Một chiều đông sau tết, mưa phùn âm ỉ cả tháng trời, những cơn gió mùa vù vù thổi ngoài hành lang, tôi đang phải đứng chôn chân cắn răng chịu đựng cái lạnh để xắn tay áo lau rửa mớ ống nghiệm mà bọn tôi mới thực hành. “Móa mấy thằng quỷ, không thằng nào chịu ở lại phụ mình mới dã man chứ!” – vừa rửa tôi vừa lầm bầm chửi - Em ơi! Tiếng đứa con gái dịu dàng nhỏ nhẹ xoáy vào lỗ tai làm tôi giật cả mình. Ngước mắt, quay cổ nhìn lại, tôi thấy đứa con gái mập như cái thùng phi! À, hóa ra không phải, trời lạnh quá nó mặc nhiều áo! Khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng (chẳng biết vì lạnh hay vì nó bôi son nữa), mái tóc dài cột cao ở phía sau bằng một chiếc bút chì và quấn cái khăn len to tướng. Nhìn nó trái ngược hẳn với tôi, ăn mặc phong phanh, tay thâm tím vì ngâm trong nước lạnh, vừa đứng vừa nhảy theo nhạc (thật ra là run đấy ạ!) - Mẹ ôi, giật mình! Gì thế? Tôi hỏi trống không sau một phút hoàn hồn - Hí hí (nó bụm miệng cười sau khi thấy thái độ của tôi). Thầy Bình (ông thầy quý hóa của tôi ấy mà) nói em mang bộ mô hình benzen với lại hữu cơ lên lớp Chị! - Chị? Mình tròn mắt hỏi lại nó - Chị học lớp 12 rồi đó cưng, đừng có mà hỗn! - Đâu hỗn gì đâu! Em tưởng thầy làm thí nghiệm cho bọn lớp 10 nào xem cơ! Tôi phân trần, mà nghĩ ngu thật, hóa hữu cơ 12 mới học chứ lớp 10 thì ngoài bọn tôi ra làm gì còn có lớp nào đụng đến nữa! - Thầy nói em mang lên luôn đấy! - Vâng biết rồi, tới liền đây. Tôi chưa nói dứt thì chị ấy đã ngoảnh cổ quay đi, ít giây sau tôi mới nhớ ra là chưa biết lớp nào - Ấy ấy, này! Lớp Chị là lớp nào mới được chứ? - 12A3 nha em, ngay tầng 1 ấy! Chị quay lại nói với tôi rồi lại chực bỏ đi - Này chưa được, đi đâu đấy, quay lại đây em bảo đã - Gì thế? Chị quay lại nheo mắt nhìn tôi - Cầm phụ em 1 ít chứ cái gì nữa! Cồng kềnh lắm 1 mình cầm ko nổi - Ừ nhanh đi - Chờ tí em rửa nốt mấy cái này đã, 30 giây là xong Tôi vội vàng ngoắng qua mấy cái lọ rồi bê lại phía phòng thí nghiệm, chị hiểu ý mở cửa giúp. Tôi lục đồ để chuẩn bị mang lên lớp cho thầy, liếc qua thì thấy chị ấy đang nhìn ngó Đông Tây khắp cả phòng - Lần đầu chị vào đây hả? - Ừ! Chị trả lời chẳng nhìn mình - Cảm giác thấy thế nào? - Lạnh như nghĩa địa! - Có bình photpho ở tủ B2 ấy, lấy ra đốt cho nó ấm! - Thôi được rồi, nhanh nhanh đi! Chị ấy lại hối tôi, không hiểu ý tôi đùa, chắc học Hóa dốt lắm đây - Xong rồi này, cầm cái mớ này cho em. Tôi nói rồi tia mắt vào cái đống trên bàn vì 2 tay tôi đã bê 1 đống đồ rồi, lấy chân đá cái cửa khép lại rồi cùng chị rảo bước trên hành lang vắng ngắt. Vì trường tôi rất rộng, phòng thí nghiệm lại nằm ở khu học thêm của những lớp “cá biệt”, mà tụi nó về hết rồi nên heo hút lắm. Từ chỗ này đi sang khu lớp 12 phải đi qua 1 dãy nhà nữa, cũng cả trăm mét chứ chẳng đùa. - Ủa chưa vào tiết mà? Tôi hỏi chị khi nhìn xa xa vẫn thấy mấy tên ngồi vắt vẻo ngoài hành lang - Ừ chưa, chị đi ngang qua phòng giáo viên thì bị thầy sai, xui xẻo thế không biết! - Haha, đi tí cho ấm người cũng có làm sao? - Ấm gì, sang bên này vắng như cái chùa, lạnh hết cả người thì có! Mà em làm gì ở cái chỗ này vậy? - Em á? Thì chị thấy rồi đấy, em coi nghĩa địa! - Khiếp! mà em không biết lạnh à? Ăn mặc phong phanh thế? - Lạnh chứ chị, nhưng nhà nghèo quá chỉ có đủ tiền mặc 2 áo thôi! (Tôi trêu thế chứ tôi chịu lạnh khá là tốt, tím tay tím mặt thật đấy nhưng thế nó mới sướng!) - Cũng dẻo mỏ gớm! - Ơ hay em nói thật mà! Chị không thấy em phải đi coi nghĩa địa để lấy thêm tiền học đấy sao? - Thật á? Chị tròn mắt quay qua hỏi lại tôi - Đùa làm gì! Tôi nói với cái giọng rõ là buồn, cái mặt cũng làm buồn xo, nhưng trong lòng thì cười thầm bà ấy bị lừa. Tôi bước vào lớp Chị, vẫn chưa vào học, lớp ồn ào như cái chợ, chẳng giống lớp tôi lúc nào cũng im ỉm học hành. Ông thầy quý hóa của tôi đã nguồi sẵn trong lớp, hai tay đang xoa vào nhau chắc là để lấy đà tí còn viết. Lần đầu tiên bước vào một lớp 12, thấy mình nhỏ bé quá, run run nữa. Tôi đưa mắt nhìn quanh thì thấy chị lúc nãy đi với tôi đang cười đùa với đám bạn, chị cởi bớt cái áo khoác dày cộp và cái khăn len dài ngoằng ra, thay bằng một cái khăn trắng mỏng hơn. Tôi như bị hớp hồn từ giây phút đấy, ‘xinh quá mẹ ơi” – nghĩ thầm trong bụng và không ngừng đưa mắt nhìn theo đôi môi đỏ mọng đang cười đùa. ‘Renggggggggg” – tiếng chuông vào lớp làm tôi giật mình, cũng may mà có nó không tôi cứ mải nhìn theo thế thì lát nữa có mà mấy tên 12 nó cho ăn no đòn! Thầy ngồi trong lớp rồi nên lớp cũng ổn định nhanh lắm. Tôi bắt đầu cuốn theo lời giảng của thầy, minh họa lại ọi người thấy trên mô hình, công việc này thì tôi đã làm quen quá rồi, chẳng vấp váp gì. Đây cũng là 1 cách để học, để ôn bài rất hiệu quả. Tôi quên hẳn chị, chỉ nhớ chị ấy ngồi bàn thứ 3 chứ không dám nhìn nhiều. Lúc xong việc tưởng chị ấy lại giúp tôi mang đồ về, ai ngờ ông thầy bắt 2 thằng to con trong lớp mang đi giúp tôi, tôi rảnh rang đi một mình. Thất vọng! -------------------- Tia sét ấy cũng nhanh chóng trôi qua, tôi cũng chẳng kể với đứa bạn nào về chị gái xinh đẹp lớp 12 ấy cả.Khoảng 1 tuần sau, có cái họp đoàn chuẩn bị tổ chức 26/3, tôi với tư cách bí thư chi đoàn lớp 10 “cá biệt” ….đến trễ (oai vãi), mọi người đã đông đủ, đâu vào đấy hết cả rồi, nhưng tôi chẳng sợ, lớp “cá biệt” sướng thế đấy, chỉ cần học thôi, tội lỗi khác đều được bỏ qua. Tôi cúi chào ra vẻ biết lỗi không quên lia mắt tìm một vài thành phần quen thuộc để ngồi ké cho đỡ ngại. Ánh mắt tốc độ tên lửa của tôi bỗng dừng lại đột ngột trước khuôn mặt thanh tú quen quen, nhưng lần này không phải là nụ cười như tôi nghĩ mà là cái lườm như đang chờ sẵn ánh mắt tôi soi thẳng vào . “Chết cha sao lườm mình?” tôi nghĩ, gãi gãi đầu và cười trừ. Chị ấy vẫn không tha, nhăn mặt và chỉ chỉ tay xuống chỗ bên cạnh ý là bắt tôi ngồi đó. Đành ngoan ngoãn nghe lời lại ngồi cạnh chứ biết sao giờ, hình như mọi người cũng không để ý đến cái vẻ rụt rè của tôi thì phải. Thầy bí thư đoàn trường nhanh chóng phổ biến tiếp nội dung cuộc họp - Sao lườm em? Tôi lí nhí hỏi sau khi ngồi xuống - Dám lừa chị à? Chị ấy nhéo tôi 1 cái - Lừa gì? Tôi nhăn nhó nhìn chị ấy, lườm cũng dễ thương nữa! - Thì cái vụ nhà nghèo phải coi nghĩa địa lấy tiền ăn học - Hihi! Đùa tí mà! (hóa ra giờ mới biết bị lừa) Giây phút vui đùa ấy cũng nhanh chóng qua đi, tôi chăm chú ngồi nghe ông thầy phổ biến như nghe giảng, vừa nghe vừa ghi chép không cần nhìn. Chị có quay qua nhìn tôi vẻ ngạc nhiên với cách viết lách ấy. “có gì đâu mà, trò trẻ con này đứa nào cày cuốc lớp chuyên chả biết” tôi nghĩ thầm và cười lại. Thỉnh thoảng tôi cũng lén địa trộm Chị 1 cái, làn da trắng hống, đôi môi vẫn đỏ mọng, mái tóc dài hơi xoăn và mùi thơm ấm áp tỏa ra từ người chị mới dễ chịu làm sao. Đặc biệt hơn khi tôi nhìn xuống phía dưới, các cụ nói “người sao hàng vậy’ quả là không sai mà! Chữ của chị ấy đẹp mê hồn luôn, đẹp hơn cả chữ cô giáo lớp 1 của tôi nữa cũng nên! (chết các thím chưa, ai bảo nghĩ bậy) Tôi ngưỡng mộ nét chữ ấy lắm, nhìn những ngòn tay thon thả ló ra sau cái tay áo khoác kéo cùng xuống cho bớt lạnh thoăn thoắt lia trên trang giấy trắng mới đẹp làm sao. Khác hẳn với mấy con mọt sách cái ngồi cạnh tôi, chữ đã xấu lại còn bày đặt không nhìn, vẽ toàn ra giun dế gì không à! Nội dung phổ biến của ông thầy cũng không có gì đặc biệt, rõ ràng và nhanh chóng: 26/3 trường sẽ tổ chức văn nghệ chào mừng, mỗi lớp sẽ đăng ký 2 đến 3 tiết mục, tổng duyệt trước 3 ngày chọn ra những tiết mục xuất sắc nhất để biểu diễn, có giải luôn. Công tác chuẩn bị và tổ chức thì một phần đoàn trường sẽ thuê, 1 phần thì anh chị em xúm vào làm, riêng khối 10 còn bỡ ngỡ thì đi theo học hỏi, ai giúp được gì thì giúp (may quá vậy là thoát). Đến phần quan trọng đó là những tiết mục của nội bộ ban cán sự đoàn, phải có những tiết mục chủ đạo để làm nền móng cho phong trào gì gì đó. Tôi thấy mọi người bàn tán rôm rả, cả chị cũng hăng say phát biểu cho ý kiến lắm. Tôi thì chẳng biết gì mấy vụ này, trước giờ chỉ biết có học với phá chứ có họp hành tổ chức cái gì bao giờ đâu. Cái chức bí thư đoàn này là tôi bị làm chứ cũng chẳng ham hố, tại lớp tôi đứa nào cũng như con gà rù, có tôi là thằng nhanh nhẹn nhất rồi đấy! Thôi không biết thì …tựa ghế ngồi nghe vậy, thỉnh thoảng cũng ko quên cười theo lấy lệ cái. - Hay là để thằng Hoàng fide nó hát song ca với chị Mỹ đi! Tiếng thằng nào nhắc đến tên làm tôi giật mình. “Mợ thằng nào lại chơi nhau vậy?” – Tôi đưa mắt tìm kiếm thủ phạm. Chẳng khó khăn gì, thì ra là thằng Tuấn 11A6, một trong những đứa gọi là ‘bè” của tôi chứ chưa phải bạn - Gì ông? Tôi giả ngu trước hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình, trong đám này một số biết tôi thôi, còn toàn các anh các chị khóa trên lạ hoắc. - Thằng đó nó hát hay lắm đấy! Tên Tuấn bồi thêm cho tôi 1 cú trước những tiếng xì xào của mọi người - Hay ho gì ông? Linh tinh quá, xuống đi! Tôi nói chữa ngượng - Còn bày đặt ngại ngùng gì nữa! Tao thấy mày hát song ca với chị Mỹ là hợp đấy! Mọi người cho nó thử đi! - Mỹ nào? Tôi ngơ ngơ đưa mắt nhìn - Chị đây này cưng! Tôi ngoái lại theo cái xách tai. Ọc, thì ra bà chị mình biết là bà Mỹ mà tụi nó đang nói đến đấy hả? Người đẹp, chữ đẹp lại hát hay nữa sao? Tôi nghĩ chị hát hay bởi vì thằng Tuấn nó bảo tôi hát với chị hợp, mà tôi thì hát cũng ổn lắm (khiêm tốn đấy). Thực ra nãy giờ không phải tôi ngại vì cái vụ hát hò mà ngại vì mọi người cứ nhìn mình kiểu gì gì ấy! - Cái thằng này, Hoàng Việt Mỹ khoa khôi cái đất này bao nhiêu năm nay mà mày cũng ko biết à? Đúng là bọn “cá biệt”! Giọng 1 ông chắc lớp 12 vang lên - Thôi đi ông, quảng cáo quá em nó ngộp bây giờ! Chị Mỹ xua tay - Thế chú hát thử vài câu anh nghe xem thằng Tuấn nó quảng cáo hàng có chuẩn không nào? - Không phải là anh bảo chú hát không hay, quan trọng là có hợp với Mỹ không ấy. Mấy năm rồi chưa có thằng nào dám thử sức với chị Mỹ đấy chú đừng có tưởng bở! (Ông ấy giải thích thêm cho câu nói trước sau khi nhận được ánh mắt của 1 số người) - Đúng rồi đấy, mấy đứa khối 10 mạnh dạn lên còn nhanh chóng mà thay thế các anh các chị. (nhao nhao) - Hát đi em, cứ mạnh dạn thể hiện, có chị đây không phải ngại đứa nào hết! Một chị hất hất tay hối tôi - Chúng mày im cho em nó hát cái xem nào! Chị đó lại hét khi mình đứng dậy Mọi người đưa mắt nhìn tôi, cả chị Mỹ nữa, vẻ chờ đợi lắm. Tôi hít thở mấy cái, ráng trấn tĩnh lấy hơi - Hì, Hôi hộp quá! Tôi gãi đầu - Tao còn hồi hộp bằng 10 mày này! Mày câu giờ quá! Một ông khác hối “Như đi trong tia nắng nụ cười lung linh Xoay xoay chiếc lá, chiều cuốn rơi cuốn rơi…” Tôi lấy 1 hơi thật sâu và bắt đầu hát trước sự im lặng của cả phòng. Tính hát 1 2 câu thôi nhưng mọi ngời vỗ tay khí thế quá nên cũng hát hết cả bài. Tiếng vỗ tay, vỗ vai cười đùa ầm ầm cả phòng, nhìn ai cũng như bắt được vàng vậy. Tôi không nói quá đâu (thực ra cũng có) chứ ngày đấy hên là không có ….Vietnam Idol không là tôi cũng đã đi thi rồi! - Được đấy, được đấy, hát hay thế còn bày đặt làm hàng - Thấy chưa em đã bảo là nó hát được lắm mà! Thằng Tuấn kể công - Hay là cho nó hát với chị Mỹ bài này luôn đê - bla….bla…... - Thôi thôi từ từ, coi như xong 1 tiết mục, đến cái tiếp theo, vẫn như mọi năm hay cải cách chút nhỉ? Chị Hường chủ trì lên tiếng Đến đây thì tôi chẳng hiểu mọi người bàn tán gì nữa, lại ngồi cười trừ, thỉnh thoảng lại quay qua ngắm chị Mỹ một cái, trong lòng thấy rộn ràng khó tả, thì ra tôi biết 1 nhân vật nổi tiếng của trường bấy lâu mà không hay! Chị cũng thỉnh thoảng quay qua nhìn tôi cười, chẳng biết ngưỡng mộ hay thèm thuồng đây! Túm cái váy của cuộc họp lại là ban cán sự đoàn sẽ cho ra đời 3 đến 5 tiết mục, trong đó có vụ án song ca của tôi với chị Mỹ. Cụ thể chi tiết như thế nào thì các nhóm tự về bàn bạc, tuần sau sẽ thống nhất và bắt đầu luyện tập, còn 3 tuần nữa là đến 26/3 rồi, gấp gáp gớm! Tôi rời phòng họp về phổ biến lại cho bọn lớp, cô chủ nhiệm cũng đề nghị lớp mình nên có tiết mục gì đó tham gia giao lưu với cả trường thì bọn nó ngồi trơ như phỗng, có đứa cắm cúi giải đề! Haizzz, trái hẳn với cái không khí máu lửa lúc họp trước, nhìn mà chán ngán. Cuối cùng bọn nó thống nhất là: 10 “cá biệt” cử Hoàng fide đi chinh chiến là thiên hạ cũng đủ một phen khiếp vía rồi, không cần ai trong lớp phải ra tay nữa! Lạy tụi nó luôn!