Tình Muộn

Chương 15

Chu Trường An đứng từ xa nhìn Cố Lâm Lâm từ phòng học đi ra, chỉ nhìn một cái là hắn đã biết tâm tình cô ta không tốt. hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm, cùng nét âm trầm trên khuôn mặt Cố Lâm Lâm hoàn toàn đối lập. hắn yên lặng thở dài, sau đó thay bằng khuôn mặt tươi cười đi qua. "Lâm Lâm, trưa nay muốn đi đâu ăn cơm?" Chu Trường An dịu dàng nói mang theo ý cười. Cố Lâm Lâm mắt lạnh nhìn hắn, không nói chuyện, lập tức đi về phía trước. Chu Trường An đành phải theo ở phía sau, cười làm lành nói: "Sao vậy, tâm tình không tốt sao?" Cố Lâm Lâm không để ý hắn, mũi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thản nhiên đi về phía trước. Chu Trường An trong lòng lại thở dài, sau khi ở bên cạnh Cố Lâm Lâm, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ một người con gái có thể ngang ngạnh tới mức nào, thật không còn gì để nói mà. hắn đi theo Cố Lâm Lâm băng qua khu giảng đường mới phát hiện Cố Lâm Lâm không có đi về phía căn tin, mà là rẽ qua hướng đi về ký túc xá. Chu Trường An thấy có gì đó là lạ bước lên một bước kéo Cố Lâm Lâm lại hỏi, "Em muốn về ký túc xá sao? Để làm gì chứ?" Cố Lâm Lâm gật đầu, "thì sao, em muốn về ký túc xá cũng cần anh cho phép sao?" Chu Trường An bắt lấy tay Cố Lâm Lâm, dịu dàng dụ dỗ nói: "Anh không phải đang quản lí em, anh chỉ muốn hỏi một chút thôi…hỏi cũng không được sao? Dù sao anh cũng là bạn trai em, em muốn làm gì cũng phải nói anh với một tiếng không phải là chuyện bình thường thôi sao?" Vẻ mặt Cố Lâm Lâm dịu lại , chu môi với Chu Trường An, "Anh yên tâm đi, em chỉ là nhớ ra mình để quên một vật, em lên đó lấy rồi xuống ngay, anh đứng đây chờ em." Cố Lâm Lâm thoải mái đi vào khu ký túc xá, để Chu Trường An một mình đứng trước cửa, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có gì đó không đúng. Nhưng mà khi ánh mắt hắn giao nhau với dì quản lí thì hắn không tự giác lui lại một bước. Cố Lâm Lâm lên lầu, cửa phòng không đóng, đẩy cửa vào liền thấy Tùng San cùng Lý Yến ngồi kề vai trước máy tính vừa ăn cơm vừa xem phim. Triệu Nhiên thì một mình ngồi ở cửa ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên thấy người đến là Cố Lâm Lâm thì sửng sốt, nhỏ nhẹ hỏi một câu: "Lâm Lâm, sao cậu lại về đây?" Thanh âm của cô rất nhỏ, Lý Yến cùng Tùng San ngồi bên kia chăm chú xem phim căn bản không nghe thấy. Cố Lâm Lâm chỉ Triệu Nhiên lườm một cái rồi nhanh chóng đi tới chỗ Tùng San, lấy một chai nước khoáng từ trong giỏ ra, mở nắp đầy "Róc rách" đổ hết lên trên máy tính của Tùng San. sự việc phát sinh quá nhanh, Tùng San còn chưa phản ứng kịp thì màn hình máy tính đột nhiên tối đen, phía dưới bàn phím phát ra âm thanh "Lách tách”. "Cố Lâm Lâm, cô làm gì vậy chứ!" Tùng San đứng lên, trừng mắt nhìn Cố Lâm Lâm hét lên. Cố Lâm Lâm cười, đôi mắt đầy sự giễu cợt : “ Tôi thấy mấy tính của cậu cũng hư rồi nên đổi cái mới đi, sẵn tiện cũng đem đầu cậu thay luôn đi." Lý Yến cũng nổi giận, "cô có ý gì đây? Ở đây nổi điên cái gì chứ?" Sắc mặt Cố Lâm Lâm dữ tợn, "Tôi điên sao? Tôi mới là người muốn hỏi cô Tùng San đây rốt cuộc là phát điên cái gì nè! Tùng San, cô rất có bản lĩnh đó, lại có thể dám âm thầm dụ dỗ ba tôi? cô cho rằng cô là ai! Dựa vào cô mà dám ở bên đường ôm ấp ba tôi sao! cô có sĩ diện hay không! Đồ đê tiện!" Đầu Tùng San bỗng dưng ầm một tiếng, trong lúc nhất thời trở nên trống rỗng. "cô nói nhăng nói cuội gì đấy! Đừng ngậm máu phun người nữa có được không? San San của chúng tôi đang yên lành ở bên đường ôm ấp ba cô làm gì? cô bị hoang tưởng thì có!" Lý Yến lớn tiếng quát lại. "Tùng San, cô tự nói đi, rốt cuộc là tại sao cô và ba tôi lại ôm nhau? Ngày hôm đó người ở bên đường ôm ấp ba tôi có phải là cô hay không?" Ánh mắt Cố Lâm Lâm như tóe lửa, ngón tay chỉ vào mũi Tùng San, giống như muốn ăn thịt người ta. Lý Yến nhìn về phía Tùng San, "San San, cậu có biết con chó điên này nói cái gì không?" ( Tiểu Yên: thật xin lỗi mọi người….ta không thể không nói câu này “HAY!” ) Tùng San cắn cắn môi, lắc đầu, "không biết, mình hoàn toàn không biết cô ta đang nói cái gì." "Nghe thấy không? Cố Lâm Lâm cô tỉnh lại đi, làm ầm ĩ cả ngày như vậy không mệt mỏi sao? cô đoạt bạn trai của San San người ta cũng không cùng cô so đo, bây giờ còn không biết xấu hổ nói xấu San San cùng ba cô? cô cho rằng ba cô là ai? đã bao nhiêu tuổi rồi? Cả nhà cô đúng là không phải đèn cạn dầu mà!" Lý Yến hùng hồn nói khiến trong lòng Tùng San có chút không thoải mái không thể nói thành lời. Cố Lâm Lâm cười lạnh: "Tùng San, cô dám dụ dỗ ba tôi nhưng lại không dám thừa nhận sao? Tôi không có lén lút đoạt đi Chu Trường An nhưng cô thì còn có thể đê tiện hơn vậy nữa không chứ?" Tùng San giận đến mức cả hàm răng cũng run rẩy, cô đã gặp qua người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến như vậy . Vì thế cô giận quá hóa cười, càng cười càng lớn tiếng, mắt nhìn chằm chằm Cố Lâm Lâm cười, cười đến mức khiến Cố Lâm Lâm sợ hãi. "cô cười cái gì?" Cố Lâm Lâm hung tợn hỏi. "Tôi cười cô thật đáng thương, ba của cô không ở yên ra ngoài tìm phụ nữ, cô thì ở đây tìm tôi nghi thần nghi quỷ. Cố Lâm Lâm, cô có phải ngay cả nằm mơ cũng sợ tôi đến tìm cô trả thù không?" Tùng San che giấu ý cười nói. "Nhất định là như vậy rồi! cô làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, nửa đêm chắc chắn là có quỷ đến gõ cửa!" Lý Yến lên tiếng phụ họa. "Mày nói cái gì!" Cố Lâm Lâm tức tối giậm chân, bàn tay vung về phía Tùng San, Tùng San cầm lấy tay của cô ta, trở tay tát một cái vào mặt Cố Lâm Lâm, "Ba!" một tiếng vang thanh thúy to rõ. "Cố Lâm Lâm, tôi vốn không muốn so đo với cô, bởi vì Chu Trường An không đáng để tôi làm như vậy. Nhưng lần này cô thật sự khinh người quá đáng, nếu cảm thấy tôi và ba cô có gì đó, tại sao cô không đi hỏi ba cô đi? Hay là ba cô nói ông ta thích tôi cho nên cô ghen tị phải không? Phiền cô trở về nói với ba cô một tiếng, tuy rằng ông ta rất có tiền, nhưng ông ta quá già, tôi chỉ thích người trẻ tuổi. cô cũng đừng hở một cái là đi gây rắc rối, thành thật mà nói nên kêu ba cô dạy dỗ cô kĩ một chút, đỡ cho cô phải giống như chó dữ suốt ngày muốn cắn người!" Cố Lâm Lâm giận đến mức mù quáng, không đợi Tùng San nói xong cũng vung móng tay dài nhào tới, Lý Yến vội vàng vừa che chở Tùng San vừa hô to, "Đánh người kìa, Con chó điên Cố Lâm Lâm đánh người kìa!" Triệu Nhiên đứng ở một bên tay chân luống cuống, muốn tiến lên khuyên can lại không biết nên khuyên như thế nào, sốt ruột cực kì, cô chợt nhớ tới Trương Tân, nhưng ngay lập tức cô lại cảm thấy gọi điện thoại cho Trương Tân chạy tới cũng không kịp, lúc tình thế cấp bách cô thoáng nhìn thấy Chu Trường An đứng ở dưới lầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Cố Lâm Lâm dáng người cao hơn so với Tùng San cùng Lý Yến, vì dáng người cao chiếm ưu thế khiến cô ta được lợi, hơn nữa cô ta ra tay rất hung hãn, khí lực cũng lớn, ngay cả khi Lý Yến đang liều mạng che chở cho Tùng San,Tùng San cũng vẫn bị Cố Lâm Lâm cào hai cái chảy ra máu. "Lâm Lâm! Em dừng tay lại!" Chu Trường An lớn tiếng hét lên, đi nhanh về phía trước, hai tay bắt lấy tay của Cố Lâm Lâm, cứng rắng đem Cố Lâm Lâm hùng hổ như cọp kéo sang một bên, "Em quậy cái gì nữa đây chứ!" Cố Lâm Lâm trừng đỏ cả mắt, không thể tin được Chu Trường An lại lớn tiếng la hét mình như vậy, "Anh, anh vậy mà lại không giúp em!" Tùng San thở hổn hển, sửa sang lại tóc tai bị Cố Lâm Lâm túm lấy, "Chu Trường An, trông coi bạn gái anh cho kĩ, đừng để cô ta không có việc gì lại đến đây khóc lóc om sòm!" "San San..." Vẻ mặt Chu Trường An đầy sự áy náy, "Thực xin lỗi, San San..." "Chu Trường An! Anh giúp nó sao? Đứa con gái này dụ dỗ ba em, anh em giúp em đánh nó!" Cố Lâm Lâm ở trong ngực Chu Trường An giãy giụa giống như phát điên,cả người như xù lông nhím. Chu Trường An sửng sốt một chút, nhìn về phía Tùng San. Lý Yến chỉ vào Cố Lâm Lâm lớn tiếng nói: "Từ đầu đến cuối đều là Cố Lâm Lâm vu khống người khác! Chu Trường An, anh nhanh chóng đem bà điên này mang đi đi, phòng của chúng tôi không chào đón các người!" "Tùng San, đứa con gái đê tiện như mày cách xa ba tao ra! Nếu mày dám có ý định gì đó với ba tao, thì tao với mày không xong đâu!" tiếng la của Cố Lâm Lâm khiến cả hành lang đều vây xem. Chu Trường An quay đầu nhìn thoáng qua trong những người đang vây xem trong hành lang, bất đắc dĩ dùng sức kéo Cố Lâm Lâm lôi ra cửa. Cho dù đã ra khỏi cửa, ở trên cầu thang mà Cố Lâm Lâm vẫn thét lên "Tùng San, mày cút xa một chút đi!" "không cho mày dụ dỗ ba tao!" Chu Trường An bất đắc dĩ nhìn những ánh mắt OO của mọi người xung quanh , nói khẽ với Cố Lâm Lâm: "Em im lặng đi! Còn sợ chưa đủ mất mặt sao?" Lúc đi ra khỏi ký túc xá, đúng lúc gặp phải Triệu Nhiên đang vội vội vàng vàng, Chu Trường An nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, không nói gì cả chỉ dùng ánh mắt truyền đạt lòng biết ơn, liền vội vàng lôi kéo Cố Lâm Lâm đi. Triệu Nhiên cầm di động, hít sâu một cái, xoay người khom lưng cúi đầu với dì quản lí ký túc, "Cám ơn dì đã cho anh Chu lên lầu." Dì quản lí khoát khoát tay, cười cho qua chuyện. Triệu Nhiên trở lại phòng thì thấy Lý Yến và Tùng San ngồi bên giường, Lý Yến cầm miếng bông giúp Tùng San lau miệng vết thương, Tùng San đau đến mức hít một hơi. "Quá khinh người mà, Cố Lâm Lâm quả thực là một con chó điên!" Lý Yến vừa mắng, vừa xoa mặt Tùng San , "Lỡ phá tướng thì biết làm sao, cậu có muốn đi bệnh viện không, lỡ để lại sẹo thì không tốt." Tùng San cười cười, "Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, hai ngày nữa sẽ tốt thôi. Mình thấy trên tay cậu cũng bị cô ta cào, có đau hay không?" Lý Yến cười nói: "Mình không sao, mình da dày thịt béo . San San à, bây giờ mình mới thấy cậu rời khỏi Chu Trường An là tốt nhất, cậu nhìn dáng vẻ hèn nhát của anh ta xem, ở bên cạnh Cố Lâm Lâm không phải là tự tìm tai vạ cho mình sao, thật là xứng đáng mà!" Tùng San im lặng, không có đáp lời, cô nhìn Triệu Nhiên rồi nói: "Triệu Nhiên cám ơn cậu, vừa rồi là cậu kêu Chu Trường An lên phải không? Nếu không có cậu bọn mình thật sự không thể đấu lại Cố Lâm Lâm." Triệu Nhiên nói: "Mình cũng giúp không được gì, đành phải gọi anh Chu . San San, Lý Yến, hai ngươi không sao chứ?" Lý Yến nhìn Triệu Nhiên, cười vui vẻ, "không thể tin cậu lại có chủ kiến như vậy, việc lần này cám ơn cậu." nói xong cô nàng đứng lên nhìn cái máy tính bị một chai nước của Cố Lâm Lâm phá hư, bất đắc dĩ nói: "Bọn mình không có việc gì nhưng máy tính này của San San thì tiêu rồi. Ai, cuối cùng cũng không thể sống thọ một chút, thật là đáng thương mà." Tùng San nhìn cái máy tính thân thiết của mình, thở dài "Mình chỉ còn cách nhờ bố Tùng nhà mình cứu viện thôi." cô không phải lo lắng Tùng Chí Quân sẽ không bỏ tiền mua máy vi tính mới cho cô, chỉ là không thể nói thẳng ra rằng máy vi tính này là do cãi vã với Cố Lâm Lâm mà bị hư, cho nên đành phải oan uổng bản thân nói rằng do mình không cẩn thận, như vậy thì nhất định sẽ không tránh khỏi việc bị Phương Tiểu Tiệp càm ràm. thật sự là nằm cũng trúng đạn mà. Buổi chiều không có lớp, Lý Yến lấy giỏ sách đến thư viện tự học, cô vốn định lôi kéo Tùng San đi cùng, nhưng vừa thấy hai vết máu trên mặt cô ấy thì đành khuyên cô ấy ở nhà nghỉ ngơi. Tùng San không có máy tính, một mình nằm trên giường thấy hơi buồn chán, muốn ngủ lại nhớ tới ánh mắt hung dữ của Cố Lâm Lâm, tuy rằng cô không cảm thấy sợ, nhưng lại khiến lòng dạ cô rối bời. Sau đó cô chợt nghĩ tới một việc rất quan trọng, đó chính là Cố Lâm Lâm làm sao biết cô và Cố Trì Tây ôm nhau ở bên đường, nếu quả thật chỉ là trùng hợp nhìn thấy, thì quả thật là rất “cẩu huyết” mà. Sau đó cô lại cảm thấy hơi bất an, nếu Cố Lâm Lâm thật sự đi tìm Cố Trì Tây, Cố Trì Tây sẽ trả lời cô ta như thế nào? cô có nên gọi điện cho Cố Trì Tây bảo hắn không được thừa nhận hay không? Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to quá hay không? cô nằm trên giường lăn qua lăn lai, cuối cùng cũng cảm thấy, lấy tính tình xảo quyệt của Cố Trì Tây cáo nếu bị con gái hỏi tới nhất định sẽ không thừa nhận, có lẽ cô không cần chuốc việc vào mình thì tốt nhất. Dưới giường bỗng nhiên có tiếng động, sau đó cô nghe thấy tiếng Triệu Nhiên nhỏ giọng nói, "San San, cậu đã ngủ chưa?" Tùng San ngồi dậy, xốc mành che ở trước giường lên, "Vẫn chưa, mình ngủ không được." Vẻ mặt Triệu Nhiên hơi khác thường, "San San, ở dưới lầu có người tìm cậu, là người lần trước." Tùng San sửng sốt một chút, mới nhớ ra người đó là Trương Tân, do dự một lát cô cười cười nói: "Mình biết rồi, cám ơn cậu." Vừa ra khỏi cửa cô liền thấy Trương Tân mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ lần trước, Tùng San cảm thấy huyệt thái dương phát đau. Vừa rồi cô còn do dự có nên liên lạc hay không thì bây giờ người ta cũng đã tìm tới cửa. Cố Trì Tây thật là nhạy tin mà. Trương Tân nhìn thoáng qua vết thương trên mặt Tùng San rồi nhanh chóng dời tầm mắt, "Tùng San, Cố tổng đang đợi cô, mời đi theo tôi."