Tinh hà xán lạn

Chương 18 : Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc   Ngày hôm sau chính đán, mọi việc thuận lợi, bao gồm cãi nhau. Lúc chuyện xảy ra, Thiếu Thương đang viết chữ. Nàng viết một chữ lại nhìn bảng chữ mẫu, vẽ một nét lại nhìn lại bảng chữ mẫu, mệt đến trán lấm tấm đổ mồ hôi. Mấy ngày nay nàng đã phát hiện những văn tự này dường như càng gần giống với chữ tượng hình, mỗi chữ cái đều giống như một bộ nét bút giản lược nho nhỏ. ‘Nước’ chính là mấy đường quanh co khúc khuỷu giống như dòng nước, ‘Sông’ chính là bên cạnh nước có nhà ở núi rừng, ‘Ăn’ chính là trước đường cong như dáng môiu có một cái chén nhỏ đang đưa vào trong. Nàng buông bút, lật giở tấm mộc giản ở bên cạnh án, đây là chuyện xưa dân gian thú vị mấy ngày trước đây Trình Tụng từ trên phố mua cho nàng, mỗi tấm bề rộng chừng ba tấc dài bốn năm tấc, trên mặt sần sùi, bên cạnh còn hơi có gờ ráp - dân chúng bình thường trên phố dùng tất nhiên không bằng thẻ tre mài giũa bóng loáng bên trong phủ. Ai ngờ Thiếu Thương càng xem lại càng thích, bởi vì này chữ phía trên này nàng gần như biết đến 95% trở lên. Theo đó trong lòng nàng cũng có cân nhắc. Như là bảng chữ mẫu, điển tịch, gia phả, thậm chí kẻ sĩ đại phu nho sinh phần lớn còn dùng trước một loại tranh vẽ văn tự; nhưng ở dân gian truyền lưu thậm chí khi quan lại nhỏ làm việc là dùng một loại chữ nàng khá quen thuộc. Mà loại này văn tự này cho dù cách xa nhau mấy thời không, có lẽ nhân dân cả nước đều có thể tự động thay đổi không ngại. Nhưng mà nàng vẫn nghiêm túc học tập loại văn tự phía trước, dù sao đọc tư liệu văn hiến liên quan đều dùng nó. Thiếu Thương thở dài, nhấc bút tiếp tục vẽ lên thẻ tre, A Trữ ở một bên dùng ánh mắt từ ái nhìn nàng, đồng thời bên ở bếp lò hong từng mảng từng mảng thẻ trẻ. Thời đại này vật viết thông dụng có vải vóc, tơ lụa, gấm vóc, thậm chí đồ đồng, nhưng thường thấy nhất vẫn là loại gỗ trúc. Tiêu phu nhân quản gia cần kiệm, không cho con cái phô trương lãng phí, Thiếu Thương luyện chữ đều dùng thẻ tre tấm gỗ viết rồi giặt đi, sau đó phơi khô hong lên, lại dùng dây thừng buộc vào tiếp tục dùng. Vì để tiện rửa sạch, mực nước dùng luyện chữ đều là tro, nhựa cây trộn lẫn trấu chế thành, tự nhiên không đủ đen bóng thơm phức, vì thế Thiếu Thương càng thêm coi khối mực Tùng Yên mà Trình Vịnh đưa cho nàng kia như bảo bối. Tiêu phu nhân là cái loại BOSS chỉ hỏi kết quả không hỏi giờ công, cho nên cái loại biện giải ‘ngươi biết nàng có bao nhiêu nỗ lực sao’ chỉ như lời chê cười. Ngày này Trình Thủy dậy sớm, ở giáo trường phía trước đình mà Tiêu phu nhân đã bố trí xong khua xong một trăm lần đại đao sau đó kéo hai đệ đệ đang ngủ say từ giường ấm áp ra, nói là cùng đi tìm huynh trưởng Tang Thị là Tang Vũ ‘ôn chuyện’. Trình Thừa vừa nghe lập tức dùng nước lạnh lau mặt đi ra, Trình Chỉ lại uể oải không muốn đi - mấy năm nay hắn ta thường có thể nhìn thấy anh vợ, làm gì có chuyện gì để ôn, huống chi hôm nay hắn ta vốn muốn vẽ lông mày đang thịnh hành nhất đô thành hiện nay cho thê tử. Bị Trình Thủy trừng mắt mới phản ứng lại, nhìn thứ huynh hưng phấn trước mặt đành phải đi theo. Trình mẫu say rượu chưa tỉnh, nhưng dù tỉnh lại có lẽ cũng muốn hôn mê cả ngày. Tiêu phu nhân mang Trình Ương tự bố trí việc hôm nay cho nô bộc - nguyên bản bà chủ đều không phải là tự làm việc này, nàng làm vậy là vì cố ý dạy dỗ Trình Ương. Tang Thị tự mình làm mấy món ăn nhỏ, đưa ba tiểu nhi nữ của mình cùng với hai người Trúc, Âu nhị vào một chỗ, nhàn nhã kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ, cũng dẫn bọn nó chơi trò chơi hát nhạc thiếu nhi. Bên kia, Trình Vịnh muốn đi bái phỏng phu tử đồng môn của mình, Trình Tụng lại nói những cái đó nho sinh nhất định còn chưa được Hoàng Đế thả ra, không bằng đi tìm Vạn bá phụ đòi chút rượu uống, hai huynh đệ tranh chấp không được, vì thế bắt Tam đệ tới bói toán, Trình Thiếu Cung mới vừa lấy ra mai rùa tiền bói, còn chưa kịp bấm ngón tay tính phương vị thì đã có thị tỳ tới báo ‘Tiêu phu nhân truyền ba vị công tử đi chính đường nữ quân’. Tam huynh đệ đều choáng váng. Trình Tụng thở dài: “Hai ngươi lại làm sai chuyện gì?” Trình Tụng giận dữ: “Sớm biết thế thì tính quẻ cái gì chứ, hôm nay cho dù đi chỗ nào cũng hơn ở nhà nhiều!” Trình Thiếu Cung nói với tùy tùng bên cạnh: “Mau đi mời Tam thúc mẫu cũng qua đi.” Hôm qua mới qua chính đán, Tiêu phu nhân đã lại muốn dạy người, hiển nhiên không phải việc nhỏ, tìm Tam thúc mẫu hòa khí tới tương đối an toàn. Chỗ huynh đệ bọn họ ở cách chính đường của Tiêu phu nhân xa nhất, cho nên bọn họ là người đến cuối cùng, xa xa đến gần thính đường, qua cửa hiên to rộng, chỉ thấy Tiêu phu ngồi ở chỗ cao nhất chủ vị, một trái một phải bên cạnh là Tang Thị sớm đến ngồi ngay ngắn cùng Thanh Thung phu nhân lo lắng sốt ruột, Trình Ương cúi đầu, cùng phó mẫu cúi đầu ngồi quỳ ở sườn bên trái, tương đối kỳ diệu chính là Thiếu Thương, nàng thế mà một mình một người ngồi quỳ ở giữa chính đường - chẳng lẽ vai chính hôm nay không phải huynh đệ bọn họ? Còn chưa bước vào cửa, đã nghe Tiêu phu nhân đang nổi giận đùng đùng chất vấn Thiếu Thương: “… Ngươi làm chuyện tốt thật! Vốn ta cho rằng ngươi chỉ là không học vấn không nghề nghiệp, không nghĩ tới còn lòng dạ hẹp hòi, ham đồ của người khác!” Thiếu Thương là thật không biết gì: “A mẫu không ngại nói rõ, hôm nay từ sáng sớm, ta vẫn luôn tập viết đến nay, ngay cả cửa phòng cũng không ra một bước, có thể làm cái gì?” Tang Thị mỉm cười nói: “Đúng thế, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Vốn định mời ngài nếm thử điểm tâm ta làm, lại không nghĩ…” Trong bụng nàng ta mắng to Trình Thiếu Cung, truyền lời cũng không nói rõ, hại nàng ta chả biết gì. Tiêu phu nhân chất vấn Thiếu Thương: “Sao ngươi có thể cướp đoạt đồ của đường tỷ?” Sau đó quay đầu nói với Tang thị: “Ngươi không biết hôm nay ta cùng với Ương Ương nói xong công việc vặt, nàng mời ta đến chỗ nàng nghỉ tạm, ai ngờ đang thấy người hầu của nghiệp chướng này đả thương người ở chỗ Ương Ương, muốn cướp một cái bàn tử đàn đi!” Trình Vịnh ngoài cửa cùng Thiếu Thương bên trong cánh cửa cùng nhau giật mình - án thư?! Đang nói, thị tỳ của Thanh Thung phu nhân đã từ hậu đường đưa năm sáu người hầu mặt mũi bầm dập lên, người đầu tiên đúng là Liên Phòng, chỉ thấy nàng ta mặt mũi bầm dập, tóc cũng loạn, vạt áo còn bị xé rách một đoạn, đầy mặt nước mũi nước mắt. Thiếu Thương bật cười nói: “Sáng nay ta chỉ bảo ngươi khiêng án thư trưởng huynh tặng ta về, còn đưa vài người cho ngươi, sao lại biến thành như vậy, đây là ngươi đi cướp tiền cửa hàng à?” Tang thị rất có hứng thú nhìn nàng, Tiêu phu nhân mà giận không mấy người có thể gánh, nữ hài nho nhỏ này ngược lại cũng trấn định. Tiêu phu nhân nghe xong lời này, giật mình nói: “Đó là án thư Tử Túc tặng ngươi?” Không đợi Thiếu Thương há mồm, Trình Ương bên cạnh Phó mẫu đã mở miệng nói: “Có lẽ Trưởng công tử tặng Tứ nương tử một cái án thư, nhưng không phải cái án thư tử đàn kia đúng không.” Liên Phòng khóc ròng nói: “Chính là cái án thư kia, là nó là nó!” Phó mẫu kia mỉm cười nói: “Đã là Trưởng công tử tặng Tứ nương tử, sao lại có thể đến chỗ của tiểu thư chúng ta? Đây cũng không tiện đường nha.” Trình Ương ở một bên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Phó mẫu đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Liên Phòng vội la lên: “Là Xương Bồ bảo ta khiêng qua!” Phó mẫu kia trừng mắt nói: “Nói hươu nói vượn! Xương Bồ vừa mới bị các ngươi đánh vào đầu, ngất xỉu đến nay chưa tỉnh, ngươi đã đổ tội danh này lên trên đầu nàng ta?” Thiếu Thương xem Liên Phòng cũng bị đánh không nhẹ, mắt trái sưng đỏ, gương mặt sưng to, nói chuyện đều mồm miệng không nhẹ mới cười nói: “Cái này còn không phải đơn giản à, để đường tỷ nhìn xem kia có phải án thư của mình không, không phải rõ ràng à?” Phó mẫu đảo loạn tròng mắt, cười nói: “Tứ nương tử không biết. Lúc chúng ta từ Cát gia ra, bên kia đã đặt mua cho chút đồ tốt, rất nhiều thứ ngay cả tiểu thư chúng ta đều không nhận biết được.” Trình Vịnh ngoài cửa lại không thể nhẫn nại, lớn tiếng nói: “Vậy chuyển đến để ta nhìn xem, có phải án thư của ta không, ta vẫn còn biết được mà!” Rồi bước nhanh vào thính đường. Phó mẫu kia chấn động, thật không đoán được tỷ muội tranh chấp ở nội trạch, Tiêu phu nhân thế mà cũng gọi ba nhi tử tới. Bà ta lại không biết, từ trước đến giờ Tiêu phu nhân đã quen răn dạy một nhi tử thì bắt mấy đứa kia cùng tới nghe, đồng dạng sai lầm một người phạm vào những người khác cũng không cho tái phạm, hiệu quả rất tốt. Lúc này Tiêu phu nhân đã thu tức giận, phất tay kêu mấy đứa con trai qua sườn bên phải tự ngồi xuống. Trình Vịnh ngồi xuống, lập tức chắp tay nói: “A mẫu, đúng là ta tặng một cái án thư cho Niệu Niệu, chính là cái án thư tử đàn khắc đầu kỳ lần mà phu tử đưa cho nhi tử kia, ngài cũng đã thấy qua. Không bằng chuyển cái án thư kia đến nhìn, là biết khúc chiết trong đó ngay.” Vẻ mặt Tiêu phu nhân có chút do dự, Thanh Thung phu nhân cũng hơi suy ngẫm, đứng dậy lặng yên đi ra ngoài. Phó mẫu kia xem tình hình không đúng, vội cười nói: “Có đầu kỳ lân à? Ui da, nô tỳ thật là đáng chết, vừa rồi hoảng loạn, không nhìn kỹ, nếu là có khắc đầu kỳ lân, vậy là của Trưởng công tử không thể nghi ngờ. Nhưng vì sao lại tới chỗ chúng ta chứ? Chẳng lẽ là…” Đôi mắt bà ta thoáng nhìn Liên Phòng: “Chẳng lẽ là tiện tì này cố ý khiêng án thư qua chỗ tiểu thư nhà chúng ta để khoa?” Trình Vịnh thầm nghĩ phó mẫu này thật gian xảo. Liên Phòng khóc lóc nói: “Không có không có! Chính là Xương Bồ bảo ta khiêng qua! Đều là nô tỳ sai, là nô tỳ tự chủ trương! Nô tỳ có lòng rêu rao, ai ngờ bị người ta lừa!” Trình Vịnh lạnh lùng nói: “Là khoe ra hay là bị lừa, gọi nô tỳ Xương Bồ kia lên hỏi là biết.” Kia Phó mẫu cười làm lành nói: “Trưởng công tử, Xương Bồ hiện giờ hôn mê còn chưa tỉnh lại…” Trình Tụng đã giận dữ, kêu lên: “Một tiện tì nho nhỏ, lại không chạm vào được! Dùng nước hắt, dùng lửa đốt, băm hai đầu ngón tay nàng ta ra, xem nàng ta còn hôn mê hay không!” Tiêu phu nhân vỗ án mắng: “Ngươi kêu la cái gì, là kêu cho ta nghe à?” Tuy ngoài miệng mắng hung dữ, nhưng trong lòng nàng đã biết việc này có nội tình, liếc mắt nhìn Trình Ương ngồi quỳ bên trái cúi đầu lo sợ bất an một cái, trong lòng nàng sinh ra thương tiếc, nghĩ cũng không thể để hài tử thành thật này bị uất ức. Lúc này, Thanh Thung phu nhân đã trở lại, phía sau còn xách theo một tỳ nữ vạt áo ướt đẫm, đúng là Xương Bồ. Tuy tên là Xương Bồ, tỳ nữ này lại có dáng vẻ đôn hậu, mặt phúc hậu ngốc ngốc, ngược lại Liên Phòng = thanh tú thông minh, ai ngờ lại bị giả heo ăn thịt hổ. Xương Bồ bịch một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói thẳng ra, hơn nữa Liên Phòng ở bên xen mồm, cuối cùng mọi người cũng hiểu nội dung. Hóa ra sáng sớm hôm nay, Liên Phòng chỉ huy bốn năm tì nữ khỏe mạnh đi tiền viện chỗ công tử ở khiêng án thư, lúc trở về nửa đường gặp được Xương Bồ, Liên Phòng thích nói, Xương Bồ thích hỏi, người trước có lòng khoe khoang tiểu thư nhà mình được sủng ái, người sau đầy mặt lấy lòng nói ‘tiểu thư nhà ta gần đây cũng muốn làm một cái thư án mới, không biết có thể để nàng xem hình thức tí không’, Liên Phòng bị tang bốc đến lâng lân, vì thế mới đi vào đó. Chờ tới chỗ Trình Ương rồi lại không thấy chính chủ, lúc ấy Liên Phòng đã muốn đi về, ai ngờ Xương Bồ gọi mười mấy tỳ nữ bao vây bọn họ, mỉm cười nói ‘không bằng để cái bàn ở lại trước, chờ tiểu thư chúng ta nhìn xong thì các người hãy đưa về’, Liên Phòng sao có thể chịu đồng ý, vì thế một lời không hợp hai bên lập tức bốp bốp binh binh đánh nhau, bàn ghế án kỉ bảy đổ tám nghiêng, máu chó đầy đất, vừa hay để Tiêu phu nhân nhìn thấy. “Nói như thế không phải Niệu Niệu muốn cướp đồ của Ương Ương, mà là Ương Ương muốn cướp đồ của Niệu Niệu?” Trình Thiếu Cung lạnh lùng nói. Tiêu phu nhân lập tức nói: “Ngươi dính líu cái gì!” Trình Ương nước mắt nước mũi nói: “Đều là ta không phải, hóa ra lại là như vậy, ta thật sự không biết. Ta tạ tội với các huynh trưởng cùng Thiếu Thương.” Vừa nói vừa liên tục hành lễ dập đầu với mọi người. Tiêu phu nhân nói: “Ngươi từ sáng nay đã ở một chỗ cùng ta, liên quan gì đến ngươi?” Trình Tụng căm giận nói: “Vậy Niệu Niệu cũng từ sáng nay vẫn luôn tập viết, vì sao a mẫu …” Lời chưa nói hết, đã bị Trình Vịnh đè lại, dùng ánh mắt ý bảo câm miệng. Tiêu phu nhân bực bội lúc lâu, phun ra một hơi, chậm rãi nói: “Nô tỳ hai bên đều có sai, đều là tự chủ trương! Xương Bồ, Ương Ương muốn cái án thư này không nàng đều có chủ ý, cần ngươi tự chủ trương à?! Liên Phòng, Niệu Niệu bảo ngươi dọn cái bàn thì dọn cái bàn, chạy đông dạo tây làm cái gì! Bây giờ xảy ra sóng gió đều là các ngươi dẫn ra, phải xử phạt cho tốt!” Phó mẫu kia rất nhạy bén, vội vàng ra dập đầu nói: “Nữ quân nói đúng, đều là chúng ta quản giáo không nghiêm, sau khi trở về sẽ dạy dỗ thật tốt.” Còn kéo Trình Ương một chút, Trình Ương vội vàng nói: “Bá mẫu thứ lỗi, là ta không quản tốt các nàng…” Tiêu phu nhân ôn tồn an ủi vài câu, Trình Ương khóc bồi tội, mắt thấy không khí dần dần hài hòa, tất cả đều rất nhanh có thể kết thúc; Tiêu phu nhân lại nhìn nữ nhi, chỉ thấy Thiếu Thương cúi đầu ngồi quỳ ở giữa, không nói một lời, không biết suy nghĩ cái gì. Tiêu phu nhân trong lòng không vui, hừ lạnh một tiếng. Ba huynh đệ Trình gia vội ra hiệu cho ấu muội, bảo nàng cũng khóc hai tiếng nói chút lời hợp ý - đáng tiếc, người cúi đầu cũng không thấy ánh mắt. Trình Thiếu Cung nóng nảy, nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Thiếu Thương’! Lúc này Thiếu Thương mới như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu mờ mịt nhìn mọi người. Thật ra mọi người không biết, vừa rồi không phải nàng đang ngẩn người, mà là đang suy xét một vấn đề nghiêm túc. Là im lặng chịu đựng vận mệnh độc ác bước đi, hay là động thân phản kháng nhân thế cực khổ vô bờ? Là giống Trình Ương khóc thút thít xin tha tự nhận sai, bỏ qua tất cả mọi thứ làm Tiêu phu nhân vừa lòng, hay là nhất định không cúi đầu, nhất định đòi lại công bằng cho chính mình đây? Nàng lựa chọn con đường thứ ba. Công bằng có ích lợi gì, không bằng vớt chút chân thực! Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút: Tiêu phu nhân là cái loại người tự giữ công chính, nàng chú ý không phải nguyên nhân, mà là giáo dưỡng, Thiếu Thương là Cát Thị ti tiện nuôi lớn, Trình Ương là Cát cữu mẫu cao thượng nuôi lớn, cho nên tất nhiên nàng cho rằng người trước phẩm tính có vấn đề, phải sửa đúng, người sau có thể tin dễ thân. Đương nhiên, cũng vì giao tình lúc trước với Cát cữu mẫu nữa...