Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn (Ngoài ra còn có sự beta tuyệt vời của ss Katherine Kim) Lạc Ấn sững sờ, nghĩ thầm đây chắc không phải một quán cafe đứng đắn gì. Nghe Hoàng Điểm Điểm nói xong anh cũng có phần động lòng thật, chẳng biết là do cái viện nghiên cứu chết tiệt xây tít trong núi toàn mây khiến anh vô cùng cô đơn trống trải, hay bởi ánh mắt của nhóc nhân viên quá ư chân thành vô tội nữa. Có điều kiểu phục vụ trước công chúng như thế này thật sự khiến người khác rất phẫn nộ, đứa bé trai trước mắt này thậm chí còn chưa trưởng thành! Loại giao dịch này dơ bẩn và đáng sợ! Lấy một vật dễ thương ra làm chiêu bài chào mời khách hàng,vậy mà ngấm ngầm buôn sắc bán hương. Lạc Ấn rất xót xa, nhưng che giấu cảm xúc phức tạp của bản thân, chậm rãi hỏi cậu “Cậu chưa thành niên sao?” Hoàng Điểm Điểm ngây thơ lắc đầu, chẳng phải việc này nhìn cái là hiểu sao, cớ gì lại còn hỏi thế? Trong lòng Lạc Ấn thở dài một tiếng, một phần khó tin kèm thêm cảm giác đạo đức lên tiếng, còn lại đều là sự đau lòng đối với đứa trẻ này,  “Cậu làm chuyện này bao lâu rồi?” “Hôm nay là ngày đầu tiên.” Hoàng Điểm Điểm thành thật trả lời, có điều cậu thấy có chút lo lắng, sợ khách hàng đầu tiên thấy cậu chưa đủ chuyên nghiệp, vì vậy rất chân thành bổ sung, “Tộc trưởng bảo làm nhiều là được, sau này sẽ quen dần ngay thôi..” Lại còn có cả trưởng nhóm, đích xác là kẻ cầm trịch làm ăn bất chính, Lạc Ấn nhìn vẻ mặt đơn thuần của Hoàng Điểm Điểm, vừa đau lòng vừa tức giận. Từ nhỏ điều kiện cuộc sống của anh đã đầy đủ, những chuyện như vậy chỉ thấy xuất hiện ở xã hội xa tít trên thời sự, thật không ngờ là mình sẽ có ngày này. Bị đơn phương khẳng định là cò dẫn mối mại dâm, tộc trưởng gấu trúc đỏ hắt hơi một cái, nằm trong hậu viện của mình lật người tiếp tục phơi nắng. Lạc Ấn không thể tưởng tượng nổi đứa bé trai đơn thuần đang ngồi xổm bên cạnh nhìn mình chằm chằm lại có hoàn cảnh bất hạnh kinh khủng thế, anh kéo Hoàng Điểm Điểm lên, ý bảo cậu ngồi xuống trước mặt mình, giọng nói có chút run rẩy, “Cậu có biết mình đang làm gì không?” “Phục vụ khách hàng ạ.” Hoàng Điểm Điểm đáp như đúng rồi. Lạc Ẩn xém thì câm nín, thực sự anh không thể tìm nổi liên quan giữa cậu nhóc ngây thơ thuần khiết này với loại mua bán bẩn thỉu kia, “Cậu thật sự biết cái gì gọi là phục vụ khách hàng hả?” Đây là muốn kiểm tra kết quả học tập rồi, Hoàng Điểm Điểm rõ mười mươi, lúc ấy cậu học rất chăm chú, đối với vấn đề này phải gọi là hạ bút thành văn, “À, chính là nằm xuống cho người khác sờ, tỏ ra vui vẻ một chút là được.” Lạc Ẩn xót xa cõi lòng, nhìn ánh mắt trong veo và mái tóc mềm mại của cậu, hỏi nhỏ đến mức không nghe rõ, “Có rất nhiều người sờ cậu rồi hả?” “Anh là người đầu tiên đó.” Hoàng Điểm Điểm ngẩng đầu nhìn anh,vẫn nguyên vẻ cười híp mắt