Sự thật đã chứng minh, đến cả Trình Tụng đâu ra đấy cũng không đáng tin cho lắm trong việc chuẩn bị sắp xếp, Thiếu Thương rất háo hức vào cỗ xe nhà mình, nhưng lại phát hiện: bên trong không có chậu lửa.
Thời tiết rét đậm, buồng xe không có chậu lửa thì cũng như một căn phòng tối hù lạnh cóng, ngoại trừ che được gió rét thì chả có ích lợi gì cả, cuối cùng Thiếu Thương tìm được tấm đệm lông to đùng ở dưới ván xe, vội vàng khoác lên người, vừa run lẩy bẩy vừa hối hận đã không “cuỗm” luôn thảm nhung và chậu lửa của Viên Thận.
Trình Tụng nghe thấy ấu muội hắt xì mấy cái ở đằng sau thì sốt ruột, càng giục xe ngựa đi nhanh hơn, may mà hai nhà Vạn Trình không xa nhau lắm, sau một hồi chạy bay như điên, cuối cùng cũng đã tới trước cửa Vạn phủ, Trình Tụng nghiêng đầu, vui vẻ nói vào trong xe: “Niệu Niệu đừng sốt ruột, đến rồi đến rồi!”
Thiếu Thương đã cóng cả nước mũi, nghe vậy thì lật đật đẩy cửa xe ra, trong gió lạnh vù vù thổi qua, nàng thấy một đám đông vây quanh trước cửa Vạn phủ, ông bác bụng bự mặt đỏ lừ đứng chính giữa chính là Vạn Tùng Bách, có vẻ đang tiễn khách.
Lúc này thái dương đã hạ, chân trời ẩn hiện ánh chiều tà, hoàng hôn dần buông, đám đông trước cửa Vạn phủ được chia rõ thành hai nhóm người đen trắng như thái cực trên Bát Quái đồ. Nhóm người áo gấm sặc sỡ đang cười thả cửa đó chính là gia đinh tùy tùng của Vạn gia.
Mà nhóm khác mười người chính là hộ vệ mặc áo đen giáp đen, người nào người nấy tay giương cung nỏ, hông đeo trọng kiếm, mũi tên sau lưng có phần lông trắng muốt, cộng thêm thời tiết đang lạnh thấu xương, thật đúng là ‘áo giáp lóe hàn quang’.
Bọn họ thấy một chiếc xe ngựa phi nhanh về phía này, *soạt soạt* mấy tiếng, chúng thị vệ đồng loạt rút binh khí lạnh lẽo ở bên hông ra, nghiêm nghị dàn trận; một thị vệ thiếu niên cằm vuông tiến tới, trầm giọng quát: “Đang tới là kẻ nào?”
Trình Tụng hốt hoảng, dùng hết sức ghìm cương, đồng thời hô lớn: “Vạn bá phụ, là cháu, là cháu đây…”
Xe ngựa nghiêng trái đổ phải, Thiếu Thương cũng rất sợ, tưởng mình gặp phải tai nạn giao thông nên cứ bám chặt khung xe không buông.
Vạn Tùng Bách say rượu bị dọa tỉnh một nửa, vội khoát tay nói lớn: “Ôi chao, đây không phải… Không, cái đó, Lăng đại nhân, đây là người mình, là cháu trai cháu gái nhà tôi… Đừng động thủ, đừng động thủ…”
Lúc này, giáp sĩ đồ đen tách ra, xuất hiện ở chính giữa là một người đàn ông trẻ tuổi mặc khúc cư áo chùng màu đen, thân hình cao ráo, bên ngoài khoác áo lông thú cũng màu đen tuyền, nút cài ngọc đen dây vàng, hai cánh tay đeo đầy giáp bọc nạm vàng nặng nề.
Chàng nhìn thoáng qua chỗ Thiếu Thương, sau đó nghiêng người chắp tay với Vạn Tùng Bách, nói: “Hôm nay Công đã say, ngày khác lại ghé thăm.” Cáo từ xong, chàng xoay người bước đi.
Cách đó không xa là một chiếc xe ngựa khổng lồ màu đen, cỗ xe bằng gỗ sơn mài đen bóng, hai con ngựa đen cao to bốn vó giẫm tuyết, ngay tới dây cương cũng được làm bằng kim loại đen. Trước khi lên xe, chàng vung tay phải lên, các vệ binh giáp đen xung quanh lập tức thu gươm về, vây lấy cỗ xe to phải gấp ba lần cỗ xe của Trình gia, lên ngựa đi theo.
Hai huynh muội Trình gia sợ hết hồn, nhất thời không dám vọng động, Thiếu Thương càng như bị hàn vào xe ngựa.
Vạn Tùng Bách đưa mắt nhìn cỗ xe màu đen đi xa, vội vàng đi tới bảo: “Sao hai đứa lại tới đây? Ôi chao, Niệu Niệu, mặt cháu bị làm sao vậy… Há há, há há há… Chắc chắn là mẫu thân đánh cháu đúng không… Không phải sợ, để bá phụ đi nói với hiền đệ…”
Trình Tụng vẫn chưa hoàn hồn, run run đỡ ấu muội xuống xe, nghe vậy thì la lên: “A bá, người lại đây đi! Đừng cứ hễ thấy chúng con bị thương là đổ do mẫu thân tụi con đánh nữa!”
Thiếu Thương cũng hổn hển nói: “Cứ coi như mẫu thân đánh đi, nhưng bá phụ à, bá phụ thấy con bị mẫu thân đánh mà vui vậy hả!”
Rõ là Vạn Tùng Bách đã uống ở Doãn gia không ít, nói chuyện cũng gan hơn, nhưng đầu óc chưa tới mức hồ đồ, chỉ nghe ông bật cười hê hê: “Chớ có mạnh miệng, dù mặt con không phải do mẫu thân con đánh thì bây giờ trốn tới đây cũng là vì bà ta! Được rồi!… Đừng lo nữa, mau vào, mau vào đi…”
***
Vú hầu nô tỳ ở Vạn gia rất đông, có khí thế tiền hô hậu ủng, đẳng cấp vượt xa hẳn Trình gia.
Vạn Thập Tam muội mới nghe Thiếu Thương đến thì hớn hở cực kỳ, lập tức đi ra đón. Lúc chạm mặt ở tiền sảnh, Thiếu Thương phát hiện có đến hai mươi mấy nô tỳ vây hai bên trước sau tiểu cô nương Thê Thê – bốn người đi đầu xách đèn soi đường, bốn cô đi sau cầm hộp gấm, tám cô xung quanh giơ cao đèn, còn có mấy người ở vòng ngoài cũng đang cầm đuốc.
Thiếu Thương im lặng rất lâu, bỗng cảm thấy bản thân bủn xỉn khó hiểu. Đại tiểu thư người ta chỉ đi từ trong nhà ra tiền sảnh thôi mà phô trương hệt như nguyên thủ đi tuần, còn mình bỏ nhà ra đi là chuyện lớn mà hai tay lại trống trơn – quả nhiên nàng vẫn thiển cận lắm, Đông cung nương nương nướng bánh, một lần nướng hai bánh, một bánh rắc đường, một bánh rắc muối, ngỡ thế là xa xỉ*.
(*ý của đoạn này muốn nói một người kiến thức nông cạn, cho rằng thứ cao cấp nhất trên đời này là bánh nướng và nghĩ rằng nhà đế vương chỉ ăn những thứ đó.)
Vạn Thê Thê là một cô nương thành thật, ôm cái đầu heo của Thiếu Thương ngó trái ngó phải, trong lòng không khỏi buồn bực, nàng vội vã sai nô tỳ đưa Thiếu Thương đến chỗ của mình. Khi đến khoảng sân đèn đuốc sáng choang, Thiếu Thương sợ hãi phát hiện đội ngũ của Thập Tam muội còn có đến hơn ba mươi bốn mươi người. Sau đấy, nàng được hưởng dịch vụ chăm sóc sức khỏe ở cấp độ vương miện kim cương bạch kim.
Tóc xõa ra chải bằng lược dày, ngâm chân trong nước ấm, làm ấm đầu gối và các ngón tay bằng khăn nóng, sau đó là bôi kem dưỡng ẩm, xông hương thay quần áo, làm hết tất tần tật các công đoạn đó, Thiếu Thương thoải mái như thể mới được đầu thai lại, sung sướng thở dài, lòng tiếc nuối: Sao Vạn bá mẫu không sinh con trai, nếu không nàng chắc chắn sẽ bảo cha Trình gả mình qua đây!
Ở thế giới mà hệ thống cấp bậc vẫn chưa xuất hiện thì quan trật chủ yếu được dùng để phân biệt cấp bậc cao thấp, đâu còn ai thật sự dựa vào mấy hộc gạo mà sống qua ngày! Ví dụ như Vạn gia đây, gia tộc cũng là vọng tộc mấy đời ở huyện Tùy, ruộng đất trang viên bao phủ diện tích hai thành trong huyện. Nhìn về lâu dài, tuy khả năng tấn thăng của cha gà nhà mình lớn hơn so với Vạn lão bá, song bàn về trước mắt thì Trình gia chắc chắn không xa xỉ bằng Vạn gia.
Vạn Thê Thê chống nạnh đứng giữa, vừa mắng Doãn Hủ Nga sẽ nổi mụn đầy mặt không bao giờ lặn, vừa chỉ huy tỳ nữ xúm quanh Thiếu Thương phục vụ như kiến thợ. Chải chuốt xong xuôi, Thiếu Thương vừa tái sinh được nàng dẫn đi bái kiến Vạn lão phu nhân.
Trên đường đi Thiếu Thương rất lo lắng, nàng tự biết rõ, ngoài những nô tỳ đã được Tiêu phu nhân xử lý, trên đời này khéo chỉ có Cát thị và Vạn lão phu nhân là nhận ra điểm bất ổn ở mình. Nhưng người trước sẽ xa cách mấy năm, sau gặp lại nàng không cần lo nữa. Nào ngờ vừa bước vào nội đường Từ Tâm mới toanh, nàng lại bị Vạn lão phu nhân làm cho hết hồn.
Trong phòng mịt mù hương thuốc, Vạn phu nhân đang quỳ ngồi cạnh một bà cụ, hầu bà ấy dùng thuốc.
Vạn lão phu nhân tóc bạc trắng phau, song đường nét trên gương mặt trái xoan vẫn rất rõ ràng, mũi cao môi dầy, lưng thẳng thớm, dễ nhận ra vẻ hào hùng thanh tú của thời còn trẻ, có điều… Hai mắt bà khép lại, dưới mí mắt phải hõm vào, chứng tỏ không có tròng mắt, hơn nữa còn bị thiếu một tai trái.
Dù đèn đóm sáng choang, nhưng gương mặt của cụ bà trước mắt vẫn ẩn chứa sự lạ kỳ khó nói, may mà gương mặt của Thiếu Thương lúc này vẫn còn sưng, nếu không chắc chắn người ta sẽ thấy được vẻ kinh ngạc không cách nào giấu nổi của nàng. Nàng quyết định bớt nói thì hơn.
Vạn lão phu nhân ăn mặc đơn giản, không trang sức cài đầu, chỉ vải vóc mềm mại thông thoáng, mái tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ búi thành búi tròn đơn giản. Vì chăm sóc người có tật ở mắt nên trong phòng bày biện rất ít, thí dụ không thể xuất hiện những thứ như lư hương khánh ngọc*.
(*Khánh: một thứ nhạc khí thời xưa, gõ lên làm nhịp. Ảnh minh họa.)
Thiếu Thương nghiêm túc hành lễ vấn an Vạn lão phu nhân.
Vạn phu nhân ngoái đầu lại, cười nói: “Thiếu Thương đến rồi à, lại đây ở ít hôm đi. A tỷ của Thê Thê đã xuất giá, từ ngày con bé về đô thành là kêu chán suốt, giờ tỷ muội hai đứa có thể cùng đọc sách tập viết được rồi…”
Vừa nghe đến ‘tập viết’, phản ứng đầu tiên của Thiếu Thương là dứt khoát đem tấm thẻ gỗ của Tiêu phu nhân sang đây viết, nào ngờ Vạn Thê Thê đã đứng lên trước: “Tập viết cái gì, cháu muốn dạy Thiếu Thương cưỡi ngựa cơ! Còn nữa nha, mẫu thân nhìn mặt Thiếu Thương nè, đều là do họ Doãn kia…”
“Thê Thê, còn không mau gỡ cục đá trên người cháu xuống.” Vạn lão phu nhân bỗng mở miệng, “Trời đã tối, cháu còn đeo ting tang khắp người như thế cho ai nhìn hả, không thấy nặng hả.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
173 chương
63 chương
5 chương
95 chương
203 chương
109 chương