Dầm mưa ngày đông đúng không khác gì tìm đến cái chết, gia đinh và vũ tỳ xung quanh cảm thấy không ổn, lập tức vừa kéo lẫn nâng đôi thiếu niên thiếu nữ vào nhà. Gia đinh nhà họ Lâu còn đang phân vân không rõ, nhưng khi nghe tiểu công tử nhà mình nồng nhiệt tỏ tình ở trong sân, bọn họ lập tức “gói ghém” Lâu Nghiêu và tiểu nương tử Trình gia đưa đến nha huyện, còn các vũ tỳ tận mắt chứng kiến cảnh đấy cũng không từ chối.
Tối hôm ấy, Tang thị đang tính sổ sách ở hậu viện nha huyện thì nhận được hai bọc đồ lớn, một là cháu ruột thân thiết ướt sũng có dấu hiệu cảm lạnh, và một là tiểu công tử Lâu thị Hà Đông cũng ướt sũng nhưng không có dấu hiệu cảm lạnh.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Thiếu Thương lập tức đổ bệnh đúng như suy đoán, choáng đầu nóng mặt chảy nước mũi, tay chân nhũn ra cầm không nổi bát nước, ngơ ngác ngủ mê man. Còn Lâu tiểu công tử có cơ thể cường tráng, đi đường dài liên tục mà nom vẫn sảng khoái, sau khi uống ba bát canh gừng thì không hề chảy nước mũi, hết nhìn đông ngó tây nhưng vẫn không thấy Thiếu Thương đâu, lại còn xấu hổ hỏi bữa tối nay ‘cả nhà’ có dùng bữa chung không.
Tang thị cười híp mắt đáp: Tôi và Trình thế thúc của cậu sẽ tiếp cậu ăn tối, không ngạc nhiên cũng không bất ngờ.
Nhưng chưa ăn tối xong thì vợ chồng Trình Chỉ đã hỏi hết Lâu tiểu công tử từ trong ra ngoài.
Tang thị chống cằm trầm tư, thỉnh thoảng lại quan sát Lâu Nghiêu một lượt.
Trình Chỉ thì lại trưng ra bộ dạng cha vợ soi mói, kéo dài giọng: “Cậu đã biết hướng đi của nhà ta, nếu đã ở quận lân cận và cũng nghe tin quận Đông có loạn, vì sao không nhanh chóng đến gặp Thiếu Thương?”
Lâu Nghiêu sợ hãi khoát tay lia lịa: “Không không, thúc phụ hiểu lầm ta rồi. Trước khi quận Đông gặp chuyện thì gia phụ đã tống cổ ta về đô thành, nói ông ấy sẽ cẩn thận cân nhắc hôn sự này, sau đó ta cưỡi ngựa về. Nửa tháng trước ta mới nghe tin thái thú quận Đông mưu phản, ta, ta mới vội vã quay ngựa đến tìm mọi người! Mấy hôm trước gặp nhóm lão bộc trong nhà ở trên đường, nói gia phụ đã đồng ý hôn sự, bọn họ được phụ thân sai về đô thành gửi thư cho mẫu thân!”
Trình Chỉ bĩu môi, độ hài lòng giảm đi hai phần.
Là một người giám hộ có trách nhiệm lại tự coi mình thanh cao, ngày hôm sau Trình Chỉ đã tức khắc muốn tống Lâu Nghiêu về quận Sơn Dương hoặc đô thành. Kết quả vừa hay tin Thiếu Thương bệnh nặng bẹp giường, có nói thế nào Lâu Nghiêu cũng không chịu đi, dù gì Lâu gia cũng có tiền, thế là mua luôn một ngôi dinh thự ở huyện thành.
Trình Chỉ nghe thế thì đầu to ra như cái đấu, lập tức thu xếp sương phòng ở hậu trạch nha huyện cho Lâu tiểu công tử. Ngày hôm ấy cháu gái và Lâu Nghiêu cãi nhau một trận to, biết bao người trong ngoài y lư đều nhìn thấy, chỉ trong vòng nửa ngày khi ông từ chỗ phòng thủ thành về nhà là lập tức hay tin, nếu Lâu Nghiêu còn ra ngoài ở, người đến kẻ đi, khéo còn gây mưa gió khắp thành.
Cùng lúc ấy, Tang thị nhận được hai tin, một tốt một xấu.
Tin xấu là, vì quá mệt nhọc, tâm sự tích tụ cộng thêm dầm mưa ngày đông, cháu gái nhiễm phong hàn ngày một nặng thêm, ban đêm sốt nhẹ; tin tốt là, trước đó có khuyên thế nào cháu gái cũng không chịu rời khỏi y lư, giờ cuối cùng đã có thể làm thủ tục ‘từ chức’ cho con bé được rồi.
Nào ngờ Thiếu Thương bệnh liền mấy hôm, hết tỉnh lại ngủ, Tang thị không khỏi lo lắng. Cũng may thầy thuốc liên tục xác nhận, chắc chắn chỉ do quá mệt, dồn phong tà vào cơ thể, từ từ nghỉ ngơi sẽ khá hơn. Nhưng dù thế, Trình Chỉ vẫn liên hệ với Công Tôn sư huynh ở huyện bên, mời đến một vu y pháp lực cao cường nổi tiếng, làm một hồi lễ tế ngay hậu trạch nha huyện.
Kể ra thì từ khi vợ chồng Trình Chỉ nhận cháu gái, không có ngày nào bọn họ không bận tâm. Hồi vừa rời đô thành thì lo nàng mới bị đánh, trẻ con rất cố chấp hay xoáy vào chỗ bế tắc, nên suốt ngày thay đổi cách thức dẫn nàng du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa thổi sáo mở tiệc thăm bạn.
Được rồi, tâm tình cởi mở thì người cũng rộng rãi độ lượng hơn, kết quả lại gặp một phải cơn binh biến, khiến cô bé vẫn còn nhỏ mà đã phải chứng kiến cảnh người chết khắp nơi, tứ chi rải rác, tử trạng thê thảm. Sau đó để cháu đến y lư phụ một tay cho qua ngày, không ngờ cháu gái lại dốc sức chuyên tâm đến vậy, phụ trách một cách rất nghiêm túc.
Đi sớm về trễ, chuyện gì cũng phải tự làm, khi thấy nàng ngày càng buồn bã ảm đạm mỗi khi trở về từ y lư, Trình Chỉ và Tang thị chỉ hận không thể tát mình một cái, vợ chồng lại thảo luận xem rốt cuộc ban đầu là ai đã đưa ra cái chủ ý tệ hại này!
“… À, thiếp nhớ rồi, lúc ấy thiếp đang dưỡng thương trong phòng, sáng sớm hôm sau thì nghe A Trữ báo Niệu Niệu đã đến y lư. Chính chàng, chính là chàng đưa ra đề nghị tệ hại này!” Tang thị nhìn cô gái ngủ li bì trên giường, lập tức nghiêng đầu oán hận trợn mắt với chồng.
Trình Chỉ ngồi ở giường nhỏ đối diện: “Chứ không phải nàng cứ cằn nhằn là dù gì cũng gặp đại loạn, thuận thế kiếm thanh danh cho Niệu Niệu hả, gì mà trách trời thương dân, nhân từ khoan dung đấy. Trong huyện thành cũng có hào tộc, đợi danh tiếng của Niệu Niệu truyền về đô thành, sau này hôn phối cũng sẽ dễ hơn.”
Tang thị sờ gương mặt đỏ bừng nóng hổi của cô bé, nói: “Lẽ nào chỉ có thể đến y lư thôi hả?”
“Vậy thì đi đâu! Đến chỗ tuyến phòng thủ xem mấy ngàn đinh tráng để trần nửa người làm việc, hay tới doanh trại nghe các đại lão gia chửi bới thô tục? Không thì ra khỏi thành đến các làng trấn an bách tính, nhưng ngộ nhỡ gặp thổ phỉ lọt lưới thì sao? Y lư không như thế. Vừa ở trong thành lại có hộ vệ gia tướng để mắt, dược liệu lương thực đã có nàng gom góp đưa đến, cũng chỉ là nấu ít thuốc kiểm tra sổ sách còn gì!”
Trình Chỉ cảm thấy mình rất oan, “Huống hồ ta thấy con bé gặp núi thây biển lửa cũng không kinh ngạc, vậy thì tới y lư cũng có sao.”
“Chàng thì biết cái gì!” Tang thị thấp giọng xỉa, “Tính cách Niệu Niệu vậy đấy. Nếu bị ức hiếp bất công, cháu nó sẽ không để mình chịu thiệt, phải ăn miếng trả miếng đầy đủ. Nhưng nếu bị thương trong lòng…” Bà thở dài, “Niệu Niệu sẽ càng muốn giấu sâu thêm, không để ai biết.”
Trình Chỉ thở ngắn than dài: “Đúng vậy, phải chóng khỏe lên thôi, cũng sắp thành thân tới nơi rồi.”
Tang thị lạnh tanh nhìn chồng: “Thiếp cảm thấy hình như mình đã quên hai chuyện. Thứ nhất, ai bảo là Niệu Niệu muốn cưới Lâu công tử? Đến bát tự còn chẳng hợp nữa là.”
Trình Chỉ sốt ruột: “Vì sao lại không cưới? Lâu thị là thế tộc số một ở Bành thành Hà Đông mà! Với lại, A Nghiêu là đứa trẻ tốt biết bao, tuy nói năng hơi đần, nhưng được cái trái tim nhiệt tình, không lẽ những ngày qua nàng không thấy hả.”
Nhắc đến điểm tốt của Lâu tiểu công tử, Trình Chỉ thao thao bất tuyệt, “Ngày hôm qua vừa tháo linh đường của lão đại nhân, lão phu nhân muốn dẫn người nhà hộ tang hồi hương, hai chúng ta có phân thân cũng chưa chắc giải quyết nổi, may có A Nghiêu xông xáo giúp đỡ, từ việc nhỏ như hương khói than củi cho đến dựng lều bằng lông thú, lại còn cưỡi ngựa đưa tiễn ra ngoài thành mấy chục dặm. Lão phu nhân nói rồi, nếu không phải hai cô cháu gái của bà ấy đã được gả sớm, chắc chắn bà sẽ tranh rể với nhà ta! Nay trong huyện thành ai ai cũng khen nhà ta có phúc, được danh môn như Lâu thị Hà Đông cầu hôn niềm nở!”
Tang thị trợn mắt: “Vừa gặp có mấy hôm mà chàng đã ‘A Nghiêu A Nghiêu’, sau này nếu chuyện không thành, để xem chàng giải quyết cục diện khó xử này thế nào! Và chàng quên chuyện thứ hai rồi đấy, Niệu Niệu không phải chúng ta sinh, con bé có cha mẹ làm chủ!”
Trình Chỉ im lặng, nửa khắc sau ông lại thở dắn than dài: “Cũng phải, chứ nếu Niệu Niệu mà là con chúng ta thì ta đã vỗ bàn quyết hôn sự này rồi! Hầy, không biết sau này Vĩ Vĩ có tìm được tấm rể tốt như vậy không nữa.”
Lần này thì đến lượt Tang thị cũng thở dài: “Đúng thế, nếu là Vĩ Vĩ, có con rể như A Nghiêu thì thiếp thật sự cầu còn không được! Không rõ tẩu tẩu sẽ quyết định ra sao.”
“Thì còn có thể ra sao nữa, chờ thôi. Mong là Nguyên Y a tỷ đừng hồ đồ trong chuyện này.” Trình Chỉ bất đắc dĩ nói.
Nhưng hai vợ chồng đã đoán trật lất. Thứ họ nhận được đầu tiên lại là câu trả lời của Trình Thủy.
Thiếu Thương li bì bốn ngày, cuối cùng cũng hạ sốt tỉnh táo. Tuy trước đó cũng có tỉnh nhưng không rõ ý thức, tay chân bất lực không nghe theo chỉ huy. Giờ dù người vẫn yếu song đầu óc đã minh mẫn, không còn gì đáng lo.
Ngay ngày hôm ấy, vợ chồng Trình Chỉ nhận được một ống gia thư lụa gấm được binh lính phi ngựa đưa tới, xi phong ấn chính là quân huy của huynh trưởng Trình Thủy. Hai vợ chồng ngơ ngác, vội mở thư ra đọc, bấy giờ mới hay Trình Thủy đang ở quận Bình Nguyên ở Thanh Châu, cách quận Sơn Dương tại Duyễn Châu của Lâu phủ chỉ hai ngày đi đường.
Ý trong thư của Trình Thủy rất đơn giản: Lâu thị là vọng tộc, Trình thị có thể kết thông gia là điều đại may mắn, chuyện này cần hỏi ý con gái, nếu con đồng ý thì sẽ kết thông gia, còn không thì từ chối.
Trình Chỉ đọc phong thư ba lần, sau đó ngồi xuống: “Huynh trưởng đúng là, hôn nhân đại sự tất phải do trưởng bối làm chủ, sao có thể nghe theo ý con nhỏ! Niệu Niệu thì biết cái gì?”
“Có chàng mới không biết gì ấy.” Tang thị khép cuộn thư lại, bước ra ngoài, “Huynh trưởng là đại trí giả ngu, còn thông minh của chàng thể hiện ra mặt hết. Với tính cách và bản lĩnh của Niệu Niệu, nếu cháu nó đã không muốn, chàng mà tự ý quyết định hôn sự thì sẽ quậy không yên cho xem! Còn nếu ngược lại…” Bà mỉm cười, “Ắt sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
27 chương
100 chương
112 chương