Tinh hà xán lạn

Chương 50 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Mùa xuân tháng ba, ngày trừ tà thượng tuần(*) sắp tới, làm quan phụ mẫu(tạm thay thế), Trình Chỉ cần phải chủ trì nghi thức phất hễ(*) cho dân chúng. Dẫn dân chúng đến bờ sông dội nước tắm rửa, đuổi đi một năm xui xẻo âm u trước đó. (*) Thượng tuần: Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30). (*) Phất hễ: 祓禊 một phép tế trừ cái quái ác, đem ra sông vẩy làm phép trừ ma, vì thế ngày xưa coi như trò chơi, xuân gọi là xuân hễ 春禊, thu gọi là thu hễ 秋禊. Về phần nữ quyến vọng tộc, mặc dù không đến mức thật sự trần truồng cả người đi làm vận động lộ thiên, nhưng cũng sẽ mặc ít quần áo đi, còn cầm màn quây che lại. Lâu Nghiêu ngập ngừng hỏi Thiếu Thương hôm đó có thể dội cho mình một gáo nước, coi như chúc mừng không? Thiếu Thương cười hì hì nói: “Được chứ. Nhưng mà hôm đó ta mặc áo bó hở vai, chàng mặc gì thế?” Hai bên xương quai xanh của thân thể này tinh tế như cánh bướm, siêu cấp xinh đẹp đó. Lâu tiểu công tử lập tức mặt đỏ như thịt nướng xì dầu, cũng không biết bổ não ra cái gì, che mũi chạy. Đáng tiếc, trước lễ trừ tà một ngày, Trình phụ cùng Tiêu chủ nhiệm từ trên trời giáng xuống. Nghiêm chỉnh mà nói, hai phu thê là trước sau cách nhau nửa ngày đến Hoạt huyện. Lần này đừng nói Thiếu Thương lộ xương quai xanh, mà từ lời nói đến việc làm đều phải theo quy phạm. Lúc Trình Thủy đồng ý hôn sự cực kỳ sảng khoái, dư vị sau đó lại không khỏi thấy chua chua. Chờ công việc chiêu hàng hoàn thành toàn bộ, lúc dẫn quân về đô thành đi tắt đường Đông quận, hắn bèn lĩnh một đội hộ vệ vội vã đến Hoạt huyện thăm nữ nhi, thuận tiện xem xét lang tế tương lai. Mà Tiêu phu nhân cũng bị việc hôn sự này làm cho bất ngờ không kịp chuẩn bị. Đầu tiên là Nhị phu nhân Lâu gia sai người tới hỏi cưới Thiếu Thương, không đợi nàng hết kinh ngạc, lại nhận được phong thư cầu hôn khẩn thiết của phụ thân Lâu Nghiêu từ Thanh châu gửi tới (thật ra bức thư này vốn là gửi cho Trình Thủy, lúc viết thư phụ thân Lâu Nghiêu còn chưa biết thân gia tương lai ở ngay bên cạnh). Tiêu phu nhân vừa mới nghiêm túc suy tính tới tính khả thi của việc kết thân cùng Lâu gia thì đã nhận được thư khẩn của trượng phu, nói hôn sự này hắn đã đồng ý, còn trao đổi tín vật cùng Lâu Nhị đại nhân. Tiêu phu nhân tức giận một trận, cũng lười để ý tới chút tính toán nhỏ này trong lòng trượng phu, dứt khoát lên đường đến Hoạt huyện hỏi thăm phu thê Trình Chỉ, tiện đó đón nữ nhi về đô thành. “Phàm là đụng tới chuyện của Niệu Niệu, huynh trưởng các ngươi đều trộm phòng bị với ta đấy.” Tiêu phu nhân hơi tự giễu. Tang Thị cười nói: “Lúc trước ta nói cái gì nhỉ, đừng quá mức với Thiếu Thương, coi chừng bị phản lại.” Sau khi cười xong, nàng ta lại hỏi mọi việc trong nhà ổn chứ? Tiêu phu nhân nói: “Hồ Ảo cùng quân cô bỏ hết hoa cỏ ở hậu viện đi, lúc này đang thương lượng gieo giống thóc nào tốt đó! Ta thấy tinh thần quân cô tốt hơn trước kia rồi, Ương Ương còn đang học quản lý công việc, tính tình trưởng thành không ít, cũng dám làm mặt lạnh với người ta.” “Vậy bây giờ ngươi nhìn Thiếu Thương thấy thế nào?” Tang Thị cười nhẹ nhàng hỏi. Tiêu phu nhân trầm ngâm, nhắm mắt thở dài: “Ngươi nuôi nàng rất tốt, ... Tốt hơn ta.” Chia cách mấy tháng, nữ nhi chẳng những vóc người thướt tha cân đối, răng trắng mắt sáng, mà luồng lệ khí quanh quẩn ở giữa lông mày trước kia đã biến mất không thấy, ánh mắt nhìn người khác cũng không còn u ám quái gở như ngày xưa, ngược lại lộ ra thiện ý cùng nghịch ngợm. Có lẽ là được mở mang kiến thức trải qua nhiều thứ, bây giờ quanh thân nữ hài lộ khí tức rộng lượng tự nhiên, bên trong cử chỉ văn nhã lộ ra tinh thần phấn chấn ngây thơ tươi đẹp, làm người ta nhìn thấy mà thích. Tang Thị nhìn quanh hai bên, khoe khoang: “Ngươi xem một chút, chỗ này của ta là Thiếu Thương vẽ ra bản thiết kế xây lại đó!” Đi theo ánh mắt Tang Thị, Tiêu phu nhân nhìn bốn phía một lượt, nội thất căn phòng này cũng không biết làm thế nào, trong phòng ấm áp lại không bị khó chịu, càng thêm sảng sủa, không khí lưu thông. “Hồi trước, Thiếu Thương còn đào cả chỗ ngồi cho ta ngồi tắm rửa phía dưới có bếp lò, ngay cả thùng gỗ lớn cũng là nàng tìm người làm lại, trời lạnh đều có thể ngồi ở bên trong ngâm. Từ xây gạch đến dẫn nước đều là chủ ý của nàng, đơn giản lại tiết kiệm tiền, những thợ thủ công kia không ai không phục.” Tiêu phu nhân khẽ thở dài. Thân mẫu của nàng dù đã sinh bảy nam một nữ, vẫn là eo như cành liễu, dáng như thiếu nữ, khuôn mặt yếu đuối trong vắt, bên ngoài rối loạn cửa nát nhà tan đều không quấy rầy được bà an hưởng phú quý. Bây giờ Thiếu Thương nẩy nở hơn nhiều, dung mạo giống thân mẫu nàng như đúc, nhưng ngược lại càng thêm không giống. Hậu trạch huyện nha không lớn lắm, từ bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng quát lớn hùng hậu của Trình Thủy cùng giọng tức giận của nữ hài, tiếng cười phức tạp lấy cười trên nỗi đau của người khác của Trình Chỉ. Hai chị em dâu nghe thấy đều cảm thấy buồn cười. Tiêu phu nhân hơi lo lắng nói: “A Nghiêu cũng là con út Lâu gia nuông chiều, huynh trưởng các ngươi ra tay cũng đừng không biết nặng nhẹ!” Tang Thị cười nói : “Dù A Nghiêu nhỏ tuổi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm đều biết, không phải giá thêu hoa, ngươi yên tâm đi! Huống chi, có Thiếu Thương ở đây! Huynh trưởng cũng chỉ hù dọa một chút thôi... Đúng, lại nói hôn sự này tự phụ thấy thế nào?” Tiêu phu nhân bất đắc dĩ nói: “Đều đã trao đổi tín vật, còn có thể thế nào được?” Tang Thị nghe được trong giọng nói của nàng không vui, hòa hoãn nói: “Nói thật nếu không phải huynh trưởng gật đầu đồng ý luôn hôn sự này mà là để cho tự phụ đến xử lý, ngài sẽ làm như thế nào?” Tiêu phu nhân trầm mặc một lát, dứt khoát nói: “Ta không nói dối ngươi. Hôm đó Lâu gia sai người đến hỏi việc hôn nhân, ta thật sự là có nằm mơ cũng chẳng ngờ được. Ôi, Thiếu Thương kiêu căng ương bướng, thanh danh trong đô thành lại không tốt. Dù là a Nghiêu có thích, ta nghĩ Lâu Nhị phu nhân cũng phải chần chờ, ai ngờ...” Nàng lắc đầu: “Nhanh như vậy!” Tang Thị cười nói: “Bây giờ Hà Chiêu Quân đã gả đi Tịnh châu, mẫu thân a Nghiêu đang mất mặt đó, lại trì hoãn nữa, sợ là Hà Chiêu Quân đã sinh ra cả đứa nhỏ rồi. Bọn họ có thể không vội à?” Tiêu phu nhân gật gật đầu, lại chần chờ nói: “Ngươi nói Thiếu Thương gả cho chỗ tốt như vậy, tương lai nếu nhà chồng Ương Ương không có dòng dõi cao như Lâu gia, Cát gia có thể sinh lòng oán trách không...?” “Ngươi lại thế!” Tang Thị đặt mạnh bát sữa xuống, nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, hùng ưng cùng sẻ nhà không thể nuôi như nhau! Dung mạo bản tính của Niệu Niệu như thế này có muốn là che đậy cũng không nổi!” Nàng ta nghĩ thầm Tiêu phu nhân còn không biết Lăng Bất Nghi đấy, nếu không lại càng náo loạn: “Ương Ương tự có chỗ tốt của nàng ta, tương lai cũng sẽ có nhân duyên mỹ mãn. Khi đó ngươi cũng đã nói, dòng dõi có cao hay không cùng về sau có sống tốt hay không đâu có liên quan đến nhau! Thế nào? Niệu Niệu có thể gả thấp sau đó an tâm sống qua ngày, Ương Ương thì không thể?” Tiêu phu nhân thật sự cũng không tức giận, sau khi thở dài, giọng điệu thong dong nói: “Thật ra bây giờ ta cũng nghĩ thoáng rồi, rất nhiều chuyện không phải ta muốn thế nào thì sẽ thành thế đó. Lâu đại nhân nói ở trong thư mới đầu ông ta cũng là do dự bèn sai người đi nghe ngóng. Đúng dịp trông thấy một nhóm các ngươi thương thì thương, bệnh thì bệnh, theo xe tập tễnh đến Hoạt huyện. Trên đường người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhiều người không chịu nổi, đội xe lớn như vậy lại do một nữ tử nho nhỏ như nàng làm chủ...” Tang Thị nhớ tới lúc đó chân của mình bị thương, trượng phu vừa khóc vừa hối hận, uốn éo ở trong xe chết sống không chịu ra ngoài. Nàng ta không khỏi đỏ mặt. “Lâu đại nhân nói cho dù trong đô thành có tin đồn thế nào, người dưới tay ông ta nhìn thấy nghe được, đều là chỗ tốt của Thiếu Thương. Có trách nhiệm, có can đảm, hiếu thuận với thúc mẫu, quan tâm nhà lão Trình đại nhân, thông minh lão luyện, còn có một tấm lòng nhiệt tình thương kẻ yếu xót trẻ mồ côi. Lâu đại nhân còn nói, tính tính tốt xấu chỉ là thứ phụ, Thiếu Thương tuổi tác còn nhỏ, tương lai chậm rãi dạy dỗ là được.” Tiêu phu nhân tiếp tục nói. Tang Thị bật cười: “Ồ, nhìn không ra phụ thân của a Nghiêu lại rộng lượng hòa khí như vậy, tương lai Thiếu Thương thật có phúc.” Tiêu phu nhân cười khổ một tiếng, có chút ảm đạm nói: “Nữ nhi của mình mà ta cũng không biết có nhiều điểm tốt như vậy. Lâu đại nhân là một người ngoài mà lại có thể nhìn ra. Thuấn Hoa, ngươi nói xem có phải ta sai rồi không?” Tang Thị nhìn tự phụ thường ngày kiên cường tự kiêu bây giờ lại có vẻ mất mát, hoài nghi bản thân. Nàng ta không khỏi mềm lòng, trấn an: “Thiếu Thương còn phải học nhiều nữa, chỉ cần một việc ‘Tự tung tự tác, tự kiêu về bản lĩnh của mình’ có thể dọa ta cùng thúc phụ nàng sợ đến ra mồ hôi lạnh! Ngươi không biết trước đó Thiếu Thương còn muốn tự mình mở hầm lò đốt gạch đấy! Làm ta sợ muốn chết, nước lửa vô tình, chỉ cần hơi sai lệch, nổ hầm lò, gạch phát nổ, bỏng đến trên mặt mình thì làm sao?!” Nàng ta vỗ ngực, đến nay nghĩ lại lòng còn sợ hãi. Tiêu phu nhân bật cười: “Ngươi khuyên, nàng vẫn nghe. Nhưng hôm nay ta nói chuyện, nàng cũng phải chịu nghe mới được.” Tang Thị nói nhỏ: “... Đứa nhỏ này chỉ chịu nghe người đối xử tốt với nàng thôi.” Tiêu phu nhân im lặng không nói. Trình Thủy là chuồn ra làm khó xử (tra hỏi, cắt đuôi) lang tế tương lai, lại có nữ nhi ở bên mở to hai mắt nhìn chằm chằm, trừ bắn tên vung đao khua tay hai lần, sở trường ném tạ đá gì đó của hắn đều không thể lộ ra. “A phụ ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ kiểm tra thấy a Nghiêu không tốt, ngươi còn có thể từ đòi lại tín vật từ chỗ Lâu bá phụ chắc?” Thiếu Thương chống nạnh, nín cười nói: “A phụ, ta nói cho một câu chí lý. Trước khi hôn sự định ra, muốn dò xét người ta bao nhiêu cũng không đủ, một khi định ra hôn sự là phải nhìn chỗ tốt của người ta, như vậy mới có thể tốt hơn!” Trình phụ cũng là người từng trải, sao có thể bị nữ nhi làm khó, thấy Lâu Nghiêu đã được tôi tớ đỡ xuống bôi thuốc, bèn cười nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ biết cái gì, ta đang thay ngươi thử xem vũ lực của hắn thế nào. Lang tế yếu chút mới được, tương lai các ngươi cãi nhau, ngươi cũng có thể đánh hai chiêu với hắn, miễn cho chờ phụ huynh tới cứu, nhìn thấy mặt mũi ngươi bầm dập!” Thiếu Thương chán nản, lớn tiếng nói: “A phụ ngươi có thể trông mong ta sống tốt có được không hả?” Dám bạo lực gia đình với nàng, cho hắn mười cái gan?! Hôn sự đã định rồi thì không thể thả Thiếu Thương ở bên ngoài tiếp tục vui vẻ, nên học cấp bậc lễ nghĩa thì học, nên hiểu lễ nghi cùng hệ thống gia phả cơ bản của thế gia thì nhanh chóng bắt đầu huấn luyện. Màn đêm buông xuống, Tiêu phu nhân phân phó gia phó dọn dẹp hành lý thay Thiếu Thương. Đang bận bịu, Lâu tiểu công tử xấu hổ ngượng ngùng đến hỏi ‘Có thể theo Trình gia cùng một đường về đô thành không’. Tiêu phu nhân im lặng nhìn nóc nhà, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng đồng ý. Đồng thời trong lòng nàng khẽ mỉm cười, khó trách phu thê Tam đệ lại bình chân như vại, chắc chắn nhẹ nhõm, nhìn thiếu niên cực kỳ dính nữ nhi thế này, hiển nhiên là đã bị nữ nhi tóm chắc mà! Tiêu phu nhân là người làm việc sấm rền gió cuốn, đội xe sữa chữa hai ngày, ngày thứ tư lập tức xách nữ nhi lên đường, Lâu Nghiêu theo thường lệ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, một mặt tiếc nuối vị hôn thê không thể cưỡi ngựa đồng hành với mình. Thiếu Thương lưu luyến không rời tạm biệt Tang Thị, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, hung hăng bảo Tang Thị chú ý thân thể dưỡng tốt cái chân bị thương, luôn mồm nghẹn ngào chân thành tha thiết, Tiêu phu nhân ở bên nhìn mà chua chua. Chua chua không chỉ có Tiêu phu nhân, còn có Trình Chỉ đứng ở trong gió lạnh nửa ngày. Hắn như tự nhiên rút tay của thê từ trong tay chất nữ đi, sau đó quan tâm thì thầm vài câu giọng điệu cũ rích. Thiếu Thương thương hại nhìn Tam thúc phụ nhà mình. Trình phụ là điển hình của người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, việc nhỏ mặc kệ, chuyện lớn trong lòng rõ ràng. Tiêu phu nhân nhìn thì mạnh mẽ nhưng chuyện Trình phụ đã quyết định, nàng cũng hiếm khi có thể thay đổi. Nhưng Tam thúc phụ bụng dạ kém xa gương mặt, bị Tang Thị cầm trong lòng bàn tay lại không tự biết, còn thích dương dương đắc ý, có thể thấy được năm đó dinh dưỡng nên phát triển lên đầu đều dồn hết vào mặt rồi. Trình Chỉ cũng thương hại nhìn chất nữ. Huynh trưởng nhà hắn, bản thân hắn biết, từ đỉnh đầu đến bàn chân Trình Thủy đều lộ ra vẻ đôn hậu thành thật. Lúc nói láo y như nói thật, lúc nói thật nếu không làm người nghe chảy nước mắt, vậy coi như phát huy thất thường. Tiêu phu nhân càng là kiên cường cứng rắn, trí tuệ mưu kế hạng nhất. Chất nữ có tài giỏi hơn nữa, còn có thể vượt qua lòng bàn tay đôi phu thê này chắc? Sơ sót một cái, lại phải trượng hình quẳng cốc làm hiệu đấy! Trình Chỉ sờ sờ đầu chất nữ: “Sau khi về nhà, nghe a phụ a mẫu ngươi nhiều lên, đừng có cãi nữa.” Thiếu Thương vỗ vỗ cánh tay thúc phụ: “Thúc phụ, ngươi cũng nghe thúc mẫu nói nhiều lên, đừng nghĩ đông nghĩ tây, nghe thúc mẫu nói chuẩn không sai.” Hai thúc cháu đều cảm thấy đối phương đáng thương trong bụng, nhất thời lại hòa thuận hiếm có, không còn châm chọc lẫn nhau. Roi trúc giơ lên, đội xe lên đường, Thiếu Thương từ cửa sổ xe xa xa nhìn lại, chỉ thấy cửa thành chậm rãi đóng cửa sau lưng, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi phải về đô thành rồi. Hi vọng có thể sớm kết hôn cùng Lâu Nghiêu, sau đó theo hắn ra ngoài nhận chức quan, cái đó mới thật là trời cao biển rộng đấy.