Tinh hà xán lạn

Chương 55 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Cho dù trong bụng phụ nhân nội trạch có càn khôn thế nào, với nam nhân bên ngoài mà nói hai nhà đã đính hôn thì nên xử lý thật tốt. Lâu Thái phó là người lưu loát, không tới mấy ngày đã nhân lúc đơn độc bẩm tấu mà nói rõ việc này với Hoàng đế, đầy miệng đều là nữ tử Trình thị đáng khen, muốn xin một phần ân chỉ, cho cửa hôn sự này thêm chút ánh sáng. Hoàng đế có tính khoan dung, gần đây Trình Thủy làm việc lại được ý của ông ấy cho nên cũng vui sướng hứa hẹn. Ngày kế tiếp ông ấy lập tức phái Hoàng Môn hầu hạ bút mực bên người đi đến Trình phủ tuyên chỉ. Lúc này tiếp chỉ không nhiều kiểu cách như đời sau, không cần bày ra hương án đèn hoa, chỉ cần người được tuyên chỉ cung kính quỳ chỉnh tề là được rồi. Trong thánh chỉ cũng khen cả nhà Trình thị một lần, từ Trình ái khanh ‘Có lòng tốt thương kẻ yếu, thiện chiến lại không hiếu chiến’, đến Tiêu phu nhân ‘Nữ trung hào kiệt tác phong nữ hán’, rồi khen đến bản thân Trình Thiếu Thương ‘Cần cù thận trọng hiền thục’. Thiếu Thương hơi đỏ mặt, lại nói năm đó hiệu trưởng trường trung học của nàng kiếp trước cũng chỉ khen thành tích của nàng tốt có nghị lực, chưa từng khen nàng có phẩm hạnh ôn hòa hiền lành các thứ. Tuyên chỉ xong, mặt mũi Tiêu phu nhân đầy tươi cười nhét túi dày kim châu cho Hoàng Môn họ Đằng kia, Trình Thủy vẫn lẩm bẩm ‘Lúc ta diện thánh báo cáo công tác, bệ hạ cũng không khen ta nhiều như vậy’ tự mình tiễn người ra cửa. Sắc mặt những người còn lại trong Cửu Truy đường đều khác nhau. Trình Ương là đầy mặt kính sợ, từ đầu đến chân cực kỳ hâm mộ. Trình mẫu bĩu môi không nói, vẫy vẫy tay áo lôi kéo Hồ Ảo trở về phòng. Trình Thiếu Cung thở dài: “Không ngờ trong số chúng ta, người được bệ hạ ngợi khen sớm nhất lại là Niệu Niệu!” Trình Tụng đập hắn một cái, cười nói: “Ngươi ngày ngày nhìn sách sấm, thế có tính ra được một quẻ này không?” Trình Thiếu Cung nói: “Không có. Chỉ nói nhà chúng ta những năm này không nên gả nữ nhi đi, chỉ nên cưới vợ.” “Nói hươu nói vượn! Nhanh chóng vứt mấy thứ linh tinh đó đi.” Mắt Trình Vịnh nhìn Trình Ương ở một bên, lại nói với Thiếu Thương: “Xem Lâu Thái phó làm việc là biết Lâu gia rất có thành ý với hôn sự này. Về sau ngươi đối xử với A Nghiêu khá một chút, đừng sai sử hắn nhiều!” Thiếu Thương cười hì hì nói: “A Nghiêu nói hắn thích nghe nhất ta sai sử, một ngày ta không gọi hắn làm chút gì thì hắn không ăn nổi cơm!” “Ngươi cũng nói hươu nói vượn!” Trình Vịnh xụ mặt, thật sâu cảm thấy lúc trước mẫu thân có bầu đôi song bào thai này nhất định là chạm vào thứ gì không thỏa đáng. Chuyện đã được công khai, Lâu Nghiêu vui quên trời quên đất bắt đầu ngày ngày đến Trình gia báo cáo cuộc sống, lúc nào trên tay cũng mang theo gì đó. Hôm qua là hoa quả tươi trang viên Lâu thị đưa tới, hôm nay là gấm vóc vải mịn công tượng Lâu phủ mới dệt ra, hôm sau còn có một vò rượu ngon năm xưa cất giữ trong kho của Lâu gia. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, trên dưới cả nhà Trình gia đều khen không dứt miệng với vị lang tế tương lai này, ngay cả Trình mẫu thường ngày âm dương quái khí với Thiếu Thương sờ bộ đồ mới tinh xảo trên người cũng hạ giọng, bí mật nói với Hồ Ảo: “Kết thân nên giống như Niệu Niệu, đừng giống a Tức cái đồ không có chí tiến thủ, gả một lần ta lại phải giúp một lần đồ cưới, thật sự là giống đòi nợ ta!” Thiếu Thương cũng đang cùng Tiêu phu nhân lẩm bẩm: “Gấm vóc đẹp mắt như vậy, vải mịn mềm mại như thế, đưa chút cho thúc mẫu đi thôi! A Nghiêu nói, đây là tay nghề gia truyền mấy đời cha truyền con nối của công tượng bọn họ nuôi trong nhà, bên ngoài có muốn cũng không mua được.” Tiêu phu nhân im lặng liếc nhìn nàng một cái: “... Ngươi thế mà nhớ thương thúc mẫu ngươi. Chia xong ngươi cùng Ương Ương, cũng không còn thừa bao nhiêu.” “Vậy cứ để phần của ta cho thúc mẫu là được rồi!” Thiếu Thương nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy sắc mặt Tiêu phu nhân không vui, vội vàng nói: “Không phải không phải. Ý ta là cái này tướng mạo bình thường mặc vào mới đẹp, tướng mạo giống ta cùng a mẫu, có khoác bao tải cũng là mỹ nhân nha! Không tin, ngài hỏi a phụ một chút đi!” Tiêu phu nhân bật cười nói: “Ngươi lại dám thiết thế thúc mẫu ngươi, coi chừng ta nói cho nàng ta.” Hiếm khi nàng không răn dạy nữ nhi không có quy củ. Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài: “Ta đã sớm trêu ghẹo rồi, thúc mẫu không để trong lòng chút nào, còn chọc ta đây, nói tướng mạo ta có tốt hơn nàng ta thì làm được cái gì? Người mỗi ngày ăn cơm dùng bữa nghỉ ngơi với nàng ta mỗi ngày đẹp mắt hơn người sắp ăn cơm dùng bữa nghỉ ngơi cùng ta trong mấy chục năm tới nữa đó!” Tiêu phu nhân phì một tiếng: “Cái này đúng là cách nói của nàng ta!” Trong lòng lại nghĩ Lăng Bất Nghi đẹp hơn Trình Chỉ rất nhiều. Nếu ngươi có thể túm người kia tới tay, đừng nói Trình gia, cho dù bên trong đô thành cũng mặc cho ngươi xông pha. Lòng người thật sự là thứ kỳ lạ nhất trên đời này, nếu trước đó cái gì cũng không biết, Tiêu phu nhân có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ đến, nhưng hôm nay nàng lại không nhịn được thầm tưởng tượng. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn là người quyết đoán, việc vô ích có nghĩ cũng chỉ cho vui thôi, lại nhìn dáng vẻ nữ nhi đắc chí vừa lòng, sau khi thở dài một hơi thì dụng tâm gấp bội chuẩn bị hôn sự. Theo tập tục cưới hỏi của thời này, sau khi hai nhà đính hôn thì phải mời tiệc riêng phần mình, mời bạn bè người thân đến tụ họp, tiện thể khoe lang tế/cô dâu tương lai. Dựa theo Thiếu Thương lý giải, thời đại này không có phương pháp linh hoạt thư từ qua lại thông báo thiên hạ, từ đính hôn đến thành thân lại cách một quãng thời gian không ngắn, nhỡ đâu có người không biết (hoặc là giả bộ như không biết), nửa đường nhảy ra chặn thì sao? Trình gia không nhiều bạn bè người thân ở đô thành, tính cả đồng liêu cộng thêm Vạn Tùng Bách kéo tới mấy bộ khúc tâm phúc khác cùng với gia quyến cho thêm đông, cũng chỉ gom góp được bữa tiệc tầm trung bốn mươi năm mươi bàn, ngay cả Lâu Thái phó cũng không thể quá chén. Chờ đến ngày Lâu gia mời khách, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa Lâu phủ kiệu xe chen chúc đầu người đông đảo như mây, Trình Thủy không nhịn được thở dài: “Nhìn khí phái, thanh thế người ta này!” Ai ngờ Vạn Tùng Bách ở bên lớn tiếng thở dài: “Đều là vi huynh không tốt!” Hả?! Gia tộc người ta thịnh vượng, có quan hệ cái lông gì đến ngài? Người hai nhà Vạn Trình cùng quay lại nhìn ông ta, chỉ thấy Vạn Đại tướng quân bụng phệ sắc mặt đau xót, nói: “Sớm biết có hôm nay, vi huynh sẽ không gả mười một nữ nhi đông một đứa tây một đứa, nếu đều gả xung quanh đô thành, giờ phút này gom nhóm lang tế lại, ngày hôm trước cũng có thể thay nhà hiền đệ phô trương tăng thanh thế! Nhìn xem có rót rượu chết họ Lâu kia không!” Đám người ngẩn ngơ, một lát sau tất cả đều cười ha ha! Tiêu phu nhân lau nước mắt ở khóe mắt vì cười nhiều, quay đầu nói khẽ với Thiếu Thương: “Chân chính có thể cùng nhau trông coi, bạn thân là hiếm có, như Vạn bá phụ ngươi có một là đủ rồi.” Thiếu Thương gật gật đầu. Tiền viện Lâu phủ có hai dãy phòng cực kì rộng lớn, xây đối diện nhau, ở giữa được cây hoa rậm rạp tươi tốt ngăn lại, cũng có một đầu hành lang dài nhỏ nối giữa hai bên, nhìn từ trên xuống tựa như một hình chữ H nghiêng nghiêng. Khách nữ ở dãy phòng bên trái, khách nam ở dãy phòng bên phải. Lâu Đại phu nhân tựa như quên đi tranh chấp hôm đó, nhiệt tình lôi kéo mẹ con Thiếu Thương đi dạo các phòng, lúc thì đi gặp họ hàng thân thích trong nhà, lúc lại đi bái kiến mấy vị lão phụ đức cao vọng trọng. Thiếu Thương tuổi tác cùng bối phận đều nhỏ, gần như thấy người là bái, khom người khom lưng đến đầu choáng hoa mắt, cuối cùng đằng trước có một ông lão tóc trắng tám mươi mấy tuổi. Lâu Đại phu nhân vội vàng mang theo Thiếu Thương đi đến hành lang lễ bái, trong miệng hô ‘Lão cữu công khỏe mạnh’. Vị Ban lão Hầu gia run run rẩy rẩy này cùng tổ mẫu đã qua đời của Lâu Nghiêu là huynh muội, cũng chỉ e là người thọ nhất trong cả tòa đô thành này rồi. Ngày thường trong cung ban thưởng đồ ăn dược liệu, Hoàng đế cũng sẽ không quên một phần cho lão nhân kia. Ban lão Hầu gia theo tuổi tác nhìn thì có chút mơ hồ, chờ sau khi Thiếu Thương hành lễ đứng dậy, ông ta đánh giá lúc lâu, sau đó mở miệng không còn mấy cái răng cười to toe toét, vỗ bả vai Lâu Nghiêu bên cạnh, nói: “A Cẩu à, cô dâu này của cháu thật xinh đẹp đó! Ta sớm đã nói với cháu, cưới cô dâu xinh đẹp thì phải chặt chẽ. Cháu xem một chút a Miêu cưới phụ nhân kia, cho nên mới đi sớm như vậy...” Lâu Nghiêu đỏ bừng cả mặt, chắp tay không dám cãi lại, thiếu niên mặt trắng đỡ Ban lão Hầu gia bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ! Đây là ngoại đệ a Nghiêu của Lâu gia, không phải phụ thân đã qua đời!” Lâu Đại phu nhân cười khổ không ngừng thở dài, Lâu Nhị phu nhân lại vui vẻ ra mặt, liên mồm khen lão nhân gia thật có ánh mắt! Vì phòng ngừa lão đầu nói tiếp ra những điều không ổn, Lâu Nghiêu vội vàng cùng Ban tiểu Hầu gia cùng nhau khiêng lão nhân rời đi. Các loại hành lễ hoàn tất, Thiếu Thương, Trình Ương cùng Vạn Thê Thê theo thường lệ được tỳ nữ đưa đến chỗ nhóm tiểu thư ở thiên sảnh. Trình Ương cảm thấy lo sợ, túm tay áo Thiếu Thương, nói: “Hôm nay nếu lại có người bôi nhọ chúng ta, chúng ta cứ đi thẳng tìm Đại bá mẫu là được. Ngươi ngàn vạn lần đừng nóng nảy quá nha!” Vạn Thê Thê bất mãn nói: “Sợ cái gì! Ngày vui thế này, ai dám mọc mắt chó làm nhục chúng ta, các ngươi không cần động, xem ta là được!” Thiếu Thương thở dài, nói: “Đường tỷ yên tâm, hôm nay ta tuyệt đối không cãi nhau, càng sẽ không đánh nhau. Thê Thê a tỷ, ngươi cũng không được nhúc nhích. Bằng bản lĩnh của ngươi, một phòng tiểu thư kia còn chưa đủ cho ngươi đánh đây này.” Đi vào thiên sảnh, cả phòng tiểu nữ tử mặc từ đỏ đến xanh đều mắt sắc nhìn sang, Thiếu Thương cười tủm tỉm đi tới, hai tay trái phải lôi kéo Trình Ương cùng Vạn Thê Thê, đoan chính làm lễ với đám người, các cô gái nhao nhao hoàn lễ. Lâu Ly ngồi ở nơi hẻo lánh chậm một nhịp, không cam lòng cũng phải đáp lễ lại. Hiển nhiên sau hôm đó nàng ta bị chỉnh không nhẹ. Nhất ngạc nhiên là Vương Linh bên cạnh nàng ta thế mà vẻ mặt tươi cười tiến lên kéo tay Thiếu Thương, đầy miệng ‘Ngày đó là hiểu lầm, đều là a tỷ không phải’, Thiếu Thương cũng có chút bội phục tố chất tâm lý của tiểu cô nương này. Hôm nay có lẽ là bữa tiệc bình thản yên tĩnh nhất từ khi Thiếu Thương ‘Sinh ra’ đến nay, các cô gái ăn uống, chuyện trò vui vẻ, tuyệt đối sẽ không nói bất kỳ cái gì không thoải mái, cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ chủ đề không thích đáng nào. Thiếu Thương rất hài lòng, lúc đầu ấy mà, nàng cũng không muốn ra ngoài một lần là lại làm ầm ĩ một lần đâu. Tâm tình đang tốt, lúc Vạn Thê Thê khoe khoang nàng thổi sáo hay, Thiếu Thương bèn thuận theo các cô gái ồn ào, từ trong tay áo lấy ra thanh sáo trúc âu yếm, thổi một khúc góp vui. Tiếng sáo tựa như gió êm thổi vào khe vắng, mưa phùn ngày xuân, đầy ắp tình ý dịu dàng ôn tồn, làm người nghe không khỏi cười khẽ giống như nhớ lại tuổi thơ tốt đẹp dịu dàng nhất. Tiếng sáo truyền đến gian phòng chính sảnh, đám phụ nhân nhao nhao chậm lại động tác trong tay, thần sắc ôn hòa lắng nghe, lộ ra vẻ tán thưởng chân thành gấp trăm lần so với lúc trò chuyện vừa rồi với Tiêu phu nhân. Một khúc kết thúc, ánh mắt các cô gái trong phòng nhìn Thiếu Thương đều bắt đầu biến thành thiện ý. Trong lòng các nàng đều nghĩ, nữ hài có thể thổi ra làn điệu động lòng người này sao có thể ghê tởm buồn cười như đồn đại. Thiếu Thương cúi đầu cầm sáo, cười khẽ. Lần đầu tiên nàng ý thức được có lẽ mình không chỉ di truyền thiên phú của Trình Thái công, có lẽ chính mình vốn có một chút gene âm nhạc. Chẳng qua, đời trước nàng sống lỗ mãng hoang đường, oán giận kích động, trừ tính mục đích cực mạnh đọc sách đọc sách lại đọc sách, nàng chưa hề hưởng thụ các môn học hay ho khác, nhạc cụ, hát hò, vẽ tranh, nhảy múa... Nàng đều chưa từng thử qua. Đơn thuần phát ra từ thật lòng, vẻn vẹn vì nhiệt tình tốt đẹp mà học tập, mà những đồ vật từng bị nàng khịt mũi coi thường này, hóa ra có thể khiến người ta vui vẻ như vậy. “... Á! Đó không phải là Thập Nhất lang à?!” Không biết nữ hài nào hô một tiếng. Các cô gái giống như đom đóm đuổi theo ánh sáng, đột nhiên dồn lại trên lan can bệ cửa sổ phía đông. Thiếu Thương cũng đứng dậy, xuyên qua khe hở giữa đầu các cô gái, nàng trông thấy Lăng Bất Nghi trên sân thượng đối diện dãy phòng, tay áo bồng bềnh, đang đứng một mình ở xa xa. Cách một hành lang hơn mười trượng, cũng không thể thấy rõ sắc mặt vị Tướng quân trẻ tuổi tuấn mỹ kia. Nhưng dáng người cao như cây tùng của hắn dưới ánh nắng ngày xuân lại có phong tư mạnh mẽ hừng hực, tươi đẹp như mộng. Một thiếu nữ ôm lấy ngực, yêu kiều một tiếng: “Ta đau lòng nè! Dáng vẻ này của Thập Nhất lang, cho dù ta có gả cho người khác cũng sẽ mãi mãi không quên!” Một thiếu nữ khác mắt ngấn lệ, đau thương nói: “Cho dù ta có gả cho người ta ba lần cũng vẫn đau lòng hơn!” “Ta gả mười lần cũng không quên...” Các cô gái bắt đầu nhao nhao ai oán. Lúc này, Vương Linh trầm mặc không nói, chợt ngẩng đầu cười nói: “Thiếu Thương! ngươi thì sao?” “Để cho ta ngẫm lại đã...” Thiếu Thương dùng ngón tay từng chút từng chút nhét cây sáo vào ống tay áo, giả vờ xoa ngực hô lên: “Ta nói sao ta không đau lòng đây, hóa ra là ta thay lòng!” Lời vừa nói ra, nhóm tiểu thư ai oán nhao nhao cười ha ha, quét sạch sành sanh tịch mịch. Các cô gái lần nữa ngồi xuống, có lẽ là phát hiện mọi người đều có chung một idol, giờ phút này câu chuyện bắt đầu càng thêm thoải mái tự nhiên so với trước đó. Cuối cùng thì Trình Ương cũng buông lo lắng xuống, cùng nói chuyện với một vị nữ hài cũng hay thẹn thùng xấu hổ mới quen; Vạn Thê Thê nói khoác với vài em gái nhỏ mới mười tuổi chuyện truyền kỳ cũ lần nào đó nàng ấy một mình ra sức đánh bốn tên giá áo túi cơm. Thiếu Thương bưng một bát canh ngô nóng, có chút xuất thần. Thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp. Lúc đè lỗ sáo phát ra tiếng nhạc tuyệt vời, lúc gió xuân phiêu đãng như hoa tuyết dương liễu phất phơ, dưới bậc thang ở hành lang kia có một khối đá khi dẫm mạnh vào thì sẽ hơi vênh lên, lúc Lâu Nghiêu bị mình đùa giỡn đỏ mặt mà không cách nào đánh trả... Còn có, Lăng Bất Nghi. Hắn là người rất tốt, có thể nhìn từ xa xa như vậy thật sự là quá tốt. Suy nghĩ viển vông không biết bao lâu, Liên Phòng chợt từ bên ngoài bước nhỏ vào, nhẹ nhàng lặng lẽ ngồi quỳ bên cạnh Thiếu Thương, ghé vào lỗ tai nàng nói nhỏ vài câu. Thiếu Thương đờ ra một lát, mới phản ứng được: Cái gì? Hắn muốn gặp ta?! Đầu năm nay, mỹ nam tử đều không theo lối cũ mà làm thế à? Chẳng lẽ hắn không nên giống như Viên Thiện Kiến, lẳng lặng chờ mình ở núi đá bên cạnh ao nước à? Thế mà cứ như vậy tùy tiện để tỳ nữ truyền lời? Chẳng lẽ mình là người có tư tình với hắn cho nên không muốn hẹn hò cùng người bên ngoài trong nhà vị hôn phu?! Liên Phòng nhỏ giọng nói: “Lăng đại nhân còn có ba câu. Thứ nhất, hắn thật sự có lời muốn nói cùng ngài. Thứ hai, hắn bảo tiểu thư yên tâm... Hắn... Lăng đại nhân nói, hắn sẽ không hại ngài! Xin… Xin ngài tin tưởng hắn.” Thiếu Thương ngơ ngác một chút, lần nữa đưa tay vào trong tay áo dò lỗ sáo, từ lỗ thứ nhất sờ đến lỗ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng. Thật ra nàng tin tưởng hắn, Nhưng mà… “Ta sẽ không đi. Ngươi đi nói với hắn, việc này không thỏa đáng, vẫn thôi đi.” Đáng tiếc, tế bào lãng mạn của nàng không đủ để chèo chống nàng đi mạo hiểm. Nàng lại cười hỏi: “Đúng rồi, không phải ba câu à? Câu thứ ba đâu?” Vẻ mặt thị nữ xoắn xuýt, khổ sở nói: “Lăng đại nhân nói, nếu ngươi không đi, hắn sẽ tự mình tới tìm ngươi. Đến lúc đó nhỡ ra chuyện lớn gì, ngài cứ đợi được từ hôn mà gả cho hắn đi thôi... Nếu như ngài không đi, hắn coi như đây là ngài đồng ý cưới hắn!” Thiếu Thương khẽ nhếch miệng, mở to hai mắt không dám tin.