Tình Muộn
Chương 28
Mấy ngày nay Tùng San đã khắc sâu cảm giác cái gì gọi là lợi dụng tất cả những gì có thể để làm chuyện xấu, câu nói này chính là dùng để nói những người như Cố Trì Tây. Ngay cả khi cô tắt máy điện thoại, cả ngày vùi đầu vào thư viện đọc sách thì những gì liên qua đến người này đều can thiệp vào cuộc sống của cô.
Đầu tiên là Tống Đào nói gần nói xa, bây giờ thì ngay cả bố Tùng nhà cô cũng bị dây vào.
Cô quả thực không dám nghĩ, Cố Trì Tây vậy mà lại ngồi cùng ba cô nói chuyện phiếm.
Tùng San cúp điện thoại, cô rất xúc động muốn gọi cho Cố Trì Tây mắng một trận. Cách xa ba tôi ra. Nhưng nghĩ lại cô thấy như vậy không ổn, như vậy có thể trúng kế không?
Một mình đứng trên ban công ký túc xá , Tùng San sau khi làm công tác tư tưởng xong thì quyết định bình tĩnh quên đi quá khứ. Tháng 6 gió đêm rất mát, mang theo hơi ẩm. Triệu Nhiên vừa tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, cô ấy cầm một chậu quần áo ra chỗ vòi nước giặt quần áo.
Hai người các cô đều có tâm sự nên không nói chuyện.
Bỗng nhiên tiếng di động vang lên, cô vừa nhìn thì lập tức đau đầu, lại là cái dãy số kia. Tùng San cau mày nhìn chăm chăm vào màn hình, Triệu Nhiên ngồi một bên xoay đầu lại nhìn cô, hỏi: "San San, điện thoại trên tay cậu kêu kìa, sao lại không bắt?"
Tùng San sửng sốt, "A?"
Di động đột nhiên giống như vật nóng phỏng tay, cô làm sao cũng thấy không phải, cô tính trượt màn hình tắt cuộc gọi, lại không thể ngờ tay buông lỏng, màn hình đang phát sáng cứ như vậy một đường bay khỏi ban công. Nó y như một ngôi sao băng, lóe qua trời đêm rồi bay thẳng xuống đất.
Triệu Nhiên kinh sợ, vội vàng đi tới, hai tay đầy bọt xà bông vịn lang cang nhìn xuống dưới, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là mình làm cậu hoảng !"
Tùng San giống như nhẹ nhàng thở phào, cười cười: "Không trách cậu, là mình trượt tay ."
Triệu Nhiên lấy khăn lau lau tay, lôi kéo Tùng San nói: "Mình xuống xem thử đi, biết đâu sửa lại xài vẫn được."
Cho dù là loại chống rớt cũng không thể chịu nổi cú rớt này.
Triệu Nhiên cầm một đống linh kiện để lên bàn, Tùng San từ đống linh kiện đó rút ra cái sim để lên bàn, cô cười: "uhm, chuyện này cũng không có là gì, coi như bị trộm mất vậy."
Triệu Nhiên vẻ mặt đầy sự hối lỗi, "San San, thực xin lỗi, mình, mình mua cái khác cho cậu nhé."
Tùng San vội vàng vẫy tay, "Không liên quan tới cậu, tại mình thất thần, sao có thể đổ lỗi cho cậu chứ!"
Đúng lúc Lý Yến vừa từ thư viện về nhìn thấy đống linh kiện trên bàn, cười đáng đánh đòn, "San San, gần đây cậu thật may mắn, máy tính hư có máy mới, bây giờ cái điện thoại này cũng tiêu rồi, cậu mua cái mới luôn đi."
Tùng San bóp trán, "cái điện thoại này mẹ mình vừa mua cho mới có nửa năm, xem ra hè này mình phải đi làm thêm để mua cái khác rồi."
Lý Yến vui vẻ, "Sợ cái gì, không phải còn có chị họ của cậu sao? Xin chị ấy mua cho cậu một cái khác không phải là tốt sao."
Vẻ mặt Tùng San cứng đờ, cô cười nói: "Cậu nghĩ chị ấy là ông già Noel hay sao? Mình muốn cái gì chị ấy cũng đáp ứng?"
Triệu Nhiên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng vẫn không nói gì.
Cũng gần mười hai giờ rồi, nghĩ ba mẹ chắc cũng đã ngủ, Tùng San nhờ Lý Yến cho mượn điện thoại di động nhắn cho Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp một cái tin nhắn, nói cho bọn họ biết điện thoại của cô đã bị hư mấy ngày tới không liên lạc được.
"Vài ngày tới không có điện thoại, cuộc sống như người tiền sử rồi, đúng lúc có thể yên tĩnh cho kì thi thử cuối kỳ." Tùng San nghiêm túc cười nói.
Như vậy cũng tốt, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.
Cố Trì Tây nghe trong điện thoại không ngừng lặp lại "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được", tâm trạng của hắn trở nên không tốt. Mặc dù đây là chuyện hắn đã đoán trước nhưng hắn vẫn cảm thấy không chịu nổi. Vung tay một cái, chiếc điện thoại rơi mạnh xuống sàn phòng khách, vang lên tiếng vang thanh thúy,khiến lão Tần đang ngủ giật mình sủa “gâu gâu”.
Sao lại khó như vậy chứ?
Hắn chỉ là rất yêu một người con gái, muốn yêu chiều cô ấy mà thôi.
Sao lại khó khăn như vậy?
Nhưng cô càng không cho, hắn lại càng muốn. Muốn đến mức nổi điên.
Cái điện thoại đang nằm yên tĩnh trên mặt đất bỗng nhiên vang lên, Lão Tần ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy tới, ngậm cái điện thoại trọng miệng mang tới. Vẻ mặt Cố Trì Tây dịu đi, hắn vuốt lông trên lưng Lão Tần, nhận điện thoại.
"Cố tổng." Trương Tân nói chuyện ngắn gọn.
"Ừ." Cố Trì Tây lên tiếng trả lời.
"Vừa mới nhận được tin tức, di động của Tùng San từ ban công rơi xuống, đã hư hoàn toàn." Trương Tân nói.
" Từ ban công rơi xuống?" Cố Trì Tây lặp lại hỏi.
"Vâng, nghe nói là chuông điện thoại di động vang lên, chưa kịp nhận đã rơi xuống." Trương Tân giải thích.
Cố Trì Tây dừng một lát, "Được rồi, tôi đã biết . Ngày mai cậu tới đây lấy điện thoại mang cho cô ấy."
Cúp điện thoại, Cố Trì Tây thở dài, cười thật bất đắc dĩ .
Nhắm mắt lại hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ kích đông của bé con khi thấy hắn gọi tới. Quả thực chính là chim nhỏ sợ cành cong.
Nhưng cần gì phải vậy chứ.
Trương Tân đi đến cửa ký túc xá nữ thì thấy Triệu Nhiên một mình đứng trước cửa, đèn đường mờ ảo, cô chiếc đầm rộng rãi, dưới chân mang một đôi dép plastic, buổi tối đèn đường có rất nhiều côn trùng vây quanh, cô thường thường vung cánh tay vội vàng đuổi muỗi. Nhìn thấy Trương Tân đi tới, vẻ mặt cô trở nên rất khẩn trương.
"San San cùng Lý Yến đến thư viện rồi, chắc cũng sắp trở lại." Trương Tân còn chưa mở miệng, Triệu Nhiên đã chủ động nói.
Trương Tân không có nói tiếp, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại đưa cho cô, "Đưa cái này cho Tùng San."
Triệu Nhiên nhìn cái di động kia, không có nhận lấy, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Tân, "Anh đợi một lát rồi tự đưa cho cô ấy."
Trương Tân đối diện cô nói, "Vì sao?"
Triệu Nhiên hít sâu một hơi, "Về sau tôi không muốn làm mật báo cho anh nữa. Trương Tân, nếu anh thật sự thích San San, thì tự mình theo đuổi đi, không cần lợi dụng tôi , tôi cảm thấy tôi làm vậy là không đúng, nếu như San San biết được, cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi."
Trương Tân im lặng một lát, từ trong túi quần tây lấy ra một cai bóp da màu đen, "5000 đủ chưa?"
Triệu Nhiên không phản ứng kịp, "A?"
Trương Tân từ trong ví da móc ra một xấp tiền mặt,nhét vào tay Triệu Nhiên, "Đây là thù lao của cô."
Triệu Nhiên mở to hai mắt nhìn, khẽ nhếch miệng, sau một lúc lâu,cô mới chậm rãi mở miệng: "Anh nghĩ rằng tôi giúp anh vì tiền?"
Trương Tân nói: "Đây là cô nên được."
Triệu Nhiên cắn môi, cơ mặt run rẩy, muốn cười một cái nhưng lại không thể , tay cô vung lên, xấp tiền lập tức phân tán trên mặt đất, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Tùng San và Lý Yến mang giỏ xách vừa đi vừa nói tới cửa ký túc xá, nhìn thấy Triệu Nhiên vẻ mặt giận dữ chạy tới, Tùng San vội vàng hỏi: "Triệu Nhiên, cậu sao vậy?"
Triệu Nhiên nhìn Tùng San, cau mày, hít sâu một hơi chỉ chỉ phía sau, "Có người tìm cậu." Sau đó cất bước đi vào khu ký túc xá.
Tùng San cùng Lý Yến quay đầu, nhìn thấy Trương Tân đang đứng đó, còn có tiền rơi rớt khắp nơi dưới chân hắn.
Lý Yến choáng váng, không ngừng lắc tay Tùng San, "San San, cậu quen người này sao?"
Tùng San cau mày,đứng đối diện Trương Tân, cô rối rắm không biết là nên giả vờ không biết rồi đi lên lầu hay vẫn là đi qua xem. Mặt đất đầy tiền thu hút ánh nhìn của mọi người, người đi ngang qua đều nhìn không được đứng lại nhìn xem, ngay cả những người ở trên lầu cũng mở cửa nhìn xem dáo dác.
"San San, dưới đất toàn là tiền kìa!" Lý Yến nuốt nước miếng, tay đang nắm lấy tay Tùng San càng thêm dùng sức.
Tùng San hít một hơi, quay sang cười với Lý Yến, "Cậu lên lầu trước đi, lát nữa mình lên sau."
Ánh mắt Lý Yến hoang mang, nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu, "Được thôi, nếu có chuyện gì cậu cứ la to lên nhé."
Tùng San mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi về phía Trương Tân, vẻ mặt lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Anh tới đây làm gì? Tiền trên đất là của anh?" Tùng San hỏi.
Trương Tân nói: "Cố tổng muốn tôi đưa cái này cho cô." Nói xong thì đưa cái điện thoại cho Tùng San.
Tùng San nhìn thoáng qua cái di động kia, kinh ngạc một hồi, bỗng nhiên giống như hiểu ra cái gì, đôi mắt to trong veo của cô nhìn chằm chằm Trương Tân, tràn đầy sự dò xét.
"San San? Cậu có ổn không?" Cách đó không xa một giọng nói truyền tới.
Tùng San quay đầu, nhìn thấy Tề Duyệt Tâm đi tới, đôi mắt của cô ta không hề che giấu sự đánh giá về Trương Tân đang đứng bên cạnh Tùng San, cùng với số tiền rơi trên đất.
Tề Duyệt Tâm đến gần , nhìn nhìn trên mặt đất, hỏi: "Có muốn mình giúp không?"
Tùng San dừng một lát, sau đó cô nhìn chung quanh một chút thấy càng ngày càng nhiều người vây xem, cười nói, "Vậy thì làm phiền cậu." Nói xong cô ngồi xổm xuống, vừa nhặt tiền vừa ngửa mặt nói với Trương Tân: "Còn thất thần làm gì? Mau tới giúp đi!"
Trương Tân không nói gì, bắt tay vào nhặt tiền trên mặt đất, Tề Duyệt Tâm cũng cười ngồi xổm xuống, trêu ghẹo nói: "Sao vậy, cãi nhau với bạn trai sao ? San San, tiên nữ rải hoa là rất đẹp nhưng cái này là bác Mao nha, không nên bốc đồng như vậy."
Tùng San chỉ cười gượng, không tiếp lời.
5000 đồng tiền mặt là rất nhiều nhưng ba người nhặt chỉ chốc lát là xong, Tề Duyệt Tâm sắp xếp lại tiền trong tay, khuôn mặt đầy ý cười đi tới trước mặt Trương Tân, đem tiền nhét vào tay hắn, nhướn mày nói: "Lần sau, đừng giận San San của chúng tôi nữa."
Vẻ mặt Trương Tân không chút thay đổi, nhận tiền, "Cám ơn."
Tề Duyệt Tâm cười vỗ vỗ tay, "Được rồi, mình lên lầu đây , San San, hôm nào cùng nhau đi dạo phố nhé!"
Tùng San cười nói, "Cám ơn cậu, Tề Duyệt Tâm."
Xoay người lại, Tùng San tức giận nói với Trương Tân "Anh đi theo tôi."
Trương Tân theo Tùng San đi tới một quán cà phê gần vườn trường, quán cà phê này xây dựng bên cạnh hồ Bán Nguyệt, toàn bộ kiến trúc rất đặc sắc, tựa như một con thủy điểu nằm bên mép nước vậy, đây là tác phẩm giành được giải thưởng của một học viên trong học viện kiến trúc. Đáng tiếc kiến trúc tuy đẹp, nhưng việc buôn bán của quán cà phê lại không tốt, bởi vì chi phí rất cao nên căn bản không phải là nơi học sinh thường lui tới , hơn nữa món ăn uống kiểu Tay cũng không bằng các mùi vị ở trường, cho nên thường ngày rất vắng vẻ.
Trương Tân cho rằng Tùng San muốn vào quán cà phê để nói chuyện, nhưng không nghĩ rằng Tùng San đem dẫn hắn tới một góc nhỏ bên cạnh quán cà phê, nơi này cực kì yên lặng, bởi vì không nằm ở ven đường nên rất ít người qua lại. Cái góc khuất này chỉ có một lối vào, hai bên là bức tường ngăn cách nước sông, mặt tường cùng mặt đất tạo thành một góc nghiêng, bên kia là thảm cỏ bên hồ. Trương Tân nhìn chung quanh, hỏi: "Cô muốn nói ở đây sao?"
Tùng San gật đầu, "Ở đây ít người."
Trương Tân không biết, cái góc khuất này là nơi mà các cặp tình nhân của đại học A thích nhất, bởi vì xung quanh yên tĩnh lại không cần tiêu tiền, từng được đông đảo học sinh của đại học A bầu là nơi lý tưởng để “ làm chuyện yêu đương”.
Năm đó Chu Trường An từng ở nơi này hôn Tùng San không biết bao nhiêu lần.
Tùng San nhìn chung quanh, lúc này cô mới chợt nhận ra không khí hình như có chút xấu hổ. Sau đó cô lập tức hối hận . Vừa rồi cô quá khẩn trương, cô chỉ muốn mang người này ra khỏi ký túc xá nữ sinh không muốn để những người khác vây xem nữa, cái khó ló cái khôn cô nghĩ ra chỗ này, vì thế không chút do dự mang người tới đây .
Nếu như bị những kia người vây xem kia nhìn thấy cô mang Trương Tân tới "Thắng cảnh" tình nhân này, không phải là cô càng tơ càng đen sao...
Sắc trời đã tối, góc khuất nhỏ hẹp hẻo lánh ngoại trừ ánh trăng ảm đạm thì chỉ còn lại bóng đen bao trùm Tùng San cảm thấy càng thêm xấu hổ, vì thế thân thể không tự chủ lui về sau hai bước.
"Mới vừa rồi mấy tờ tiền rơi trên đất là sao?" Tùng San hỏi.
"Triệu Nhiên ném ." Trương Tân trả lời.
"Chuyện điện thoại của tôi bị hư là Triệu Nhiên nói cho anh biết ?" Tùng San hỏi xong, lại hỏi tiếp: "Chẳng lẽ máy vi tính của tôi bị Cố Lâm Lâm làm hư, chuyện Cố Lâm Lâm đến tìm tôi, đều là Triệu Nhiên nói cho anh biết ?"
Trương Tân trả lời: "Đúng."
Tùng San xoa xoa đầu, cô luôn cảm thấy gần đây Triệu Nhiên có gì đó là lạ, không biết sao đột nhiên cô ây lại quan tâm cô như vậy . Cô cười nói: "Nhìn không ra, các người thật là thủ đoạn, vậy mà lại mua chuộc bạn bè của tôi làm tai mắt cho các người? Anh là gián điệp sao? Nghe lén chuyện người khác quen rồi sao? Anh! ... A!"
Không biết thứ gì bỗng nhiên vèo một cái chạy qua chân Tùng San, Tùng San giật hết cả mình, nảy người lên một cái, suýt nữa té ngã. May mắn cô được một cánh tay to lớn đỡ lấy eo, Tùng San chưa kịp tỉnh hồn, lại phát hiện mặt của Trương Tân gần trong gang tấc.
Trương Tân đứng thẳng người lại, chỉ dùng một tay ôm eo Tùng San, không nhiều thêm một giây, sau khi đem người đỡ dậy lập tức buông tay.
Hắn cũng không nói gì.
Hô hấp của Tùng San hơi rối loạn, cô hít sâu một hơi, vẻ mặt hoảng hốt nói, "Cám ơn anh."
"Cái di động đó cô lấy dùng đi, Cố tổng muốn tôi nói cho cô biết, về sau ngài ấy sẽ không gọi cho cô nữa, cô không cần lo lắng."
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
158 chương
501 chương
5 chương
88 chương
19 chương
69 chương