Buổi tối kỳ nghỉ đông vào đại học năm thứ hai, tôi đang ở trong phòng xem chương trình tết, khi người chủ trì đứng tại chỗ, đếm ngược “54321”, khoảnh khắc pháo hoa nhiều màu sắc nở rộ trong đêm tối ngoài cửa sổ vô cùng xinh đẹp. Pháo hoa bên ngoài vẫn tiếp tục bắn thật lâu, tôi lặng lẽ thưởng thức.
Lúc này, điện thoại trong nhà vang lên.
Trong đầu tôi suy nghĩ: đầu năm nay còn có điện thoại bàn gửi lời chúc tết ư? Rất mới lạ nha.
Bố mẹ xem một nửa chương trình tết đã đi ngủ, sợ đánh thức bọn họ, tôi vội vàng tiếp điện thoại.
Đầu dây bên kia phỏng chừng không dự đoán được tôi tiếp máy nhanh như thế, tôi “alo” ba lần rồi mà bên kia vẫn chưa lên tiếng. Ngay lúc tôi nổi giận, nói một câu cuối cùng, “Ai đó? Nếu không nói tôi cúp máy đây!” Sau đó bên kia rốt cuộc lên tiếng.
“Tình Nguyện, anh là Trấn Gia Thố.”
Tôi ngẩn ra, hồi lâu không đáp lại, cho đến khi anh nói với tôi một câu, “Tình Nguyện, chúc mừng năm mới”, tôi mới từ trong ngơ ngác thoáng tỉnh táo lại, trả lời anh một câu: “Trần Gia Thố, anh cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
“Chỗ bên em rất náo nhiệt.”
“Nhà em không náo nhiệt, bên ngoài mới tưng bừng náo nhiệt đấy. Bọn họ đều đang bắn pháo hoa.”
“Sao em không đi bắn?”
“Một mình bắn? Hay là thôi đi.”
Trần Gia Thố nghe lời nói của tôi, giọng nói dường như hơi nâng cao trong trẻo, “Tình Nguyện, em vẫn độc thân chứ?”
“A…” Cái gì gọi là độc thân, là luôn độc thân được không? Tôi vốn định giải thích, nhưng suy nghĩ một chút, để tránh bị cười nhạo, tôi không nói, vì thế, tôi khéo léo chuyển đề tài, “Trần Gia Thố, bên anh rất im lặng nha.”
“Đúng vậy, người ngoại quốc không có tết âm lịch…” Anh dừng một chút, nói, “Tình Nguyện, em còn chưa trả lời vấn đề của anh.”
“Vấn đề gì chứ?” Tôi giả ngốc, “Ồ, anh chưa nghỉ đông à, sao không trở về?”
“Ừm, hai năm nay anh không trở về.”
“Vì sao?” Tôi đột nhiên mất mát, rầu rĩ hỏi, “Anh định làm nhân dân của đế quốc mặt trời không bao giờ lặn ư? Anh không trở về sao?”
“Không phải.” Anh dừng một chút, nói, “Bởi vì anh muốn mau chóng trở về.”
“…Nước ngoài không tốt sao?”
“Đối với một người không có vướng bận, nơi đây là thiên đường, nhưng đối với người vướng bận mà nói đây là địa ngục.”
Tôi trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh nhớ nhà ư?”
“Ừm…ngoài nhớ nhà ra, anh còn nhớ một người.”
Tôi giật mình với điện thoại, gần như muốn nghi ngờ người bên kia có phải Trần Gia Thố hay không. Không phải anh luôn ít lời ư, khi nào thì bắt đầu học những lời nói ôn tồn như vậy?
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Ở nước ngoài con gái ngực lớn đều rất đẹp đó, anh có dụ dỗ vài cô không?”
“Không có.”
“Vì sao không chứ? Chẳng lẽ tiêu chuẩn thẩm mỹ đối với đẹp trai của nước ngoài lại khác trong nước sao?”
“Bởi vì anh vẫn thích một người.”
“Ồ…” Tôi phát hiện làm sao cũng không tránh khỏi đề tài này, tôi thở dài một hơi, hỏi, “Cú điện thoại vào buổi tối trước tết năm ngoái là của anh sao?”
Anh trầm mặc một lát, thản nhiên “ừ” một tiếng, “Đáng tiếc em không ở đó, hôm ấy chơi rất vui à?”
Tôi trả lời một nẻo: “Sao năm nay anh không gọi?”
“Anh cho là em sẽ bận nhiều việc như năm ngoái.”
“Vậy sao hôm nay anh gọi, không sợ em bận rộn ư?”
Đầu dây bên kia dừng một chút, chậm rãi nói, “…nhịn không được…”
Lắng nghe thanh âm của anh dường như có chút uất ức, tôi phì cười, “Vậy sang năm anh còn gọi không?”
“Gọi.” Anh không chút do dự mà nói.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy may mắn, anh vẫn trước sau như một. Tôi tưởng rằng, tình yêu kiên định cỡ nào cũng sẽ bị thời gian vùi lấp, nhưng xem ra anh vẫn là trường hợp đặc biệt.
Tôi suy nghĩ một chút, vì bản thân mà giải thích: “Thực ra, lần đó em ở thư viện, anh cũng biết, thi cuối kỳ mà. À, thuận tiện nói một câu, em vẫn độc thân.”
Thanh âm của anh đột nhiên trở nên dịu dàng, dường như mang theo ý cười thoải mái, “Em thuận tiện nói câu này, anh có thể cho là ám chỉ gì đó không?”
Tôi nói: “Có thể.”
“Tình Nguyện, anh thích em.”
“Em biết.”
“Khi nào thì em biết?!” Anh hơi kinh ngạc.
“Anh đã nói mà…hồi cấp ba, một tuần trước khi anh xuất ngoại…không phải anh quên rồi chứ?”
“Không phải…vậy vì sao em…”
Anh đột nhiên ngừng lại, nhưng tôi vẫn hiểu ý anh, nói: “Bởi vì anh sắp xuất ngoại, hấp dẫn ở bên ngoài nhiều lắm, cho dù em đồng ý với anh thì có ích lợi gì chứ? Một lời hứa hẹn cuối cùng không thể chống đỡ sự tàn phá của thời gian.”
“Vậy bây giờ em tin không?”
“Tin cái gì?”
“Tình yêu đích thực có thể chiến thắng thời gian.”
“Thật không…vậy phải xem biểu hiện của anh đã.”
“Tình Nguyện.” Anh bỗng nhiên trở nên trịnh trọng, “Em có thể…đợi anh thêm một năm nữa không? Tuy rằng anh biết mình không nên yêu cầu như vậy, nhưng…”
Tôi ngắt lời anh, nói không nghiêm túc: “Một năm à, một năm rất dài đó, nói cho anh biết, thực ra gần đây có một anh chàng cũng không tệ đang theo đuổi em…”
“Tình Nguyện! Em dám!” Tuy trong lời nói anh có vẻ uy hiếp, nhưng ngữ khí là sự nuông chiều.
Tôi cười vui vẻ.
Tôi rốt cuộc đã biết được ý nghĩa đặc biệt của hạnh phúc. Khi một người con gái chiếm được tình yêu của một người con trai, hơn nữa không vì vậy mà e sợ, đó mới là hạnh phúc chân chính.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
71 chương
69 chương
4 chương
4 chương
22 chương
58 chương
43 chương
35 chương
85 chương