Tinh hà xán lạn
Chương 32 : Tinh hà xán lạn
Edit: Trúc
Thiếu Thương thay một bộ váy vạt cong mềm mại hơi cũ ổn thỏa, đầu tiên cho người đi thông truyền Tiêu phu nhân là mình sẽ đến ngay. Sau đó không chút hoang mang nâng bước đi qua. Đi đến nửa đường, nàng nghĩ nghĩ lại bảo Liên Phòng đi tìm mấy huynh trưởng cầu cứu, bảo nàng ta đừng ngại nói tình hình nghiêm trọng hơn chút, nhỡ đâu oán giận ra lửa thì phải chuẩn bị đội cứu hỏa cho tốt.
Đi đến Cửu Truy Đường, chỉ thấy phu thê Trình Thủy ngồi ở trên cao, Trình Chỉ cùng Tang Thị ngồi ở một bên, vẻ mặt mọi người không đồng nhất.
Tiêu phu nhân nghiêm trang nín thở, vẻ mặt nói rõ muốn cùng ngươi ‘lý luận cho tốt’, Tang thị trêu ghẹo cười cười với nàng, cho một ánh mắt ‘ta tới cứu ngươi’ làm Thiếu Thương rất là cảm động trong lòng.
Trình Chỉ cố nén không ngáp, vốn hắn sắp phải ngủ trưa, ai ngờ thê tử nhất định bắt hắn phải lại đây xem mẹ con đấu pháp, hắn đành phải đi theo.
Nhưng mà Trình Thủy vừa thấy Thiếu Thương, tuy đã sớm biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ hãi kêu to: “Niệu Niệu, không phải nói chỉ đùa giỡn à? Họ Doãn kia thế mà dám đánh ngươi thành như vậy! Con của ta, ngươi có đau không? …”
Trình Thái Công đẹp nổi bốn phương, hắn làm trưởng tử nhưng lại chẳng được di truyền nửa phần, có trời mới biết khi còn bé hắn tiếc nuối cỡ nào, khó khăn lắm mới có hài tử xinh đẹp, hắn dễ dàng sao? Họ Doãn kia thế mà còn phá hỏng, chẳng lẽ là ghen ghét?!
Tiêu phu nhân vốn ôm tâm tình nghiêm túc chính khí, nghe xong lời này phì một cái hỏng hết tâm tình. Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn Trình Thủy: “Doãn gia nương tử cũng bị đả thương, chàng đừng chỉ lo hài nhi nhà mình!”
Trình Thủy nghi hoặc: “Mặt tiểu nương tử Doãn gia cũng bị đánh thành như vậy à?” Hắn chỉ vào khuôn mặt sưng như đầu lợn của Thiếu Thương.
Tiêu phu nhân nghẹn một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “Nàng ta… Nàng ta bị thương ở chỗ khác.”
“Tiểu nữ đánh nhau, khoa chân múa tay cũng không ra được trọng thương, có thể đánh gãy xương sườn hay là gãy tay gãy chân hả? Còn quan trọng hơn so với mặt mũi à?!” Bàn tay to của Trình Thủy vỗ vào án kỉ, vô cùng đau đớn: “Niệu Niệu còn chưa có nhà chồng tương lai đấy! Nếu khuôn mặt này không tốt lên được, ta không để yên cho họ Doãn kia đâu!” Vì thế nội đường chỉ nghe Trình Thủy lớn tiếng rít gào, hơn nữa nghe còn rất có đạo lý.
Tiêu phu nhân cạn lời: Nàng đã quên luôn mình muốn nói gì rồi.
Thật ra bằng nàng làm việc giỏi giang sao có thể không phòng việc này. Đừng nói võ tì bên người nàng kia tinh thông trị liệu ngoại thương, đã chắc chắn không quá đáng ngại, trước khi đưa Thiếu Thương về nhà lại thuận đường rẽ vào y quán đáng tin cậy, thầy thuốc cũng nói sau khi khỏi hẳn trên mặt sẽ không để lại sẹo.
Về phần bên dưới xiêm y, A Trữ đã sớm tới báo rồi.
Tang Thị cúi đầu nghẹn cười, Trình Chỉ liếc trắng mắt thê tử một cái. Hắn ta đã sớm nói, có huynh trưởng ở đây, sao chất nữ có thể chịu thiệt thòi đây!
Tiêu phu nhân không đi để ý tới trượng phu không đứng đắn, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì lập tức hỏi nữ nhi: “Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đã biết sai chưa?”
“… Đều bị đánh thành như vậy, nàng còn muốn hỏi tội?”
“Nữ nhi biết sai.”
Trình Thủy cùng Thiếu Thương nói cùng một lúc, sau đó hai cha con trừng nhau.
Tiêu phu nhân thật đau đầu, dùng sức đẩy trượng phu ra xa chút, ý bảo hắn câm miệng rồi mới nói: “Được rồi! Thiếu Thương, vậy ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?”
Thiếu Thương ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Cho dù người ta có nhục nhã khắc nghiệt nữ nhi thế nào, nữ nhi đều không nên ra tay đánh người. A phụ a mẫu yên tâm, về sau trừ khi đánh trả nếu không nữ nhi sẽ không đánh nhau với người ta nữa.”
Tiêu phu nhân không dự đoán được nàng lại nhận sai dứt khoát như vậy, chần chờ một lát lại nói: “Vậy ngươi định sửa thế nào?”
“Sửa thế nào á?” Thiếu Thương bĩu môi: “Cũng không cần sửa đi. Dù sao về sau hẳn là nữ nhi sẽ không giao tiếp cùng các nàng, gặp nhau không được vài lần, quen sơ sơ là được rồi.”
Mọi người ở nội đường đều sửng sốt, Tiêu phu nhân nhíu mày nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thiếu Thương đã sớm muốn ngả bài về vấn đề tương lai cùng phụ mẫu, thời cơ trước mắt vừa lúc, vì thế nàng thản nhiên nói: “Lấy gia thế Doãn gia, tương lai Hủ Nga a tỷ ắt sẽ gả vào nhà chồng tương đương ở trong đô thành. Mà nữ nhi không phải đưa về nông thôn thì là gả vào nhà thư hương ở rừng núi, về sau còn có thể gặp mấy lần chứ?”
Đơn giản mà nói nhà chồng tương lai của nàng hoặc là gia đình giàu có ở nông thôn như Cát gia, ở quê nhà có tiền có quyền có danh vọng, nhưng rời xa triều đình; hoặc là phú hộ gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, nếu đọc sách thành công, có lẽ có thể lăn lộn đến cấp bậc như nhà mẹ đẻ Tang Thị, viết sách lập đạo, mở núi thua đồ; nếu đọc sách bình thường… Vậy cả đời bình thường thôi.
Lời này vừa nói ra, Tiêu phu nhân lập tức sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn trượng phu, ai ngờ vẻ mặt Trình Thủy cũng dại ra, thấy ánh mắt sáng quắc của thê tử phi sang, vội không ngừng xua tay nói: “… Ta cái gì cũng đều không có nói!” Hắn cũng thực giật mình đó, lời nói này rõ ràng là phu thê bọn họ ngầm thương lượng, sao nữ nhi lại biết?!
“Huynh trưởng, có phải ngươi nói lỡ miệng không?” Trình Chỉ cười ha ha đập vỡ lá chắn của Trình Thủy.
Trình Thủy giận dữ trừng mắt: “Nhãi ranh câm miệng! Có nói không ta lại không biết chắc!”
Thiếu Thương hơi mang vài ý trào phúng, cười nói: “Hóa ra a phụ a mẫu cũng tính toán như vậy, cái này có thể coi là cùng chung suy nghĩ.” Nàng biết là vậy mà.
Tiêu phu nhân quay đầu không nói, Trình Thủy xấu hổ, Trình Chỉ biết mình nói lỡ miệng, không dám nhìn trưởng huynh.
Chỉ có Tang Thị hòa nhã nói: “Niệu Niệu, sao ngươi đoán được?” Lúc này dân phong cởi mở, cũng không cấm nữ hài cùng bạn bè thân thích tự nói nguyện vọng kết hôn.
“Cái này có gì mà khó đoán.”
Thiếu Thương hơi hơi mỉm cười: “Trong năm nay ta đã cập kê, a mẫu nhất định đã có tính toán. A mẫu không dạy ta trấn an bộ khúc, lung lạc gia quyến, đó là bởi vì tương lai nhà chồng ta sẽ không có bộ khúc. A mẫu không dạy ta hệ thống gia phả thế gia, quy củ xã giao gia tộc quyền thế, đó là bởi vì về sau ta không giao tiếp quá nhiều cùng những người này. Nhưng mà mấy ngày nay a mẫu lại cho ta xem vài cuốn sổ sách trang viên, còn mang theo mấy trang đầu nói công việc vặt đồng ruộng cùng ta, lại vẫn luôn đốc thúc ta đọc sách viết chữ… Từ những điểm này còn không phải là có thể đoán ra sao?”
Nữ hài thao thao bất tuyệt nói xong, hai cặp phu thê trong nội đường hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu, thấy trưởng huynh trưởng tẩu đều im lặng, Trình Chỉ thật cẩn thận hỏi: “Niệu Niệu, vậy ngươi cảm thấy chủ trương này thế nào…?”
Thiếu Thương nhẹ nhàng nói: “Ta cảm thấy quyết định này của a phụ a mẫu rất tốt.” Thật ra nàng đã sớm nghĩ tới vấn đề này, đương nhiên, là suy xét cho một bộ phận kế hoạch kinh doanh tương lai.
Trình Thủy ngập ngừng rất muốn nói ‘đây cũng không phải là chủ trương của ta’, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Ai ngờ Thiếu Thương lại nghiêm túc nói với Trình Thủy: “A phụ, ngài cũng biết tính ta, không chịu thiệt thòi là có chủ kiến lớn. Tương lai ngài chọn lang tế cho ta, ngàn vạn lần phải nhìn xem tính tình cả nhà người ta, phải chọn gia đình tính tình tốt lại hiền hoà, đừng có mà quản này quản nọ ta, nếu không ta chắc chắc đánh người ta vỡ đầu! Về sau sống thế nào, ta đều có chủ trương.”
Có sản nghiệp ổn định cùng quan hệ xã hội, nàng có thể ở trang viên tận tình thí nghiệm ý tưởng của nàng; cho dù nông cụ, trồng lương thực hay là đồ xa xỉ, cho nàng năm năm, nàng tin mình có thể thay đổi tình hình kinh tế trong nhà.
Dù sao nàng cũng phiền gặp nhóm tiểu thư miệng tiện ngứa da kia, không có việc gì lại nói nhăng nói cuội, không phải kéo hoa cài đầu thì là xiêm y, điểm tâm, vật trang sức trên tóc, son phấn cùng lang quân, không có một chút tính kiến thiết nào. Dựa các nàng, sao có thể thực hiện phồn vinh giàu mạnh chứ!
Nói đến đây dường như cũng không cần phải nói gì nữa. Tiêu phu nhân nhìn vẻ mặt ung dung của nữ nhi, trong lòng càng ngột ngạo hơn.
Nàng cảm thấy cộng cả bốn nhi tử cũng chưa làm nàng tức giận bằng một mình nữ nhi. Vấn đề ở chỗ, Thiếu Thương nói sai nàng tức giận là điều dĩ nhiên, nhưng Thiếu Thương hoàn toàn nói đúng, nàng vẫn tức giận. Hơn nữa nàng cũng không biết mình đang tức cái gì.
“… Vậy nếu như ta bảo ngươi đi xin lỗi Doãn nương tử thì sao?” Đôi tay Tiêu phu nhân chống đầu gối, bỗng nhiên nói.
“Ta không đi.” Thiếu Thương nhanh nhẹn nói: “Lời nói của Doãn Hủ Nga làm tổn thương người, bị đánh là xứng đáng. Ta không nên ra tay, cùng lắm thì về sau ta tránh nàng ta là được. Nhưng nếu nàng ta còn đưa tới cửa tới gợi đòn, cũng không nên trách ta!”
Nhìn nữ nhi tỏ vẻ bướng bỉnh không nghe lời, Tiêu phu nhân bỗng nhiên đứng lên, lạnh nhạt nói: “Thật can đảm! Ta lại muốn nhìn, ngươi có biết sai hay không? Người đâu…”
Lời còn chưa dứt, ba đứa con trai Trình gia vừa đuổi tới Cửu Truy Đường nghe thấy những lời này vội vàng lọt vào, Trình Tụng cùng Trình Vịnh mỗi người ôm lấy một chân của Tiêu phu nhân, hai người liên mồm nói ‘a mẫu bớt giận’, ‘Niệu Niệu mới vừa bị đánh không thể lại bị phạt đòn’ vân vân…
Trình Thiếu Cung không nói hai lời, túm chặt Thiếu Thương kéo chạy ra bên ngoài, Tiêu phu nhân còn không kịp nói một câu, hai người đã nhanh như chớp mất bóng.
Tiêu phu nhân tức đến run cả người, mỗi chân đá văng một nhi tử ra: “Đều cút ngay cho ta! Ai nói ta muốn đánh nàng?!”
Trình Vịnh cùng Trình Tụng ngây người, bọn họ vừa mới nghe Liên Phòng truyền lời, còn tưởng rằng đã lửa đã cháy bừng bừng rồi.
Trình Thủy ngồi xếp bằng ở một bên vỗ vai hai đứa con, nhàn nhã nói: “Yên tâm, hôm nay a mẫu các ngươi đúng là không định trách đánh Niệu Niệu, chẳng qua nàng gọi A Thanh chuẩn bị ít mộc giản, có lẽ là muốn phạt Niệu Niệu viết chữ.”
Trình Thủy vừa nói, vừa liếc nhìn thê tử, Tiêu phu nhân tức giận trừng trở về.
“Các ngươi còn không mau cút đi! Chờ lãnh phạt à?” Trình Thủy rống to một tiếng, hai nhi tử vội vàng rời đi.
Trình Thủy lại nhún vai nhìn em trai út cùng em dâu ở một bên nín cười, bỗng nhiên trong lòng có chủ ý, lúc này lại không nói trước, trong miệng chỉ nói: “Hai ngươi còn muốn nhìn diễn bao lâu, đi về đi cho ta!”
Tang Thị nhịn cười, nàng ta vốn sợ Thiếu Thương bị Tiêu phu nhân trách phạt, muốn giúp đỡ hòa hoãn một chút, ai ngờ lại được nhìn trò hay, mắt thấy buổi diễn đã kết thúc, nàng ta vội kéo trượng phu chắp tay thi lễ cáo lui.
Lúc bước ra trước cửa, Tang Thị chợt quay đầu lại nói: “Thiếu Thương vẫn quá ngây thơ rồi.”
Tiêu phu nhân cùng Trình Thủy nhất thời chưa hiểu, Tang Thị lại không giải thích mà lập tức đi ra cửa cùng trượng phu.
Nội đường Cửu Truy chỉ còn lại có hai phu thê.
Ngực Tiêu phu nhân vẫn phập phồng kịch liệt, đôi tay Trình Thủy ấn thê tử chậm rãi ngồi xuống, cười làm lành nói: “Ta nói rồi mà bảo nàng đừng chuốc bực vào người, nàng càng không nghe. Nhiều ngày như vậy, nàng còn không nhìn ra Niệu Niệu trước khi ra tay đã sớm nghĩ xong từ ngữ biện bạch rồi! Nàng lại không thể đánh nàng, trừ tức giận vô cớ thì còn có thể làm gì được nào?” Tuy khuyên giải thê tử, nhưng trong lời nói của hắn không che giấu được ý kiêu ngạo.
Tiêu phu nhân oán trách nói: “Còn không phải phụ tử các chàng thiên vị nàng, trái cản phải chắn, sợ ta ăn nàng! Nếu giống mấy đứa Vịnh Nhân lúc còn nhỏ để ta dọn trượng hình ra, không nói thật đánh, cho dù hù dọa cũng dọa cho tốt, xem nàng có sợ không?”
“Nữ nhi sao có thể trách đánh giống như nhi tử, thân thể nho nhỏ kia của Niệu Niệu có thể chịu qua được mấy roi chứ?” Trình Thủy lập tức không đồng ý: “Lúc trước nàng cũng nói nhi nữ khác, nhi tử sẽ gây ra họa lớn, nữ nhi gả đi là xong, một khi đã như vậy trách phạt cũng không thể giống nhau.”
Tiêu phu nhân giận đẩy tay trượng phu ra, trừng mắt nói: “Được lắm! Chàng ở đây chặn ta làm gì? Là ta thua thiệt nữ nhi, cả đời này chàng đều định lấy lý do này để giải vây cho nàng có phải không hả?”
“… Được rồi, được rồi! Không nói, không nói! Đều là ta không phải. Ta không nên trước tiên đi tìm Vạn huynh, nếu không phải muốn hai nhà cùng nhau đi, chúng ta đi Doãn gia muộn một chút. Buổi tiệc bắt đầu, ca kỹ cũng đã lên, có trưởng bối ở bên, một đám tiểu nữ làm sao có thể kéo ra nhiều việc hỏng bét được!” Thấy thê tử thật sự tức giận, Trình Thủy vội vàng đi lên khuyên bảo dỗ dành.
Nói hết lời hay, dỗ một lúc lâu, Trình Thủy lại cười nói: “Thật ra, ta còn tưởng hôm nay nàng muốn trách cứ việc Niệu Niệu giáp mặt chỉ trích nương tử Doãn gia đấy. Ai ngờ nàng lại chẳng nói đến một câu. Sao thế? Nàng cũng cảm thấy Niệu Niệu chỉ trích tốt à?…”
Tuy bị trượng phu nói trúng tâm sự rồi nhưng Tiêu phu nhân vẫn không phục: “Đó là phụ tử các ngươi tới làm rối, nếu không ta cũng muốn chất vấn nàng sao lại hùng hổ doạ người như vậy, không sợ gây chuyện cho Trình gia à?! Nhịn một lần không được à?”
“Đừng giả vờ làm phu thê vài chục năm, ta còn không biết nàng à?! Nếu nàng là người chịu nén giận, năm ấy sẽ không bảo ta nửa đêm đi đổ nước giặt làm ướt một nửa lều riêng của họ Đậu kia.” Trình Thủy cười ha ha nói.
Tiêu phu nhân nói dỗi: “Chàng là đồ không có lương tâm! Họ Đậu kia ở trong bữa tiệc nhục nhã chàng, chàng còn chịu đựng! Thúc phụ hắn ta coi trọng chàng, hắn ta lại căm giận bất bình, cái đồ không có bản lĩnh, thúc phụ hắn ta đều bị hắn ta làm liên luỵ!”
“Nhưng tiểu nương tử Doãn gia kia nhục nhã cũng không phải Niệu Niệu, là Ương Ương nha.” Trình Thủy vỗ chân cười to, sau đó dí sát vào mặt thê tử: “Nàng vẫn luôn cảm thấy tính tình Niệu Niệu không tốt, cần phải đè chặt chút. Niệu Niệu lại chịu che chở đường tỷ nhà mình, tuyệt đối không cho người khác ức hiếp! Nếu Niệu Niệu không rên một tiếng thì mới là không có tình nghĩa!”
Tiêu phu nhân buồn bực không nói lời nào, qua lúc lâu mới mạnh miệng nói: “Người nhà của chúng ta, trước nay vẫn luôn chú ý đến anh em như thể tay chân. Nghiệp chướng kia còn coi như không đi lệch đường.” Dừng một chút, nàng lại thở dài: “Sau đó ta lại lôi kéo Thê Thê tỉ mỉ hỏi việc xảy ra. Ôi! ƯơngƯơng vẫn là hơi yếu đuối, cho dù không thể đánh trả tại chỗ thì sau đó cũng nên nói hai câu hợp thời, miễn để cho người ta xem nhẹ. Nhưng mà, lời Niệu Niệu nói cũng quá sắc bén, cũng không sợ chọc phải kẻ thù…”
“Sợ cái gì mà sợ! Ta sợ Doãn trị chắc? Hay là chúng ta đi nịnh bợ Doãn gia?”
Trình Thủy ngang nhiên nói: “Doãn gia nhiều con cháu như vậy, luôn có người không thích đọc sách thích quân trang chứ. Hai nhà chúng ta đều có điều cầu nhau, hai bên đều có lợi, đâu phải hơn kém một bậc! Hôm nay nếu không phải Niệu Niệu giáp mặt phản bác, vậy một đám tiểu thư kia về nhà nói với trưởng bối, về sau Trình Thủy này còn có thể ngẩng đầu được à?”
Tiêu phu nhân thở dài, lo lắng nói: “Lúc này thì cũng thôi đi. Doãn gia chúng ta còn chọc vào được, hơn nữa nhà người ta cũng rộng lượng, tương lai nếu chúng ta chọc phải nhà không thể trêu vào thì sao? Niệu Niệu cứ đấu đá lung tung như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Trình Thủy cực kỳ lạc quan, hắn cố ý trêu thê tử: “Nếu chúng ta không thể trêu vào người ta thì Niệu Niệu cũng không đi. Bảo Ương Ương đi dự tiệc, dù sao nàng ta sẽ nén giận. Ý phu nhân thế nào?”
Ai ngờ lúc này Tiêu phu nhân lại không quan tâm đến lời nói đùa của trượng phu, nàng trầm mặc một lát đột nhiên nói: “Tiền triều có vị con cháu thế gia, cả nhà quyền quý, sau đó chính mình cũng cưới công chúa. Ai ngờ tính tình phu thê hai người không hợp, khắc khẩu mỗi ngày. Cuối cùng phò mã kia không nhịn nổi công chúa nhục nhã, một đao giết công chúa. Hoàng đế giận dữ, phò mã kia tính cả phụ mẫu đồng loạt bị ban chết.”
Trình Thủy nghi hoặc: “Nàng muốn nói gì.”
Tiêu phu nhân nhìn cạnh cửa, nhỏ giọng nói: “Ta từng nói ta yên tâm gả Ương Ương vào bất kỳ nhà nào, chàng còn nói ta bất công. Thật ra lòng ta biết đây là thẹn với lời tru tâm của Nhị đệ. Nói câu khó nghe, sau này Ương Ương gả chồng, xấu nhất cũng là chịu bắt nạt không dám đánh trả, ngày nào đó không nhịn nổi nữa ly hôn về nhà là được. Nhưng Niệu Niệu thì sao? Nàng là liều chết cũng phải đánh trar, tai họa cứ như vậy mà chọc phải!”
Trình Thủy không có cách nào phản bác, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Nếu không, chúng ta đúng như Niệu Niệu nói tìm thông gia tính tình tốt lại hiền hoà? Nhưng mà Niệu Niệu đã hứa với chúng ta, về sau sẽ không đánh nhau nữa.”
Trong giọng nói Tiêu phu nhân thế mà lại sinh ra vài phần mệt mỏi: “Thật muốn ngờ, Tiêu Nguyên Y này sẽ có ngày lo lắng nữ nhi đánh nhau… Đúng rồi, bọn họ đưa Niệu Niệu đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết rơi lớn vậy. Bảo nàng về phòng mình đi, ta cũng không ăn thịt nàng. Còn có Thuấn Hoa, ôi, ta hiểu ý nàng ta rồi…”
Nữ nhi đúng là thông minh sắc bén, cũng không tham mộ hư vinh, Doãn phủ rực rỡ lộng lẫy, không thấy nàng có chút hâm mộ nào, càng biết anh em như thể tay chân; nhưng cũng đúng là ngây thơ, chưa từng được biết quyền thế chân chính che trời lấp đất cỡ nào, tránh cũng không thể tránh. Ở trước mặt quyền thế tuyệt đối, sinh tử vinh nhục đều chỉ là chuyện của một câu.
Khác với trượng phu, lần đầu tiên trong cuộc đời, Tiêu phu nhân sinh ra do dự với quyết định của chính mình.
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
38 chương
14 chương
37 chương