Tình Muộn

Chương 13

Khi Tùng San từ nhà vệ sinh đi ra, Cố Trì Tây đang ngồi ở trên sô pha, nằm trên đùi hắn là chú chó Labrador màu trắng kia, ánh sáng mắt trời từ của sổ sát đất khổng lồ chiếu vào, một người một chó như tỏa ra hào quang, một cảnh tượng thật an tĩnh. Cố Trì Tây ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng cong lên, một bàn tay xoa đầu Lão Tần, "Lại đây ngồi đi." Tùng San đi qua, ngồi trên sofa bên cạnh hắn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Cố Trì Tây, tôi có lời muốn nói cho rõ ràng." Lão Tần lười biếng ngẩng đầu, đôi mắt tròn tròn đen như mực không hề chớp nhìn Tùng San, "Gâu Gâu" sủa một tiếng. Tùng San nhìn nó, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng mơ hồ lộ ra sự gượng gạo. Vào thời khắc mấu chốt để nói chuyện quan trọng mà lại bị phá rối thì thật là... Cố Trì Tây nở nụ cười, "Lão Tần hình như rất thích em, có muốn ôm nó một lát không?" nói xong liền buông tay, Lão Tần vừa nãy còn đang lười biếng lập tức phấn chấn tinh thần đứng lên, nhào vào trong ngực Tùng San cọ cọ, con chó lớn như vậy khiến Tùng San ngã vào sofa. cô vừa mới rửa mặt lại bị nó thích thú liếm thêm lần nữa. Tùng San đấu tranh tư tưởng một hồi mới hạ quyết định ôm Lão Tần vào trong ngực, nó có bộ da lông dày mềm mại, màu sắc thuần trắng, không có một sợi lông nào khác màu cả, cô sờ sờ thấy trông lòng bàn tay âm ấm, Lão Tần"gâu gâu" sủa một tiếng, cái đuôi to dốc sức vẫy vẫy, toàn bộ thân nó áp trên ngực Tùng San, run mình một chút, y như trẻ con làm nũng. Tùng San cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, đáy mắt lộ ra sự thương yêu, đối với gương mặt đáng yêu của nó, lộ ra ý cười. "Em thích chó sao?" Cố Trì Tây ngồi một bên khoan thai khoát tay lên người Lão Tần "Trước kia em từng nuôi qua sao?" Tùng San lắc đầu, "không có, tôi không ghét động vật, chỉ là chưa từng tiếp xúc với chúng." Cố Trì Tây cười cười, "Em rất thích hợp nuôi chó, em xem Lão Tần mới gặp em một lần đã thích em như vậy." nói xong dừng một lát, bổ sung thêm: "Nó cũng không phải là gặp ai cũng thích giống như vậy ." "Vì sao gọi nó là Lão Tần? Nó rất già sao?" Tùng San vỗ về lưng Lão Tần, cảm giác mềm mềm, cô yêu thích không muốn buông tay. Cố Trì Tây khúc khích nở nụ cười, "Cũng không còn nhỏ, đã bảy tuổi rồi. Nhưng mà từ khi nó một tuổi đã gọi là Lão Tần rồi." Tùng San ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt của Cố Trì Tây, cảm thấy không khí này có chút hòa hợp lạ thường. Sao bỗng nhiên một cuộc trò chuyện nghiêm túc lại biến thành nói chuyện tán gẫu thường ngày thế này? Vì thế cô lại đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, "Cố Trì Tây, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với chú." Cố Trì Tây nén cười, gật đầu, "Được, em nói đi." Lão Tần lại "Ô a" một tiếng, lắc lắc đầu, sau đó lười biếng nằm úp sấp trên đùi Tùng San, cái đuôi chậm rãi đong đưa , mơ hồ như nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ. Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ Tùng San ra vẻ trấn định nghiêm túc, tâm tình tựa như gió xuân phơi phới, không thể nói thành lời. cô nhóc này chính là bướng bỉnh như vậy, lại mang theo vài phần tính trẻ con, thanh khiết như nước tuyết tan khi xuân về, khiến cho đàn ông nhìn thấy lòng lại ngứa ngáy, nhưng lại cố tình chống đối khiến cho cô xúc động (1). Chính là muốn nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kiên trì được bao lâu. "Cố Trì Tây, chuyện tôi muốn nói, thật ra rất đơn giản, chỉ có một câu.Về sau chú đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với chú." Tùng San ngầm hít sâu một hơi, đem từng câu từng từ, nói rõ ràng. cô cảm thấy cô đã nói rõ ràng , cô cho là hắn cũng nghe và hiểu được. Cố Trì Tây nghe xong, không nói chuyện, một tay khoát lên trên sô pha, một tay còn lại lười biếng vuốt lưng Lão Tần. "Chú nghe rõ rồi chứ? Xin chú từ giờ về sau nên tự trọng, cách xa tôi một chút." Tùng San thấy hắn không nói lời nào, không thể không đổi phương thức, lập lại một lần. Cố Trì Tây vẫn không nói gì, khóe miệng hơi hơi nhếch, đôi mắt ngưng đọng nhìn Tùng San, ánh mắt như hồ sâu. Tùng San có chút nóng nảy, không rõ người này trầm mặc như vậy rốt cuộc là có ý gì. Nhưng cô không muốn lặp lại lần thứ ba . Hai người đối diện lẫn nhau, lại đều không nói lời nào, giống như ai mở miệng trước liền thua. Lão Tần vẫn nằm trên đùi Tùng San, bỗng nhiên run run cái đuôi, "Gâu gâu" một tiếng, sau đó bò dậy, yên lặng lao khỏi sô pha, lắc cái đuôi rồi bỏ đi. Tùng San hơi sửng sốt, chợt nghe Cố Trì Tây nói: "Lão Tần tự mình đi vệ sinh." Tùng San không phản ứng kịp, chỉ "A" một tiếng. Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt ẩn giấu ý cười của Cố Trì Tây. không biết sao, cô cảm thấy, hình như là mình thua rồi vậy. Đúng là “ Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt ” (2) mà Chị Trương từ phòng bếp đi ra, "Cố tiên sinh, thức ăn đã làm xong, thời gian gấp gáp nên tôi cũng không làm được gì nhiều." nói xong bà nhìn Tùng San cười cười, "không biết khẩu vị của vị tiểu thư này như thế nào, cho nên tôi làm như bình thường Cố tiên sinh vẫn ăn, thanh đạm ít muối." Tùng San không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với chị Trương nhiệt tình này, đành phải trừng mắt nhìn Cố Trì Tây. Cố Trì Tây cười cười, "Như vậy là được rồi, chị về trước đi." Chị Trương đáp một tiếng, cười ha ha giải vây, liền đi ra cửa đổi giày rồi rời đi. Cố Trì Tây nhìn Tùng San nói "Lại đây nếm thử tay nghề của chị Trương đi." Sau đó bước vào phòng bếp. Tùng San đứng yên tại chỗ, một trận lửa giận không thể áp xuống bùng lên trong lòng. cô nhìn biểu cảm nhàn hạ trên khuôn mặt anh tuấn kia của Cố Trì Tây, có một cảm giác mình bị đùa giỡn. Người đàn ông này quá gian xảo, hắn căn bản không coi lời nói của mình ra gì, ở trong mắt hắn cô chỉ là một tên hề tự quyết định cho mình là đúng mà thôi. "Tôi đi đây, về sau chú đừng tìm tôi nữa." cô cảm thấy ở trước mặt hắn, nhiều lời với hắn chính là một loại sỉ nhục đối với chính mình. cô xoay người rời đi. "San San." Người đàn ông sau lưng gọi cô, cô xem như không nghe thấy tiếp tục đi tới cửa. Cố Trì Tây vội vàng đuổi theo, một tay kéo cô lại, cứng rắn đem người ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy."Em đừng đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." "Cố Trì Tây, chú buông tôi ra!" Tùng San giận dữ gầm lên một tiếng, Lão Tần mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra bị dọa sủa "Gâu gâu". Cố Trì Tây buông lỏng Tùng San ra, vẻ mặt cuối cùng cũng nghiêm túc một chút: "Được, tôi không chạm vào em, chúng ta nói chuyện đàng hoàng." "Lời tôi muốn nói đã lặp lại ba lần, còn có gì để nói nữa." Tùng San nhíu mày nói. "San San, tôi thích em, tôi muốn em." Cố Trì Tây bình tĩnh nhìn Tùng San, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có. Tùng San sửng sốt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm ông chú này, rốt cuộc hoàn toàn hiểu vừa nãy lời nói mình lặp lại ba lần đều là đàn gảy tai trâu. "Cố Trì Tây, chú vì sao cứ muốn quấy rầy tôi như vậy? Chú không biết tôi là bạn học của con gái chú sao? Cái gì gọi là chú thích tôi muốn tôi chứ? Chú à, xin hỏi tâm lí của chú có bình thường không? Có muốn gặp bác sĩ tâm lí hay không? Chú như vậy rất biến thái chú có biết không?" "San San, tôi là thật sự thích em, tôi hi vọng em có thể suy nghĩ việc trở thành người phụ nữ của tôi." Vẻ mặt của người đàn ông cực kì nghiêm túc, lại lộ khí thế khiến người ta không thể phản bác. Đó là sự bá đạo chỉ có ở những người trên cao nhìn xuống. "Cái gì gọi là, làm người phụ nữ của chú chứ?" Tùng San giận dữ đến cười, một lần nữa bị người này làm kinh sợ . Đúng rồi, ông chú này luôn luôn trực tiếp, giống như những lời hắn nói đều chuyện đương nhiên cả. "Tôi muốn người em và cả lòng của em nữa, tôi cam đoan chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ tất cả những thứ em muốn cho em." Cố Trì Tây bình tĩnh nói, "Nếu em không yên tâm, chúng ta có thể ký hiệp ước, đem yêu cầu của hai bên viết ra rõ ràng, sau đó y theo hiệp ước thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi người." Tùng San cảm thấy hơi đau đầu, sau đó nghĩ tới ngày đó, cô đứng trên cầu thang gỗ nghe được đoạn đối thoại kia, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ."Có phải là một tháng hai vạn, một năm 24 vạn, cộng thêm một căn nhà?" Cố Trì Tây dừng một lát, "không, cái kia là điều kiện kém nhất. Nếu là em, tôi sẽ cho em thứ tốt hơn, hoặc là chính em quyết định." Tùng San nở nụ cười, "thật hào phóng nha, không thể tin được tôi lại đáng giá như vậy." "San San, em không nên nghĩ như vậy, đây không phải là mua bán. Tôi chỉ là muốn dùng cái hiệp ước này tới cho em một sự cam đoam." Cố Trì Tây nói. "Cam đoan cái gì? Cam đoan chú sẽ vẫn yêu tôi? Cam đoan chú không thay lòng? Hay là cam đoan nếu như tương lai có một ngày chú không yêu tôi nữa, tôi cũng vẫn có thể có tiền mà không chịu thiệt?" Tùng San cười cười, quay mặt đi ngắm nhìn bốn phía, một căn nhà to như vậy, nhưng trong không khí đều là mùi tiền ghê tởm. "Tôi biết chuyện này khó chấp nhận, em còn quá trẻ, có thể có thái độ coi thường chuyện như thế này." Ánh mắt Cố Trì Tây dịu dàng nhìn cô, "Nhưng mà em cũng có thể đổi một loại góc độ khác để ngẫm lại, chúng ta chỉ là đang ước hẹn chuyện yêu đương mà thôi, tôi sẽ khiến em hiểu rõ cái gì mới là tình yêu chân chính, hơn nữa những thứ tài sản có giá trị mà những tên nhóc cùng tuổi không thể cho em tôi có thể cho em. Chuyện này có gì không tốt đâu? Em cùng Chu Trường An bên nhau hai năm, nói chuyện yêu đương cho có thôi, cuối cùng cũng vẫn bị hắn đá. Em cùng hắn yêu đương lâu như vậy cuối cùng có được gì chứ?" Tùng San nở nụ cười, "nói như vậy tôi còn phải cảm ơn chú rồi, chú Cố. Cám ơn chú tại bữa tiệc sinh nhật của con gái đã để mắt đến tôi, không so đo chuyện tôi bị đàn ông bỏ rơi, còn chủ động cho tôi một cơ hôi quý giá để cùng chú nói chuyện yêu đương, quả thực là tinh thần và vật chất đều thu được lợi nha! Tôi có tài đức gì chứ ? thật sự là được sủng mà kinh nha!" cô càng nói cười càng lớn tiếng, toàn thân đều run rẩy , "Chú à, có phải chú xem Chân Huyên truyện nhiều quá phải không? Ảo tưởng mình là cái tên Hoàng Thượng vừa già vừa xấu, còn có một đống phụ nữ hậu cung vì chú mà tranh sống tranh chết, người nào may mắn được chú nhìn trúng thì phải lạy tạ trời đất mà cảm ơn sao?" Cố Trì Tây lắc đầu, "San San, tôi không phải là không để ý ý muốn của em. Dù cho chúng ta có kí hiệp ước, nhưng em và tôi đều bình đẳng. San San em thông minh như vậy, hẳn là hiểu rõ ý của tôi. Tôi chỉ là muốn em vui vẻ, muốn cưng chiều em, nhìn em vui vẻ tôi cũng vui, chỉ thế thôi." Tùng San gật đầu, "Hiểu rõ, đương nhiên hiểu rõ. Năm nay tháng này, vật đổi sao dời, mọi người vốn không còn biết lễ tiết, tam quan (3) là cái gì nữa rồi. Tôi cũng lười nhắc nhở chú việc chú có vợ con là sự thật, dù sao con gái chú cũng không phải người tốt lành gì. không phải là bao nuôi sao? Chú có tiền, chú coi trọng tôi , muốn bao nuôi tôi, không phải chuyện đơn giản như vậy thôi sao." Tùng San hít sâu một hơi "Tôi chỉ muốn hỏi chú một câu, Cố Trì Tây, chú nói bình đẳng, là thật lòng sao?" "Đương nhiên." Cố Trì Tây gật đầu. "Được, nếu là thật sự bình đẳng, vậy có phải là hiệp ước này phải được cả hai bên đồng ý mới có hiệu lực?" Tùng San hỏi. "Đúng vậy." Cố Trì Tây nói. "Vậy nếu như một bên không đồng ý thì sao? Bên kia sẽ không sử dụng cường quyền để ép buộc, không hề quấy rầy mà lựa chọn nhượng bộ có phải không?" Tùng San liếc mắt nhìn hắn. Cố Trì Tây không nói gì, trong ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. "Cố Trì Tây, tôi nói thẳng với chú luôn đây, điều kiện bao nuôi của chú rất hấp dẫn, nhưng mà tôi không đồng ý. trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, người trẻ tuổi lại xinh đẹp hơn tôi không hề thiếu. Chú đừng quan tâm đến tôi nữa, đừng để chậm trễ thời gian và tinh lực của mình. Tôi không phải người có nhân phẩm thanh cao, cũng sẽ không giống Bạch Liên Hoa trong phim truyền hình cho chú một bạt tai rồi nói những lời màu mè, tuổi của chú lớn hơn tôi nhiều, tôi cũng cần phải chê trách chú làm chuyện có lỗi với vợ con. Tôi chỉ nói cho ngươi biết suy nghĩ của tôi, nói rõ ràng cho chú biết, tôi không muốn làm người phụ nữ của chú, cũng không nghĩ sẽ cùng chú nói chuyện yêu đương, cũng không muốn tiền của chú. Nếu chú thật sự cho rằng chúng ta bình đẳng, vậy xin phiền chú tha cho tôi đi." Cố Trì Tây cau mày, "Vì sao?" Tùng San cười cười: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu." (4) (1) Xúc động ở câu này nghĩa là cảm xúc thay đổi đó nha, sau khi lựa chọn ta thấy để vậy hay hơn (2) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt : là câutrong điển tích NHẤT CỔ TÁC KHÍ cho nên ta để nguyên. Nghĩa của nó là : Đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa. (3) Tam quan : thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. (4) 道不同不相为谋Là một câu thành ngữ xuất xứ từ “Luận Ngữ” chương Vệ Linh Công nghĩa là : không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể bàn luận, hợp tác.