và cái quần soóc ngắn - một món quà giáng sinh của cặp sinh đôi. Bộ đồ này hơi rộng so với cô, vì cô đã bị giảm đi vài ký trong suốt vài tuần căng thẳng vừa qua.
Thật là tuyệt vời khi được cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời chiếu lên làn da trần của cô. Charley quay gương mặt mình sang đó, và sau đó thì trở nên căng thẳng hồi hộp không yên khi cô nghe thấy giọng nói của Raphael và sau đó thì nhìn thấy anh xuất hiện ngay gần một góc của tòa nhà, đồng hành với một người đàn ông khác và cùng nói chuyện say sưa. Cả hai người đàn ông đều ăn mặc bình thường, với áo sơmi tay ngắn và quần tây, nhưng sự chú ý của cô thì lại bị thu hút vào Raphael khi hai người đàn ông bắt tay nhau và người lớn hơn bắt đầu bước đi, bỏ lại Raphael đứng đó một mình. Cái chất liệu vải linen màu xanh dương của cái áo sơmi anh mặc làm tôn lên màu da rám nắng của cánh tay anh để trần. Một tia nắng rực rỡ vuốt ve lên cái cổ họng mạnh mẽ của anh. Charley đã phải bấu chặt các ngón tay của mình lại để nỗ lực chế ngự cái khao khát ngứa ngáy vì nó - không phải là khao khát được cầm lên một mẩu than chì và phác hoạ những đường nét nam tính gọn ghẽ và kích tình của anh, mà là một khao khát được vuốt ve anh, được cảm nhận sự ấm áp của sức sống mãnh liệt đang ép chặt bên dưới da thịt của anh, để trải nghiệm cảm giác tự do khám phá cơ thể của một người đàn ông như thế này.
Bên dưới làn vải cotton mỏng của cái áo dây hai nụ hoa của cô đang cương lên cứng ngắc, cô di chuyển nhẹ một cách theo bản năng trong sự chống đối của tấm vải kéo căng dựng đứng bên trên cái nhạy cảm sưng phồng, kết nối với những hình ảnh bên trong đầu của cô về sự vuốt ve của một người đàn ông - thật sự lôi cuốn - sự kích thích đó và rồi cũng đạt được đến sự ham muốn nhục dục, đã chòng ghẹo cô với những mơn trớn thành thạo, tra tấn chơi đùa với cơn khát tình của cô, kéo nó ra khỏi người cô, làm cho cô muốn có một sự gần gũi về xác thịt hơn nữa. Bên dưới mi mắt khép của mình Charley gần như có thể thấy được đôi bàn tay thô bạo hoang dã của một người đàn ông đang giày vò cô, làm cho cô phải thèm muốn chúng chiếm hữu lấy bầu ngực của mình. Theo bản năng cô nhích tới chút nữa - và sau đó thì há hốc ra, mắt cô mở bừng khi cô đụng phải hàng rào của ban công.
Bên dưới cô Raphael đã ngước nhìn lên ban công. Đã quá muộn cho cô lùi lại trốn cái nhìn của anh. Anh đã nhìn thấy cô, và anh hẳn sẽ biết rằng cô đã nhìn trộm anh. Đột nhiên nhận thức được mình trông như thế nào, trong bộ đồ ngủ và tóc thì rối tung cả lên, cô vội vã giật mạnh lấy mảnh dây băng trên cổ tay, mắt cô mở to thất thần khi nó trượt ra khỏi các ngón tay và rơi ra ngoài ban công, hạ cánh ngay bên chân của Raphael.
Khi anh cúi người xuống để nhặt nó lên Charley có thể nhìn thấy được miếng vải linen của cái áo sơmi căng ra trên đôi vai anh. Thật là một thứ hết sức nam tính - bề ngang của vai một người đàn ông, cái cách cơ thể anh lực lưỡng thon theo hình chữ V xuống đến tận hông, ngực anh vạm vỡ và căng đầy những múi cơ trong khi của cô thì mềm mại với đường cong của bộ ngực.
Raphael đã đứng thẳng người lên, bỏ cái dây cột tóc của cô vào trong túi, nhìn lên cô, nhìn vào tóc cô, miệng của cô, và đôi gò ngực của cô. Những ngón chân của Charley bấm chặt vào nền gạch bông của sàn ban công khi cô thót bụng lại chống đẩy cái sức nóng như lũ đang phủ lên người mình.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Của Raphael, cô nhận ra thế khi anh lôi nó ra khỏi túi và bắt đầu nói vào đó, quay lưng lại với cô và sau đó thì bắt đầu bước đi.
Đó là ánh sáng ấm áp của mặt trời đã chiếu lên cơ thể khô kiệt của cô làm khơi dậy sự ham muốn đó chứ không phải là Raphael. Anh chỉ tình cờ ở đó đúng vào lúc ấy thôi - đó là tất cả, Charley khăng khăng với mình khi cô đứng bên dưới vòi sen, dứt khoát không nghĩ đến bất kì thứ gì ngoài cái lí do cô đến Ý này.
Mười phút sau, sau khi lục lọi tìm kiếm trong balô của mình suốt ba lần, Charley đành thất vọng ném nó xuống sàn. Làm sao mà cô lại không bỏ vào đó vài ba cái dây cột tóc để phòng hờ chứ? Cô chưa bao giờ thả tóc để xõa ra cả. Không bao giờ. Cô thích nó được cột chặt ra đằng sau và được kiểm soát. Cô đơn giản là không đủ nữ tính để thả tóc mình xổ tung ra xoăn từng lọn tròn.
Cuộc gọi của anh đã chấm dứt, Raphael cúi xuống nhìn vào mảnh dây buộc tóc anh đã lôi ra từ trong túi, cơ thể anh trở nên cứng ngắc khi anh quan sát nó. Bên trong đầu mình anh có thể thấy được Charlotte Wareham đang đứng ngay ban công, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên trên cái áo và cái quần soóc cô đang mặc hầu như trong suốt đến nỗi anh có thể hoàn toàn nhìn thấy được da thịt bên dưới chúng - bầu ngực cô căng tròn và đầy đặn, làm sẫm lại bởi vầng tối của vùng da trên nụ hoa cô dựng đứng đội lên miếng vải che phủ chúng. Khi đó cô trông khác lạ làm sao, không được che giấu trong những bộ đồ rộng thùng thình mà cô hay mặc những ngày trước. Raphael cố xua đi hình ảnh đầy kích thích đó ra khỏi đầu mình, nhưng thay vì thế tâm trí anh lại sản sinh ra hình ảnh khác, lần này là Charlotte Wareham ép người vào ban công, lưng cô ưỡn cong, mắt cô khép lại trong một trạng thái lẫn lộn giữa đầu hàng và lôi kéo cám dỗ, cặp chân dài, thật dài của cô tách ra, ánh mặt trời đã làm lộ ra đám lông gọn gàng bao phủ bảo vệ cho cái vật nữ tính của cô. Nó mới dễ dàng làm sao cho một người đàn ông luồn tay của mình vào trong đùi của cô và len vào bên dưới gấu quần soóc, để anh ta có thể chà lên cái vật mềm mại nữ tính ấy và khám phá những thứ được che giấu bên dưới nó. Thứ mà cô đang mặc - hai mảnh nhỏ đơn giản, một người có thể nghĩ là chẳng có chút khêu gợi gì cả - đã phủ lên cơ thể cô theo cái cách mà làm lấp ló cơ thể của cô ra bên trong đó đã làm dâng lên trong anh một sự say mê dữ dội khẩn cấp với tất cả những niềm hoan lạc mà thân xác cô có thể mang lại. Anh không thể trách cô vì đã cố ý khiêu gợi như thế, Raphael biết, và nó mang đến một cơn bực tức sắc nhọn lên bản thân anh vì đã phải thừa nhận tất cả những điều kì cục đó, và đương nhiên là nó chống lại cách cư xử thông thường của anh, tâm trí anh bằng cách nào đó đã trỗi lên một khao khát của riêng nó và chuyển tất cả những quần áo nguyên bản đó thành một loại vỏ bọc ngập đầy hứa hẹn nhục dục. Chỉ cần nhớ lại cách mà đôi vai mỏng manh căng ra trong cái áo của cô cũng đã gợi ý ra rằng chúng sẽ dễ dàng tuột xuống cánh tay cô thế nào, để làm lộ ra trọn vẹn một đôi núm vú sẫm màu đầy hứa hẹn ra sao, là lại làm cho anh ngập tràn trong cơn giận dữ chống lại sự đáp trả của cơ thể anh đối với cô. Bản thân của cái áo mỏng không hình thù mà ngắn ngang eo cô, tiết lộ ra một mảnh da xanh xao yếu ớt thôi, cũng đã thôi thúc anh kéo nó lên và giật phăng nó ra, để anh có thể nhìn và ve vuốt lên tấm thân mềm mại đầy cám dỗ của cô rồi. Và cái quần soóc, với cái ống rộng thùng thình... Một người đàn ông có thể sẽ vui sướng được khám phá bất cứ nơi nào mà anh ta muốn, biết rằng anh có được toàn bộ cô để xâm nhập vào và khi nào và như thế nào là tùy anh ta quyết định.
Lặng lẽ nguyền rủa bản thân mình thêm lần nữa, Raphael ra lệnh cho mình phải tự kiểm soát để đánh đuổi đi cả những ý nghĩ và cơn ham muốn mà chúng đang tạo ra. Nếu anh cần một người phụ nữ thì có rất nhiều người sẵn sàng cho anh rồi những người mà thích hợp làm bạn tình với anh hơn là Charlotte Wareham.
Charley chỉ ao ước được cột lại mái tóc của mình và giữa nó kẹp chặt ra sau gương mặt khi cô đứng trước cái bàn làm việc mà Raphael đang ngồi sau nó. Cô bị triệu đến trước mặt anh giống như một kẻ vô lại sắp sửa bị trừng phạt - đương nhiên điều mà anh ít quan tâm nhất lại chính xác là thứ mà cô bận tâm nhất. Cô không thể vuốt tóc mình, mặc cho cô cảm thấy bất tiện đến thế nào khi nó buông thõng xuống vai, bởi nếu cô làm thế thì có thể nó sẽ nhắc nhở Raphael, và đương nhiên cũng sẽ nhắc nhở cô, về tình huống mà cô đã để mất dây cột tóc của mình.
Trong một nỗ lực nhằm làm bản thân bị xao lãng cô nhìn xung quanh mình. Thực tế là căn phòng rộng đặt ở tầng trệt của lâu đài đã chỉ rõ mục đích nguyên thủy của nó đó là nơi giải quyết công việc: đưa chỉ thị, ban ân huệ và giải quyết các vấn đề - trung tâm điều hành trong điền trang của công tước.
Trần nhà được trang trí bằng những bức tranh hình thoi miêu tả lại những phù hiệu và những biểu tượng của dòng họ. Những cái kệ sách bằng gỗ bóng loáng thì chứa đầy những quyển sách đóng bìa da, những chữ viết mạ vàng lấp lánh mềm mại, thêm vào cho bầu không khí uy nghiêm của căn phòng. Theo truyền thống thì không còn nghi ngờ gì đây chính là nơi những người quản lí điền trang sẽ đến trình diện với công tước, trả lời những câu hỏi của ngài và nhận lấy những lời khen - hay sự phẫn nộ của ngài.
Charley run rẩy. Không còn nghi ngờ gì đây chính là điều mà Raphael tin rằng cô đáng bị như thế.
Cái bàn làm việc nặng nề được chạm khắc trang trí, đặt ở vị trí được ánh sáng chiếu đến nhiều nhất xuyên qua những cửa sổ hẹp, thì được phủ đầy giấy tờ trên đó.
Raphael nhìn nhanh qua Charley. Cô đang thả tóc, và cái hình ảnh đó, mới tắm gội sạch, còn có một mùi hương thơm thanh nhã của nó và của cái khao khát ban nãy của cô mới bị đánh thức lại. Vậy thì nó quan hệ gì đến anh? Anh không phải là một cậu trai trẻ bị hoocmôn chi phối, để bị xúi dục và sai khiến bởi cái suy nghĩ luồn tay mình vào trong mái tóc dày hoang dại đó, cột chặt những ngón tay của mình quanh chúng khi anh phủ lên thân thể trần truồng của cô bằng chính cơ thể mình, khuấy động cô như cô đã khuấy động những ham muốn ở anh. Dùng cái quyết tâm mà anh luôn dùng để vượt qua bất kì thách thức nào hay sự lưỡng lự nào để lấy lại kiểm soát cho mình, Raphael đóng những cái suy nghĩ không mong muốn của mình lại thật dứt khoát như thể anh chặn nó lại bên dưới một cánh cửa thép kiên cố. Cho phép bản thân khao khát Charlotte Wareham sẽ là một cách cư xử quấy quá không thể chấp nhận được, và còn hơn thế nữa, đó là một sự yếu đuối trong anh mà không không hề sẵn sàng giải thoát. Anh không hiểu chút nào cái lí do tại sao cô lại có một ảnh hưởng như thế đối với mình. Cô không hề chải chuốt hay thanh lịch. Cô không hề hài hước hay tinh tế. Ngắn gọn, là không có thứ gì ở cô mà có thể hấp dẫn được anh.
Tất cả mà anh có thể nghĩ ra được là bằng cách nào đó cơ thể anh đã bị bối rối do cơn giận mà cô đã khơi ra trong anh và theo đó đã hành động một cách không hợp lí cho lắm. Và thực tế là Charlotte Wareham đang chứ tỏ mình là một cái gai nhọn ngay bên hông anh theo nhiều cách chứ không phải một.
“Tôi đã copy ra đây những bản thiết kế gốc của khu vườn. Tôi muốn cô nghiên cứu chúng và tìm xem có thứ gì có thể làm được bên trong khu vườn.”
“Vâng, công tước.” Charley đáp lại qua kẽ răng.
Có một sự im lặng nguy hiểm như thể anh biết cô đã gần như bị nghẹn thế nào khi nói ra cái chức danh đó mà theo tính toán riêng của cô là đã làm giảm đi giá trị của cô còn hơn cả một nô lệ, bị buộc phải tuân theo lệnh của anh, và cô đã nói những lời đó trong một cơn giận dữ như thế nào. Cô có thể thấy được tia sấm sét trong đôi mắt xám lạnh tăm tối của anh lúc này và cô chờ đợi, biết rằng mình sẽ bị trừng phạt.
Nhưng khi anh lên tiếng anh đã làm cô sốc vì đã nói vẻ không quan tâm, “Cô sẽ gọi tôi là Raphael chứ không phải là công tước.”
Gọi bằng tên chứ không bằng tước hiệu của anh ta sao? Charley hầu như muốn nói với anh rằng cô sẽ không làm như thế, như ngay lập tức đã kịp nhận ra rằng nó lố bịch thế nào nếu cãi lại.
“Bây giờ,” anh nói tiếp, “hãy để tôi cam đoan với cô rằng bất kì nỗ lực nào về phía cô nhằm cướp đoạt sự tôn tạo khu vườn với những mẫu điêu khắc theo kiểu mà tôi đã thấy hôm qua sẽ đưa đến kết quả là cô sẽ bị sa thải. Khu vườn phải được tôn tạo lại theo đúng vẻ lộng lẫy ban sơ của nó trong từng chi tiết”
Charley gần như có thể cảm thấy sự mãnh liệt trong lời cam kết của anh. Nếu anh có thể đưa ra một cam kết như thế cho khu vườn vậy thì nó sẽ mãnh liệt hơn biết bao nhiêu nếu anh đưa ra một lời cam kết cho người phụ nữ mà anh yêu?
Cơ thể cô bị chấn động trong một cơn run rẩy nhỏ. Đã có lần, từ rất lâu rồi khi cô còn là một cô bé, trước khi cô nhận ra rằng tomboy là loại con gái mà phái mạnh không hề muốn bảo vệ, cô đã mơ được lớn lên sẽ được yêu bởi một người đàn ông mà tình yêu dành cho cô sẽ rất mạnh mẽ đến nỗi nó sẽ luôn bảo vệ được cô.
Một cảm giác mất mát đau đớn tràn ngập cô. Cô sẽ không bao giờ được biết đến loại tình yêu đó - loại tình yêu của Raphael.
Tình yêu? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế? Tình yêu và người đàn ông này không hề có chỗ trong những suy nghĩ của cô. Chẳng có chỗ nào cả. Cô không thể mạo hiểm để bị tổn thương. Cô đã quá dễ bị tổn thương rồi.
Một tiếng gõ cửa dè dặt nhưng cương quyết vào cánh cửa đập tan những suy nghĩ của cô và Raphael quay lại phía đó, ra lệnh, “Vào đi.” Cửa mở ra với vẻ mặt nghiêm trọng phải thừa nhận của Ciro, người trợ lí nam, người mà Charley đã gặp lúc sớm, khi anh ta giới thiệu mình với cô và bảo cô rằng Raphael đang đợi để nói chuyện với cô.
Ciro nói nhanh và thì thầm gì đó với Raphael, làm cho lông mày anh khẽ cau lại và sau đó bảo cô, “Tôi phải đi và nói chuyện với quản lí vườn nho. Tôi sẽ không đi lâu đâu. Ciro sẽ sắp xếp cho Anna mang ít café đến cho cô khi cô chờ tôi quay trở lại.”
Anh nói nghe rất lịch sự, nhưng Charley không dễ bị lừa. Chúng thực chất là một mệnh lệnh cho cô phải ngồi đây chờ đến khi anh quay trở lại - lúc đó không còn nghi ngờ gì là cô sẽ bị xem thường hơn nữa và bị khiển trách bằng những lời lẽ khó chịu nhiều hơn nữa, cô quả quyết thế khi Raphael sải bước ra khỏi cửa để mặc cho Ciro mở cửa cho mình và hối hả chạy theo anh.
Cảm ơn người hầu gái đã mang café đến cho mình, Charley cầm lấy cái tách mà cô gái đã rót đầy cho cô, bao bọc cả hai bàn tay xung quanh ôm lấy nó vẻ dễ chịu - giống như một đứa bé đang ôm lấy một con búp bê hay đồ chơi của mình, Charley thầm nghĩ, tự chế giễu bản thân vì tính yếu đuối của chính mình.
Khi còn là một đứa trẻ thì luôn luôn dường như chỉ mình cô là người nhận sự khiển trách vì những trò nghịch phá gây hư hỏng đồ đạc mà do cả ba chị em đôi khi gây ra - thậm chí là khi Lizzie đã khăng khăng nhận lấy lỗi của mình. Đã có rất nhiều đêm mỗi khi đi ngủ cô thường khóc ướt hết cả gối của mình trong đau khổ câm lặng, cảm giác bị hiểu lầm, cảm giác rằng mình ít được sự yêu thương của cha mẹ hơn các chị em gái của mình. Giờ đây cái cách mà Raphael đối xử với cô đã khơi dậy nỗi đau chôn kín từ rất lâu đó và nhận thức về sự bất công đã dặm thêm vào nỗi đau sẵn có của cô.
Cô nhấp nhanh một ngụm café và sau đó đứng lên khỏi ghế, đặt cái tách xuống khi cô bị thu hút vào những bản phác thảo và những sơ đồ đang được trải ra trên bàn làm việc của Raphael. Bởi vì chúng là của khu vườn xinh đẹp, nên không có lí do gì mà cô lại không nhìn vào chúng cả, cô cam đoan với mình như thế. Sau cùng thì cô cũng đã nhìn thấy những sơ đồ đó từ trước rồi, tại nhà mình ở nước Anh.
Mặc dù là những thứ này không phải là những bản vẽ hiện đại, nhưng những bản phác thảo và những phần được vẽ bằng màu nước là của khu vườn nguyên thủy, Charley nhanh chóng nhận ra, và lập tức trở nên bị thu hút vào chúng đến nỗi quên hết mọi thứ khác khi tâm trí cô hoàn toàn bị cuốn trở về một thế kỉ khác, cô hình dung ra một cách đầy ghen tị về những thứ mà có liên quan đến một dự án tuyệt vời như thế này. Những sơ đồ và bản phác thảo đơn độc chỉ là một tác phẩm nghệ thuật bé nhỏ không đáng kể, và những ngón tay của Charley run rẩy khi cô chạm vào những trang giấy mà những người thợ thủ công khéo léo từ xưa đã khắc vào bản phác thảo và những số liệu đo đạc chi tiết của những đài phun nước, tượng, cột đá và hang động.
Một cái nhìn toàn diện đầy đủ về toàn bộ vẻ ngoài của khu vườn. Những đường cong uốn lượn đối xứng của những cột đá làm thành hai hàng mở từ ngoài đến tận trung tâm của khu vườn, nhằm kéo ánh mắt người nhìn xuống một con đường rộng lớn có trồng cây trông như là những cây chanh tạo thành một hàng rào. Cả hai bên của khu vườn đều được phân cắt theo hình chữ thập bởi những lối đi nhỏ hẹp, dẫn đến những lùm cây che chở được trang trí với những chiếc ghế ngồi và các bức tượng, phía trước là một đài phun nước bằng đá, ngay chính giữa của nó là một bức tượng rất lớn. Một lối đi có lót gạch đắp cao được che bóng mát bởi những cây nho tạo thành một hàng rào, nơi đó mặt đất trũng xuống chạy lài ra xa nhìn qua bên kia là một cái hồ nước trang trí, kết thúc là một cái hang động.
Có những bản phác thảo vẽ những gian đình nhỏ, thanh nhã, những khu vườn nước “bí mật” được thiết kế để phun ra những tia nước sống động khi có những bước chân vô tình đi đến gần đó. Charley nhức nhối với một khao khát là nhìn thấy khu vườn được hoàn thành theo đúng bản vẽ của chúng. Raphael đã đúng khi nói rằng cố gắng làm lại một vẻ đẹp như thế này chỉ bằng những vật liệu nhân tạo rẻ tiền là một sự sỉ nhục đối với các nghệ nhân thời xưa.
Cô quá bị bao phủ trong một thế giới mà những nghệ nhân và những nhà thủ công điêu luyện từ thời rất xa xưa đã tạo nên đến nỗi cô không nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở, và rõ ràng là Raphael đã quay lại và thực tế là anh đang đứng quan sát cô khi cô đứng cúi nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn anh, biểu hiện của cô là bị thu hút mãnh liệt.
Charley ngẩng đầu lên khỏi bàn, mắt cô bị mờ đi với những gì mà cô đang cảm nhận, bị lạc vào trong thế giới riêng của chính mình - chỉ giật mình thóat ra khỏi nó khi cô nhìn thấy Raphael.
Anh ta đã ở đó bao lâu rồi? Cái cách mà anh đang nhìn cô làm cho cô cảm thấy mình bị sơ hở một cách nghiêm trọng. Cô bước lùi tránh ra khỏi cái bàn, quá khẩn trương chạy trốn ánh mắt anh đến nỗi cô quên mất cái bàn nhỏ đằng sau lưng mà người hầu gái đã đặt khay café lên đó.
Khi cô tông mạnh vào cái bàn thì cô đã làm đổ nhào cái bình đun hơi nước nặng trịch. Trước khi cô có thời gian để phản ứng thì Raphael đã phản ứng thay cho cô, nhào đến bên cạnh cô, lôi mạnh cô ra khỏi cái bàn ngay khi café nóng đổ tràn ra khỏi bình và rơi vào tấm quần jean trên đùi cô.
Cô thật sự phải hét lên, mặc dù cô không hề nhận ra mình đang làm thế, bởi vì ngay lập tức Raphael nhìn xuống nơi nước sôi thấm qua lớp quần jean của cô, anh liền nói ngay một câu buộc tội bén nhọn, “Cô đã bị bỏng”, làm cho Charley lắc đầu lia lịa.
“Không. Tôi ổn mà,” cô cứ khăng khăng.
Gương mặt cô cháy lên với những cảm xúc lẫn lộn. Chân của cô thì đang đau nhức bên dưới lớp quần jean ướt, nhưng cô bị bối rối vì đã quá vụng về chứ không phải vì vết thương đang đau nhức đã làm cho cô cảm thấy quá lúng túng như thế. Có một vệt café loang trên tấm khăn trải bàn vải linen màu trắng tuyết có những chữ lồng vào nhau kín đáo, và café cũng đổ xuống sàn nhà nữa, nhưng nhờ trời nó đã tránh được tấm thảm phủ lên sàn đá hoa cương. Cha mẹ cô chắc sẽ lắc đầu nếu họ chứng kiến sự vụng về này, và nói cho cô thấy rõ là mình hậu đậu kinh khủng thế nào. Cô ao ước biết bao cho những cử chỉ của mình được khéo léo và thanh nhã, và không phải là một em bé voi như mẹ của cô thường hay trêu cô trước đây.
“Đó là lỗi của tôi,” Cô nói với Raphael. “Tôi không nên quá vụng về như thế.”
Vụng về ư? Raphael cau mày. Cô cao, vâng, nhưng tay và chân cô thì gầy gò yểu điệu, cơ thể cô quá mảnh mai để có thể là “vụng về”. Thật sự nếu Raphael mà chú ý đến thứ gì thì đều nhận ra các cử động của cô mới cẩn thận và tiết chế làm sao, gần như thể cô e sợ phải thể hiện mình vậy
“Cô sẽ phải đi thay đồ. Tôi sẽ chờ cô dưới này”
“Không cần thiết tôi phải đi thay đồ đâu,” Charley bảo với anh. “Cái quần jean của tôi rồi sẽ khô mau thôi.”
Anh nhìn vào cô theo cái cách mà nói rõ hết những gì anh nghĩ về một người phụ nữ mà chẳng quan tâm gì đến vẻ ngoài của mình đến nỗi cô ta bằng lòng tiếp tục mặc cái quần jean mà bị dính bẩn và có mùi café.
Nghiến răng, Charley đành phải hạ thấp lòng kiêu hãnh của mình xuống và thú nhận, “Tôi không có mang theo đồ để thay, bởi vì anh cứ khăng khăng đòi tôi phải ở lại đây chứ không được về nhà rồi sau đó quay qua lại.”
Giờ thì khi cú sốc lập tức rút đi Charley lại bắt đầu cảm nhận được rằng vết bỏng của café đang làm cô đau nhức hơn là mình nghĩ vào lúc đầu. Chân của cô đau nhói và bỏng rát, cơn đau cứ ngày càng hành hạ theo từng giây trôi qua, nhưng cô vẫn cương quyết bướng bỉnh là không để cho Raphael nhìn thấy được điều đó.
“Đi lên phòng của cô đi,” Raphael ra lệnh. “Tôi sẽ nói với Anna mang cho cô vài thứ để mặc ngay bây giờ.”
Từ bỏ lúc này thì dễ dàng hơn là cãi lại nhiều - đặc biệt với cơn đau đang hành hạ từng giây, Charley đành thừa nhận thế khi cô đứng lên. Và sau đó, với cú sốc của mình, cô cảm thấy cái chân bị bỏng như rơi ra khỏi người cô, làm cho cô lảo đảo ngã vào bàn của Raphael.
Raphael đứng phắt dậy, mở hộc tủ trên bàn của anh ra, tiến đến phía cô khi cô đang loạng choạng chống tay vào cạnh bàn để đỡ người lên.
“Không!” Charley phản đối, và lại phản đối lần thứ hai khi cô nhìn thấy cây kéo trong tay anh. Nhưng nó là vô ích thôi. Anh cắt qua lớp vải ướt của cái quần jean một cách thô bạo như anh đang cắt vào kẻ thù của mình vậy. Cô cảm thấy hơi mệt và đau đầu khi cô nhìn vào chân mình và thấy phần da ở đó đã bị ửng đỏ và phồng giộp lên.
Miệng của Raphael mím chặt khi anh nhìn xuống phần da bị bỏng. “Cái này cần phải được điều trị bằng y tế,” anh tuyên bố dứt khoát.
“Không. Tôi ổn thôi mà,” Charley cứ khăng khăng. “Tôi sẽ đi lên lầu và xối vào đó ít nước lạnh là được.” Cô rời khỏi bàn và bước được vài bước, mặt cô trở nên tái mét khi cơ thể nhận được một cơn đau thúc vào.
Raphael đã nhìn thấy đủ. Cái người phụ nữ bướng bỉnh ngoan cố này... Trước khi Charley có thể ngăn được anh thì anh đã nhấc cô lên trong cánh tay mình, phản ứng của anh buộc cô phải vòng tay qua ôm chặt lấy cổ anh. Anh không thể nào là có ý mang cô đi cả một quãng đường đến phòng của cô được - nhưng dường như là anh có ý thế thật, và Charley chỉ có thể đoán được nhờ vào sức mạnh của những bắp thịt được tấm vải linen của cái áo sơmi che phủ là anh đã làm thế, dễ dàng như thể cô chỉ nặng hơn một đứa bé một chút mà thôi.
Ngay khi họ vào được trong phòng của cô, Raphael đặt cô lên giường và sau đó bỏ đi, sau khi đã căn dặn cô là không được di chuyển đâu cả.
Thật kì lạ là cơn đau đã chìm đâu mất khi cô nằm trong cánh tay của Raphael. Nhưng giờ thì nó đã quay trở lại, và mọi thứ thậm chí còn tệ hơn nữa. Thật là lố bịch khi cô cảm thấy mình như thể bị bỏ rơi, và thậm chí là lố bịch hơn nữa - thế này là cực kì nguy hiểm - khi cô ao ước rằng Raphael đã ở lại bên cô. Charley nhìn xuống phần thân dưới của mình nơi mà không phải cái chân đau, nó vẫn còn được bọc trong quần jean của cô. Cô không hề vô dụng, cô tự nhắc nhỡ mình. Cô đứng lên và bắt đầu tháo quần jean ra, nhăn mặt khi miếng vải dày và cứng chà lên phần da bị bỏng của cô.
“Cái quái quỷ...? Tôi đã bảo cô không được di chuyển rồi mà.”
Charley quay người lại. Raphael đã tiến đến bên cô, mang theo một cái hộp đựng đồ sơ cứu.
“Tôi đã gọi điện cho bác sỹ, và ông ta sẽ đến ngay, nhưng trong lúc này vết bỏng cần phải được băng bó lại.”
Raphael đang quỳ xuống sàn bên cạnh cặp chân để trần của cô lúc này, hình như không hề chú ý đến sự việc rằng cô đã cởi quần jean của mình và lúc này chỉ mặc độc nhất một cái quần sịp ngắn bằng ren mà Lizzie đã tặng cô nhân dịp Giáng Sinh.
“Nó thật sự là không cần mà....” Cô bắt đầu, nhưng Raphael đã ngăn lại.
“Ngược lại - tất cả mọi thứ đều cần” anh bảo với cô.
Cô đã cởi bỏ cái quần jean của mình, và giờ nó không chỉ là cặp chân dài mảnh khảnh của cô đang thu hút lấy anh khỏi nhiệm vụ tự ban cho mình, Raphael thừa nhận. Anh đã từng nhìn thấy phụ nữ ăn mặc nội y còn khêu khích và lộ liễu hơn nhiều so với cái quần chip bằng ren mà Charley đang mặc, nhưng ngay lúc này thực tế là anh đã sâu sắc ý thức được thứ đang nằm bên dưới cái vật che chắn kia đang che giấu cái cơ thể của cô khỏi ánh mắt của anh đã gây nên một tác động không mong muốn lên thân thể của anh. Giận dữ với chính mình vì đã để cho cơ thể trở nên mất kiểm soát, Raphael nhanh chóng mở hộp đồ sơ cứu và lấy ra những dụng cụ băng bó cần thiết, giữ chặt ánh mắt mình vào phần da bị bỏng trên đùi của Charley, cái mà giờ đây đang trở nên run rẩy nhẹ nhẹ.
“Vết thương đau hơn hả?” Anh gặng hỏi
Charley gật đầu. Cuối cùng thì cũng đúng rằng vết thương rất đau, nhưng nó cũng đúng rằng không phải vết thương làm cho thân thể của cô run rẩy như thế. Cũng không phải đó là lí do làm cho cô càng run rẩy hơn nữa khi Raphael đặt miếng vải băng bó vào phần da trần của cô. Phản ứng của cô với sự đụng chạm của anh làm cho cô kinh hãi. Cô đã cư xử giống như một thiếu niên đang phải lòng ai đó.
“Được rồi đấy - nó sẽ bảo vệ vết bỏng cho đến khi bác sỹ tới đây và chăm sóc nó.”
Charley gật đầu, miễn cưỡng nói một tiếng, “Cảm ơn!”
Cô cảm thấy rùng mình và mệt mỏi, thần kinh của cô va đập ầm ĩ - cô nghi ngờ là không chỉ đơn giản là do cái đùi bị bỏng của mình. Lần này là một sự nhẹ nhõm khi Raphael bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
22 chương
51 chương