Tình Muộn
Chương 61
Phương Tiểu Tiệp làm việc ở bệnh viện lớn hai mươi mấy năm, đã từng gặp vô số người. Tuy bà không hề ham thích những thứ như xem bói, nhưng bà vẫn rất tin vào chuyện tướng mạo. Tướng mạo học thường rất chính xác, người ta nói muốn biết những thứ bên trong thì phải nhìn cấu trúc xương, muốn biết những thứ bên ngoài thì nhìn vào lông mày, có thể nói người này là người có tài, khí thế hiên ngang, những điều này có thể nhìn ra qua cốt cách và chân mày.
Phương Tiểu Tiệp lại cẩn thận quan sát tướng mạo của Cố Trì Tây, cặp chân mày rậm đen mượt, vừa dài vừa đẹp, vừa nhìn đã biết đây là một ông chủ lớn có sự nghiệp thành công.
Trong lòng bà âm thầm cảm thấy buồn bực, con gái ngoan nhà bà gặp được người đàn ông này ở đâu chứ, tài năng ẩn giấu sâu, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Cố tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Phương Tiểu Tiệp cũng không khách khí hỏi thẳng.
Cố Trì Tây cười nhẹ, "Bốn mươi lẻ ba.”
Trước mắt Phương Tiểu Tiệp bỗng tối sầm, "Anh, 43?"
Cố Trì Tây nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng, tôi đã 43.”
Phương Tiểu Tiệp kiếm chế cảm xúc tiếp tục hỏi: "Đã 43 tuổi mà còn chưa lấy vợ sinh con thì thật hiếm thấy, nói ra không sợ anh chê cười, vừa khéo tôi và anh cùng tuổi, năm nay tôi cũng 43, anh xem, con gái tôi cũng đã 21.”
Cố Trì Tây cười cười, "Tôi từng có một cuộc hôn nhân, nhưng chỉ trên danh nghĩa, tháng trước vừa mới ly hôn.”
Phương Tiểu Tiệp cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, thiếu chút nữa hộc máu, "Anh đã từng ly hôn?"
Cố Trì Tây gật đầu, "Vâng.”
Phương Tiểu Tiệp hít sâu một hơi, định uống một ngụm nước mới phát hiện cái cốc trống không, vì thế bà cầm cốc đứng dậy đi tới chỗ bình nước rót một cốc đầy, uống ừng ực từng ngụm xong mới phát hiện Cố Trì Tây vẫn ngồi đó, vì thế xoay người hỏi: "Anh có muốn uống nước không?"
Cố Trì Tây ôn hòa nói: "Không cần đâu, cảm ơn.”
Phương Tiểu Tiệp cầm cốc nước ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Trì Tây, bà phát hiện người này đúng là không bình thường, bà đã mất bình tĩnh như vậy rồi mà người ta và giữ dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nhất định là người từng trải, bốn mươi ba tuổi, cuộc sống của con người này phong phú tới mức nào đây.
Vì thế bà cũng cố gắng ổn định cảm xúc của mình, tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Anh và con gái tôi quen nhau bao lâu rồi, tại sao quen nhau?"
Cố Trì Tây nói: "Chính thức quen nhau là vào nửa năm trước, lúc đó con gái vợ cũ của tôi - Cố Lâm Lâm và San San là bạn cùng phòng, hôm sinh nhật Lâm Lâm, tôi đến tham gia tiệc sinh nhật của con bé thì gặp San San.”
Cốc nước trên tay Phương Tiểu Tiệp rơi xuống đất "Loảng xoảng", nước trong cốc văng tung toé khắp nền nhà.
Tùng San và Tùng Chí Quân nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, Tùng San hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Phương Tiểu Tiệp đứng lên, ánh mắt toé lửa, ngón tay chỉ vào mũi Cố Trì Tây, run nhè nhẹ, "Anh, anh là ba của Cố Lâm Lâm sao?"
Cố Trì Tây vẫn điềm đạm gật đầu, "Trước kia phải, nhưng bây giờ thì không. Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của tôi.”
Phương Tiểu Tiệp lại giống như không hề nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Tùng San, "San San, đầu óc con bị nước vào à, sao có thể quen biết với loại người này? Anh ta là ai chứ? Anh ta là ba của Cố Lâm Lâm, Cố Lâm Lâm đã cướp đi Chu Trường An, con còn nói chuyện yêu đương với ba nó sao?"
Tùng San nhìn thấy dáng vẻ kích động của Phương Tiểu Tiệp, tâm trạng căng thẳng, "Mẹ bình tĩnh một chút đi, chuyện này quả thật có hơi phức tạp, nhưng bây giờ anh ấy đã ly hôn rồi, không có quan hệ gì với Cố Lâm Lâm cả.”
Phương Tiểu Tiệp cảm thấy đau ngực, lấy tay chống vào thành ghế sô pha, thở phì phò, "Lão Tùng, sao chúng ta có thể nuôi một đứa con gái như thế này?"
Tùng Chí Quân vội vàng đi tới, ngồi bên cạnh Phương Tiểu Tiệp, vỗ vỗ lưng bà, "Bà xã, bà đừng tức giận như vậy, coi chừng hại thân.” Sau đó quay đầu nói với Tùng San, "San San, đi lấy chổi lau nhà tới lau dọn một chút đi.”
Tùng San vâng lời đi vào nhà vệ sinh lấy chổi lau nhà.
Tùng Chí Quân nhìn về phía Cố Trì Tây, "Cố tổng, thứ lỗi tôi nói thẳng, mặc kệ anh đối với con gái tôi là chân tình hay giả dối, thì tôi và mẹ nó vẫn không thể tiếp nhận anh như con rể của chúng tôi. San San còn quá nhỏ không hiểu chuyện, nhưng chúng tôi là cha mẹ phải có trách nhiệm với con của mình. Tôi thấy anh cũng là người hiểu lí lẽ, hi vọng anh có thể thông cảm cho tấm lòng của người làm cha mẹ. Hôm nay vợ tôi hơi kích động đã đắc tội với anh, hi vọng anh không chấp nhất.”
Sắc mặt Cố Trì Tây hơi thay đổi, cười cười nói: "Tùng chủ biên nói tôi đều hiểu, tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của hai người vào lúc này, nếu hôm nay tôi đã đến đây, thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị hai người đuổi ra khỏi nhà.”
Phương Tiểu Tiệp nghe xong lời này của hắn liền ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mau đi đi, nhà chúng tôi không chào đón anh!"
Tùng Chí Quân vỗ vỗ lưng vợ, lúng túng nói: "Nếu đã như vậy, mong anh về đi, anh cũng thấy đấy, sức khỏe của vợ tôi không tốt, tôi không thể tiễn anh được.”
Cố Trì Tây vẫn không đứng lên, cười nhẹ nói: "Hai người đừng vội, trước khi tôi chưa giải thích cho rõ mọi hiểu lầm, tôi không thể đi được.”
Tùng San cầm chổi lau nhà đi ra, vừa vặn nghe thấy những lời này của Cố Trì Tây, cô rối rắm nhìn Cố Trì Tây. Cố Trì Tây lại cho cô một ánh mắt an tâm.
Cố Trì Tây tiếp tục nói: "Tôi và vợ cũ chưa từng thật sự là vợ chồng, bà ấy chưa lập gia đình đã có thai, lại chịu khổ cửa nát nhà tan, trước khi qua đời ba bà ấy đã phó thác cho tôi, xin tôi cưới bà ấy cho bà ấy và con mình một gia đình yên ổn, tôi chỉ là người được phó thác phải kết hôn, giúp bà ấy cùng nuôi con trưởng thành, cho nên bây giờ cả hai chia đôi ngã, cũng không ai nợ ai.”
Phương Tiểu Tiệp khoát tay, "Cố tiên sinh, không phải chúng tôi hiểu lầm, là anh hiểu lầm. Căn bản chúng tôi không hề có hứng thú với cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của anh. Tôi chỉ không thể chấp nhận được chuyện con gái mình nói chuyện yêu đương với một người bằng tuổi mẹ nó! Cố tiên sinh, cho dù đứa con gái kia không phải là con gái ruột của anh, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người đã từng làm cha, anh có thể chịu đựng được chuyện đứa con gái mình vất vả mang thai mười tháng nuôi lớn thành người, bị một người hơn nó hai mươi mấy tuổi phá hỏng cuộc đời không?"
Phương Tiểu Tiệp càng nói càng kích động, sắc mặt hết trắng lại đỏ, "Anh lớn tuổi như vậy, còn là người đã từng kết hôn, sao có thể không biết xấu hổ trêu chọc San San nhà chúng tôi? Lương tâm của anh bị chó ăn sao? Anh có tiền thì rất giỏi sao? Con gái của tôi là một đứa trong sạch thần khiết, bề ngoài xinh đẹp lại là sinh viên đại học nổi tiếng, có gả cũng phải gả cho người đẹp trai trẻ tuổi giàu có, sao có thể gả cho anh được chứ?"
Tùng San lớn tiếng ngắt lời Phương Tiểu Tiệp, "Mẹ, mẹ không thể nói như vậy!"
Phương Tiểu Tiệp ôm ngực, "Mẹ không thể nói thế sao? San San, mẹ là mẹ của con! Mẹ thừa nhận mẹ muốn gả con cho người có tiền, cũng muốn con sớm lấy chồng, nhưng con cũng không thể tìm một người như vậy chứ?"
Phương Tiểu Tiệp nói xong thì tay run rẩy chỉ về phía Cố Trì Tây, "Anh ta có thể làm ba con! Nếu con gả cho anh ta, sau này con nói ba mẹ làm sao ngẩng đầu lên nhìn thiên hạ? Con gái bảo bối xinh đẹp của mẹ sao có thể gả cho người lớn tuổi đã từng kết hôn chứ?"
Tùng Chí Quân đứng lên giữ chặt cánh tay của Phương Tiểu Tiệp, kéo bà ngồi xuống ghế sô pha, bình tĩnh nhìn về phía Cố Trì Tây: "Cố tổng, anh cũng đã nghe thấy rồi đấy, chuyện giữa anh và vợ cũ như thế nào chúng tôi không quan tâm, vấn đề bây giờ là, con gái của tôi mới chỉ 21 tuổi, chúng tôi quyết không thể giao cuộc đời tốt đẹp phía trước của nó vào tay anh. Tôi biết sự nghiệp của anh rất thành đạt, ở thành phố A này cũng là một nhân vật có tiếng, chắc rằng không thiếu người trong sạch muốn gả con gái mình cho anh. Nhưng chuyện trèo cao như thế Tùng gia chúng tôi không làm được. Tôi thà rằng gả con gái mình cho một cậu thanh niên trai tráng hai bàn tay trắng trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, cũng tuyệt đối không muốn nó nhất thời xúc động đi theo anh. Vẫn là câu nói đó, San San còn nhỏ, làm việc không nghĩ tới hậu quả, nhưng chúng tôi là người làm cha mẹ phải giữ đầu óc tỉnh táo, không thể tuỳ tiện làm chuyện điên rồ.”
Tùng San bước tới, quỳ trên mặt đất, "Ba mẹ, hai người nói gì con đều hiểu, nhưng con không phải là trẻ con, con biết rất rõ mình muốn gì. Con cũng đã phải đấu tranh rất lâu mới có thể quyết định ở bên anh ấy. Con đã 21 tuổi rồi, con có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Phương Tiểu Tiệp phẫn nộ, "Con 21 tuổi, đủ lông đủ cánh rồi, không cần ba mẹ nữa à?"
Nước mắt Tùng San rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Mẹ...”
Cố Trì Tây nhìn cô bé con quỳ trên mặt đất mà lòng đau nhói, hắn lập tức khom người nâng cô dậy, xoa đầu cô: "San San đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Tùng Chí Quân thở dài, "Cố tổng, anh còn gì muốn nói sao?"
Cố Trì Tây bình tĩnh nói: "Tôi biết tuổi tác của tôi lớn hơn San San quá nhiều, nhưng ngày sinh tháng đẻ của mình không ai có thể khống chế được. Tôi cũng không muốn tình cảm của tôi với San San trở thành áp lực cho gia đình mọi người. Hôm nay tôi tới đây là muốn bày tỏ thành ý của mình đối với mọi người, tôi thật lòng yêu San San, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, tôi cũng sẽ làm hết khả năng để lo cho cuộc sống của cô ấy về sau. Tôi không mong hai người có thể lập tức tiếp nhận tôi, tôi có kiên nhẫn, tôi có thể chờ.”
Phương Tiểu Tiệp cười, "Anh không cần chờ, chúng tôi vĩnh viễn không đồng ý!"
Tùng Chí Quân đứng lên, "Cố tiên sinh, hôm nay mời anh về trước đi.”
Cố Trì Tây đứng lên, cười cười, "Tôi về trước vậy.” Hắn quay đầu nhìn về phía Tùng San, không che giấu được yêu thương trong ánh mắt, "Đừng khóc, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.”
Tùng San tiễn hắn tới cửa, bàn tay nhỏ bé níu lấy tay áo hắn.
Hắn nhịn không được lại xoa xoa đầu cô, "Ngoan, tất cả cứ giao cho anh.”
Tùng San đóng cửa, trở lại phòng khách, nhìn thấy sắc mặt của Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân, nước mắt lại rơi xuống, "Ba mẹ, thực xin lỗi, con đã làm hai người thất vọng rồi.”
Phương Tiểu Tiệp lại thở dài một tiếng, "San San à, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, đàn ông khắp thế gian này nhiều như thế, cho dù con có nhắm mắt chọn bừa cũng không tới lượt anh ta chứ?"
Tùng San cúi đầu, "Mẹ, con cũng biết chúng con không xứng đôi, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt, con rất thích anh ấy. Thật ra ngoài chuyện anh ấy lớn tuổi, anh ấy còn chỗ nào không tốt chứ, không phải lúc trước mẹ còn giới thiệu bác sĩ Trương cho con sao? Sao bây giờ lại để ý tuổi tác như vậy?"
Phương Tiểu Tiệp giận run cả tay, "Sao có thể giống nhau được chứ? Trương Dật Bạch mới 33 tuổi, nhưng Cố tiên sinh này đã 43! Hơn nữa chủ nhiệm Trương là người trong sạch, chưa từng kết hôn, không vợ cũ, không con cái!" Bà tự vỗ ngực kiếm chế cơn giận nói tiếp: "San San, mẹ hi vọng con gả cho người giàu có, không phải vì muốn con sau này không phải chịu khổ sao? Nhưng cũng không phải cứ đàn ông có tiền là được! Con đừng coi mẹ con như người ham tiền có được không? Mẹ muốn là người có tiền nhưng hai đứa phải thật sự yêu nhau kìa, nếu không năm đó mẹ cũng không gả cho ba con khi ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng!"
Tùng San cau mày, "Mẹ, con không phải vì tiền mới ở bên anh ấy.”
Phương Tiểu Tiệp chỉ tay vào chuỗi hạt trên cổ cô, "Con có biết con đang đeo cái gì trên cổ không? Ngày hôm trước mẹ và ba con thấy nó trên ti vi, con có biết nó trị giá bao nhiêu không? Con đeo nó ra đường, sao có thể không biết xấu hổ mà nói với người ta con không phải vì tiền mà cặp với đại gia chứ?"
Tùng San sờ chuỗi hạt san hô trên cổ, ngón tay lại bất giác siết chặt.
Tùng Chí Quân vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng, "San San, bỏ qua chuyện tuổi tác thì người này ba vẫn không thể đồng ý.”
Tùng San giương mắt nhìn lão Tùng, "Vì sao?"
"Người này rất phức tạp, con lại hồn nhiên như vậy, hai người không hợp nhau.” Lão Tùng thở dài, "Anh ta mới hơn 40 tuổi đã có thể lăn lộn ở thành phố A lên tới địa vị ngày hôm nay thì thủ đoạn nhất định rất ngoan độc, con ở bên cạnh người như vậy tương lai nhất định không hạnh phúc. Ba nuôi nấng con nhiều năm, chưa bao giờ hi vọng con có thể gả cho người ở trên cao, chỉ ngóng trông con có thể tìm được người thật lòng yêu thương con, sống cuộc sống hạnh phúc đời thường. San San, con nói anh ta thật lòng yêu thương con, nhưng con có thật sự biết anh ta suy nghĩ gì không? Con có thể thấu hiểu tâm tư của anh ta không? Con ở bên anh ta, anh ta có thể triệt để nhìn thấu con người con, còn con thì sao? Hai người các con bất luận địa vị hay mức độ thành thục trong tâm lý đều kém nhau quá nhiều, con ở bên anh ta, vĩnh viễn chỉ có anh ta chơi đùa con, còn con không thể đấu lại anh ta.”
Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, gật đầu nói: "Người xưa nói môn đăng hộ đối, nghe thì không hợp tai lắm nhưng cũng rất có lý. Con với anh ta, môn không đăng, hộ không đối, không phải anh ta không xứng với con, mà là chúng ta không thể trèo cao với tới người ta.”
Tùng San khóc không thành tiếng, "Ba mẹ, anh ấy cũng không phải người cao không thể với như chúng ta vẫn nghĩ, anh ấy là người rất khiêm tốn, chưa bao giờ tự cao tự đại.”
Tùng Chí Quân lắc đầu, "Ba không nói anh ta là người như thế nào, có vài thời điểm anh ta không thể bình dị gần gũi như thế được. Ba, chú Thái và người bạn của anh ta gọi là lão Thẩm từng cùng nhau dùng cơm một lần, người có thể khiến cho chú Thái của con cung kính gọi một tiếng “Ngài” ở thành phố A này có mấy ai chứ.”
Phương Tiểu Tiệp giật mình nhìn Tùng Chí Quân, "Người này có thế lực đến thế sao?"
Tùng San hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, nghiêm túc nói: "Ba, con biết chuyện ba lo lắng là gì. Con cũng từng rất lo lắng về chuyện này, cho nên anh ấy theo đuổi con lâu như vậy, con vẫn luôn trốn tránh, hận không thể tránh anh ấy thật xa. Nhưng sau này con phát hiện, trốn tránh như vậy cũng không có ích gì, hơn nữa sau lần ba bị người khác hãm hại, con cũng hiểu rõ, cho dù chúng ta cứ thật thà mà sống, cũng vẫn sẽ gặp phải tai bay vạ gió, khi tai họa ập đến, chúng ta không thể làm được gì. Nếu địa vị của anh ấy bày ra ở đó, anh ấy lại yêu con như vậy, vì sao con không thể dựa vào anh ấy, để anh ấy bảo vệ con, bảo vệ gia đình chúng ta?"
Tùng Chí Quân hơi giật mình nhìn con gái, "San San, con...”
Tùng San tiếp tục nói: "Bây giờ con quá nhỏ, nhưng con không bao giờ muốn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của gia đình chúng ta khi gặp phải tai hoạ. Con không sợ bị người ngoài nói này nói nọ, bởi vì con càng muốn bảo vệ gia đình mình nhiều hơn. Cho dù có bị người khác mắng con tam quan bất chính, vì tiền mà theo đại gia, con cũng không quan tâm. Dù sao con cũng thật sự thích anh ấy, anh ấy cũng thật sự yêu con, cần gì phải để ý tới ánh mắt người khác nhiều như vậy? Anh ấy là người từng trải thì sao, con cũng thừa nhận mình không nhìn thấu tâm can anh ấy, song điều này có liên quan gì? Con chỉ chắc chắn rằng anh ấy yêu con, anh ấy sẽ không làm tổn thương con, không được sao?"
Phương Tiểu Tiệp mù quáng nói, "San San, mẹ không muốn con vì chúng ta mà tự bán chính mình!"
Tùng San cau mày, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, "Mẹ, con không tự bán mình, chúng con là quan hệ yêu đương bình đẳng.”
Tùng Chí Quân lại lắc đầu, "San San, con ở bên người này, vĩnh viễn sẽ không có bình đẳng.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
158 chương
501 chương
5 chương
88 chương
19 chương
69 chương