Tinh Linh Trên Vai Dã Thú
Chương 29 : Phân tích
Hai thú nhân khách khí hỏi hắn rèm trang trí ở phòng nào, ngân lang mang hai người vào phòng của tiểu tinh linh, chỉ chỉ vách tường “Tất cả các vách tường đều trang trí”
Tuy rằng rất kỳ quái đối phương vì cái gì không trực tiếp sơn tường luôn, nhưng hai thú nhân cũng không hỏi, đây là việc riêng của khách hàng, hơn nữa nếu hắn thật sự đi sơn tường thì bọn họ không phải mất đi một số tiền rồi sao?
Hai thú nhân yên lặng liếc nhau, bắt đầu làm việc.
Carlos đứng ở cửa nhìn bọn họ đo đạc khoảng cách, xác định vị trí, khoan lỗ, cố định thanh treo rèm cửa.
Động tác của bọn họ rất nhanh, nhưng máy khoan điện thanh âm có chút lớn, Carlos nhíu mày, nghiêng người nhìn cửa phòng ngủ chính, tốt lắm không có đi ra.
Lúc đang giúp đồng bạn lấy mấy thứ này nọ, thú nhân quay đầu lơ đãng nhìn thấy động tác của Carlos, lôi kéo đồng bạn nói “Động tác nhẹ một chút, đừng ồn đến người ở phòng bên cạnh”
Thú nhân đang đứng trên thang gật gật đầu, quả nhiên phóng nhẹ động tác, trừ bỏ thanh âm lúc máy khoan điện đào lỗ còn lại thì không có bất cứ động tĩnh nào.
Là thú nhân, cái mũi rất thính đã sớm cho bọn họ biết chủ nhân của căn phòng này là một vị á thú nhân trẻ tuổi, mà thiên tính khiến cho bọn họ làm bất cứ việc gì cũng ưu tiên mong muốn của á thú nhân trước tiên.
Đối với hành động này của bọn họ, Carlos không nói gì thêm, nhưng mày đang nhăn lại cũng dần giãn ra.
Chờ hai thú nhân cố định tốt thanh treo rèm, lại hỏi Carlos có cần bọn họ giúp treo mấy bức rèm lên luôn không.
Carlos gật gật đầu.
Chờ bức rèm cũng treo xong, hai thú nhân lại hỏi Carlos “Tiên sinh, có cần mời á thú nhân nhà ngài qua xem thử không?” nếu phòng này là của á thú nhân bọn họ đương nhiên hy vọng đối phương có thể đến xem thử. Như vậy không sợ có chỗ nào không hợp ý, đỡ phải đi sửa thêm một chuyến nữa.
“Không cần!” Carlos lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của bọn họ.
Hai thú nhân thấy vậy biết đối phương không muốn để á thú nhân nhà mình gặp người ngoài, thấu hiểu gật gật đầu. Hiện tại á thú nhân, nhất là á thú nhân trẻ tuổi và độc thân càng ngày càng ít, cho nên trong nhà có á thú nhân bọn họ cũng không thích có khách lạ tới.
Bọn họ thoáng sửa sang lại một chút, thu thập xong liền chuẩn bị đi về.
Carlos đi ra cửa, dẫn đường cho bọn họ.
Hai thú nhân đi lên hành lang, xoay người đối với Carlos nói “Tiên sinh, nếu có bất cứ vấn đề gì xin cứ gọi cho chúng tôi. Xin cáo từ”
“Ân” Carlos gật gật đầu.
Hai thú nhân đang muốn rời đi, căn phòng ngủ chính cuối hành lang lại vang lên thanh âm.
“Kẹt”
Hương thơm thản nhiên ở trước chóp mũi lưu chuyển, thú nhân muốn rời đi lại không tự chủ được dừng lại cước bộ, đồng thời nhìn về phía phòng ngủ chính.
Carlos không hài lòng ngăn trở tầm nhìn của bọn họ, lại nhìn về phía cửa phòng.
Cánh cửa mở ra một khe hở cũng không tiếp tục mở rộng ra, thanh âm của Estes từ sau cửa truyền đến “Carlos”
Carlos nhìn qua khe hở có thể mơ hồ thấy được đôi mắt màu lục sắc, tiến lên từng bước vừa đúng lúc ngăn chặn cửa phòng “Làm sao vậy?”
“Nên làm cơm trưa” Estes có thể cảm thấy được phía sau Carlos có người, cậu khẩn trương rụt lui về phía sau cửa.
Estes vốn tưởng bản thân sẽ xem TV đến quên cả thời gian nhưng sự thật cũng không phải vậy. Carlos rời đi không bao lâu cậu đã bắt đầu không yên lòng, toàn bộ tâm tư đều là Carlos hiện đang làm cái gì chứ không phải trong TV chiếu cái gì.
Được rồi, cậu chính là cảm thấy phía sau thiếu mất một cái đệm dựa ấm áp, trong phòng lại có chút lạnh.
Mà lúc ấy lại sắp tới thời gian cậu nấu cơm trưa hằng ngày, Estes lại đứng ở cửa bồi hồi, do dự có nên đi xuống phòng bếp hay không, bọn họ đều phải ăn cơm không phải sao? Nhưng lại bởi đáp ứng Carlos rồi lên trở nên do dự, cứ rối rắm như thế nắm lấy chốt cửa.
Chờ đến lúc nghe thấy có người ngoài cửa nói cần phải đi, lại nghe thấy tiếng bước chân, Estes nghĩ rằng hiện tại hẳn là không có việc gì, liền mở cửa ra.
Kết quả vừa mở cửa ra cậu lập tức phát giác không đúng lúc. Tuy rằng không thấy rõ ràng nhưng xuyên qua Carlos cậu vẫn có thể thấy được bóng dáng của hai thú nhân mặc quần áo lao động.
Vì thế Estes lại lùi vào trong, nói chuyện với Carlos cũng có chút cẩn thận.
Carlos thật không nghĩ tới cậu lại vì nguyên nhân này mà đi ra “Anh đưa bọn họ xuống tầng trước rồi em đi nấu cơm, được không?”
“Ân”
Tiễn bước hai người, ngân lang vừa xoay người liền nhìn thấy tiểu tinh linh từ trên tầng đi xuống, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này mới có chút độ ấm “Xem qua phòng chưa? Cảm thấy thế nào?”
“Ân, cũng không tệ lắm. Bất quá nếu cho thêm vài thứ nữa thì sẽ tốt hơn ” Estes lúc xuống tầng có nhìn thoáng qua, thấy thành quả rất tốt, bức màn thật to che lấp vách tường giúp căn phòng tràn ngập sức sống và ấm áp.
“Muốn làm cái gì thì để tối hãy làm, không phải nói cần phải nấu cơm sao? Còn không mau đi” ngân lang tiến lên lôi kéo cậu đi vào phòng bếp. Tại bồn, lấy ra một khối thịt để rã đông và rửa sạch.
Estes thấy vậy cũng đứng ở bên cạnh bắt đầu lấy ra rau dưa rửa sạch, hai người hợp lực chuẩn bị cơm trưa. images
Những ngày tiếp theo, Carlos và Estes trải qua vô cùng bình thản nhưng cũng thực phong phú. Estes vẫn như cũ ở trước TV lưu luyến không rời chẳng qua là cần có Carlos làm bạn bằng không cậu luôn có chút không an tâm. Chỉ cần Carlos hơi chút ly khai, cậu sẽ không cảm thấy an toàn.
Vừa mới đến một nơi xa lạ hơn nữa nơi này còn không có cây cối quen thuộc, chỉ có một đống thú nhân nguy hiểm, Estes không quá thích ứng cũng là bình thường.
Mà những điều này, Carlos đều nhìn ra được cho nên hắn dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh tiểu tinh linh, thậm chí ban đêm cũng cùng nhau ngủ luôn.
Cũng may sau vài ngày, Estes cũng dần dần quen thuộc, tuy rằng vẫn giống kẹo mạch nha dán trên người Carlos nhưng so với ban đầu đã tốt hơn rồi, ít nhất không còn lo âu như trước nữa.
Mãi cho tới khi Aggreko tìm tới cửa Carlos lúc này mới nhớ ra chính mình từng đáp ứng dẫn hắn đi thăm tộc trưởng.
Cũng khó trách Carlos không nhớ rõ việc này, thứ nhất là vì hắn vốn không để ở trong lòng và thứ hai trưởng lão A Phu Lý Nhĩ sau lần trước cũng không tới đây nữa, mà ngay cả Aggreko cũng không thấy tới, cho nên hắn cứ thế quên luôn.
“Ta đã nói với phụ thân nhà của ngươi có á thú nhân, ông ấy liền không cho ta sang đây. Vốn nghĩ là không bao lâu ngươi sẽ đi nên ta cũng không có sang, nhưng rõ ràng là mấy ngày qua ngươi đã hoàn toàn quên mất việc này rồi” Aggreko thấy Carlos lúc gặp hắn thì trong nháy mắt hiện lên nghi hoặc liền biết ngay người này căn bản là trọng sắc khinh bạn, hoàn toàn quên mất việc đã đáp ứng với mình rồi.
Nếu không phải vì phụ thân cũng có chút lo lắng cho tình trạng của tộc trưởng, thúc giục hắn tới đây tìm Carlos có lẽ chờ đến hết mùa đông , người này nhất định cũng không nhớ tới việc này.
Carlos im lặng, lúc này nhiều lời lại chỉ càng thêm sai.
Aggreko cũng chỉ trêu chọc hắn thêm vài câu, thấy hắn không phản ứng lại cũng không có hưng trí “Ngươi vẫn không thích nói chuyện như vậy a. Vật nhỏ nhà ngươi đâu? Ngạch, cậu ta tên là gì ý nhỉ?”
“Estes” Carlos đáp “Em ấy ở trên tầng” hiện tại chỉ cần cửa có động tĩnh thì Estes liền tự động quay về phòng của mình.
Aggreko hướng trên tầng nhìn nhìn “Ngươi định khi nào thì đi thăm tộc trưởng? Ta đoán nếu ngươi vẫn không đi thì trưởng lão A Phu Lý Nhĩ sẽ lại phái người đến đây mời ngươi”
Nghe đến cái tên này Carlos nhíu nhíu mày “Gã rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta không đến đấy mới là có lợi cho gã chứ”
Aggreko nhún nhún vai cười nhạo “Ai biết được, ý tưởng của mấy kẻ như thế luôn khiến cho người khác đoán không ra” Hắn nói lời này không phải vì trưởng lão A Phu Lý Nhĩ có bao nhiêu thâm tàng bất lộ, tâm cơ sâu nặng, ngược lại trưởng lão A Phu Lý Nhĩ theo một trình độ nhất định nào đó còn có thể kêu là “ngu xuẩn”. Bằng không tâm tư nhìn trộm ngai vàng tộc trưởng của gã cũng sẽ không biến thành việc mà tất cả mọi người đều biết – cũng thật không tưởng tượng nổi tộc trưởng là như thế nào nhẫn nhịn loại đệ đệ này.
Mà đối với cái loại người như thế này, Aggreko đúng là đoán không ra gã muốn làm cái gì.
“Chuyện tộc trưởng bị thương, gã tham dự bao nhiêu?” Carlos hỏi, trưởng lão A Phu Lý Nhĩ biểu hiện quá mức rõ ràng đến ngay cả hắn đã lâu không trở về bộ lạc cũng biết được dã tâm của gã, huống chi là những người khác. Nói chuyện tộc trưởng bị thương không quan hệ đến gã, Carlos như thế nào cũng không thể tin tưởng nổi.
Aggreko thu liễm ý cười, nghiêm chỉnh nói “Đây là vấn đề mấu chốt, nghe phụ thân của ta nói trước lúc tộc trưởng bị tập kích trưởng lão A Phu Lý Nhĩ đang ở bên ngoài, gã bị phái đi Nam Hải vực cùng người Khâu Lợi Ân thương thảo công việc làm ăn. Gã có bằng chứng ngoại phạm quá tốt”
Carlos trầm tư, đồng ý với câu nói của Aggreko vì Khâu Lợi Ân cách Mông Tát quá xa, cho dù sử dụng phi hành khí cũng phải mất vài tiếng đồng hồ.
Hơn nữa tộc trưởng là ở đầu mùa đông bị thương, mà bởi vì tuyết trong thời tiết này mà mọi loại phi hành khí đều bị cấm sử dụng. Cho dù có người cam nguyện mạo hiểm thì Mông Tát cũng có thiết bị theo dõi trên không, nếu có phi hành khí tới gần nhất định sẽ bị phát hiện. Cho nên bằng chứng ngoại phạm của trưởng lão A Phu Lý Nhĩ thật đúng là quá tốt.
“Vậy có lẽ là gã phái người làm?” Carlos đưa ra nghi ngờ.
Aggreko lắc lắc đầu “Không có nhiều khả năng, tuy rằng không rõ tình huống cụ thể lắm nhưng phụ thân từng đi thăm tộc trưởng. Ông nói tộc trưởng tuy là bị đánh lén nhưng theo miệng vết thương để lại có thể thấy năng lực của kẻ ám sát cũng không kém tộc trưởng đâu. Mà trưởng lão A Phu Lý Nhĩ không mời nổi người như vậy! Nhưng dựa theo những việc làm của gã gần đây, ta lại hoài nghi gã cấu kết cùng với bộ lạc khác đạt thành hiệp nghị nào đó”
Carlos gật gật đầu, trưởng lão A Phu Lý Nhĩ tuy rằng dã tâm lớn nhưng gã ở trong số các thú nhân cũng không thể tính là cường đại, chính bởi vì có thân phận đặc thù mới có được địa vị ngày hôm nay mà thôi.
Ngược lại, tộc trưởng đã từng là đệ nhất dũng sĩ của Mông Tát, cho dù đã lớn tuổi nhưng vẫn không thể khinh nhờn. Mà trong Mông Tát vài người có thể kề vai sát cánh cùng với ông thì đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, trừ bỏ tộc trưởng ai cũng không phục, căn bản sẽ không nghe theo trưởng lão A Phu Lý Nhĩ.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
28 chương
400 chương
228 chương
11 chương