Tinh hà xán lạn
Chương 30 : Tinh hà xán lạn
Edit: Trúc
Doãn Thị khác hẳn muội muội, trẻ tuổi nhẹ nhàng lại biết ăn nói, đối nhân xử thế chu toàn, cực kỳ thân thiết với nhóm tiểu thư ở đây, chẳng những dí dỏm giới thiệu cây cối trong vườn, còn cho vú già ở mắc lều vải mềm ở giữa vườn cũng đặt sẵn đồ ăn thức uống. Chẳng bao lâu, các nữ hài đều nói cười rộ lên, cho dù là Trình Ương sau khi được Doãn Thị không ngừng dịu dàng khuyên giải an ủi cũng dần dần tiêu tan.
Chỉ có Thiếu Thương vẫn buồn bực lại càng thêm chán ghét loại ầm ĩ này, nhân lúc Doãn Thị cố gắng chu toàn trái phải, nàng lặng lẽ trốn.
Thật ra nàng rất hâm mộ tính cách của Trình Ương, có thể dễ dàng nhẫn nại cùng tha thứ, có lẽ trưởng bối trên đời này đều sẽ thích đứa nhỏ như Trình Ương này. Đâu giống nàng, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ uất ức đã phải chịu, tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ cho người đã thương tổn nàng.
Nói thật, so với đời trước thì nàng đã rộng lượng hơn rất nhiều rồi đó. Khi còn nhỏ, cho dù có người vo giấy ném vào đầu nàng, nàng đều phải túm cổ áo người ta, ném con nhện vào để đáp lễ. Nhưng hôm nay nàng đã không động một chút là muốn trả thù, bởi vì nàng đã học được làm lơ cùng chế nhạo.
Thiếu Thương thở dài. Nàng không quen thuộc với Doãn gia, để tránh lạc đường không quay về được, đành phải dọc theo một dòng suối nhỏ cúi đầu bước chậm, dẫm lên cỏ khô, nghiền nát cục đất, cũng không biết cúi đầu đi bao lâu rồi, chợt thấy một phiến núi đá tạo hình thành dáng vẻ chắn nước chảy.
Phía trước núi đá, chỗ bên trái khe suối, có một nam tử trẻ tuổi áo gấm lộng lẫy đang đứng. Người nọ đang cúi đầu nhìn băng tan ra trong suối nước xuất thần, nghe được động tĩnh phía sau mới quay đầu.
Hai người vừa gặp lập tức hai mặt nhìn nhau. Thiếu Thương ngây ngẩn cả người: Lại là đồ quỷ đòi nợ này!
Hôm nay Viên Thận đeo bạch ngọc quan trên đỉnh đầu, trên người mặc thâm y vạt cong bằng gấm xanh đậm viền lông thú trắng, càng tôn lên thân dài như ngọc, khiêm tốn nho nhã, hắn vừa thấy là Thiếu Thương bèn nở nụ cười, mặt mày thật sự như khắc, răng trắng tinh như mài.
Thiếu Thương định thần, nghĩ thầm truyền lời cũng truyền rồi, Tang Thị cũng hồi âm rồi, hai người hẳn là không còn đụng chạm gì nữa. Lúc này phải nói chuyện cho tốt, tuyệt đối không cần lại kết oán. Nàng bèn nâng cánh tay chắp tay thi lễ, tươi cười đầy mặt: “Thật là đời người nơi nào không…”
“Hôm nay sao ngươi mặc như bà lão vậy?” Viên Thận nhíu mày nói.
Nàng muốn hiền lành làm người, ai ngờ người ta không chịu an phận thủ thường làm mỹ nam tử, nhất định phải đi con đường không bình thường. Thiếu Thương trừng mắt, một hơi nghẹn ở cổ họng, cứng rắn nghẹn ra: “… Chuyện của ngươi à?”
Viên Thận nhìn nữ hài hôm nay mặc một thân thâm y vạt cong màu đỏ đất, lấy sợi tơ màu đỏ sậm dệt hoa văn chim đen ở chỗ cổ áo. Nhưng dù màu tối già nua như vậy mặc ở trên người Thiếu Thương lại chỉ tôn lên da thịt như tuyết như ngọc của nàng, lông mi dày rậm, sóng mắt trong suốt.
Hắn cố ý cau mày: “Đến phó mẫu của ta cũng không mặc cái màu này.”
Thiếu Thương tức giận nói: “Ai quan tâm phó mẫu của ngươi mặc gì?”
Viên Thận không quan tâm nàng tức giận, tiếp tục nói: “Ân sư của ta đã nhận được tin của Tang phu nhân…”
Thiếu Thương tức đến không suy nghĩ được gì, tiếp tục dỗi: “Ai quan tâm ân sư của ngươi… Hả?”
Viên Thận cười nhún vai.
Thiếu Thương đỏ mặt, không vui nói: “Nói lời cảm tạ thì nói cho tử tế, làm gì phải đi nói những lời chọc tức người khác chứ?”
Viên Thận dừng ý cười, đoan chính làm động tác vái chào: “Ân sư vốn tích tụ trong lòng, tất nhiên không vui, ngày gần đây đã tốt lên rất nhiều. Hôm nay tại hạ đặc biệt nói lời cảm tạ với cô nương.”
Thiếu Thương cười lạnh nói: “Cách ngươi nói lời cảm tạ, ta thật sự không nhận nổi!”
“Nói lời cảm tạ ngoài miệng thì tính là gì đâu.” Viên Thận cười nói: “Tại hạ nói là làm. Mai sau nếu ngươi có điều khó xử, ta nhất định không chối từ.”
Thiếu Thương là người thực dụng nhất, một trăm câu dễ nghe đều không bằng một tấm chi phiếu lúc nào cũng có thể lấy ra. Lúc này mặt mày nàng mới giãn ra, nhoẻn miệng cười: “Được, ta đây nhớ kỹ rồi. Ngươi yên tâm, ta vừa không bảo ngươi ngỗ nghịch mưu phản, cũng sẽ không bảo ngươi thất tín bội nghĩa, càng sẽ không bảo ngươi cưới ta đâu! Nhưng mà…” Nàng ngạc nhiên nói: “Thúc mẫu ta mới viết có bảy chữ, ân sư ngươi đã tốt rồi?” Ngay cả nàng cũng đều cảm thấy câu trả lời kia quá qua loa.
Thần sắc Viên Thận cứng lại, ngay sau đó khôi phục như thường lại cười nói: “Ngươi còn tuổi nhỏ, chuyện trưởng bối, ngươi biết cái gì! Sợ là ngay cả lời nói đều nghe không hiểu. Ân sư nói bảy chữ kia làm ông ta nhớ chuyện vui vẻ lúc còn nhỏ với Tang phu nhân.”
Thiếu Thương thầm mắng: Cái này có gì mà không hiểu, còn không phải là hiện thực quá thật đáng buồn nên tự bổ não an ủi à?
“Đúng rồi! Ngươi cố ý chờ ở nơi này à? Sao ngươi biết ta sẽ đến?” Nàng lười so đo thóc mục vừng thối nhưng lại cảm thấy việc này kỳ quái.
Viên Thận cười nhạt. Hắn cũng nhận được thiệp mời nhưng mà sáng sớm tinh mơ hôm nay hắn tới cửa lại dọa mọi người Doãn gia đều nhảy dựng lên. Hắn bỏ qua cái này, chỉ nói: “Cũng không phải cố ý chờ. Chẳng qua nghe nói Trình gia cũng tới nên tới nơi này thử vận may.”
Thiếu Thương càng thêm nghi hoặc.
Viên Thận nhìn nữ hài hơi nhăn lông mày tinh xảo lại, dịu dàng nói: “Thật ra con người đều có thói quen. Lần trước ở nhà ngươi, ta xa xa thấy ngươi đi loạn ở sườn núi, cuối cùng lạc bước ở hồ nước bên cạnh núi đá. Cho nên ta mới nghĩ nếu ngươi lại không thoải mái thì có lẽ sẽ đến nơi này.” Hắn phất tay áo chỉ chung quanh, quả nhiên vẫn là nước ở cạnh đá như cũ.
Đoạn phân tích tâm lý này rất đúng chỗ, Thiếu Thương âm thầm gật đầu, ai ngờ một câu cuối cùng kia lại lệch đường ray. Nàng nén giận nói: “Cái gì gọi là ‘lại không thoải mái’ hả? Ngươi đang ám chỉ ta tính tình bất thường à?”
Viên Thận nhướn mày nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản thân mình rất hòa thuận dễ thân à?”
Thiếu Thương nghẹn lại. Cái này… Nàng vừa mới đắc tội nữ hài cả phòng. Từ chủ nhân đến khách khứa, một người cũng không thiếu.
Nàng thở hắt ra, quyết định không so đo nhiều nữa, hờ hững nói: “Ta đã không phụ gửi gắm. Chỉ mong công tử tuân thủ lời hứa, nhớ kỹ một lời nói ra, bốn ngựa khó kéo.”
“Tuân thủ lời hứa là tất nhiên. Nhưng mà…” Viên Thận nghe ra ý cáo biệt trong lời nói của nàng, cố ý nói: “Nếu về sau ta còn muốn tìm ngươi thì sao? Chẳng lẽ Tang phu nhân bảo ngươi sau này không được tiếp tục truyền lời à?”
Ai ngờ Thiếu Thương chậm rãi lắc đầu: “Công tử bác học thông minh, cần gì phải nói lời này. Chỉ cần truyền câu nói phía trước kia, cho dù sau này thế nào, đều không tới phiên chúng ta nhúng tay vào trong đó.”
Viên Thận hứng thú nói: “Xin chỉ giáo cho.”
Thiếu Thương nhẹ nhàng cười: “Nếu sau này thúc mẫu không muốn tiếp tục nghe được tin tức về lệnh sư, ta ắt sẽ không làm trái ý trưởng bối. Nhưng nếu thúc mẫu nguyện ý, về sau cũng ắt sẽ hào phóng lui tới. Chẳng lẽ còn cần một tiểu bối như ta tiếp tục lén lút truyền lời cho nàng à? Cho nên, cho dù là loại kết quả nào thì đều không còn có chuyện của ta nữa.”
Đôi mắt nữ hài trong vắt gần như thấu hiểu tất cả, Viên Thận thế mà nhất thời không biết nói gì.
Thiếu Thương tiếp tục nói: “Người truyền tin là thúc phụ ta phái đi, vậy người mang tin tức kia có nói gì không?”
Viên Thận im lặng nửa khắc mới nói: “Lệnh thúc phụ gửi kèm một phong thơ nói năm đó Tang phu nhân chỉ nói lời giận dỗi, ân oán đã hết. Về sau nếu có lão sư nói cái gì trực tiếp truyền tin là được.”
Thiếu Thương hơi có chút chê cười trong giọng nói: “Ân oán đã hết, sợ là tình duyên cũng hết đi.” Người sáng suốt đều nhìn ra được Tang Thị đã sớm buông.
Viên Thận không nói gì. Thật ra hắn cũng không tán đồng cách làm của lão sư. Chuyện cũ năm xưa đã không thể quay lại, cần gì nhớ mãi không quên, thương thân lại thương tâm; lúc nào cũng tinh thần sa sút, không bằng cố gắng nhìn về phía trước.
Thiếu Thương lại nổi tính tò mò không nhịn được hỏi: “Đúng rồi. Rốt cuộc lệnh sư là vị nào thế?”
Viên Thận bật cười: “Tang phu nhân không nói cho ngươi à?”
Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài: “Thúc mẫu úp úp mở mở. Ta hỏi huynh trưởng, ai ngờ hắn nói…” Nàng liếc trắng thanh niên trước mắt một cái: “Thiện Kiến công tử nhiều năm cầu học, thu thập rộng rãi học vấn các nhà, cho nên theo đông đảo lão sư.” Đầu năm nay thế mà không chú trọng chỉ học một thầy!
“Có lẽ sách ta đọc còn không nhiều bằng lão sư của công tử đấy, cũng không biết ta nhận chữ có nhiều hơn được lão sư của công tử không?” Nàng tự giễu nói.
Viên Thận nghe vậy cười to, gần như cười ra nước mắt, ánh mắt nhìn về phía nữ hài sáng ngời như sao, trong lòng lại vui mừng khó hiểu.
Thiếu Thương giương mắt, chỉ thấy lông mi quỷ đòi nợ kia thật dài dính chút ướt át, tuấn tú khôn xiết. Trong lòng nàng trang nghiêm, nghiêm mặt nói: “Việc này đã xong. Về sau công tử không cần lại đến tìm ta, ta có việc sẽ đi tìm ngươi.” Nhỡ đâu lại bị người ta thấy hai người bọn họ ở một chỗ thì thật là không ăn thịt dê lại bị một thân tanh.
“Việc này đã xong?” Nụ cười của Viên Thận dừng lại, trong lòng không vui. Mới nói vài câu, nàng đã hai lần phủi sạch quan hệ.
Hắn đang muốn nói chuyện, ai ngờ lại nghe bên kia chỗ chắn núi đá truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, trong hỗn loạn có tiếng một đôi thiếu niên nam nữ tranh chấp kịch liệt.
“Lâu Nghiêu! Ngươi đứng lại đó cho ta! Đứng lại! Ta còn chưa nói xong mà!” Giọng nữ thanh thúy kiêu căng.
“Ta đều đã biết, ngươi không cần phải nói!” Giọng nam nóng nảy.
“Ngươi biết cái gì? Tiêu gia có ý tứ này nhưng a phụ ta còn chưa đồng ý mà…” Giọng nữ tràn đầy đắc ý: “Nếu ngươi tốt với ta chút, ta sẽ nói a phụ từ chối việc này! Dù sao hai người chúng ta đã đính hôn từ nhỏ, ta cũng không đành lòng đối xử với ngươi như vậy!”
“Không cần không đành lòng! Ngươi gả cho người kia là tốt rồi!” Giọng thiếu niên cực kỳ phẫn nộ: “Ta cũng không lưu luyến hôn ước với ngươi. Chẳng qua Lâu gia chúng ta coi trọng lời hứa hẹn, ta mới nhịn cho tới hôm nay! Bây giờ nhà ngươi tìm chỗ cao khác, ta thật là cầu còn không được!”
“Đánh rắm! Ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, cái gì mà coi trọng lời hứa hẹn, không phải a phụ ta có ân với nhà ngươi à?” Nữ hài kia cũng nổi giận: “Nếu biết phần ân tình này, vì sao từ nhỏ đến lớn ngươi cũng không chịu theo ta, không chịu tốt với ta chút? Không phải mắng ta kiêu căng cũng là nơi chốn chê ta! Ta nói thật với ngươi nếu không phải a phụ đè nặng, ta cũng không muốn gả cho ngươi!”
Kia thiếu niên gào lên dữ dằn: “Đừng làm bộ làm tịch! Ngươi cho rằng ta không biết. Lần trước ngươi đã thấy Tiêu thế tử kia, người trước người sau khen hắn anh tuấn vũ dũng, thấu hiểu lòng người, gấp trăm gấp ngàn lần ta! Được! Được! Bây giờ ta không ngăn cản ngươi lao đến chỗ tiền đồ tốt, ngươi chạy nhanh đi gả đi…”
Tiếng nói chuyện dần dần thu ngắn lại, mắt thấy đôi thiếu niên nam nữ này sắp lướt qua chỗ chắn núi đá.
Viên Thận không động đậy, lầm bầm lầu bầu ‘hóa ra là bọn họ’. Thiếu Thương lại tìm kiếm quanh, tuy rằng nàng không sợ chuyện, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nàng thoáng nhìn chỗ chắn núi đá kia có một chỗ lõm vào, vừa vặn có thể chứa một người.
Nàng đang muốn trốn vào đó, ai ngờ Viên Thận vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, theo tầm mắt nàng nhìn lại, cũng phát hiện chỗ lõm kia. Tâm niệm hắn vừa động, chợt nổi ý xấu, ỷ vào thân cao chân dài, hai ba bước đã vượt qua giành trước trốn vào. Thế này lập tức để Thiếu Thương đứng trơ một mình tại chỗ.
Cái đồ con rùa khốn nạn này!
Thiếu Thương trơ mắt nhìn chỗ tốt mình tìm được bị người ta chiếm mất, tóc gần như dựng đứng lên từng cọng, hận không thể xé sống Viên Thận, tạt axit nitric rồi tạt axit tạt axít xong lại tạt axit clohidric, sau đó băm thành thành bánh bao nhân thịt xá xíu, ném ở ven đường cho chó ăn!
Lúc này, đôi thiếu nam thiếu nữ kia đã vòng qua chỗ chắn núi đá.
Phía trước chính là thiếu niên kia, chỉ thấy hắn mày rậm mắt to, mặt đầy vẻ tức giận, nhìn dáng vẻ như mười sáu mười bảy tuổi, vóc người đã rất cao. Thiếu niên kia vừa thấy ở đây có một tiểu thư nhỏ tuổi xinh đẹp, lập tức choáng váng.
Thiếu Thương cũng rất xấu hổ, ha ha hai tiếng.
Thiếu niên kia nghĩ thầm tranh chấp vừa rồi không biết bị nữ hài trước mắt này nghe được bao nhiêu rồi, gương mặt nhanh chóng biến thành màu gan heo, sau đó hắn ta không nói một lời quay đầu đi thẳng.
Thiếu nữ theo sau chạy tới kia thật ra trắng nõn thanh tú, chẳng qua vẻ mặt đanh đá hung ác, hoàn toàn phá hủy dáng vẻ đẹp đẽ lúc đầu. Nàng ta thấy Thiếu Thương đứng ở chỗ này, mở đầu là một câu ‘ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta móc mắt ra!’. Sau đó không đợi Thiếu Thương đáp lời đã vội vã đuổi theo thiếu niên kia.
Thiếu Thương: Đù má!
Chờ hai người kia đi rồi, Viên Thận mới thản nhiên từ trong sơn động đi ra.
Thiếu Thương tức đến đỏ cả mắt, không quan tâm cái lễ nghi chó má gì cả, mắng to: “Cái đồ khốn nhà ngươi!”
Viên Thận cũng không giận, hờ hững nói: “Không phải vừa rồi ngươi đã nói ‘việc này đã xong’ à? Hôm nay ta dạy ngươi, việc này không xong được.”
Nói xong, hắn tiến lên trước một bước, thân hình cao gầy bao phủ xuống, nam tử thành niên lăn lộn nhiều năm ở triều đình, khí thế cũng không phải các huynh trưởng của Thiếu Thương có thể so được. Thiếu Thương cảm giác bị áp bách, trong lòng thầm hận, nàng biết ngay thằng nhãi này ngày thường hiền hoà nho nhã chỉ là giả vờ.
Nếu đấu không lại người ta, không bằng sớm bứt ra. Thiếu Thương tự hỏi cực nhanh, lập tức khom người chắp tay thi lễ, nói ‘gặp lại’ rồi dứt khoát quay đầu đi luôn. Viên Thận lại không chịu buông tha nàng, chân dài bước một bước tiếp tục theo ở phía sau, gợi chuyện.
“Ngươi có muốn biết hai người kia là ai không?”
“Không muốn biết!” Thiếu Thương bước nhanh ở phía trước.
“Bọn họ một người tên Lâu Nghiêu, là con út của gia chủ Lâu thị Hà Đông, một người khác tên Hà Chiêu Quân, con gái duy nhất của tướng quân Hà Dũng - Kiêu Kỵ Tướng Quân đương triều. Hai người bọn họ từ nhỏ đính hôn, cũng từ nhỏ thích ầm ĩ.”
Thiếu Thương đột nhiên quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói đủ chưa, ta thiếu ngươi tiền à, ăn ngô của nhà ngươi à? Viên công tử, ngươi cũng là người có uy tín danh dự, mong ngươi tự trọng!”
Viên Thận không tức giận chút nào, nghe xong ‘ăn ngô’ còn thầm cảm thấy thú vị, hơn nữa hòa nhã nói: “Ngươi cũng lớn, chẳng những phải đọc sách biết chữ, những cái như hệ thống gia phả thế gia, lễ nghi hiến tế, nhuộm hương dệt vải, cũng nên mau chóng học xong rồi. Ta thấy ngươi trừ nổi nóng cùng đấu võ mồm, cái gì cũng không biết.”
Hắn chợt nghĩ đến gì đó đổi giọng nói: “Lệnh đường có tính toán gì không? Có phải vừa mới về đô thành, nhất thời không tìm được nữ sư tốt à? Ta lại có thể tiến cử vài người…”
“Chuyện này cuối cùng liên quan gì đến ngươi chứ?” Thiếu Thương ra sức hô to, tức đến run cả người, lảo đảo đi hai bước về phía trước, lại quay đầu lớn tiếng nói: “Không được tiếp tục đi theo ta!”
Viên Thận hơi kinh ngạc, cũng không biết lời này sao lại làm cho nữ hài không vui? Hắn như ông cụ non, biết chuyện chưa suy nghĩ cẩn thận thì không mở miệng tốt hơn, lập tức chỉ yên lặng đi theo phía sau nữ hài.
Thiếu Thương biết Viên Thận vẫn luôn đi theo, cũng không đi để ý đến hắn, chỉ căm giận đi nhanh về phía trước, mắt thấy phía trước là khu vườn nàng mới rời đi, nàng quay đầu lại cười lạnh: “Phía trước là chỗ nhóm tiểu thư tụ tập, ngươi cũng muốn đi theo à?”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía bên kia hàng rào tre truyền đến một loạt tiếng nữ hài nghị luận.
“Ngươi nói thật à? Trình Thiếu Thương kia thật sự thô tục hèn nhát bỉ ổi như vậy à?” Tiếng một nữ hài sợ hãi.
“Dĩ nhiên. Đáng tiếc hôm nay ta theo a tỷ Vương gia tới chậm, nếu không ta vạch trần nàng trước mặt các vị a tỷ cho! Giả vờ nghiêm túc, còn nghĩ người khác không biết hành vi trước kia của nàng đấy! Còn không phải là ỷ vào phu thê Trình tướng quân đã trở lại, nên tiểu tỷ muội chơi đùa cùng lúc trước, nàng đều giả như không quen biết à?” Tiếng nữ hài the thé.
“Hóa ra là như vậy! Ta thấy nàng vênh váo tự đắc, từng câu bức bách Hủ Nga a tỷ, còn tưởng nàng ghê gớm thế nào chứ…”
“Yên tâm. Vừa rồi ta nghe nói vậy thì lập tức nói cho Hủ Nga a tỷ rồi!”
… Bốn năm nữ hài ngươi một lời ta một câu, sôi nổi quở trách việc xấu loang lổ của Thiếu Thương.
Thiếu Thương cũng không tức giận, nàng chỉ cảm thấy cái giọng nói the thé kia dường như có chút quen tai, nghĩ kỹ lại lập tức nhớ ra đây còn không phải là nữ hài mặt dài ở trên bữa tiệc Trình gia hôm ấy à? Nàng đang muốn tiến lên đi xem, tính toán thuận tiện dọn dẹp mấy tiểu thư ngứa da miệng tiện này một chút, để các nàng biết vì sao quốc kỳ lại có màu đỏ như vậy.
Ai ngờ Viên Thận ở phía sau bước vài bước dài tiến lên, một tay túm cổ áo phía sau của nàng, lưu loát đẩy đến sau một thân cây, ấn đầu nàng xuống giống như chơi đập chuột, sau đó chính mình nhanh chóng đi đến phía trước. Thiếu Thương chấn động, vội từ sau thân cây dò đầu ra xem.
Chỉ thấy Viên Thận trầm mặt lập tức đi vào trong hàng rào tre kia.
Mấy nữ hài kia thấy người đến là hắn, vừa mừng vừa sợ, dài ngắn không đồng nhất thở nhẹ, người này thẹn thùng, người kia dịu dàng, còn có một người rất ngượng ngùng giống Chuột Mickey. Nhưng không đợi các nàng biểu đạt kính ngưỡng, Viên Thận đã lạnh lùng nói: “Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?”
Các nữ hài lập tức nghẹn lời. Cho dù thế nào, bị nam thần thấy mình đang nói xấu người khác luôn là cảnh không quá lãng mạn đẹp đẽ.
“Thô tục? Hèn nhát bỉ ổi?” Vẻ mặt Viên Thận lạnh băng khinh thường: “Theo tại hạ thấy, hủy danh dự người ta, tùy ý phỉ báng mới là thô tục lớn nhất trên đời này! Chính mình không dám ra mặt, ở sau lưng châm ngòi ly gián, e sợ thiên hạ không loạn, chính là hèn nhát bỉ ổi lớn nhất!”
Lời này vừa nói ra, đám nữ hài rối rít biến sắc, hoặc mặt trắng bệch, hoặc mặt đỏ lên; đặc biệt nữ hài mặt dài kia, nhận thấy ánh mắt Viên Thận như kiếm sắc bắn thẳng đến mình, nàng ta hận không thể chui vào trong đất.
“Sau lưng phê bình, lén lút hành sự, chẳng lẽ người khác sẽ coi trọng liếc nhìn ngươi một cái à? Trình gia nương tử là dạng người nào? Nhân phẩm tốt hay xấu? Người khác không biết tự mình xem à? Còn cần các ngươi khôn ngoan hộ!” Viên Thận dùng ánh mắt khinh thường nhìn các nữ hài một lượt: “Ta hy vọng các vị tự giải quyết cho tốt, cảnh giác và cẩn thận!”
Các nữ hài bị răn dạy đầu cũng không dám ngẩng lên, có hai người gần như muốn khóc, theo một tiếng quát lớn cuối cùng của Viên Thận, các nàng lập tức tản đi như chim muông.
Viên Thận tức giận chưa tan, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới ra phía sau cây kia đi tìm Thiếu Thương, ai ngờ lại thấy sau cây trống trơn, gió thổi lá lay, cỏ cây rào rạt, người đã không biết đi nơi nào rồi…
Thiếu Thương vò đầu bứt tai, hữu khí vô lực lại lần nữa dọc theo dòng suối ngược hướng mà đi.
So với bị nói móc cười nhạo, nàng càng ghét bị người ta thương hại, thà rằng bản thân nàng ngay thẳng mặt cãi lộn đánh nhau còn hơn.
Cúi đầu mà đi, nàng cúi đầu thấy hoa văn trên vạt áo của nàng. Hôm nay một thân quần áo này của nàng là một trong số ít ngoại lệ nhận được tán thành của Tiêu phu nhân. Vẻ đẹp là con dao hai lưỡi, vừa có thể làm ngươi leo lên chính tầng mây, như tỷ muội Phi Yến Hợp Đức, cũng có thể làm ngươi rơi vào địa ngục, ví dụ nhiều đếm không xuể. Nếu người có quyền thế coi trọng vẻ đẹp của nàng, lại không chịu làm lễ cưới hỏi, chỉ muốn nạp vào hậu viện, vậy nên làm sao bây giờ? Mà Trình Ương lại không có cái phiền toái này.
Cẩn thận ngẫm lại, từ diện mạo đến tính cách của nàng chỗ nào cũng đều là phiền toái, có lẽ cũng là nguyên nhân lớn nhất Tiêu phu nhân không thích nàng.
Đang lúc tâm tình buồn bực, ai ngờ đối diện gặp phải Doãn Hủ Nga ở trước mặt đi tới, phía sau có hai tỳ nữ đi theo.
Nàng ta vừa thấy Thiếu Thương, đầy mặt vui mừng, gấp không chờ nổi nói: “Hay lắm! Ta đang muốn đi tìm ngươi đấy! Ta đã nghe nói, năm đó phụ mẫu ngươi bỏ ngươi lại, Nhị thúc mẫu kia của ngươi không dạy dỗ ngươi cái gì, ngay cả chữ ngươi cũng không biết mấy cái nhỉ?…”
Thiếu Thương nheo mắt lại.
Còn chưa xong nữa hả? Nàng phải nghĩ cách, vừa xử lý con nhóc thiếu đánh này, vừa không gây rắc rối cho Trình phụ.
“Hủ Nga a tỷ, không bằng cho lui hai người kia trước đi. Ta có lời phải đơn độc nói với ngươi.” Thiếu Thương ra vẻ ăn nói khép nép.
Doãn Hủ Nga cho rằng nàng muốn chịu thua xin lỗi nên làm vẻ mặt rộng lượng cho hai tỳ nữ lui. Thiếu Thương lại muốn các nàng đi xa chút, miễn nghe thấy, Doãn Hủ Nga nghĩ thầm còn cần để cho Trình tướng quân chút mặt mũi, bèn bảo hai tỳ nữ đi ra ngoài trăm thước, hơn nữa xoay mặt mà đứng, không được nhìn lén.
“Ngươi là người nào ta đều biết được. Nói dối ẩu đả, ỷ mạnh hiếp yếu, vừa rồi còn không biết xấu hổ mà dạy dỗ ta?! Được rồi, ngươi còn nhỏ tuổi, ta cũng không so đo với ngươi, không để ngươi xin lỗi ta ở trước mặt mọi người… Á! Á!…” Doãn Hủ Nga đang dạt dào đắc ý lập tức chuyển giọng hét lên vì đau.
Hóa ra Thiếu Thương không đợi nàng ta nói xong đã im lặng xông lên. Vừa xông lên là ra một cú đấm móc, đánh thật mạnh vào bụng Doãn Hủ Nga, sau đó là vặn tay bẻ cánh tay, túm tóc nàng ta ra sức đánh!
Doãn Hủ Nga bị dọa choáng váng, có đánh vỡ đầu thì nàng ta cũng không thể tưởng tượng ra được Thiếu Thương thế mà dám đánh nàng ta?!
Bị Thiếu Thương đánh mấy cái ngực, lưng và bụng của Doãn Hủ Nga đều đau đớn. Thiếu Thương lại dùng sức xoắn véo vào chỗ non mềm của nàng ta. Doãn Hủ Nga kêu lên giống như gà mái nhỏ bị nhổ lông, nghĩ đến dưới xiêm y chắc chắn là một mảng xanh tím.
Thiếu Thương âm thầm cười lạnh, nếu luận kỹ thuật đánh nhau thành thạo, có thêm mười tám Doãn Hủ Nga cũng không bằng một mình nàng, chỉ tiếc thân mình này của nàng không đủ lực, bù trừ vào sức chiến đấu. Doãn Hủ Nga lại cao hơn nàng khoảng nửa cái đầu, hằng ngày cũng ngẫu nhiên bắn cung cưỡi ngựa, sức lực bình thường vẫn phải có. Sau khi chiếm được ưu thế lúc ban đầu, Thiếu Thương lập tức bị phản kích.
Nhưng mà Doãn Hủ Nga hiển nhiên không qua biết đánh nhau, trừ tay đấm chân đá lung tung thì không có bản lĩnh khác, chỉ có thể ỷ vào người cao sức lớn, lung tung múa may cánh tay. Chỉ chốc lát sau, hai nữ hài đã đánh thành một đoàn, lăn ngã vào trên cỏ khô. Mãi đến lúc này, Doãn Hủ Nga mới nhớ tới lên tiếng kêu to gọi tỳ nữ trở về.
Hai tỳ nữ đầu tiên quay đầu lại, sau khi thấy rõ thì cực kỳ hoảng sợ, vội vã chạy qua giúp tiểu chủ nhân nhà mình.
Mà bên kia, Viên Thận đang tìm Thiếu Thương cũng vừa đuổi tới, thấy hai nữ hài đánh thành một đoàn, không kịp nghĩ gì đã vội đi qua, thầm nghĩ tốt xấu gì cứ bảo vệ Thiếu Thương người nhỏ sức yếu trước rồi hãy nói.
Rừng cây bên kia, Lâu Nghiêu vừa mới thoát khỏi Hà Chiêu Quân dây dưa nghe được động tĩnh cũng chạy tới. Thấy tình hình như vậy, thiếu niên trợn mắt há mồm ngay tại chỗ, chần chờ một chút, hắn ta nghĩ không thể phụ trách nhiệm con cháu Lâu thị, vì thế nhanh chóng chạy tới khuyên can.
Tuy đang vào đông, nhưng ánh nắng tươi sáng, trời quang mênh mông, đây là một ngày thật đẹp. Thật đẹp! Thật đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
1988 chương
46 chương
46 chương
40 chương
200 chương