Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua
Lạc Ấn không nhớ rõ ngày đó bản thân làm thế nào mà rời khỏi quán cà phê gấu trúc nhỏ, chỗ đó được trang trí mới mẻ bày biện phối màu cũng rất ấm áp giống như là một câu chuyện cực kỳ buồn cười, dùng hình tượng tốt đẹp che lấp đi sự gian ác như sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới. Anh để lại cho Hoàng Điểm Điểm số tiền nhiều hơn giá một ly cà phê.
Hoàng Điểm Điểm nghiêng đầu nhìn anh một chút, nghĩ thầm tộc trưởng đã từng nói không được bắt chước bọn mèo đáng ghét, thời điểm thích hợp thì phải đối tốt với nhân loại một chút, như vậy lúc bọn chúng bị thuần dưỡng thì sẽ càng trung thành hơn. Cho nên cậu liền đem tiền trả lại cho Lạc Ấn, “ Hôm nay xem như em mời anh uống có được không?” Tâm của Lạc Ấn đâu chỉ trở nên mềm mại, mà quả thật giống như là ngâm mình trong nước chanh được cho thêm mật ong [1] vậy, nói không rõ là tâm tình gì, anh không nhận tiền mà Hoàng Điểm Điểm đưa lại, “ Tại sao…Tại sao muốn mời anh uống?”
[1] Nước chanh mật ong chứa rất ít calo, giàu các chất chống oxy hóa giúp đánh bại mệt mỏi, tăng cường năng lượng, ý trong truyện là anh công cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến và thấy thoải mái hơn.
Bởi vì …. Con người đơn thuần ơ ~ ngươi sẽ bị ta thuần dưỡng đó!
Thế nhưng câu nói này, lanh trí như Hoàng Điểm Điểm chắc chắn sẽ không nói thẳng ra đâu. Cậu là gấu trúc đỏ nhỏ thông minh, đã hiểu đạo lý không nên đánh rắn động cỏ khiến con mồi có cách đề phòng. “À…Tộc trưởng không có ở đây, nên em có thể tự mình quyết định một số chuyện. Anh là người đầu tiên đến thăm, em rất vui.”
Lạc Ấn chịu đựng chua xót và một chút mất mát không nói rõ được trong lòng, nở nụ cười ấm áp với cậu. Lạc Ấn không trực tiếp từ chối ý tốt của Hoàng Điểm Điểm, khéo léo hỏi, “ Tổ trưởng tốt với cậu lắm sao?”
“ Rất tốt ạ” Hoàng Điểm Điểm nói, “ Đều đem lá cây và sâu nhường cho em ăn.”
“ Lá cây? Và sâu?” Cổ họng Lạc Ấn nghẹn lại, anh chưa từng có cảm giác như vậy, giống như tại nơi sâu thẳm trong lòng bị đâm tới đâm lui, chua xót đến mức dường như muốn rơi nước mắt. Hoàng Điểm Điểm nhìn phản ứng của anh, ý thức được dường như mình đã nói điều gì đó không nên nói, à đúng rồi, tộc trưởng đã từng nói, thức ăn của nhân loại khác với bọn họ, không xong rồi, ngàn vạn lần đừng để anh ta bị hù dọa mà chạy mất nha, cậu nhanh trí khẽ động, thay đổi khẩu âm, “ ây da, ây da, em là người Quảng Đông.”
Vẻ mặt của Lạc Ấn hòa hoãn một chút: “… Tiền cậu cầm đi, không lấy thì sao được, phải cho tổ trưởng của cậu một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng mà lần sau khi anh đến em có thể lén cho anh thêm đường.”
“Anh cũng thích ăn ngọt sao, em cũng thích lắm nha.” Đã tìm được sự giống nhau với nhân loại, Hoàng Điểm Điểm biểu thị vô cùng vui vẻ.
Lạc Ấn nhìn cậu ngây thơ vui vẻ, chỉ nháy mắt một cái liền trở về dáng vẻ tươi cười, vì cuộc sống thật sự rất đau khổ cho nên mới có thể yêu thích cái ngọt như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
90 chương
88 chương
127 chương