Tinh Ngự

Chương 604

Vưu Lượng thấy nãi huynh xuất thủ cũng không chậm trễ, chắp ngón tay chỉ một điểm, một cơn lốc xoáy thanh sắc điên cuồng nổi lên. Cơn lốc xoáy chạm vào bề mặt ma thạch, chỉ nghe thấy "băng" một tiếng, ma thạch đột nhiên bay lên với tốc độ nhanh hơn gấp vài trăm lần! - Hắc ngục giáng! Thiên địa ngưng! Trong những tiếng gào rít chói tai, Kim long tộc tộc trưởng thét lớn, chỉ thấy thân thể con cự mãng đen xì xuất hiện một mảng kim quang lớn. Kim quang ngưng kết vô cùng, giống như được luyện bởi hoàng kim thực sự, cứng rắn không sao nói hết. Băng băng băng! Miếng ma thạch đột nhiên biến thành một vật đàn hồi, vừa chạm vào mép hắc ngục luyện thần trận lập tức bắn ngược trở lại. Nhưng dưới tác dụng của cơn lốc xoáy, nó lại chạm vào rồi lại bắn ra, liên tiếp ba lần ở cùng một điểm. Cuối cùng thì đại trận cũng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, từ đó có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt bên ngoài. - Hắc, thì ra cũng chỉ đến thế này! Vưu Lực thét lớn, mặt hiện lên một tia hưng phấn, một khối kim quang bạo dũng trong tay liên tiếp điều khiển ma thạch va chạm. Mỗi một lần va chạm, lỗ hổng lại trở nên rộng hơn. Nhìn thấy cảnh tượng này, Huyền Nguyên thất sắc, quang mang quỷ dị trong mắt lưu chuyển liên tục không biết đang nghĩ điều gì. Đột nhiên! - Vưu tôn sử, ngươi nghĩ tuyệt học của Long Tộc ta chỉ có vậy thôi sao? Đột nhiên, một tràng cười lạnh truyền khắp không gian tăm tối, ngay sau đó, giọng nói ấy rống lên: - Luyện thần chi quang! Póc póc póc póc! Hư không vốn dĩ đã khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có, đột nhiên, một loạt những chiếc bong bóng lớn lại nổi lên sau đó thi nhau nứt vỡ. Từng khối từng khối vụ khí quang mang trào ra, những quang mang này rất khí quái, mang theo một luồng hàn ý có thể trực tiếp xuyên qua da thịt xâm nhập vào thẳng xương tủy. Hơn nữa, hai người Vưu Lực chỉ cảm thấy xương cốt mình như tan ra thành bột, bắt đầu từ sâu bên trong. Vưu Lực giật mình, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao nguyên trận này được gọi là "luyện thần". Thì ra, dưới tác dụng của luồng sức mạnh quỷ bí đó, ngay cả niệm thức của hắn cũng bị đông kết, năng lượng cừng đờ, không thể động đậy. Điều khiến hắn kinh hoảng hơn, đối diện với loại công kích này, Lăng Phong không hề nhúc nhích như đã triệt để trúng chiêu. Thấy vậy, tâm trạng Vưu Lực thoáng trùng xuống! - Vưu tôn sử, uy lực của hắc ngục luyện thần trận chúng ta mới chỉ phát huy một nửa, ngài thấy thế nào? Chúng ta có đủ tư cách đưa tên tiểu tử Sáng Tông này đi không? Thanh long tộc tộc trưởng nói, ngữ khí ẩn hàm một tia cảnh cáo: - Nếu như hai vị vẫn còn tiếp tục mê muội, đợi chúng ta phát huy đại trận lên cực điểm, lúc ấy đừng trách tổn thương hòa khí! - Hắc! Hắc! Vưu Lực cười lạnh hai tiếng, trong những lúc nguy cấp thế này, hắn chẳng còn tâm trạng nào để ý đến Lăng Phong nữa, đột nhiên cười lạnh nói: - Thanh long, ngươi quá tự đại rồi đấy, loại hắc ngục luyện thần trận chưa tu luyện xong này mà đòi nhốt được hai huynh đệ ta sao? Ngươi xem thường chúng ta quá rồi đấy! Vừa dứt lời, khí tức của hắn đột nhiên trở nên có chút cổ quái, lúc hắn thi triển ma thạch, mặc dù luồng khí tức tĩnh mịch đó đã rất rõ ràng nhưng lúc này xung quanh hắn đang tán phát ra một loại khí tức vô cùng lạnh lẽo. Nụ cười tủm tỉm trên môi cũng đã được thu lại, mỗi một tấc da thịt trên mặt đều đang tỏa ra hàn ý. Vù một tiếng, một vòng ngân mang bất ngờ phun ra từ trán hắn. Trong ngân mang, một thân hình to lớn bay vụt lên bầu trời. Thân thể trông chẳng khác gì thân cây cao lớn nhất trong khu rừng nguyên thủy, khiến người ta nhìn vào tâm thần không khỏi ớn lạnh. U, u! Ngay sau đó, hai tiếng rít chói tai vang lên, thứ âm thanh đó giống như tiếng hàng vạn con châu chấu đang điên cuồng vỗ cánh, lúc xẹt qua biên cảnh, trực tiếp dội thẳng vào lòng người ta, khiến tâm linh người ta không khỏi hẫng hụt, khó chịu vô cùng. Thân thể Vu Lực cũng giống như bọn Ngao Châu, nhanh chóng co lại thành một viên đạn, trực tiếp tiến nhập vào cơ thể to lớn kia. - Không lẽ là. Huyền Nguyên giật mình, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm. Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao Vưu Lực lại đánh thức cự linh của mình! Thân là linh tôn cấp thuật luyện sư tinh luyện luyện chương, hắn đương nhiên biết phần lớn các loại cự linh. Vừa nhìn thấy cự linh của Vưu Lực, hắn lập tức nhận ra nó thuộc loại nào. Đây là loại cự linh rất hiếm thấy- Bạch mục! Với hình trạng xuất hiện của loại cự linh này thì nó thuộc về dị linh. Nếu phân chia một cách nghiêm khắc thì rất khó để xếp loại cho nó. Nếu nói yếu, thì bạch mục sở hữu một luồng năng lượng cường đại, nhưng nếu nói mạnh thì năng lượng của nó có chút hỗn loạn, trong chiến đấu, chỉ sợ chưa bị đối thủ hạ gục thì bản thân đã xui xẻo. Nói một cách tổng thể, đây chỉ là một loại cự linh trợ giúp, không giúp được nhiều cho việc tu luyện. Nhưng, hiển nhiên tu vi hiện nay của Vưu Lực đã vượt xa tầng thứ thánh vực, có thể tạo ra được cảnh tượng như thế này chỉ có một khả năng duy nhất, đó là. Không đợi Huyền Nguyên nghĩ xong, một tiếng rống chói tai nữa đã lại vang lên. Từ đỉnh đầu Vưu Lượng cũng xuất hiện một khối cự linh, hoàn toàn tương phản với khí tức âm lạnh của cự linh Vưu Lực, cự linh của hắn tràn ngập sự bạo ngược, nhìn một cách tổng thể giống như một con gấu lớn, cơ bắp toàn thân bạo trướng, những múi cơ nổi lên như những tảng khoáng thạch, ngưng trọng một cách khó nói. Khí tức của bản thân Vưu Lượng cũng trở nên bạo ngược theo sự xuất hiện của cự linh, trước đây hắn âm lạnh bao nhiêu thì bây giờ lại cuồng nhiệt bấy nhiêu, khí tức cuồng nhiệt đó chẳng khác gì một con gấu chó nhìn thấy mật ông, cùng khắc lực bên kia hình thành một sự đối xứng rõ ràng! Một Vưu Lực tươi tắn dễ gần sau khi triển lộ cự linh trở nên lạnh lùng, âm hiểm chẳng khác gì một con rắn độc; một Vưu Lượng từ lúc xuất hiện đến giờ số câu nói chỉ đếm trên đầu ngón tay, âm thầm đi theo Vưu Lực bây giờ lại biến thành nhiệt lượng tứ xạ, giống như một lò lửa lớn, năng lượng mạnh đến kinh nhân. Quả nhiên! Huyền Nguyên triệt để ngộ ra, theo những gì ghi chép trong điển tích tông môn, muốn tu luyện bạch mục thuận lợi, ngoài trực tiếp vấn đỉnh cấp cao tu luyện ra thì khả năng duy nhất chính là áp chế. Lợi dụng công pháp đặc thù áp chế tất cả tất cả năng lượng hỗn loạn tiềm động! Nhưng làm vậy lại có một vấn đề khác, đó là khí tức bạo ngược sẽ khiến hắn không thể chịu được, kết quả vừa đột phá được thánh vực hay linh tôn đã lập tức trùng bạo năng lượng, dập nát mà chết! Muốn giải quyết được vấn đề dị linh, lại có thể bảo toàn tính mệnh, cách tốt nhất đương nhiên là mời một thuật luyện sư siêu cấp giúp đỡ điều chỉnh tinh chương, nhưng một thuật luyện sư như vậy thực sự rất khó kiếm, sau trận đại chiến gần đây nhất, hầu như không còn tồn tại nữa. Bản thân Huyền Nguyên chính là linh tôn cấp thuật luyện sư, hắn cũng chưa từng nghe qua có người đạt được trình độ cao hơn mình, trừ phi là... Trong lòng hắn lại thoáng động, nghĩ đến hắc ngục luyện thần trận mà bốn người Thanh long tộc tộc trưởng thi triển. Ngay cả loại đại trận mà theo tin đồn đã bị thất truyền cũng bị khai quật thì nguyên trận tinh chương dùng kèm đương nhiên không cần phải nói, như vậy không phải chứng minh bên trong Long Tộc có thuật luyện sư siêu việt hơn hắn sao? Lúc nãy đóng vai người đứng bên quan sát, Huyền Nguyên sơ ý không nghĩ đến điểm này, bây giờ chạm đến càng nghĩ hắn càng thấy lo lắng. Thậm chí, nghĩ thêm một bước, lúc nghe thấy Ngao Châu nói sẽ gọi Âu Mẫu Long của Long Tộc đến bắt Lăng Phong đã tầm cảm thấy có chút kì lạ. Nếu như nói vì Long Tộc ngọc bích thì cũng không đúng, nhưng Long tộc ngọc bích biến mất bao nhiêu năm nay, cũng đâu có thấy Long Tộc nhọc công tìm kiếm? Dù trước đây không có manh mối, bây giờ manh mối có rồi cũng không cần làm phiền đến Âu Mẫu Long! Đó là nhân vật nào chứ? Nếu như nói Vi Tiếu là truyền kì thì Âu Mẫu Long là truyền kì trong truyền kì, nếu như chọn ra một trăm cao thủ trong Vô Tẫn Hoang Nguyên, Âu Mẫu Long tuyệt đối là bậc nhất. Một nhân vật như vậy đích thân ra tay vì Long tộc ngọc bích, e rằng có chút khó tưởng tượng. Nhưng, nếu như liên hệ tới tinh chương mà Sáng Tông triển hiện thì mọi chuyện dễ hiểu hơn nhiều! Huyền Nguyên cảm thấy tầng ngăn cách sâu trong lòng mình đã bị phá vỡ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó. Trước đây, Long Tộc cũng đã từng phái người đến mời hắn chế luyện tinh chương, sau thấy hắn thực sự bó tay với những tinh chương đó họ mới chán nản bỏ đi. Long, Phượng, Yêu! Ba tộc này từ xưa đến nay đều là những người đứng đầu Vô Tẫn Hoang Nguyên, nếu nói con át chủ bài e rằng sự chênh lệch giữa ba nhà là không lớn, thậm chí ngay cả những tông phái có lịch sử lâu đời như Ngọc Lan Tông, Thương Linh Tông, Sát Tình Tông, Bức Tông cũng đều có con át chủ bài của mình! Huyền Nguyên Tông thì ngược lại, Huyền Nguyên hiểu tông phái của mình mới phát triển được vài đời, luận về nền móng e rằng không thể bằng được mấy nhà kia. Chỉ cần Long Tộc nắm bắt được một loại bí pháp luyện chế nguyên trận tinh chương nào đó, vậy họ có thể nắm quyền chủ động trong cuộc tranh đấu vài năm nữa rồi! Họ đâu có thể trơ mắt đứng nhìn quyền chủ động bị người khác cướp mất. Như vậy, khống chế luyện chế tinh chương chi pháp trong tay là việc tuyệt đối phải làm! Nhưng, Long Tộc cần gì phải ra tay với Sáng Tông nữa? Mặc dù vị sư tôn thần bí mà Sáng Tông Lăng Phong nhắc đến thần long ẩn tàng, khiến người ta không sao nắm bắt được nhưng cũng không ngăn được Long Tộc quyết tâm bóp nát nó từ trong trứng nước. Càng bởi vì Long Phượng Yêu tam tộc đều đã có ước định, không thể tùy tiện ra tay với các tông phái trong Vô Tẫn Hoang Nguyên, một để đề phòng tam tộc thế lực tùy tiện ra tay tạo thành Vô Tẫn Hoang Nguyên tân thế lực quá ít, cường giả cũng trở nên ít đi, sau này nếu có phải tranh đấu với Áo La Đế Quốc tự nhiên trở nên bị động. Ngoài ta còn một điểm nữa cũng là để đề phòng thực lực của một bên nào đó quá mạnh, tạo sự không cân bằng! Nói thì nói vậy, bên trong cả ba tộc đều ngầm ra tay không ít, hơn nữa cơ hội để tăng cường thực lực cho mình cũng không ít nên trước đây Long Tộc mới đối phó với Thích Thiên Ách. Mặc dù rất nhiều người hiểu tại sao Long Tộc làm chuyện này, nhưng đằng sau lại có không ít tin đồn. Cái mà Long Tộc nhắm đến là trú địa của Thích Thiên Tông, cũng chính là Thanh Mộc Tông bây giờ. Một loạt những thông tin này như điện quang thạch hỏa lóe lên trong não hải Huyền Nguyên, hắn không khỏi quay sang nhìn Lăng Phong - người nãy giờ vẫn nhắm chặt mắt, đứng im như một bức tượng thạch cao - ánh mắt tràn ngập vẻ "thương hại": Hắc! Có tầng quan hệ lợi hại này, ngươi có mọc cánh cũng đừng mongc hạy thoát! Huynh đệ Vưu Lực lúc này đã hoàn toàn thay đổi, con gấu cự linh của Vưu Lượng bật mạnh, nhảy lên người "bạch mục". Giống như đại thụ nhập địa, nhanh chóng luồn vào trong! Bạch mục vốn dĩ chỉ một khúc, không hề có thêm đầu đuôi nào khác đột nhiên lại phát sinh biến hóa quỷ dị. Từ phần đuôi nó mọc ra hai cái chân lớn, từ vai cũng xuất hiện hai cánh tay và đầu thì mọc ngay trên. Nhất thời, không trung xuất hiện một cự nhân cao hơn mười trượng, nửa dưới cơ thể hắn thẳng tắp như một cây đại thụ, phần đầu và phần ngực lại hết sức bình thường, cộng thêm cặp chân chỉ có chiều dài bằng một phần ba nửa dưới cơ thể, trông hết sức cổ quái. Sau khi dung hợp, cự linh rống lên một tiếng kinh thiên động địa, một luồng sóng khí cuồn cuộn nổi lên như hải triều dào dạt trực tiếp lao thẳng vào bức tường đồng vây quanh. Phương pháp thứ hai! Việc dung hợp cự linh đã chứng minh triệt để suy đoán của Huyền Nguyên. Vưu Lực thân hoài bạch mục cự linh cũng có thể tu luyện đến nhị dung linh tôn, hơn nữa không hề phải lo lắng về sinh mệnh của mình, nguyên nhân rất đơn giản. Đó là cự linh dung hợp! Rất rõ ràng, huynh đệ Vưu Lực hai người cùng có một loại nguyên trận tinh chương, hơn nữa Vưu Lượng thông qua nguyên trận tinh chương chi lực lấy đi một phần năng lượng cuồng bạo của bạch mục cự linh. Như vậy, dị linh không những không trở thành gánh nặng mà trở thành cách giúp họ tu luyện. Chỉ có như vậy mới khắc phục được mọi điều kiện cần thiết mà điều đầu tiên cần là hai miếng cáo cấp nguyên trận tinh chương. Với con mắt của Huyền Nguyên, nguyên trận tinh chương mà hai huynh đệ Vưu Lực thi triển vô cùng hiếm có, dù là hắn cũng không thể tự mình chế luyện ra được, chắc chắn là được lưu truyền từ thời viễn cổ. Thấy huynh đệ Vưu Lực dung hợp cự linh, tứ đại Long tộc tộc trưởng cũng giật mình, đột nhiên, một tiếng quát lớn truyền xuất: - Bách mãng dung hợp! Luyện thần phần hư! Xoạt xoạt. Từng trận sóng âm thanh cuồn cuộn truyền đến, trên không trung, tốc độ của những con cự mãng cũng đang tăng dần, lẫn trong những trận sóng âm là âm thanh keng keng như tiếng dây đàn bị đứt, nghe rất cổ quái. Huynh đệ Vưu Lực nhanh chóng phát hiện ra sự cổ quái ấy nằm ở đâu. Chỉ thấy từng mảng vảy cá lớn bằng bàn tay cùng những con cự mãng vô cùng linh động bắt đầu bay lượn và gào rít. Mỗi một mảng đều có màu vàng kim thiết nồng đậm, mỗi lần va chạm lại thế những điểm hắc sắc mang tinh bắn ra, mỗi một điểm hắc tinh bắn ra lại có một đóa hoa như mọc ra từ hư không xoay vòng, mang chúng chìm nổi trong hư không, quỷ dị vô cùng. Viu, viu. Cuối cùng, những mảng vảy cá ấy dung hợp thành hình, một con siêu cấp cự mãng với hình dạng không hề thua kém cự nhân xuất hiện. Cự mãng vừa xuất hiện, liền lập tức quất mạnh đuôi về phía cự nhân, đuôi cự mãng tạo thành một trận sóng khí mang tính thực chất, ầm ầm lao đến. Bạch mục cự nhân cũng không chậm trễ, tay phải siết chặt, đấm mạnh một quyền! Băng! Cuộc chiến giữa hai cự linh dung hợp thể luôn mang lại cho người ta một cảm giác lóng ngóng vụng về, mỗi một quyền một cước đều trong rất ngốc nghếch. Nhưng lên đến tầng thứ cấp cao mới có thể phát hiện trong những đòn công kích đơn giản ấy hàm chứa cự lực dồi dào! Dù là một hồ nước nhỏ, bị cần bị một đòn công kích đánh trúng, tất cả nước trong hồ sẽ bị bốc hơi sạch. - Sát! Một tiếng hừ như phun ra từ mũi khiến đầu óc người ta choáng váng, khó chịu vô cùng. Nghe giọng nói thì chính là Vưu Lượng, nhưng sự cuồng nhiệt trong đó lại khác hắn với hắn ngày thường. Chỗ quyền vĩ giao hợp, những điểm hắc sắc tinh mang nổ tung khiến không khí không ngừng vang lên những tiếng tí tách. Những chiếc bong bóng nổi lên càng điên cuồng hơn, phát ra những âm thanh run rẩu cường liệt. - Hắc hắcTiếng cười lạnh của Vưu Lực lại vang lên, giống như vừa có một con rắn trườn qua da, khiến người ta phải nổi da gà. - Bốn vị cũng thật khéo tính, định dùng thứ nguyên trận chưa hoàn chỉnh này lừa hai huynh đệ ta sao! Nếu như không phải huynh đệ ta cảnh giác thì chắc giờ này đã rơi vào bẫy của chư vị rồi! - Chưa hoàn chỉnh thì đã sao? Dùng để đối phó với hai huynh đệ ngươi là đủ rồi! Từ miệng cự mãng cũng vang lên giọng nói của Thanh long tộc trưởng, bây giờ thì hắn đã chịu thừa nhận chiêu vừa rồi chỉ là một đòn hù dọa, nhưng ngữ khí vẫn không hề tỏ ta yếu đuối: - Ta không tin hắc ngục luyện thần trận này không làm gì được hai ngươi! - Cứ thử đi thì biết!